Dựa theo quy tắc của trò chơi, 9 giờ sáng đến 9 giờ tối là thời gian hoạt động tự do, khi đồng hồ điểm đúng 9 giờ, cửa phòng của tất cả người chơi đều tự động mở ra, đồng nghĩa với việc họ có thể ra khỏi phòng.
Phòng của chàng trai tuấn tú mặc áo đen tên Địch Tử Uyên ở trên lầu 4, bởi vì ở gần phòng trống ngay chỗ ngã rẽ, nên anh đã nhìn thấy thi thể chết không nhắm mắt của Mạnh Húc, một con dao cắm trên ngực của cậu ta và nửa gương mặt bị che bởi khăn tắm màu trắng.
Anh ngẩn người ra, cố gắng xác định gương mặt của thi thể, xác định đó thật sự là Mạnh Húc, sau đó anh mới định thần lại và bắt đầu đi tìm mọi người.
Lúc đó những người chơi khác đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ để thảo luận xem tối qua ai bị giết, Mạnh Kình cũng ở đó, cô dõi mắt tìm kiếm xung quanh, dường như không tìm được em trai nên có chút lo lắng.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Địch Tử Uyên vội vàng chạy tới, nhận ra mục tiêu của đối phương là mình nên cô không khỏi kinh ngạc.
“Anh Địch, có chuyện gì thế?”
Địch Tử Uyên nhíu mày, do dự vài giây, ánh mắt nhìn cô có chút đồng tình và tiếc nuối.
“Cô Mạnh, hay là cô… lên lầu 4 xem chút đi?”
Mạnh Kình lập tức hiểu ý của anh, cô run rẩy hít sâu một hơi, vội vàng đẩy anh ra, hốt hoảng chạy về phía cầu thang.
Thấy vậy, những người chơi còn lại cũng đi theo.
Mười phút sau, Mạnh Kình tìm thấy thi thể đã cứng đờ của Mạnh Húc, cô đứng đó bất động hồi lâu rồi đột nhiên kêu lên một tiếng thê lương, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống trước thi thể.
Cô nắm chặt cánh tay Mạnh Húc, khóc lớn.
Cô khóc chân thật đến nỗi ngay cả Hoa Việt và Chu Mạch cũng bắt đầu dao động, nếu bọn họ không phải là đồng đội của cô, nếu đêm qua không tận mắt nhìn thấy cô đâm chết Mạnh Húc, đoán chừng họ sẽ đồng tình với cô, rồi sau đó rơi hai ba giọt nước mắt thương cảm.
Trong nhóm người, những người chơi khác cũng có những biểu cảm khác nhau, người đàn ông mặc âu phục tên Lý Phong tặc lưỡi hai lần, lắc đầu một cách quái gỡ.
“Bảo sao xã hội ngày càng nhiều phù đệ ma (*)? Nhìn bộ quần áo tồi tàn của cô gái nhỏ này, rồi lại nhìn cả người mặc toàn hàng hiệu của em trai xem, vừa nhìn đã biết ngay bị người nhà phân biệt đối xử.
Mọi người thấy thế nào?”
(*) Phù đệ ma: chỉ những người phụ nữ cống hiến hết mình để hỗ trợ cho em trai (hỗ trợ anh ta học hành, cho tiền để giúp anh ta mua nhà, v.
v.
)
Vũ Thiến Thiến, loli mặc váy JK, buộc tóc hai bên nghe thế cũng nhẹ nhàng tiếp lời: “Đúng vậy, may là tôi là con một, nên đỡ phải lo về những điều này.
”
“Hiện tại đang thảo luận về vấn đề con một à? Không phải là vấn đề ý thức của một số cô gái nên thức tỉnh sao? ”
Người phụ nữ xinh đẹp tên Tôn Giai Hủy vẫn rất chướng mắt Lý Phong, nên liền chen mồm vào khịa gã:
“Được rồi, đừng có giả vờ cao thâm nữa? Sắp chết đến nơi rồi mà còn chưa ý thức được, bộ anh tưởng người đời đều mụ mị, chỉ có anh là tỉnh táo thôi à?”
“! Cô!”
Địch Tử Uyên không thể nhịn được nữa nên thấp giọng nói một câu công bằng.
“Các vị, đừng cãi nhau ở đây, cân nhắc đến cảm xúc của cô Mạnh một chút đi.
Kết cục em trai cô ấy ngày hôm nay có lẽ sẽ là kết cục của chúng ta ngày mai, nên hãy tích đức chút đi.
”
Lý Phong nói bóng nói gió giễu cợt: “Ha ha, người trẻ tuổi hiện nay đều có tư tưởng anh hùng cá nhân à? Vừa thấy cô gái xinh đẹp liền muốn che chở, thừa dịp người ta yếu ớt cần được an ủi để đóng vai đấng cứu thế, tỏ vẻ chính nghĩa cao thượng, nhưng thật ra trong lòng lại đang rất hả hê.
”
Địch Tử Uyên im lặng nhìn sang nơi khác, không muốn tranh cãi với gã nữa, nhưng Triệu Nham, gã đàn ông cường tráng đầu trọc lại không kiên nhẫn nổi nữa.
“Đệch mẹ, mày đang lảm nhảm cái quái gì thế? Mày là kẻ to mồm lắm lời nhất ở đây đó!”
“! ”
Thoạt nhìn Triệu Nham như có thể hạ đo ván gã chỉ bằng một cú đấm, cho nên Lý Phong không dám cãi lại, nhưng vẻ mặt của gã lại tràn ngập oán hận.
Hoa Việt âm thầm liếc mắt ra hiệu với Chu Mạch, Chu Mạch hiểu ý, đi tới đỡ Mạnh Kình đứng dậy.
“Người chết không thể sống lại, cô đừng buồn nữa.
”
Nếu đã diễn kịch cho người khác xem thì cũng phải có kết thúc hợp lý, lúc này sự phối hợp ăn ý giữa các đồng đội là rất quan trọng.
Người chơi đều giải tán, đi làm việc của riêng mình, cửa phòng đóng lại một lần nữa, hoàn toàn cách ly với thi thể Mạnh Húc ở bên trong.
Theo diễn biến thông thường của trò chơi, hệ thống sẽ tự động dọn dẹp thi thể của những người chơi bị loại.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc ở thế giới thực, Mạnh Húc đã tuyên bố tử vong theo một cách thức hợp lý.
***
Chu Mạch cùng Mạnh Kình đi chung một lúc, tại hành lang lầu 3, sau khi xác định xung quanh không có người chơi nào khác, Mạnh Kình đưa tay lên lau đi giọt nước mắt ướt át trên khóe mắt của mình, sắc mặt trở lại như bình thường, tựa như người vừa khóc sướt mướt vừa rồi không phải là cô vậy.
Cô bình tĩnh liếc Chu Mạch một cái: “Được rồi, cô Chu, chúng ta không cần đi chung nữa, cô đi ăn chút gì đó trước đi, rồi sau đó đi tìm thẻ.
”
Chu Mạch nhất thời không phản ứng lại kịp: “Thẻ gì cơ?”
“Không đọc kỹ quy tắc à?” Nể tình đối phương thuộc phe u linh, Mạnh Kình kiên nhẫn nhắc lại quy tắc lần nữa, “Trong lúc rảnh rỗi, người chơi có thể đi tìm thẻ kỹ năng đặc biệt số lượng có hạn giấu trong khách sạn, dù không biết những thẻ kỹ năng này có công dụng như thế nào, nhưng chúng ta giữ nó thì vẫn an toàn hơn để nó rơi vào tay người khác.
”
“À… Tôi nhớ rồi.
Tôi sẽ đi tìm.
”
Đề phòng tai vách mạch rừng, khiến người khác nghi ngờ, hai người chỉ trò chuyện vài câu rồi tách ra hành động riêng lẻ, trước khi đi, Mạnh Kình còn đặc biệt dặn dò Chu Mạch.
“Nhớ kỹ, chớ nên tin bất cứ người nào khác, cố gắng thăm dò tin tức nội bộ của bọn họ trong khả năng của mình.
”
“Biết rồi.
”
…
Một mình Chu Mạch đi xuống cầu thang, tâm sự nặng nề nên không để ý phía trước có người, suýt nữa đã đụng vào đối phương.
Vào thời điểm mấu chốt đối phương đã vươn tay ra, giữ chặt lấy vai cô ấy.
“Mạch Mạch.
”
Cô ấy tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, đứng trước mặt là người chơi số 2, là ông chủ quán bar Lục Hải.
Hoặc nói chính xác hơn, là bạn trai của cô ấy, Lục Hải.
Trong thế giới thực, y và cô ấy sắp kết hôn, ai ngờ trên đường đi chụp ảnh cưới lại gặp tai nạn xe hơi, sau đó được đưa vào bệnh viện.
Hai người đều bị thương nặng, trói buộc với hệ thống thần linh là cơ hội cuối cùng, nếu bị loại trong game thì kết cục của hai người chình là chết chung với nhau.
Điều châm chọc nhất chính là, ván này bọn họ thuộc hai phe đối lập nhau.
Lục Hải ôm Chu Mạch vào lòng, y vuốt v e tóc của cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Mạch Mạch, em thuộc phe dân thường có phải không?”
Chu Mạch dừng lại, do dự giơ tay ôm eo y: “Đúng vậy, còn anh thì sao?”
“Anh cũng thế, chúng ta cùng phe.
”
Y nhấn mạnh những lời này, giống như đang trấn an bản thân mình.
Y nói: “Mạch Mạch, chúng ta hãy thống nhất với nhau rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được lừa dối đối phương, được không em?”
Chu Mạch nhắm mắt lại, cô ấy nghe thấy giọng nói khàn khàn khô khốc của mình đã thẳng thừng trả lời rằng:
“Được, em đồng ý với anh.
”
Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, trong trò chơi của thần linh này thì mọi lời hứa đều trở nên vô nghĩa trước đe dọa của cái chết.
Chỉ là giờ phút này, ngoại trừ tự an ủi bản thân và an ủi người yêu thì còn có thể làm gì được nữa đây.
***
Mạnh Kình không rảnh phân tâm, cô đang bận rộn lục soát toàn bộ khách sạn, cố gắng tìm vài tấm thẻ kỹ năng đặc biệt số lượng có hạn.
Tất nhiên, không phải người chơi nào cũng tận tâm như cô, có người chăm chỉ tìm đạo cụ, có người lại lười biếng.
Ví dụ như anh chàng họ Địch kia.
Khi cô đang lục lọi những chiếc hộp và tủ của một căn phòng trống nào đó ở lầu 2, thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, người ngoài cửa rất lễ phép hỏi:
“Cô Mạnh, tôi có thể vào không?”
Mạnh Kình phản ứng rất nhanh, lập tức giơ tay dụi dụi mắt thật mạnh hai lần, sau đó quay lại nhìn anh với đôi mắt đỏ bừng.
“Đây không phải phòng của tôi, anh Địch có thể tự do ra vào mà.
”
Cô trời sinh có giọng nói nhẹ nhàng, cộng với gương mặt ngây thơ thuần khiết dễ lừa người, dù nói chuyện bình thường cũng có thể khiến người ta cảm thấy đáng thương chứ nói chi khi cô cố tình giả vờ.
Địch Tử Uyên nghĩ rằng cô đang đau buồn vì cái chết của em trai nên không nhịn được mà thở dài an ủi.
“Cô Mạnh, tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, nhưng dù sao người cũng đã chết rồi, trò chơi vẫn phải tiếp tục, cô phải mau chóng tỉnh táo lại.
”
Mạnh Kình im lặng trong chốc lát sau đó nhẹ nhàng gật đầu, chân thành đáp: “Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng ạ.
”
“Cô có đói bụng không?” Anh chuyển hướng khỏi chủ đề nặng nề này, tri kỷ đề nghị: “Hay là chúng ta đi phòng bếp của khách sạn tìm chút gì ăn đi, trò chơi này sẽ kéo dài mấy ngày, hệ thống không thể nào chỉ cung cấp nước khoáng mà không cung cấp thức ăn.
”
Cô gật đầu: “Được.
”
Cô tin rằng nếu mình hành động cùng với phe dân thường thì sẽ dễ dàng lôi kéo đối phương hơn, tăng tỉ lệ thêm thắng cho phe u linh, thậm chí còn có thể điều tra được thân phận của đối phương, chuyện tốt như vậy cớ sao lại không làm?
Hai người cùng xuống lầu, trên đường đến phòng bếp thì gặp Loli buộc tóc hai chùm Vũ Thiến Thiến và nữ sinh Phùng Dao đang nói chuyện phiếm, Phùng Dao còn mỉm cười chào hỏi bọn họ.
Sau đó hai người còn tình cờ gặp Hoa Việt đi ngang qua, Hoa Việt chào hỏi Địch Tử Uyên một câu, sau đó thờ ơ liếc qua Mạnh Kình.
Mạnh Kình cúi đầu, giả vờ rụt rè, ba người cứ như vậy lướt qua nhau.
Nhà bếp của khách sạn rất rộng rãi, có đủ dụng cụ làm bếp, có tủ lạnh lẫn tủ đông, nguyên liệu nấu ăn quả nhiên được chuẩn bị đầy đủ.
Địch Tử Uyên vừa kiểm tra nguyên liệu nấu ăn vừa tấm tắc cảm khái: “Có thể thấy hệ thống sợ người chơi thấy nhàm chán, nên muốn chúng ta nấu ăn để giết thời gian.
”
Mạnh Kình thuận miệng hỏi: “Anh Địch biết nấu ăn à?”
“Biết chút ít, tuy ở nhà có đầu bếp chuyên nghiệp phụ trách ba bữa cơm hàng ngày, nhưng tôi thích tự nghiên cứu thực đơn hơn.
”
Ồ, có vẻ như gia đình của người này khá giàu có.
Cô hỏi tiếp: “Sao anh lại tham gia trò chơi của thần linh vậy?”
Địch Tử Uyên bất đắc dĩ thở dài: “Có cách nào nữa đâu, tôi mắc bệnh máu hiếm, đã mời rất nhiều chuyên gia hội chẩn nhưng cuối cùng vẫn không cứu chữa được.
”
“À…”
“Trò chơi này là con đường sống sót duy nhất của tôi, nhưng tôi cảm thấy năng lực của mình quá đỗi tầm thường, nhất định không thể nào thu thập đủ 12 lá bài, sớm muộn gì cũng phải chết thôi.
”
Mọi người đều có vận mệnh của mình, tất nhiên là trừ phi tự nguyện, nếu không sẽ không có người chơi xui xẻo nào bất thình lình bị kéo vào trò chơi này, Mạnh Kình vốn không muốn an ủi anh, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót thế là cô dùng giọng dịu dàng an ủi mấy câu cho có lệ.
“Đừng buồn mà, tôi tin anh có thể thu thập đủ thẻ bài.
”
“Mỗi một màn chơi đều rất khó, thẻ bài được thưởng khi vượt ải có xác suất bị trùng rất cao, ai mà biết sẽ phải mất bao lâu để thu thập đủ chứ… Thôi, quên đi.
” Địch Tử Uyên lắc đầu, cười hỏi cô: “Cô muốn ăn gì không? Giờ còn nhiều thời gian, tôi sẽ làm bữa trưa.
”
“Gì cũng được ạ, tôi không kén ăn.
”
“Vậy tôi làm hai phần bò beefsteak trước nhé.
”
Vì giúp anh rã đông beefsteak nên Mạnh Kình cũng không rảnh rỗi, tranh thủ thời gian đi lục tủ lạnh.
Cho đến khi cô thấy ở giữa tủ lạnh lộ ra một góc hoa văn màu tím, hoa văn màu vàng đồng quanh mép rất quen thuộc.
Hẳn là nó được bọc trong một túi nhựa trong suốt, có kết cấu rất giống với thẻ thân phận mà trò chơi đã phát lúc đầu.
Thật trùng hợp, Địch Tử Uyên bỗng xoay người lại: “Đúng rồi, lúc nãy tôi thấy trong tủ lạnh có cá hồi, cô có muốn ăn sashimi không?”
“! Tôi thấy rồi, để tôi lấy cho.
” Mạnh Kình hơi nghiêng người sang một bên, chắn tầm mắt của anh một cách rất tự nhiên.
“Anh cứ làm việc của anh đi.
”
“Okay, vậy cô từ từ thôi, coi chừng bị kẹt tay vào cửa tủ lạnh đấy.
”
Cô đáp lại, vừa lấy hộp cá hồi vừa lấy túi nhựa đựng thẻ ra, sau đó nhét nó vào áo ngực thông qua cổ áo.
… Má ơi, lạnh quá.
Vẻ mặt cô không hề thay đổi, kéo cổ áo lên cao.
Tóm lại, đây là một bữa trưa vô vị.
Không phải bởi vì tay nghề của Địch Tử Uyên không tốt, mà là bởi vì Mạnh Kình vừa phải suy nghĩ cách đối phó với anh vừa phải suy nghĩ chính sự.
Đêm nay là đợt bỏ phiếu đầu tiên, cô chắc chắn bị sẽ không bị bỏ phiếu, nên tạm thời sẽ an toàn.
Trừ điều đó ra, cô còn phải cố gắng đảm bảo hai người đồng đội không bị lọt vào danh sách tình nghi, đồng thời…
Xem xem nên loại ai để tối đa hóa lợi ích của phe mình.
.