Editor & beta: June_duahau
Hôm nay là ngày khai trương Trúc Hải, Giản Nặc vẫn như bình thường đến Sở Sự Vụ đi làm, đúng giờ mời về nhà thay quần áo. Vừa vảo cửa liền phát hiện Bộ Ôn Nhu đã tỉnh dậy, đầu tóc rối bời ngồi xếp bằng trên sofa xem tivi.
Cùng học chuyện nghành công pháp quốc tế nhưng Bộ Ôn Nhu không theo nghề luật sư, cô ấy cảm thấy bản thân không có năng lực phản bác kiến nghị cẩn thận phân tích thăm dò đối phương cùng khả năng suy luận logic, cho nên liền lựa chọn làm trợ lý cho một công ty có vốn đầu tư nước ngoài, lấy tính cách khéo léo của cô ấy cũng coi như là được thuận buồm xuôi gió, một tháng trước còn bị phái ra nước ngoài tập huấn, rạng sáng ngày hôm qua mới "Mãn hình phạt" trở lại Nghi Thành, hiện tại công ty đặc cách cho thời gian nghỉ ngơi.
Bộ Ôn Nhu cũng chẳng phải người Nghi Thành, sau khi đi làm thì ở luôn tại nhà tập thể công ty cấp cho công nhân viên, nhưng mà lần này trở về nói gì cô ấy cũng cố tình không chịu chở về cái tổ nhỏ trước kia của mình, nhất định đòi đến chỗ của Giản Nặc, cứ thế khiến cho Cốc Trì đi cùng Giản Nặc ra sân bay đón cô ấy đau đầu không thôi, liếc mắt liền biết cô nàng này rắp tâm làm bóng đèn đeo bám bên người Giản Nặc.
Đối với loại chuyện này, Bộ Ôn Nhu từ trước đến giờ đã có sở trường, Cốc TRì cũng đã lính giáo qua. Thời học đại học, lúc anh bồi Giản NẶc tự học, Bộ Ôn Nhu cũng không vắng mặt hôm nào, so với giờ lên lớp còn chính xác hơn, líu ríu cùng Giản NẶc tán gẫu không dứt, khiến anh bao lần chịu lạnh nhạt. Ngày nghỉ anh mang Giản NẶc ra bờ biển chơi, cô nàng ấy cũng như hình với bóng, còn tự đặt cho mình một cái danh mỹ miều làm nhiếp ảnh gia miễn phí cho bọn họ, trên thực tế cả Cốc Trì và Giản Nặc đều không thích chụp ảnh, những chuyện như vậy còn rất nhiều, Cốc Trì căn bản không thể nào đếm hết.
TRong lòng anh hiểu rõ Bộ Ôn Nhu vẫn còn tức giận chuyện anh rời đi, cũng cảm thấy quái lạ khi Giản NẶc dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, nên Cốc Trì cũng không nhiều lời. Anh đã có thể thu phục được mẹ Giản, đương nhiên cũng không lo lắng sẽ không qua được cửa của một Bộ Ôn Nhu này, anh tin tưởng chuyện này chỉ là nhất thời, tất cả rồi sẽ tốt đẹp lên thôi.
"Đại tiểu thư à, làm phiền cậu động đậy một chút đi được không, lề mề nữa là chúng ta sẽ bị muộn đấy." Giản Năc một bên kéo cánh tủ âm tường ra lấy quần áo, một bên thúc dục Bộ Ôn Nhu đứng dậy.
Cho dù bất mãn với Cốc Trì, nhưng nghĩ đến lâu lắm rồi không gặp bọn Lạc Nghệ Hằng và Diệp Ưu Lý, Bộ Ôn Nhu vẫn đứng lên thay quần áo rồi cùng Giản Nặc rời đi.
Trên đường đi Giản Nặc chịu tiếp nhận một khóa giáo dục tư tưởng của cô nàng: "Cậu thật không có tiền đồ, cứ như vậy dễ dàng tha thứ cho anh ta vậy hả? Đổi là mình không có cửa cho anh ta chiếm tiện nghi như vậy đâu." Việc Cốc Trì và Giản Nặc đã hòa thuận trở lại, hôm cô trở về đã đặt ra rất nhiều nghi vấn, nhưng chỉ do mệt không chịu nổi, còn chưa kịp hỏi han gì đã lăn ra ngủ mất.
"Không thế còn muốn thế nào nữa? Anh ấy cũng đã xin lỗi, còn nói chuyện phát sinh như vậy, đổi thành cậu và mình liệu có cách giải quyết tốt hơn sao?" Sau khi biết ngọn nguồn, Giản NẶc đã hiểu rõ lòng Cốc Trì, đối với sự lựa chọn của anh, cô không hề oán giận.
"Nhưng anh ta cũng quá nhẫn tâm đi, năm không có một chút tin tức gì, điện thoại đâu, gọi điện thoại báo bình an một tiếng thì chết liền sao? Anh ta tự tin cho rằng lúc trở về cậu vẫn còn chờ anh ta?" Cho dù ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng lúc nghe được tin Cốc Trì đã trở về Bộ Ôn Nhu giống như thở phào một tiếng, cô không dám tưởng tượng nếu anh ta vĩnh viễn không trở lại, Giản Nặc sẽ phải chờ đến năm nào tháng nào mới chịu buông tha. So ra, chuyện như bây giờ cũng tốt.
"Ôn Nhu, có một số việc ngay cả yêu cũng bất lực." Đón nhận ánh mắt của Ôn Nhu, Giản NẶc nói: "Trên thế giới này có một loại ngôn ngữ gọi là cam kết, khi cậu không thể cho họ một lời cam kết, ý thức trách nhiệm của bản thân sẽ không để cậu dễ dàng nói ra khỏi miệng." Nghĩ đến ngày đó, Cốc Trì nắm tay cô đứng trước giường bệnh của mẹ, nói: "Năm đó, cháu không có khả năng cho cô ấy một lời cam kết hay hứa hẹn gì." Lúc đó, sương mù chợt bịt kín mắt cô, từng hạt chân châu nhỏ đính lên hàng lông mi của Giản NẶc, "Không phải cậu luôn hỏi mình tại sao lại thích mua hoa dành dành sao?"
Thấy cô quay mặt sang, Bộ Ôn Nhu hỏi: "Vì sao?"bg-ssp-{height:px}
" đóa hoa dành dành trong tiếng Trung chính là "Vì anh mà chờ đợi", tựa như để bình ổn cảm xúc, Giản Nặc tiếp tục nói: "Mình chờ năm, dùng ngày vì anh ấy vì tình yêu của bọn mình mà chờ đợi, hiện tại anh ấy đã trở lại rồi, còn nói sẽ không tách ra nữa, cậu nói xem, mình làm sao buông tay được? Chẳng lẽ chờ anh ấy về chỉ để giận dỗi kết thúc tất cả hay sao? Nếu làm như vậy, mình nhất định sẽ hối hận."
Trước mắt như phảng phất một tầng sương khói, tầm mắt ngày càng mơ hồ, Bộ Ôn Nhu không nói thêm gì nữa, dời tầm mắt ra phía ngoài cửa sổ. Cô biết, Giản Nặc không muốn lại bỏ lỡ, cơ hội này là cho Cốc Trì cũng là cho cậu ấy, cuộc đời này chỉ có một lần như vậy thôi.
Trầm mặc một lát, bỗng nhiên Bộ Ôn Nhu nói: "Giản Nặc, cho dù cậu lựa chọn ai, mình đều hi vọng cậu được hạnh phúc, mình muốn nhìn thấy một tình yêu Thiên trường địa cửu ở trên người cậu."
Thanh đồng tử chợt lóe lên một tia sáng, Giản Nặc hỏi: "Còn nhớ rõ tấm hình này không?"
Nhìn ý cười dần tràn đấy trong mắt Giản Nặc, Bộ Ôn NHu mới nhớ tới bức ảnh cô chụp hai người bọn họ. Từng đợt sóng cuồn cuộn nối đuôi nhau vào bờ, trên bờ cát vàng in bóng một đôi nam nữ, phía sau bọn họ là vô số dấu chân nhỏ vụn. Hình ảnh duy mĩ mà ấm áp, tươi đẹp hệt như ánh mặt trời chiếu trên người bọn họ vậy.
Bộ Ôn Nhu nhìn chằm chằm tấm ảnh hai người được bao phủ dưới ánh nắng mặt trời đến xuất thần, lần đầu tiên cô cảm thấy bọn họ xứng đôi như vậy, giống như trời sinh vì nhau, ăn ý, bao dung, yêu nhau sâu sắc..... Tất cả, tất cả đều hài hòa mà tốt đẹp như vậy. Cô chợt thấy cảm động, cảm động tột bậc.
Một cái nháy mắt kia, chính là vĩnh hằng.
"Mình và Cốc Trì sẽ mãi mãi bước đi cùng nhau như vậy." Giản Nặc mỉm cười.
Ngữ khí của cô chắc chắn như vậy, nụ cười của cô kiên định như vậy, khiến cho Bộ Ôn Nhu không thể không tin theo.
Di động của Giản Nặc vang lên, nhạc chuông là bài "Đặt người ở trong lòng" giờ phút này vang lên đã không còn cảm giác bi thương như trước nữa. Bộ Ôn Nhu nghe thấy giọng nói trong veo của Giản Nặc quanh quẩn ở trong xe: "Em đang trên đường, khoảng phút nữa mới đến.... Em biết mà, không có chạy nhanh..... Anh đứng ở cửa khách sạn làm gì? Ăn không khí à...."
Bộ Ôn Nhu nở nụ cười, nói cho cùng chỉ khi ở bên cạnh Cốc Trì, Giản Nặc như vậy mới chân chính là Giản Nặc mà cô biết.