Lao động buổi chiều, ngoại trừ nấu ăn, nội dung lao đồng gần như không hề trùng với lao động buổi sáng, hơn nữa nội dung cũng giống với cải tạo nhà tù ở thế giới thật hơn, chẳng hạn như dùng máy khâu để may đồng phục cho giám ngục, may đế giày, lắp ráp linh kiện radio, làm đồ thủ công hằng ngày.
Mạnh Kình lựa chọn làm đồ thủ công hằng ngày, cô cảm thấy mục này viết khá mơ hồ, có thể ở đó sẽ phát hiện được manh mối mới.
Mục này cần bảy người, địa điểm nằm ở tầng bốn, tầng bốn có rất nhiều phòng, tất cả đều dùng để cho tù nhân tiến hành lao động cải tạo.
Giám ngục dẫn một nhóm tù nhân, lần lượt đưa đến các căn phòng tương ứng, sau khi cô bước vào cánh cửa nơi mà mình được phân công, cô trông thấy cả phòng đều mặt ủ mày chau.
Trong đó có cả Địch Tử Uyên.
Cũng không rõ đây là kiểu ăn ý kỳ lạ gì, anh và cô đều chọn nội dung lao động cải tạo giống nhau.
Tên giám ngục gầm lên: “Lũ khốn nạn nghe kỹ đây! Bản vẽ ở trên tường, tài liệu ở trong rương, trong thời gian quy định phải làm xong một chiếc ô, làm càng tốt thì thời gian thi hành án giảm càng nhiều, nếu không làm xong, thời gian sẽ gia tăng!”
Hóa ra làm đồ thủ công hàng ngày chính là làm ô.
Vậy tại sao những người này lại mặt ủ mày chau? Chẳng lẽ cách thực hiện khó khăn?
Thấy Địch Tử Uyên đến gần mình để chào hỏi, cô phớt lờ anh, đi thẳng đến những chiếc rương lớn đặt cạnh nhau ở cuối phòng.
Nhận thấy ở đây có nhiều người chơi, có lẽ cô tạm thời không muốn tỏ ra thân thiết với anh, để trách những người chơi khác chú ý, Địch Tử Uyên thức thời dời mắt đi, vờ như không có chuyện gì.
Mạnh Kình mở chiếc rương đầu tiên, bên trong là nan ô kim loại tách rời cần được lắp ráp, rương thứ hai là một số dụng cụ cần thiết dùng để làm ô, cũng như các bộ phận nhỏ như đầu ô, cán ô, và các loại linh kiện nhỏ dùng để trang trí ô.
Còn rương thứ ba……
Bên trong là vật liệu làm vải ô.
Đó là một mảnh da người còn nguyên vẹn đã được rửa qua, vẫn còn có thể nhìn thấy đường vân vết máu.
Ồ, cô hiểu tại sao mọi người rầu rĩ rồi.
Thịt người dùng để nấu ăn, da người dùng làm ô, nhà tù này thật sự tận dụng mọi thứ một cách triệt để, không lãng phí dù chỉ một chút.
Đám người đằng sau đều tỏ ra căng thẳng pha chút hả hê, túm tụm làm chờ xem cô hét lên kinh hãi, dù sao nhìn cô rất giống loại người sẽ ngất xỉu vì bị dọa sợ.
Nhưng, cô chỉ dùng một tay cầm tấm da người kia lên, xoay về phía ánh đèn.
Chủ nhân của tấm da này có vẻ là một người đam mê xăm hình, sau lưng xăm hình hai con rồng quấn quanh một hạt châu.
Cô không la hét, cũng không ngất xỉu, thậm chí vẻ mặt không thay đổi dù chỉ một chút, dáng vẻ như thể quen quá hóa thường.
Có lẽ bởi vì cô quá bình tĩnh nên đám người kia không bình tĩnh nổi nữa, trong đó có một cô gái tỏ ra không thể tin được.
“Cô ta đang làm gì vậy? Chọn quần áo ở trung tâm thương mại sao?”
Có một anh chàng trẻ tuổi ban đầu tỏ ra hả hê, nhưng sau này lại tỏ ra kính nể.
“Đỉnh vãi, tôi thậm chí không dám chạm vào nó.”
“Nói thật, tôi cũng không dám chạm vào.” Địch Tử Uyên chủ động kích động quần chúng, nhân tiện hỗ trợ Mạnh Kình, anh giả vờ thương lượng với mọi người: “Hay là chúng ta nhờ cô bé kia giúp đi, bảo cô ấy giúp chúng ta cắt da người, như vậy sẽ bỏ được bước làm ô khó nhất?”
“Nhưng liệu người ta có đồng ý không?”
“Nếu chân thành thì có lẽ người ta đồng ý đấy?” Anh nhân cơ hội bước lên phía trước, nở nụ cười sáng chói với Mạnh Kình: “....... Làm phiền, cô gì ơi, ở đây chúng ta có bảy người, cô có thể giúp chúng tôi cắt da người không, những công đoạn khác chúng tôi sẽ tự làm? Cô yên tâm, chúng tôi cũng sẽ lắp ráp ô giùm cô!”
“Tôi tự lắp được.” Mạnh Kình nhìn anh một cái, vô cớ muốn cười, nhưng vẫn kìm lại, tự nhiên thuận theo lời anh: “Muốn tôi giúp cũng được thôi, nhưng mấy người phải trao đổi gì đó.”
“Tôi có này!” Hiện tại Địch Tử Uyên từ ẩn ý trong mắt cô, anh đã hiểu mình nên nói gì, cho nên anh thuận miệng bịa chuyện: “Tôi có một tin tức quan trọng, tôi phát hiện giám ngục trông coi chúng ta không hề giống những bức ảnh treo trên tường, nhất định có vấn đề!”
“Đây chẳng phải là thứ có thể trông thấy bằng mắt thường sao? Vậy anh nói xem nó có vấn đề gì?”
“Tôi vẫn chưa biết, sau này tôi cho cô biết sau được không?”
“Anh cút đi.”
Cô thuận tay đẩy anh sang một bên.
Địch Tử Uyên hoàn thành vai phản diện, anh hài lòng bước sang một bên để nghiên cứu các bước làm ô trên tường.
Mạnh Kình lấy thước đo và kéo từ trong rương thứ hai, sau đó cô trải da người xuống đất. Đầu tiên cô định bụng cắt thành từng miếng nhỏ vuông vức, sau đó căn cứ theo yêu cầu trên tường, cắt thành từng mảnh tam giác nhỏ theo kích cỡ của nan ô.
Chiếc kéo rất sắc bén, chỉ cần hơi dùng chút lực kết hợp với khéo léo thì có thể dễ dàng cắt ra, nhưng cô cố ý làm quá trình này trở nên phức tạp, thậm chí còn dùng tay để xé, khi da người bị xé sẽ xuất hiện tổn hại như vải vóc, cô xoa hai cái rồi cúi đầu nhìn tay của mình.
“Ồ, hình như máu chưa được rửa sạch.”
Địch Tử Uyên đúng lúc quay đầu lại, khoa trương diễn vai phụ.
“Úi, ghê quá! Cắt ra còn chảy máu nữa à?!”
Trong những người chơi chọn mục “Làm đồ thủ công hàng ngày”, ngoại trừ Mạnh Kình tò mò, muốn xem xem có gì mờ ám không, những người chơi còn lại đều nghĩ rằng chế tạo đồ dùng hàng ngày thoạt nghe đơn giản và ít tốn sức hơn những mục khác.
Có thể hình dung, bọn họ không phải người dũng cảm có thể vượt qua nỗi sợ trong lòng, rất dễ bị ảnh hưởng, nếu trước mặt xuất hiện cọng rơm cứu mạng, bọn họ sẽ lập tức nắm chặt lấy.
Thế nên bọn họ dao động.
Cô gái đưa ra nhận xét ban đầu do dự một chút, sau đó lấy hết can đảm, bước từng bước về phía Mạnh Kình.
Cô ta thử thăm dò thì thầm với Mạnh Kình: “Chị gái à, tôi kể cho chị nghe một bí mật mà người khác không biết, chị có thể giúp tôi cắt da làm ô không?”
Mạnh Kình cố ý nâng nửa miếng da người lên, sau khi thành công dọa đối phương giật nảy người, cô bình tĩnh trả lời.
“Tôi phải nghe trước, xem xem nó có phải bí mật hay không.”
Cô gái nghiêng đầu không dám nhìn tấm da người, thấp giọng nói: “Lúc ăn trưa, tôi nghe hai anh chàng bàn bên cạnh nói chuyện, sáng nay bọn họ dọn dẹp phòng giam số 2, bọn họ nói các bức tường bên trong đó đều dính đầy máu, khi sơn lại bức tường bọn họ phát hiện gần bóng đèn trên trần nhà có một dòng chữ nhỏ.”
“Chữ nhỏ gì?”
“Nó viết, ‘Người đã khuất giành được tế phẩm, có thể moi tim tự chứng’, tôi không biết nó có nghĩa là gì, tóm lại tôi cho chị biết nguyên văn rồi, những gì tôi nói đều là sự thật.”
Mạnh Kình im lặng một lát, sau đó bình tĩnh gật đầu.
“Được rồi, cô ngồi xuống giúp tôi ráp nan ô, tôi sẽ cắt một mảnh cho cô.”
“Cảm ơn cảm ơn!”
Cô gái thành công, những người chơi còn lại đều làm theo, lần lượt có người đến gần cô nói nhỏ.
Có một người chơi cũng thấy số dưới khay cơm, thật sự là 735, không hề nói dối,
Mạnh Kình xem như anh ta thông qua;
Có một người chơi khác nói rằng giặt quần áo lau giày cho giám ngục có thể giảm sáu tháng thời hạn thi hành án, có lẽ đó là nội dung lao động giảm hình phạt nhanh nhất, xét thấy người này thành thật, chắc hẳn có ý định thành thật chấp nhận cải tạo, hoàn toàn không có tâm tư khác, Mạnh Kình miễn cưỡng cho anh ta thông qua;
Một người chơi khác nói rằng khi quét dọn hành lang tầng năm, người nọ phát hiện cầu thang dẫn lên tầng sáu, nhưng nội dung lao động không phân công người chơi quét dọn tầng sáu, e rằng đó là một nơi đặc biệt, Mạnh Kình cũng công nhận.
Kết quả là, những người chơi chia sẻ tình báo đều được Mạnh Kình cung cấp da làm ô; còn những người chơi không có tình báo để chia sẻ chỉ có thể chịu đựng mùi hôi thối đặc trưng của xác chết, cảm nhận độ kết dính của đường vân làn da, run cầm cập dựng tóc gáy, cố gắng tự cắt.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ liếc Mạnh Kình, thấy cô ngồi khoanh chân như giáo viên môn Công nghệ, chiếc kéo trong tay chuyển động lên xuống, bình chân như vại, thậm chí còn có một loại cảm giác hài lòng mơ hồ “công việc này thật đơn giản”.
Đây là cảnh giới tố chất tâm lý gì?
Bọn họ hợp lý hoài nghi, trong túi da cô bé thanh thuần kia, kỳ thật chính là một sát thủ bi3n thái.
Mặc khác, Địch Tử Uyên, người đang cẩn thận học các bước làm ô trong khi lắp ráp nan ô, trùng hợp di chuyển bước chân thay đổi góc độ.
Anh vô tình nhận ra rằng, với các góc chiếu sáng khác nhau, các con số tiền tố của các bước làm ô trên tường dường như thay đổi một cách tinh tế.
Ban đầu là một chuỗi các bước từ 1 đến 6, ở một góc độ khác, ba số trong số đó biến mất, ba số còn cũng bị xáo trộn, khi nhìn theo chiều dọc, nó thành “2, 6, 4”.
Đó là ba con số mật mã còn lại mà Nhan Vi đã nhắc đến trước đó.
Có thể thấy rằng Nhan Vi không hề nói dối.
Hóa ra bỏ lỡ gợi ý khay cơm, trong quá trình lao động, người chơi cũng có cơ hội để nhận được manh mối, chỉ là xác suất quá nhỏ, dù gặp cũng chưa chắc nhận ra.
Khắp nơi trong nhà tù đều có các gợi ý rải rác, mục đích là để nhắc nhở người chơi, có thể cần cù giảm thời gian phạt, cũng có thể mạo hiểm tìm đường tắt, chỉ là hiện tại bọn họ không nhận ra.
Cơ chế trốn thoát lần này rất tự do, nhưng càng tự do thì càng khó, dựa vào bản lĩnh, còn phải dựa vào may mắn.
Địch Tử Uyên ngây người nhìn bức tường, động tác tay không ngừng, suy nghĩ không kìm được mà bay xa.
Anh không có nhiều bản lĩnh, chỉ có chút đỉnh thôi, nhưng ở phương diện vận may lại không tệ, nếu không sao có thể trở thành đồng đội của Kình Kình.
Bất cứ người nào cũng có thể làm đồng đội của Kình Kình sao? Không, chỉ có anh có phần phúc khí này.
Anh vẫn đang trong giai đoạn khảo sát, sau này phải cố gắng nhiều một chút, đừng để Kình Kình cảm thấy mình không có chút tiến bộ nào, ván tiếp theo không muốn đi cùng anh.
Nghĩ đến đây, dũng khí của anh đột nhiên tăng gấp đôi, anh quay người vọt đến chiếc rương trước mặt, lấy một mảnh da cánh tay người, quơ lấy chiếc kéo lập tức cắt ra.
Anh phải tự hoàn thành nhiệm vụ, để cô lau mắt mà nhìn!
Mạnh Kình bất thình lình ngẩng đầu lên, trông thấy cảnh nổi khùng của anh: “.....”
Được rồi, cô vốn định tìm cớ cắt da làm ô cho anh, nếu anh tích cực phấn khích như thế, cô cũng bớt lo.
Trong phòng có hai chiếc máy khâu dùng để may các mảnh tam giác đã cắt lại với nhau và đính vào nan ô để tạo thành một chiếc ô hoàn chỉnh.
Trên máy có kèm theo hướng dẫn sử dụng, chuyện này không khó, hay nói cách khác, không khó đối với Mạnh Kình.
Cô ghép những tấm da người đã cắt lại với nhau theo bản vẽ rồi đứng đó vận hành máy khâu, máy khâu hoạt động vang lên tiếng lộc cộc lách cách, để lại những vết hằn gọn gàng trên bề mặt da người.
Khi cô thực hiện, những người chơi khác đồng loạt đứng sau lưng cô, học tập kỹ năng thao tác của cô.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào những ngón tay nhỏ nhắn trắng như tuyết đặt trên da người mềm mại loang lổ vết máu, mang một vẻ đẹp quỷ dị lạnh lẽo, càng nhìn càng khiến người ta ớn lạnh trong lòng.
Chàng trai đầu tiên khen cô lợi hại không nhịn được hỏi một câu.
“Cô…… Cô thật sự không cảm thấy khó chịu sao? Đây là da của người sống bị lột ra đấy.”
“Cũng tàm tạm.” Mạnh Kình thậm chí còn không ngẩng đầu lên, giọng điệu của cô thản nhiên: “Anh có thể xem đây là một tác phẩm nghệ thuật, da người hay da chó đều như nhau thôi.”
“......”
Mọi người đồng loạt lùi lại một bước.
Khoảnh khắc này, bọn họ thiết tha cầu nguyện, mong rằng ván game này đừng có bất cứ trò cạnh tranh chết tiệt nào, nếu có, bọn họ tuyệt đối không dám đối đầu với bà nội này.
Bọn họ tin chắc rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội thắng.