Diệu Đình vừa định rời khỏi phòng, kết thúc ngày làm việc thì giáo sư Tom Hiddleston lại gần:
- Đình, lát thầy có ca mổ bán cầu não trái nên em tham gia nhé! Bài luận của em làm đến đâu rồi.
- Dạ vâng thưa giáo sư, đầu tuần sau em gửi nộp thầy ạ.
- Tốt lắm! Em chuẩn bị đi, qua phòng thầy lấy hồ sơ bệnh án xem qua đi.
Diệu Đình vâng dạ, cô quay lại phòng mặc lại áo blouse.
- Cậu chưa về sao?
- Tớ phụ giáo sư mổ ca sắp tới nên ở lại.
Cậu chuẩn bị về đấy hả?
Amanda thở dài, càu nhàu:
- Hình như giáo sư đang bóc lột sức lao động của cậu thì phải.
Tớ về trước đây.
- Ca mổ này có liên quan đến luận án sắp tới của tớ nên thầy tạo điều kiện cho thực hành thôi.
Cậu về đi, tớ phải chuẩn bị rồi.
Chúc buổi tối vui vẻ nhé!
Amanda đi khuất, Diệu Đình chạy qua phòng giáo sư lấy bệnh án.
Vì có ca mổ đột xuất mà cô quên mất có hẹn bữa tối với Trí Thành.
Trí Thành nhìn đồng hồ đã giờ tối mà vẫn chưa thấy Diệu Đình lên thì suốt ruột đi xuống phòng tìm nhưng không thấy.
Thấy y tá đi qua, anh níu lại hỏi thăm:
- Cho tôi hỏi bác sỹ Đình đã hết ca trực chưa ạ?
- Dạ theo lịch là hết rồi nhưng có ca mổ gấp nên bác sỹ đang trong phòng mổ rồi ạ.
- Bao giờ thì ca mổ kết thúc?
- Tôi không rõ ạ.
Trí Thành cảm ơn nữ y tá rồi tìm lên phòng mổ, ở đó có nhiều người nhà của bệnh nhân đang chờ đợi nên anh đi về phòng đợi Diệu Đình.
Bênh viện về đêm im lìm, không ngủ được nên Trí Thành đến bên cửa sổ thì thấy Diệu Đình đang ngồi dưới khuôn viên bệnh viện, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo phẫu thuật.
Khoác thêm áo, anh phi nhanh ra khỏi phòng trước ánh mắt ngơ ngác của các đặc vụ khác.
Lại gần, Trí Thành ngồi xổm xuống trước mặt Diệu Đình, nắm lấy tay cô.
- Em có mệt không? Đã ăn uống gì chưa?
Diệu Đình nhìn thấy anh thì mỉm cười, xiết nhẹ bàn tay trong tay mình:
- Bệnh nhân mất rồi, em đã nhìn anh ấy ra đi mà chẳng làm gì được.
Ca mổ đã thất bại rồi anh à?
Diệu Đình khóc nấc lên khiến anh bối rối, ngồi lên ghế ôm lấy cô vào lòng vỗ về:
- Em là bác sỹ chứ có phải thánh nhân đâu, số phận không phải do em định đoạt nên đừng tự trách mình nữa.
- Nếu không mổ thì anh ấy sẽ sống thêm một thời gian nữa chứ không phải ra đi nhanh như vậy.
Em đã biết ca mổ thành công rất thấp nhưng lại không thuyết phục gia đình từ chối phẫu thuật.
- Nếu sống mà nhìn người thân đau đớn không làm gì mới chính là có lỗi.
Ai cũng nghĩ còn nước còn tát, cố gắng hết sức vì người thân của mình thôi em.
Bệnh nặng phải chịu đau đớn mỗi ngày thì cái chết chưa chắc đã là một điều xấu, đó có thể là sự giải thoát.
Diệu Đình ngước đôi mắt vẫn còn sũng nước nhìn anh.
- Sao giờ này anh còn chưa ngủ?
- Em chưa xong việc thì sao anh ngủ được.
Diệu Đình dựa vào lòng anh, ôm chặt tìm kiếm sự bình yên.
Trong lòng cảm thấy khó chịu khi trước ca mổ đã ngăn cản giáo sư mà không được, cả kíp mổ toàn giáo sư mà cũng chỉ đứng nhìn anh ta ra đi, chẳng ai có thể can thiệp được khi khối u đã di căn hơn tưởng tượng và thăm khám của các bác sỹ.
- Anh đưa em đi ăn gì nhé!
- Em muốn ngồi ôm anh như này một lát nữa được không?
Trí Thành lặng lẽ ôm lấy Diệu Đình bằng cả hai tay tâm sự:
- Em luôn cố gắng hết mình vì bệnh nhân rồi, công việc của cả anh và em đều vì tính mạng của người khác.
Ngày mới gia nhập FBI, việc nhìn người vô tội bị tội phạm git chết ngay trước mặt cũng khiến anh khó chịu như em bây giờ nhưng chúng ta hãy làm việc bằng cả lương tâm của mình là được.
Mỗi một sơ xuất xảy ra là bài học giúp chúng ta hoàn thiện hơn công việc của mình, em có hiểu không?
Diệu Đình gật đầu, từ ngày vào mổ chính, cô không cho phép mình được sai xót nên chưa để thất bại một ca mổ nào.
Luận án cô đang tìm hiểu là về các khối u ở não, có lẽ nó sẽ chặng đường khó khăn tiếp theo cần phải vượt qua.
- Em cho anh trốn viện một lát nhé!
Diệu Đình ngồi thẳng dậy, nhìn anh khó hiểu:
- Anh đưa em ra ngoài cho khuây khỏa, gạt ca mổ ấy đi để mai còn tiếp tục công việc.
Diệu Đình hiểu ra, mỉm cười nhưng nụ cười vẫn héo úa.
Cô nắm tay anh đứng lên đi vào viện, cả hai thay quần áo mới khoác tay nhau đi ra phố.
- Mỗi lần lang thang như này, mắt em lại không ngừng tìm kiếm anh đấy.
Thật lạ là em còn thuê nhà anh mà lại không gặp được anh nhỉ? Có phải anh trốn em không hả?
Trí Thành nhéo mũi cô nhắc nhở khi liên tục bị khiển trách:
- Nếu anh biết em sang Mỹ thì đã tìm ra em ngay rồi.
- Khi anh chưa có lí do chính đáng giải thích cho việc không tìm em thì em sẽ ghim thù này trong lòng đấy.
- Em thù dai thật.
Diệu Đình cười giòn tan, khoác tay anh vào quán ăn của một người Việt Nam.
- Chào bác, còn gì cho cháu ăn không ạ?
- Bác sỹ Đình hả? Sao hôm nay đến muộn thế? Để bác làm đồ ăn cho cháu.
Người phụ nữ trung tuổi ngẩn ngơ nhìn Trí Thành, thắc mắc:
- Cháu đã tìm thấy người rồi hả? Cậu thanh niên này đẹp trai quá!
Trí Thành cười hãnh diện cảm ơn chủ quán, anh kéo ghế cho Diệu Đình ngồi:
- Em dán cáo thị tìm anh hay sao mà ai cũng biết vậy?
- Tất nhiên rồi, em dán ở khắp thành phố này mà vẫn không thấy.
Sắp bỏ cuộc thì anh lại xuất hiện.
- Anh xin lỗi....