Khi chiếc mũ được cởi ra, Hứa Tắc vô thức nheo mắt lại nhưng ánh sáng trong phòng thay đồ rất mờ, hoàn toàn không chói mắt.
Hứa Tắc không phải là người giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, sau khi uống say càng thêm trì độn, nhưng theo bản năng cậu cảm nhận được cảm giác áp bức từ Lục Hách Dương, mặc dù tin tức tố của Lục Hách Dương đã được vòng tay kiểm soát rất tốt.
Chưa đợi cậu suy nghĩ kỹ, đầu ngón tay của Lục Hách Dương đã xẹt qua xương quai xanh của cậu, hơi dùng sức ấn vào lồng ngực cậu, ngón tay cách lớp áo phông ấn lên cơ bắp của Hứa Tắc.
“Vết thương lành chưa? Hôm nay thấy trận đấu của cậu kết thúc rất nhanh.”
Lục Hách Dương nhìn xuống tay mình, không nhìn Hứa Tắc, thanh âm cũng thấp khiến cho người ta cảm thấy mơ hồ.
||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Hứa Tắc cẩn thận khắc chế hơi thở của mình, trả lời: “Đã lành rồi.”
“Xin lỗi.” Lục Hách Dương đột nhiên nói.
Hứa Tắc lập tức ngẩn ra, không hiểu tại sao anh lại xin lỗi.
“Chưa nói với cậu một tiếng đã mang Hạ Dư đến nói chuyện với cậu, là tôi cân nhắc không chu đáo.” Lục Hách Dương ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ, là dáng vẻ Hứa Tắc quen thuộc.
Tay anh buông xuống, tùy ý đặt bên eo Hứa Tắc.
“Không đâu.” Hứa Tắc lập tức lắc đầu, “Không sao cả.”
Dù sao bất kể khi nào Hạ Dư đến, câu trả lời vẫn sẽ giống như vậy.
Lục Hách Dương với tư cách là một bên cho đi lòng hảo tâm, dù thế nào cũng không nên nói xin lỗi, không có đạo lý nào như vậy.
“Có thể nói cho tôi biết lý do được không?” Lục Hách Dương đứng ở giữa hai chân Hứa Tắc, hai tay chống tay lên mép bàn, ngước mắt lên nhìn cậu.
Hứa Tắc hơi mất tự nhiên nghiêng đầu né tránh việc bốn mắt nhìn nhau: “Tôi đã ký hợp đồng rồi, một năm rưỡi, vẫn còn hơn nửa năm nữa, huỷ hợp đồng sẽ rất phiền phức.”
Cho dù là tiền phạt hợp đồng hay Đường Phi Dịch, đều cực kỳ phiền phức.
“Tôi muốn biết suy nghĩ của cậu.” Lục Hách Dương nói.
Hứa Tắc trầm mặc một lúc, nhưng vẫn không dám nhìn Lục Hách Dương, trả lời: “Tôi muốn ở lại đây.”
“Hứa Tắc.” Lục Hách Dương giơ tay vỗ nhẹ bên ngoài đùi của Hứa Tắc, nhắc nhở cậu: “Nhìn tôi.”
Trong một giây này hô hấp của Hứa Tắc dừng lại, cậu chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Lục Hách Dương, tại thời điểm ánh mắt gần giao nhau, hơi rượu mang theo một cỗ nhiệt khí xông vào trong đại não, khiến cho cậu có chút khó thở.
Cậu biết mình sai rồi, Lục Hách Dương xuất phát từ lòng tốt nên giúp cậu một tay, mình không những từ chối mà còn ngập ngừng úp úp mở mở, nếu cậu là Lục Hách Dương cũng sẽ cảm thấy không vui.
“Tôi chỉ muốn kiếm tiền thật nhanh, mỗi tuần chơi một ván là có thể nhận được tiền.” Hứa Tắc khó khăn mở miệng, “Đánh chuyên nghiệp cần phải rèn luyện cùng tích lũy, tôi không có thời gian.
Tôi chỉ thích hợp ở loại địa phương như thế này, ở đây khán giả không quan tâm đến kỹ năng đấm bốc, bọn họ sẽ phấn khích khi nhìn thấy máu, rất đơn giản.”
“Tôi không phải loại người như các cậu tưởng tượng, tôi không thích quyền anh, tôi chỉ vì kiếm tiền mà thôi.”
Thừa nhận điều này với Lục Hách Dương khiến cho Hứa Tắc cảm thấy bội phần khó chịu, nhưng cuối cùng cũng nói ra.
Cậu hy vọng Lục Hách Dương có thể thấy rõ rằng cậu không đáng để thương hại chút nào.
“Tôi không tưởng tượng cậu là người như vậy.” Lục Hách Dương nhìn cậu, “Quyền lựa chọn nằm trong tay cậu.”
Anh càng nói như vậy, Hứa Tắc càng cảm thấy áy náy.
“Xin lỗi.” Hứa Tắc cúi đầu, “Thực ra cậu không cần quan tâm đến tôi, cũng đừng——”
Hầu kết của cậu trượt xuống mới tiếp tục nói: “Cũng đừng thương hại tôi.”
Lời như thế này bình thường cậu chưa hẳn —— là nhất định, nhất định sẽ không nói ra khỏi miệng, nhưng hôm nay uống rất nhiều rượu, cho nên miễn cưỡng có thể nói ra rồi.
Hứa Tắc không cho rằng mình có bao nhiêu thảm thương, không phải ai cũng có cuộc sống tốt đẹp và may mắn, chỉ trùng hợp là cậu không có được mà thôi, trên thế giới này phần lớn là người giống như cậu.
Đối với Lục Hách Dương, Hứa Tắc không ôm bất kỳ kỳ vọng nào, cậu có thể chấp nhận chuyện không bao giờ được đáp lại, thậm chí bị phớt lờ hoặc bỏ qua, tóm lại đều tốt hơn là được đồng cảm.
Nếu Lục Hách Dương thực sự đang thương hại cậu, vậy thì cậu đúng là đáng thương.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Lục Hách Dương trầm mặc không nói.
Hứa Tắc nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau dựa vào tường.
Đầu óc choáng váng, từng giây từng phút im lặng như thể bị kéo dài ra, cảm giác như đã qua rất lâu, Hứa Tắc nói: “Muộn lắm rồi, cậu nên về đi, ở đây thực sự không an toàn đâu.”
“Để lại số điện thoại cho tôi.” Lục Hách Dương lấy điện thoại ra, mở khóa, chuyển sang màn hình quay số rồi đưa cho Hứa Tắc.
Hứa Tắc mở mắt ra, nhìn vào tay Lục Hách Dương trong vài giây, sau đó cầm lấy điện thoại, nhập số của mình vào rồi trả lại cho Lục Hách Dương.
Lục Hách Dương sau khi nhận điện thoại thì bấm nút quay số, ngay sau đó, chuông điện thoại của Hứa Tắc vang lên.
Cậu vẫn ngồi đờ đẫn ở đó, đợi Lục Hách Dương cúp điện thoại, nhưng Lục Hách Dương lại áp điện thoại vào tai, đồng thời nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
Hứa Tắc phản ứng chậm mất nửa nhịp, di chuyển ngón tay, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, cậu chậm rãi chớp mắt rồi bấm trả lời.
Hứa Tắc cũng đưa điện thoại lên tai, trong điện thoại không có âm thanh vì không có ai nói chuyện.
“Alo?” Hứa Tắc đột nhiên phát ra tiếng.
Cậu nghe thấy giọng nói của chính mình, cũng nghe thấy giọng mình phát ra từ điện thoại của Lục Hách Dương.
“Có chóng mặt không?” Lục Hách Dương vẫn nhìn cậu hỏi.
“Chóng mặt.” Hứa Tắc vừa gật đầu vừa nói, giống như vừa trả lời điện thoại vừa ở trước mặt Lục Hách Dương.
“Tôi đưa cậu về.” Trên môi Lục Hách Dương cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Đề nghị của Lục Hách Dương đối với Hứa Tắc luôn luôn rất hấp dẫn, anh không dùng câu hỏi, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, làm cho Hứa Tắc không nghĩ ra cách nào để cự tuyệt.
Ánh mắt của Hứa Tắc trượt xuống đôi môi của Lục Hách Dương, cảm thấy khát nước, cậu đã uống nhiều rượu như vậy, hiện tại đột nhiên cảm thấy khát nước muốn chết —— Hứa Tắc liếm môi nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Sau ngày hôm nay, cậu và Lục Hách Dương sẽ không còn bất kỳ điểm giao nào nữa.
Bíp một tiếng, điện thoại đã bị cúp.
Hứa Tắc vẫn còn cầm điện thoại, ngẩn người nhìn chằm chằm môi Lục Hách Dương, cậu nghe thấy Lục Hách Dương hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Miệng… của cậu.” Hứa Tắc hoàn toàn nói lời thật lòng sau khi uống rượu, cậu thành thật nói: “Rất dễ nhìn.”
“Thế thì?”
Âm cuối cất lên, mỗi một chữ đều giống như một cái móc câu, đem toàn bộ nỗi lòng của Hứa Tắc treo đến tận cổ họng, chỉ cần cậu mở miệng liền sẽ không khống chế được mà nói ra lời thật tâm.
“Muốn…” Hứa Tắc mơ hồ lẩm bẩm, cơn say khiến cho thần trí cậu trở nên rời rạc.
Cậu bị cám dỗ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu xuống.
Dường như cậu chưa bao giờ ở gần Lục Hách Dương như vậy, chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp đan xen, môi hai người chỉ cách nhau một centimét.
Nhưng Lục Hách Dương vẫn luôn giữ thái độ không trốn tránh cũng không lại gần, lẳng lặng nhìn cậu.
Hứa Tắc có thể nhận ra rằng gan cậu đã lớn hơn nhờ sự chống đỡ của hơi rượu, xúi giục cậu tạm thời thu lại sự thận trọng và nhẫn nhịn kia.
Hô hấp của Hứa Tắc khẽ run rẩy, cậu nghe được tim mình tim đập dồn dập, giống như đang xông pha chạy nước rút ——
Nhưng cuối cùng cậu vẫn bỏ cuộc khi gần đến vạch đích.
Hứa Tắc quay đầu sang một bên, cúi thấp xuống, chỉ tựa trán vào vai Lục Hách Dương.
Cậu không thẳng thắn và dũng cảm như vậy, nếu đổi thành người khác, hiện tại có lẽ đã chủ động tranh thủ cơ hội, nhưng cậu chỉ là Hứa Tắc, cho dù có uống thêm bao nhiêu, chuyện không dám làm vẫn là không dám làm.
“Cho cậu ba cơ hội, có muốn không?” Lục Hách Dương đột nhiên hỏi.
Mũi Hứa Tắc khẽ động, ngửi được mùi tin tức tố trên người Lục Hách Dương, cậu ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn về phía Lục Hách Dương: “Cơ hội gì?”
“Cơ hội giống như vừa rồi.” Lục Hách Dương nói.
(toi thề là toi giãy đành đạch khi dịch đến đây nha)
Anh không nói rõ ràng, nhưng Hứa Tắc nghe hiểu rồi, cậu không có tâm trí đi hỏi Lục Hách Dương tại sao lại cho cậu cơ hội như vậy, thậm chí còn quên mất quyết tâm khó khăn lắm mới lấy được, chỉ sửng sốt một hồi rồi hỏi: “Làm gì cũng được sao?”
Lục Hách Dương dường như đang suy nghĩ, Hứa Tắc bị ánh mắt của anh thu hút đến trở nên nghiêm túc, nhìn anh không chớp mắt.
“Có lẽ vậy.” Lục Hách Dương cuối cùng cũng trả lời.
Sau đó anh liền lấy làm tiếc thông báo cho Hứa Tắc: “Vừa rồi cậu vừa dùng mất một lần rồi.”
Tin xấu bất ngờ ập đến, Hứa Tắc vô thức nắm lấy vạt áo phông của Lục Hách Dương, giọng điệu có hơi sốt sắng: “Tại sao?”
Thỏa thuận chỉ nên có hiệu lực sau khi cả hai bên đều biết, làm sao có thể bắt đầu trước được?
Cậu vừa hỏi xong thì có mấy tiếng gõ cửa, giữa mỗi tiếng gõ đều dừng lại rất có quy luật.
Lục Hách Dương không quay đầu lại, nhưng vẻ mặt lạnh đi một chút, anh nhìn thời gian trên vòng tay, nói với Hứa Tắc: “Không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về.”
Vậy nên Hứa Tắc yên lặng không truy hỏi thêm, cậu đội mũ lên, cùng Lục Hách Dương đi ra khỏi phòng, kỳ lạ là bên ngoài không có ai, trên mặt Lục Hách Dương cũng là vẻ mặt như bình thường.
Đèn trong hành lang đã hỏng từ lâu, Hứa Tắc đang bám vào lan can, Lục Hách Dương nắm lấy cánh tay còn lại của cậu, dẫn cậu lên cầu thang.
Sau khi mở cửa, Hứa Tắc bật đèn trong phòng khách lên, thực ra cậu hoàn toàn đứng không vững, toàn bộ tầm nhìn đều đang dao động, nhưng vẫn muốn hỏi một câu: “Có muốn uống nước không?”
“Không cần.”
Vào trong phòng, Hứa Tắc ngồi xuống bên giường, Lục Hách Dương tựa vào bàn bật quạt cho cậu, nói: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi đi trước đây.”
Anh vừa nói đứng thẳng người, Hứa Tắc muốn nói gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng khi Lục Hách Dương đi được vài bước mới không nhịn được đứng dậy: “Chờ một chút.”
Bởi vì chóng mặt, Hứa Tắc thiếu chút nữa đã ngã trở lại trên giường, chỉ có thể dựa vào mép giường để chống đỡ một chút, cậu cảm thấy thanh âm vừa rồi của mình quá nhỏ, sợ Lục Hách Dương không nghe thấy, lại lặp lại một lần: “Cậu chờ một chút.”
Lục Hách Dương xoay người lại, anh vừa vặn đứng dưới ngọn đèn, ánh đèn ở chỗ sáng nhất trong phòng từ trên đỉnh đầu anh chiếu xuống, sau đó lan tỏa đến bốn góc xung quanh, trở nên ảm đạm.
“Lúc nãy cậu nói, cơ hội đã bị tôi dùng mất một lần.” Hứa Tắc vẫn còn canh cánh trong lòng, mỗi khi nghĩ đến chuyện vì lá gan mình nhỏ mà lãng phí mất một cơ hội, cậu liền cảm thấy cực kỳ chán nản.
Bỏ lỡ một cơ hội tương đương với việc bỏ lỡ một phần ba số thời khắc quý giá được lại gần Lục Hách Dương, tức là đánh mất ,% vô hạn tuần hoàn cơ hội.
(má ẻm cute vãi ò =))))
“Đúng vậy.” Lục Hách Dương nói.
“Có thể không tính không?” Hứa Tắc đột nhiên thất thần, cúi đầu, rất không tỉnh táo mà lẩm bẩm: “Lúc đó tôi vẫn chưa biết.”
Rất lâu không nhận được câu trả lời, Hứa Tắc đứng ở đó, mơ mơ màng màng giữa tiếng quạt điện rè rè và tiếng côn trùng kêu râm ran dưới lầu.
Trước mắt đột nhiên tối đi một chút, cậu ngẩng đầu lên liền phát hiện Lục Hách Dương đã đi tới trước mặt.
“Nếu như không tính thì cậu định làm gì?” Ánh mắt Lục Hách Dương chậm rãi quét qua giữa lông mày và môi Hứa Tắc rồi hỏi.
“Cậu vẫn chưa đồng ý.” Lúc này Hứa Tắc vẫn rất nghiêm túc —— nếu như Lục Hách Dương không đồng ý khôi phục lại cơ hội thứ nhất, bây giờ mình lại làm gì đó thì chẳng khác nào dùng mất luôn cơ hội thứ hai, quá xa xỉ rồi.
Lục Hách Dương nhìn cậu một hồi nói: “Tôi đồng ý.”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Hứa Tắc không chút do dự, giống như được ăn cả ngã về không, nghiêng người về phía Lục Hách Dương, ở trên má phải của anh, vị trí gần khóe miệng, nhẹ nhàng thơm lên một cái.
Sau đó cậu nhìn Lục Hách Dương, trên mặt và trong mắt đều mang chút ý cười, là thứ mà người say thường có, nụ cười vừa thẳng thắn vừa có chút ngốc nghếch.
Đồng tử của cậu hiếm khi sáng đến như vậy, không nhận ra đó rốt cuộc là nước hay là nước mắt.
Hứa Tắc sẽ không bao giờ biết được, ánh mắt và biểu cảm của cậu ngay giây phút này đây, đã sớm vượt qua tất cả những lời thú nhận có thể giải thích bằng lời..