Chỉ là trong nháy mắt, ánh hoàng hôn ảm đảm bên ngoài cửa sổ, Giản Nặc
cảm thấy trước mắt tối đen không thấy rõ cái gì, chỉ có từng hạt cát và những mảnh vụn vỡ thật chói mắt.
Tan vỡ, cứ như vậy mà vỡ nát….
Có ảo giác như lời hứa đã vỡ nát, cảm giác đau đớn khoét mòn trái tim đang lan ra toàn thân, Giản Nặc lảo đảo té nhào lên tường, không kịp chú ý nên trên lòng bàn tay kéo lê xuất hiện vết thương vừa sâu vừa dài, bàn tay rỉ máu gom nhặt từng mảnh thủy tinh, nước mắt tràn mi không khống chế mà tuôn rơi, từng giọt từng giọt,….
Chương : Lời hứa trong lòng.bg-ssp-{height:px}
Thời điểm Cốc Trì đến bệnh viện, Lâm Tuyết Tâm tình cờ đang tiễn Lạc Nghệ Hằng. Giản Nặc yên lặng nằm trong phòng bệnh, mái tóc tựa dòng thác với những gợn nhỏ xõa trên giường, ánh nắng rực rỡ chiếu vào gương mặt thanh lệ, hình ảnh thật mềm mại mà trầm tĩnh. Cô gái đem đến người ta cảm giác ôn nhu, nhẹ nhàng.
Cốc Trì ngồi trên giường bệnh, cầm tay trái quấn đầy băng gạc hết lòng bàn tay, lẳng lặng dừng tầm mắt trên gương mặt ngủ say tái nhợt của cô, ánh mắt như hoa như nguyệt dịu dàng, tâm, cũng dâng lên một nỗi đau đớn và yếu ớt chưa từng có.
Cốc Trì hồi tưởng đến ngày Giản Nặc đến đại học C báo danh, kéo hành lý cồng kềnh đứng trước trường, ngước mắt dáng vẻ tìm kiếm nơi tiếp đón tân sinh viên, ánh mắt trong trẻo chứa đựng vô vàn hy vọng, vừa nhiệt tình vừa nhảy nhót tung tăng. Nhìn thoáng qua anh trong nháy mắt, mái tóc mềm mại lơ đãng quét qua mặt anh, chú ý lúc cô nghiêng đầu thần sắc vui vẻ, không màng thế sự mà rực rỡ. Theo bản năng dừng bước, quay đầu nhìn bóng lưng cô không rời, cho đến khi hoàn toàn khuất tầm mắt anh. Chính là lúc đó, cô đã xông vào thế giới của anh, không chút dấu vết thật nhẹ nhàng.
Giản Nặc xuất hiện, khiến cuộc sống đơn điệu của Cốc Trì xuất hiện nhiều biến hóa nhỏ. Trong trường vào sáng sớm chạy bộ vô tình gặp được, trái tim vốn tĩnh lặng như hồ nước không kìm được nổi lên những gợn sóng rung động. Người trầm mặc ít nói như anh không cưỡng được cô gái luôn đắm mình trong Thần quang ấy, giống chú nai con nhẹ nhàng chạy trốn nhưng trên người lại tản mùi hương hấp dẫn người, tựa như mọi phiền não, hết thảy nên tan chảy bởi một động tác nhỏ lay động khẽ, tự nhiên thoải mái đến mức khiến tim đập nhanh.