Diệu Đình gỡ tay anh ra, nhanh chóng xuống khỏi giường khi đồng hồ vẫn tiếp tục chạy.
Sáng nay cô phải tham gia hội thảo mổ bán cầu não mà lâu lắm mới được tổ chức nhưng cứ ngồi mà nhìn anh thì chắc bỏ hội thảo mất.
Vừa đến viện, cô chào nhanh Trí Thành rồi lao vèo vào viện.
Nhưng nhớ ra cần dặn anh thay băng nên lại quay lại:
- Lúc nào rảnh qua viện em thay băng nhé! À chắc phải tầm giờ chiều em mới rảnh.
Nhớ kiêng những đồ ăn mà em đã dặn đấy.
- Anh biết rồi..vào đi không muộn.
Diệu Đình giơ nắm đấm về phía anh:
- Không phải tại anh cứ thích nằm lười biếng thì em đâu có bị muộn.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn chạy vào trong, miệng chào hỏi đồng nghiệp, trong lòng anh thoáng sững lại, một nỗi sợ mơ hồ khi nghĩ tới quyết định của Diệu Đình.
????
Mẹ Ngọc nhắn tin gửi mã vé, ngày giờ sang cho Diệu Đình.
Cô khám xong thì gọi lại ngay cho bà.
- Mẹ, con nhận được rồi ạ.
Ngày kia con sẽ nhắc anh Thành qua đón mẹ ạ.
- Làm hết hôm nay con sẽ nghỉ chứ? Biết con bận nên mẹ đã chuẩn bị mua hết quà cáp cho mọi người rồi.
Con tranh thủ nghỉ ngơi đi, đừng mua gì nữa nhé!
- Vâng ạ, con biết rồi thưa mẹ.
Vừa thả điện thoại thì Trí Thành gõ cửa lấy lệ rồi tự nhiên đi vào, đóng cửa lại.
- Anh nằm lên giường đi, em cắt chỉ cho anh.
Chưa lên nằm vội theo lời cô, anh ngồi xuống ghế, tự nhiên lấy cốc nước dở của Diệu Đình uống hết.
- Em chuẩn bị hết đồ để về chưa?
- Em có ngày mai để chuẩn bị.
Nào lên đi em cắt chỉ cho.
Trí Thành vẫn ngồi im, kéo Diệu Đình lại ôm lấy hông, dựa đầu vào bụng cô.
- Sao em về lâu vậy? Hai tuần anh nhớ em lắm!
Diệu Đình luồn tay vào tóc, xoa xoa đầu anh.
- Em về thăm nhà lại là sinh nhật ba Đức nữa.
Anh làm nhiệm vụ thì còn thời gian để nhớ em sao?
Trí Thành ngửa mặt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
- Dỡ bỏ lệnh cấm vận cho anh đi...anh thực sự hết chịu nổi rồi...lại thêm hai tuần nữa chắc trầm cảm mất.
Diệu Đình phì cười, hóa ra mục đích cuối cùng là đòi quyền lợi.
Cô cấm vận không phải vì ép anh mà sợ anh bị thương động vào sẽ lâu lành.
Bản thân nằm anh ôm ngủ hàng đêm cũng toàn phải cố mà kiềm chế đấy chứ? Nhưng không dễ dàng cho anh biết mục đích của mình được.
Chuẩn bị xong dụng cụ, cô quay sang anh yêu cầu như với bệnh nhân.
- Nào đặc vụ có cắt chỉ không hay ngồi đấy xị cái mặt ra.
Trí Thành lững thững lại giường, cởi áo mắc lên, nằm xuống mà mặt mày vẫn ủ dột.
- Em không hiểu cho anh gì cả?
- Hiểu gì?
Diệu Đình chăm chú làm việc nhưng trong lòng thì đang reo vui.
Con người này đúng là trẻ con mà, cô cấm vận cũng không dám í ới.
Hàng đêm ôm nhau ngủ, cô biết anh khó chịu thế nào khi thường xuyên thở dài, ra vào nhà tắm...
Nhìn vết thương đã lành hẳn, cô mỉm cười hài lòng.
Chẳng bù cho lúc khâu thì nước mắt ngắn nước mắt dài còn bây giờ nghĩ đến về nhà lại không nhịn được nụ cười hạnh phúc.
Trí Thành mặt mày khó chịu khi không xin xỏ được gì nhưng thấy Diệu Đình cứ tủm tỉm cười thì khó hiểu.
- Thấy anh khổ sở, khó chịu, em vui thế hả?
Diệu Đình đứng dậy tháo găng tay, cất dụng cụ y tế nhìn anh vẫn chưa chịu dậy mặc áo thì nhún vai:
- Em đang nghĩ xem đêm nay có nên đuổi anh ra ngủ phòng khách không?
Lời nói của cô như dội vào ngọn lửa đang rừng rực cháy một trận mưa lớn, Trí Thành ngồi ngẩn ngơ, mặt nhắn nhó.
- Đình...em nỡ đối xử với anh vậy sao?
- Mặc áo đi còn về nào? Chúng ta còn đi mua quà sinh nhật cho ba, mua đồ cho dì và Diệu Đạt, cả đám bạn thân của em nữa...phải mua nhiều thứ lắm.
Diệu Đình ung dung dọn phòng làm việc, xách túi chờ đợi con người chậm chạp kia đang xị mặt, nặng nhọc cài từng cúc áo.
Cô lại gần, bám cổ anh, cúi xuống hôn lên đôi môi đang chứa đầy khói kia xoa dịu.
Một giây bất ngờ qua đi, anh níu cô lại trong vòng tay mình, giữ chặt không cho Diệu Đình dừng lại.
Anh thỏa sức hôn sau bao ngày bị cấm vận.
Cả cơ thể như muốn bừng dậy, anh ôm xiết lấy cô vào lòng, hơi thở gấp gáp.
Nhấc Diệu Đình ngồi vào lòng mình, bàn tay luồn hẳn vào trong áo, chạm lên ngực xa nắn.
Diệu Đình đẩy anh ra khi cảm nhận được sự biến đổi của cơ thể anh.
- Anh đang lạm dụng hơi nhanh đấy.
Anh dụi mặt vào ngực cô, nhịp thở loạn lên.
- Tại em bắt anh nhịn đói lâu quá!
- Về thôi...khả năng kiềm chế của anh...
Chưa kịp nói hết câu, cô lại bị anh kéo xuống không cho nói tiếp.
Nụ hôn không dứt khiến bản thân cô cũng cảm nhận mình thực sự đang muốn yêu anh.
- Đình ơi...về chưa?
Nghe tiếng Amanda ngoài cửa vọng vào, Diệu Đình rời môi anh khi đã bị nghiền cho đến đỏ au.
- Mai chúng ta đi mua sắm nhé! Bây giờ về nhà thôi...lệnh cấm được bãi bỏ.
Trí Thành gật đầu nhanh chóng, khuôn mặt reo vui như một đứa trẻ, thao tác nhanh nhẹn hơn hẳn lúc nãy.
Anh khoác vai cô đi ra mở cửa.
Nhìn thấy hai con người mặt mày rạng rỡ, hớn hở trước mặt, Amanda mắt tròn mắt dẹt.
- Hai người làm gì mà hớn hở thế? Sắp xa nhau mà vui như Tết vậy?
Diệu Đình xoa xoa má Amanda nghịch ngợm.
- Có gì nói sau nhé! Bọn tớ có việc về đã.
Amanda kéo giật tay Diệu Đình lại, thì thầm.
- Không phải đang lên cơn yêu dở đấy hả?
- Cậu nói gì cũng đúng hết vậy.
- Chúc hai người buổi tối ngọt ngào nhé!
Amanda cười ranh mãnh, không níu chân họ thêm mà đóng cửa phòng hộ Diệu Đình mới về phòng mình.
Trên đường về nhà, hai người cùng nhau vào siêu thị mua thức ăn cho bữa tối.
Trí Thành đẩy xe, Diệu Đình đi cạnh ngắm nghía mà chẳng biết phải mua gì.
- Anh muốn ăn gì hả?
Trí Thành nháy mắt trêu đùa:
- Bây giờ anh không có tâm trạng ăn uống những thứ ấy.
- Lệnh cấm vận được tái thiết lập.
- Này...em đừng có nuốt lời đấy.
Bác sỹ gì mà vừa nói câu trước câu sau đã muốn đánh nhau rồi.
Diệu Đình cười giòn tan, cô lấy rau củ và thịt bò bỏ vào giỏ, mua thêm sữa tươi, bia và một ít bánh trái.
- Hôm nay em sẽ nấu ăn nhé!
- Thôi...để hôm khác đi, hôm nay anh không muốn nhịn đói mà yêu em đâu..