Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khu phố cũ cách trường dự bị gần nên chỉ cần lái xe mười phút đã đến. Trong ngõ hẹp, Lục Hách Dương đậu xe ở ven đường rồi cùng Hứa Tắc đi vào.

Hứa Tắc phản xạ chậm, lúc này mới bắt đầu lo lắng liệu Lục Hách Dương ăn có quen không. Cậu có hơi do dự, cảnh báo trước cho Lục Hách Dương: "Cửa hàng rất nhỏ, có thể cũng không sạch sẽ lắm."

"Không sao." Lục Hách Dương quay đầu nhìn cậu, cười nói: "Trước đây tôi và Quân Trì cũng thường ăn quán lề đường."

Hứa Tắc thả lỏng một chút, thử tiếp lời: "Hạ Uý thì sao?"

Thật ngạc nhiên khi cậu tiếp tục đặt câu hỏi, Lục Hách Dương nói: "Hạ Uý mấy năm nay đều ở nước ngoài, học kỳ này mới trở về."

"Các cậu... có quan hệ rất tốt."

Không biết vì sao, Lục Hách Dương cảm thấy Hứa Tắc giống như một người máy thông minh đang cố gắng giao tiếp với con người, rất nghiêm túc nhưng cũng vụng về. Lục Hách Dương gật đầu: "Đúng vậy, ba đứa bọn tôi từ nhỏ đến lớn cùng nhau trưởng thành."

Vẻ mặt của Hứa Tắc hơi sửng sốt một lát, trông có vẻ như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn mím môi không nói nữa.

Trời nhiều mây nên chắc là sắp mưa. Trong cửa hàng có hơi đông đúc, đều là người tan làm xong đến đây ăn tối. Lục Hách Dương và Hứa Tắc tìm một cái bàn vuông nhỏ ở trong góc, một bên bàn dựa vào tường, bên còn lại đặt mấy thùng bia, hai người chỉ có thể ngồi ở góc bàn.

"Cậu muốn ăn gì?" Hứa Tắc hỏi.

Bên trong cửa hàng rất ồn ào, Lục Hách Dương không nghe được giọng nói của Hứa Tắc, nhưng từ khẩu hình miệng của cậu có thể đoán được cậu đang hỏi gì. Thế nhưng Lục Hách Dương vẫn nói: "Cái gì?"

3

Sau đó Hứa Tắc ghé sát vào tai Lục Hách Dương: "Cậu muốn ăn gì?"

"Giống cậu đi." Lục Hách Dương trả lời.

"Có muốn ăn rau mùi và hành lá không? Còn cả giấm và ớt nữa."

"Đều không muốn."

Hứa Tắc gật đầu, đứng dậy đi gọi món. Cậu đứng trước quầy, dáng người cao, trên cổ dán vài miếng băng cá nhân hình gấu xiêu xiêu vẹo vẹo, trông trẻ tuổi đến mức không phù hợp với nơi này.

Không chỉ cửa hàng này mà tất cả mọi nơi có Hứa Tắc trong đó, bao gồm cả lồng bát giác đầy bạo lực và máu me.

Ăn mì được một nửa thì bên ngoài trời đổ mưa to, Hứa Tắc lại bắt đầu rơi vào lo lắng, cậu không quan tâm mình có bị ướt hay không, đây không phải chuyện gì lớn. Lúc cậu một mình đều không mang theo ô nhưng điều này cũng không gây cản trở việc cậu cho rằng Lục Hách Dương không thể bị mắc mưa.

1

Điện thoại di động của Lục Hách Dương lại vang lên, anh liếc nhìn màn hình rồi nói với Hứa Tắc: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Qua cửa sổ, Hứa Tắc nhìn thấy Lục Hách Dương đứng trong hành lang, nước mưa nhỏ xuống từ mái hiên rơi xuống trước mặt anh khoảng hai mươi centimét. Vẻ mặt Lục Hách Dương lạnh lùng, lông mi rủ xuống, mỗi câu nói đều rất ngắn, là dáng vẻ không muốn nói nhiều.

Anh nhanh chóng cúp điện thoại, quay trở lại cửa hàng thanh toán hóa đơn, nhận hai ly nước, một ly đặt trước mặt Hứa Tắc.

"Cậu không ăn nữa sao?" Hứa Tắc hỏi.

"Ừm."

"Vậy cậu về nhà sớm chút đi." Hứa Tắc uống một ngụm nước rồi đứng lên, "Chờ một chút, tôi đi mua ô."

Lục Hách Dương nắm lấy cánh tay cậu: "Tại sao lại phải mua ô?"

"Trời mưa rồi." Hứa Tắc nói.

"Tôi biết. Xe cách nơi này không xa, chạy qua đó là được."

Hứa Tắc hiếm khi kiên trì nói: "Sẽ bị ướt mất."

Lục Hách Dương hỏi cậu: "Sợ cậu ướt hay là sợ tôi ướt?"

"Sợ cậu bị ướt." Hứa Tắc cúi đầu nhìn ly nước trên bàn, thành thật trả lời.

"Sức khỏe của tôi rất tốt, không đến mức dầm mưa đã cảm lạnh đâu." Lục Hách Dương cầm chìa khóa xe lên, "Chạy thôi."

Hai người song song lao vào màn mưa, xuyên qua con ngõ ngắn, mở cửa xe ngồi vào. Trước sau còn chưa đến mười mấy giây mà cả một vùng lớn trên người vẫn ướt nhẹp. Xe không nổ máy, bầu không khí ngột ngạt trộn lẫn với sự ẩm ướt mà họ mang đến khiến mọi thứ trở nên nhớp nháp, kể cả pheromone cũng ẩm ướt. Trời đã tối, nước mưa hắt trên kính chắn gió như dòng sông ngầm chảy xuống, hạt mưa không ngừng đập vào nóc xe, lại giống như rất xa, bởi vì Hứa Tắc chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của mình và Lục Hách Dương.

"Khăn giấy." Lục Hách Dương nói, "Lau đi."

Hứa Tắc rút khăn giấy, không cẩn thận đụng phải mu bàn tay của Lục Hách Dương, cậu vừa định rút tay lại thì Lục Hách Dương đã nắm lấy tay cậu, ấn lên hộp khăn giấy rồi nói: "Ở đây."

"Ừm." Cổ họng Hứa Tắc có hơi khàn và rất khô, cậu nuốt xuống một hơi, gần như không thở nổi.

Hứa Tắc rút hai tờ khăn giấy ra, không dùng để lau mặt lau tay mà lần mò lau ghế trên xe bị mình làm ướt. Lục Hách Dương nhìn cậu vài giây trong bóng tối, sau đó đột nhiên đưa tay ra, bóp lấy quai hàm của Hứa Tắc, dùng mặt trong ngón tay cái cọ lên mặt cậu. Tay anh hơi ướt, mặt Hứa Tắc cũng ướt, Lục Hách Dương hỏi: "Chỗ nên lau tại sao lại không lau?"

5

Ngửi được mùi pheromone nhàn nhạt trên đầu ngón tay anh, mặt Hứa Tắc nhất thời nóng lên, nói: "Về nhà tắm là được."

Lục Hách Dương không nói gì, buông tay xuống, sượt qua cổ Hứa Tắc, sau đó khởi động xe.

Đi khoảng năm phút, Hứa Tắc phát hiện Lục Hách Dương vẫn luôn nhìn kính chiếu hậu. Cậu không nhìn rõ biểu cảm của Lục Hách Dương nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng Lục Hách Dương không quá tốt, bắt đầu từ lúc đang ăn mì phải nhận điện thoại.

Ô tô đỗ dưới lầu, chỉ cách hành lang vài bước chân. Ngay khi Hứa Tắc chuẩn bị nói lời tạm biệt thì Lục Hách Dương lại cùng cậu xuống xe chạy vào hành lang.

Mưa không có xu hướng ngớt, Lục Hách Dương đứng ở lối vào hành lang, quay đầu nhìn về phía màn mưa, khẽ nhíu mày. Trên cánh tay anh toàn là nước mưa, Hứa Tắc không nghĩ nhiều, muốn giúp anh lau đi nhưng lại trực tiếp bị Lục Hách Dương giơ tay ngăn cản.

Hứa Tắc có hơi sững sờ, Lục Hách Dương hiếm khi biểu lộ ra sự phản kháng dứt khoát như vậy, tay của Hứa Tắc khựng lại giữa không trung một hai giây mới từ từ buông xuống.

"Xin lỗi." Hứa Tắc thấp giọng nói.

Lục Hách Dương nhìn cậu, không đáp lại lời xin lỗi của Hứa Tắc. Im lặng một lát, anh nói: "Lên lầu đi."

Hai người một trước một sau đi lên cầu thang, sau khi vào cửa Hứa Tắc đi đun nước nóng, sau đó mở cửa tìm khăn tắm sạch. Lục Hách Dương đứng trước cửa sổ, hé rèm ra một chút, cúi đầu nhìn xuống lầu nhưng không biết là đang nhìn cái gì.

Nước nóng đã đun xong, Hứa Tắc rót ra nửa ly, thêm một nửa ly nước lạnh, điều chỉnh ở mức âm ấm rồi mang vào phòng.

Cậu giữ khoảng cách với Lục Hách Dương nên đứng cạnh bàn học. Bên ngoài trời đang mưa rất to, trái tim của Hứa Tắc dường như cũng bị đặt trong làn mưa, bị đập đến nửa lơ lửng nửa chìm xuống. Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hứa Tắc không thể miêu tả nụ cười đó, cũng không biết làm thế nào để an ủi, cậu chỉ là một người ngoài cuộc đầy bất lực.

Một tay Hứa Tắc cầm ly nước, tay kia xé miếng băng cá nhân trên cổ, bởi vì vừa dính mưa nên cảm thấy có hơi khó chịu. Lúc cậu ngẩng đầu lên lần nữa, Lục Hách Dương đang nhìn chằm chằm vào cổ cậu.

"Cậu về sớm nghỉ ngơi đi." Hứa Tắc còn đang suy nghĩ nên nói gì để Lục Hách Dương không mệt như vậy nữa, nhưng vừa nói ra cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng, Hứa Tắc bèn sửa miệng, "Trời mưa to lắm, lái xe nguy hiểm, hay là cậu..."

Hứa Tắc còn chưa nói xong đã dừng lại, bởi vì Lục Hách Dương đột nhiên đi về phía cậu. Hứa Tắc không nhịn được lùi về sau một bước, đụng vào bàn học, rất nhanh cậu đã bị ôm lấy eo kéo về phía trước. Lục Hách Dương đè tay sau gáy Hứa Tắc, cúi đầu, hơi thở nóng như lửa đốt ghé lại gần. Trên cổ truyền đến một cơn đau nhói, Hứa Tắc rên lên một tiếng, chiếc ly giấy trong tay rơi xuống, khiến cho nước bắn tung tóe khắp sàn.

Bị cắn rồi, phản ứng đầu tiên của Hứa Tắc không phải là đẩy Lục Hách Dương ra, mà là vòng tay ôm lấy cổ anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio