Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

chương 73

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lão tướng quân Trần thế nào rồi?”

“Thuộc nhóm rủi ro thấp, tình huống vẫn ổn, viện trưởng vừa mới ăn sáng cùng ông ấy.”

“Vậy thì tốt, tôi đi cất đồ trước, cô xem xem hôm nay ai chưa chấm công, lát nữa tôi sẽ đi lấy dấu vân tay của từng người.”

“Được.”

Trên tầng 7 của Bệnh viện Quân đội 195 của quân đội liên minh, omega đã cất xong cặp và thay đồng phục y tá rồi đi ra từ phòng thay đồ, quay lại quầy tiếp tân, nhận thiết bị chấm công từ một y tá khác, liếc nhìn những nhân viên chưa chấm công hôm nay trên màn hình.

“Bốn con người bận rộn, vậy tôi đi tìm bọn họ trước đây.”

“Được. Ơ chờ chút, một người vừa tới này.” Hai mắt y tá sáng lên, vẫy tay với alpha vừa ra khỏi thang máy, cười nói: “Bác sĩ Hứa, hôm nay anh lại quên chấm công kìa!”

Bác sĩ đang đọc báo cáo bệnh lý ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt xám đậm dưới tròng kính mỏng. Dáng người cậu rất cao, vai thẳng, hai chân thon dài, dáng người cân đối khiến chiếc áo blouse trắng được mặc lên toả ra hương vị khác với những người khác, nổi bật giữa đám đông. Alpha dừng lại, đi về phía quầy tiếp tân, dùng ngón trỏ móc lấy mép trên khẩu trang rồi kéo khẩu trang xuống dưới cằm: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

Advertisement

(ẻm kéo khẩu trạng xuống tui đổ cái rụp 🥹)

“Hơn bốn giờ bác sĩ Hứa đã qua đây rồi, ngâm ở phòng thí nghiệm tới tận bây giờ, quên mất cũng là chuyện bình thường thôi.” Y tá ngẩng đầu lên nhìn vào mặt alpha, tươi cười đưa thiết bị chấm công sang, alpha duỗi ngón tay ra ấn vào ô nhận dạng vân tay.

Thiết bị chấm công phát ra một tiếng “bíp”: “Khoa Pheromone và Huyết học, Hứa Tắc, đăng nhập thành công.”

Hai y tá dùng khuỷu tay huých nhẹ vào nhau, cuối cùng một trong số đó hỏi: “Bác sĩ Hứa, tiệc tối hôm nay anh có đi không?”

Đã có không ít người hỏi cậu câu hỏi này, Hứa Tắc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Tối nay phải trở về phòng thí nghiệm ở trường, có thể không tham gia được.”

“Được.” Y tá có hơi tiếc nuối nói đùa, “Bác sĩ Hứa chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện chắc là rất mệt, chúng tôi không quấy rầy anh nữa.”

“Không đâu.” Hứa Tắc không giỏi đối phó với lời nói đùa, chỉ hứa hẹn rất chắc chắn, “Lần sau nhất định sẽ đi.”

“Thật sao? Nói rồi đấy nhé, lần sau hẹn anh không được từ chối.”

“Ừm.” Hứa Tắc gật đầu, “Tôi đến phòng bệnh trước.”

“Tạm biệt bác sĩ Hứa!”

Hứa Tắc lại đeo khẩu trang lên rồi xoay người đi về phía phòng bệnh. Các y tá nhìn theo bóng lưng của cậu một hồi, sau đó lần lượt ngồi xuống trước máy tính.

“Cô nói xem bác sĩ Hứa rốt cuộc có độc thân không?”

“Lại nữa rồi đó, bí ẩn chưa được giải đáp của Bệnh viện 195.”

“Tôi cảm thấy là độc thân, bác sĩ Hứa quá lạnh lùng, hoàn toàn khó tiếp cận ấy mà, không nghĩ ra được anh ấy yêu đương sẽ là dáng vẻ như thế nào.”

“Đúng vậy, nếu như có thì tôi nghi ngờ rằng lúc anh ấy nói chuyện với người yêu chắc sẽ giữ khoảng cách một mét.”

Y tá kia cười một trận, lại nói: “Nhưng quan hệ giữa bác sĩ Hứa và bác sĩ Trì có vẻ rất tốt, thế nhưng chắc là không phải yêu đương mà chỉ là bạn tốt.”

“Bác sĩ Trì Khoa Răng Hàm Mặt? Bọn họ là bạn học cấp ba, nghe nói quen biết đã lâu.”

“Thảo nào… Ui cha không nói nữa, hóng hớt sẽ ảnh hưởng đến công việc, câm miệng câm miệng.”

Hứa Tắc đi đến khu vực đặc biệt được phân chia cố định trên mỗi tầng, đưa thẻ công tác cho cảnh vệ, sau đó mở khóa bằng vân tay. Cửa kính chống nổ tự động mở sang hai bên, Hứa Tắc bước vào bên trong, xuyên qua sảnh lớn sáng sủa đi đến trước cửa một phòng bệnh.

Cảnh vệ bên ngoài cúi đầu chào cậu, Hứa Tắc lại xuất trình thẻ công tác, sau khi cảnh vệ kiểm tra xong thì gõ nhẹ cửa, nghe thấy trong phòng phát ra tiếng “Mời vào”, cảnh vệ đẩy cửa: “Là bác sĩ Hứa của Khoa Pheromone và Huyết học.”

“Hứa Tắc à, đến, mau đến đây.” Trưởng khoa cũng ở đây, ông vẫy tay với Hứa Tắc, “Báo cáo xử lý xong rồi chứ?”

“Xong rồi ạ.” Hứa Tắc đi vào, hơi cúi đầu với tướng quân già trên giường bệnh, sau đó đưa tài liệu cho trưởng khoa.

“Hứa Tắc, thạc sĩ nội trú của Đại học Quân y, hiện đang luân chuyển trong khoa.” Viện trưởng giới thiệu với tướng quân, “Sau buổi phỏng vấn vào năm lớp 12, giáo sư Hoàng đã đích thân gọi mấy cuộc điện thoại mới giành được người về Đại học Quân y đấy.”

Nghe được hàm ý, tướng quân già ôn hoà nhìn Hứa Tắc, hỏi: “Sau này muốn ở lại Bệnh viện 195 hay là đi quân khu?”

Advertisement

Chưa đợi Hứa Tắc mở miệng, trưởng khoa đã ngăn lại câu hỏi: “Ngài hỏi sớm quá, lão Hoàng đã nói rồi, để Hứa Tắc học xong tiến sĩ rồi lại suy nghĩ sau.”

Tướng quân già khẽ mỉm cười: “Thì ra giáo sư Hoàng không nỡ thả người.”

Ra khỏi phòng bệnh, Hứa Tắc nhìn đồng hồ, định đi ăn sáng nhưng giây tiếp theo điện thoại đã reo, Trì Gia Hàn ở đầu bên kia trước tiên hắt hơi một cái, sau đó lại khịt mũi rồi mới hỏi: “Bữa sáng để trong văn phòng cho cậu nhỉ?”

Khoa Răng Hàm Mặt ở tầng 8, Trì Gia Hàn biết Hứa Tắc một khi đã bận là sẽ quên ăn uống nên thường tiện tay mang cho cậu một phần, một mình lại đi lên một tầng trở lại Khoa Răng Hàm Mặt, hoàn thành lượng vận động ít đến đáng thương trong ngày.

“Tôi ở cửa thang máy chờ cậu.” Hứa Tắc đi về hướng thang máy, “Bị cảm rồi à?”

“Có chút, có lẽ là do mấy hôm trước toàn thức khuya.” Ding —— cửa thang máy mở ra, Trì Gia Hàn cúp điện thoại, xách theo bữa sáng đi ra nhét vào trong tay Hứa Tắc, “Lát nữa sẽ đi kiếm thuốc uống.”

Cậu lấy máy liên lạc nội bộ của Bệnh viện 195 ra xem, hiện tại không có tin gì khẩn cấp. Máy liên lạc của Hứa Tắc được cài vào túi trước của áo blouse, đèn báo tin cũng không sáng, hai người cùng nhau đi đến khu vực nghỉ ngơi để ăn sáng.

Hiện tại Trì Gia Hàn đang luân chuyển ở Khoa Phẫu thuật hàm mặt, cậu học đại học tại một trường y nước ngoài, lên nghiên cứu sinh thì quay lại Học viện Quân y Thủ đô. Lý do Trì Gia Hàn bằng lòng quay lại rất đơn giản, cha cậu được thăng chức nên dẫn theo mẹ kế đến một quốc gia khác.

“Chiến khu phía Nam ngừng chiến rồi.”

Hứa Tắc vặn nắp chai sữa, đặt trước mặt Trì Gia Hàn, “Ừm” một tiếng.

“Nghe nói có vài đội quân đã quay lại thủ đô rồi, có lẽ sắp tới sẽ tổ chức khám bệnh và kiểm tra thương tật.”

Trì Gia Hàn dừng lại một lát khi nhìn thấy Hứa Tắc mở giấy gói bánh sandwich. Sau đó Hứa Tắc trả lời: “Chắc là vậy.”

Thật ra vẫn còn chuyện muốn nói nhưng Trì Gia Hàn không chắc tin tức mình nghe được có đáng tin hay không, cậu lại liếc nhìn Hứa Tắc, sụt sịt mũi rồi bắt đầu ăn sáng, không nói thêm gì nữa.

Ăn được một nửa, đèn đỏ trên thiết bị liên lạc trên ngực Hứa Tắc sáng lên, cậu đưa tay ấn tắt, trước khi đi còn lấy khăn giấy ở đầu bàn bên kia đặt vào tay Trì Gia Hàn: “Tôi qua đó trước đây.”

“Được.”

Trì Gia Hàn nhìn bóng lưng của Hứa Tắc, cao hơn và thành thục hơn một chút so với hồi cấp ba nhưng ngoài điều đó ra thì không có gì thay đổi lắm.

Để duy trì việc không thay đổi giữa vô số thay đổi do thời gian dài mang lại, hẳn là đã phải chịu đựng rất nhiều thứ.

Kiểm tra xong phòng bệnh, hơn mười giờ đã có bệnh nhân xếp hàng chờ sinh thiết xương, Hứa Tắc trở lại phòng làm việc cất sổ ghi chép, chuẩn bị đơn xin lấy máu đã được đóng dấu sẵn đưa cho y tá rồi đi đến phòng sinh thiết xương.

Từ văn phòng đến quầy tiếp tân của y tá đều sẽ đi qua thang máy, toàn bộ tòa nhà được thiết kế mở, cúi đầu xuống có thể thấy các bác sĩ và y tá, bệnh nhân và người nhà đi đi lại lại trong sảnh ở tầng 1. Cách quầy tiếp tân vài mét, Hứa Tắc dừng lại bên cạnh lan can trong suốt hình vòng cung, điện thoại không ngừng rung lên, là tin nhắn từ nhóm dự án ở trường, cậu cẩn thận đọc nhật ký trò chuyện rồi gõ chữ trả lời.

Ngay lúc cậu đang đánh máy, cách một lối đi rộng rãi sáng sủa, ‘ding’ một tiếng, có thang máy đi lên tầng 7. Cửa thang máy mở ra, gió lạnh từ bên trong thổi ra hoà lẫn với không khí ở tầng 7 dội vào sườn Hứa Tắc, sau đó vòng qua cậu thổi về phía trước.

Động tác của Hứa Tắc đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào màn hình. Đã gõ xong một câu, chỉ cần bấm nút gửi để gửi đi nhưng ngón tay cái bị kẹt lại cách màn hình nửa centimét, cứng đờ, không thể tiếp tục nhấn xuống.

Advertisement

Cậu ngẩng đầu lên, trước mắt là những cảnh tượng quen thuộc nhìn thấy hằng ngày, đủ loại pheromone có thể ngửi thấy bất cứ lúc nào, quen thuộc hay xa lạ, nhiều đến như vậy. Thế nhưng chỉ trong một giây này thôi, có một mùi pheromone chưa bao giờ tưởng tượng được rằng nó sẽ xuất hiện, bởi vì sự ức chế của vòng tay nên trở nên rất nhạt, cực kỳ quen thuộc lại cực kỳ xa lạ, giống như ảo giác.

Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy alpha mặc cả người đồ huấn luyện màu lam sẫm đi ra khỏi thang máy, dáng người cao đến mức có hơi gây áp lực, phải hơi cúi đầu xuống mới tránh va vào mép trên của thang máy. Mũ huấn luyện che đi nửa khuôn mặt lộ ra đường nét xương quai hàm có chút sắc bén.

Alpha đặt máy liên lạc quân sự trong tay xuống, cài ở quanh eo, đi qua cửa thang máy rồi bước vào lối đi. Xung quanh rõ ràng đã yên tĩnh hơn một chút, có người nín thở theo bản năng ngay tại giây phút nhìn thấy anh.

Y tá cũng sửng sốt, sau đó đứng dậy, alpha cởi mũ xuống, hơi nghiêng người qua bàn thông tin nói gì đó, y tá lập tức gật đầu, giơ lòng bàn tay chỉ về một hướng nào đó, nói vài câu với alpha.

Alpha xoay người lại theo cử chỉ của cô, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt của vị bác sĩ trẻ mà anh vừa đi ngang qua cách đây không lâu.

Cuối cùng, tin nhắn đã không được gửi đi, màn hình điện thoại tự động tắt đi chìm vào bóng tối. Hứa Tắc đứng tại chỗ, bất động nhìn alpha đi về phía mình. Ánh mắt của đối phương thẳng tắp và sắc bén, không chút trốn tránh, Hứa Tắc cảm thấy mình đang bị quan sát một cách bình tĩnh và chuyên nghiệp, còn là một cảm giác áp bức khó có thể hình dung, lúc alpha đến gần lại càng trở nên rõ ràng không thể phớt lờ.

Gần hơn nữa rồi, Hứa Tắc nhìn thấy trên hai vai quân phục có đeo cầu vai của Thượng tá Không quân, là biểu tượng cánh đại bàng vàng lấp lánh sắp tung bay.

“Bác sĩ Hứa, xin chào.” Alpha đưa tay về phía Hứa Tắc, tự giới thiệu rất dứt khoát và ngắn gọn không mang theo chút quân hàm chức vụ nào, “Lục Hách Dương.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio