Sáng sớm chủ nhật, con đường nhỏ vốn rất vắng vẻ thì hôm nay lại tập trung rất đông người. Người qua đường và những dân cư ở quanh đây vẫn đang tiếp tục đổ dồn về, vây chặt thành vòng, nhưng cảnh sát đã có mặt để ngăn họ lại, vẽ các đường kí hiệu và đặt đường cảnh giới. May mà con đường này ngày thường cũng không nhiều xe qua lại nên người đi đường và xe cộ có thể đi vòng sang một con đường khác cách đó chừng hơn mét, vì thế không gây ra tắc đường.
Diệp Tiêu không lái chiếc Satana của Sở mà bắt taxi chạy thẳng từ nhà đến. Anh xuống xe, xuất trình thẻ cảnh sát hình sự rồi bước qua đường cảnh giới. Một trận gió thu thổi tới, anh cảm thấy hơi lạnh, vận động chút gân cốt rồi bước tới trước mặt một người cảnh sát già.
- Tiểu Diệp, sao cậu lại đến đây? Ăn sáng chưa? - Người cảnh sát già rõ ràng là không thân với Diệp Tiêu lắm, hỏi vài câu xã giao.
- Lão pháp sư, cháu ăn sáng rồi. Cháu vừa nghe nói ở đây xảy ra án mạng nên đến xem thế nào, vì vụ án cháu đang phụ trách cũng xảy ra ở gần đây. Tình hình nạn nhân thế nào hả chú?
- Vẫn chưa rõ tên tuổi và thân phận, là một người đàn ông, tuổi khoảng đến , không cao, chắc khoảng m, mặc áo sơ mi màu đen, quần màu xanh sậm. Lúc phát hiện ra, nạn nhân nằm sát lề đường bên phải, đầu một phía, người một phía. Phía bên trái đường là một chiếc xe máy vẫn chưa tắt máy. Lúc đó xung quanh không có xe cộ gì, một người đi đường đã phát hiện ra anh ta. Giờ báo án là giờ phút sáng. Phân tích từ hiện trường cho thấy, chiếc xe máy không có dấu vết của sự đụng độ, va chạm. Nạn nhân cũng không có vết máu hay dấu tích xây xát. Trên đường cũng không có dấu vết của tai nạn giao thông, cho nên đây không thể là một vụ đâm xe. Có khả năng là nạn nhân ngã từ trên xe xuống nhưng nguyên nhân ngã chưa rõ ràng, thậm chí nguyên nhân chết có phải là do ngã từ trên xe máy xuống hay không vẫn còn phải chờ giám định thêm.
Cách người cảnh sát già dùng ngôn ngữ thường dùng trong các bản báo cáo thuật lại tình hình khiến Diệp Tiêu thấy rất khâm phục.
- Cháu ngó qua một chút được không ạ?
- Đương nhiên rồi!
Người cảnh sát già đưa Diệp Tiêu đến hiện trường vụ án. Xung quanh có người đang bận chụp ảnh, có người đang thu thập các dấu vân tay. Diệp Tiêu nhìn người chết đang nằm trên mặt đất, anh cảm thấy hơi lạ. Nếu nạn nhân ngã từ trên xe máy xuống thì một chân phải bị xe máy đè lên. Đằng này nạn nhân lại nằm cách xe máy khoảng mét, ở tư thế nằm ngửa. Tư thế nằm như thế rất lạ, vì nếu sau khi nhảy ra khỏi xe đi được mấy bước rồi ngã thì nạn nhân phải nằm nghiêng về một bên còn nếu bò trên mặt đất thì mặt phải úp xuống đất mới đúng. Theo tư thế này thì khả năng lớn nhất là nạn nhân sau khi nhảy ra khỏi xe đã lùi lại mấy bước rồi mới ngã xuống, hoặc là vừa bắt đầu nhảy đã ngã nên dùng tay chống lùi về phía sau hai mét. Đương nhiên không loại trừ khả năng khác là chiếc xe máy đổ dưới đất về cơ bản không phải như lúc nạn nhân lái, mà là có ai đó đã lái, sau khi nạn nhân ngã, người đó đã để lại xe và bỏ chạy. Diệp Tiêu chăm chú nhìn kỹ mặt nạn nhân. Biểu hiện trên khuôn mặt rất lạ lùng, không rõ là tuyệt vọng hay sợ hãi. Biểu hiện ấy của nạn nhân khiến Diệp Tiêu cảm thấy có gì đó bất an.
- Có lẽ nạn nhân lúc sống là một người rất nhát, nhìn biểu hiện trên mặt anh ta thì biết. Người cảnh sát già đứng bên chen vào một câu.
Diệp Tiêu rất khâm phục kinh nghiệm và khả năng quan sát của người cảnh sát già này. Anh nghe nói ông đã tham gia phá nhiều vụ án lớn và phức tạp. Anh em trong Sở vẫn bí mật lưu truyền những câu chuyện phá án hấp dẫn hơn cả Sherlock Holmes của ông, thế nên “Lão pháp sư” đã giành được sự kính trọng của anh.
Nhìn thi thể nạn nhân nằm trên mặt đất, Diệp Tiêu bỗng có một linh cảm. Để chứng tỏ tính xác thực của linh cảm này, anh nói với người cảnh sát già:
- Lão pháp sư, cháu có thể xem xét quần áo của nạn nhân được không? Cháu đang nghi ngờ thân phận của người này có liên quan đến vụ án cháu đang thụ lý.
Người cảnh sát già hơi do dự, xem ra ông không tin lắm vào lớp trẻ nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Diệp Tiêu đeo găng tay rồi cúi xuống xác nạn nhân. Đầu tiên anh sờ trên người nạn nhân, nhận thấy trong quần áo nạn nhân có ví tiền. Anh kéo phéc mơ tuya cẩn thận lấy chiếc ví ra. Trước mặt người cảnh sát già, anh mở chiếc ví ra, ngoài tiền ra trong ví còn có một ít giấy tờ, đầu tiên là chứng minh thư, tên trên chứng minh thư là Trương Khai. Tờ thứ hai là giấy chứng nhận công tác, trên giấy ghi tên đơn vị: Viện Nghiên cứu Khảo cổ.
Diệp Tiêu gật đầu, linh cảm của anh đã đúng. Anh nói với người cảnh sát già với vẻ mặt rất nghiêm trọng:
- Lão pháp sư, vụ án này là của cháu rồi!
Người cảnh sát già vỗ vai anh, sau đó nói nhẹ nhàng:
- Nếu cần tôi giúp gì thì cứ nói.
Diệp Tiêu đang định nói thì thấy xe ô tô của Sở đi đến. Nạn nhân được bọc vào túi xác, khiêng lên xe. Chiếc xe rú còi rời khỏi hiện trường. Một cuộc giải phẫu thi thể đang chờ đợi Trương Khai.
Hiện trường tiếp tục được dọn dẹp. Người cảnh sát già lại tiếp tục công việc của ông. Diệp Tiêu ngẩng đầu lên thấy những cây ngô đồng đang xào xạc run rẩy trước gió thu. Trong đầu anh đang bấn lên những ký hiệu và con số, khiến anh thấy mơ hồ và buồn ngủ. Cuối cùng anh lên một chiếc xe của Sở phái tới, trở về Sở để chứng kiến cuộc khám nghiệm. Trước mặt anh lại hiện lên khuôn mặt của Giang Hà và nội tạng đầy máu tươi của anh ta.