Sau khi ra khỏi nhà ông bà nội, Kỷ Tuân đến bệnh viện một chuyến.
Ngoại trừ khẳng định một vài suy đoán của anh lúc trước, chuyến thăm lần này còn mang đến cho anh một nghi vấn hoàn toàn mới, đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến anh phải đến bệnh viện:
Nếu bà nội chưa từng đi qua tỉnh Phúc, vậy thì tại sao ông nội lại có một bức ảnh ôm em bé đứng cạnh bến tàu của tỉnh Phúc? Xác suất đàn ông bế con đi du lịch một mình là cực kỳ thấp, nhưng nếu như đi làm, tại sao lại mang con đi cùng? Nếu như đi du lịch, tại sao không mang vợ đi theo?
Đây là điểm đáng ngờ đầu tiên; còn có điểm đáng ngờ thứ hai.
Từ quá khứ đến hiện tại, có rất nhiều dấu hiệu chứng tỏ ông nội vô cùng nâng niu chiếc gương nhỏ, nhưng bà nội cũng chưa chắc đã nâng niu như thế.
Trên lớp vỏ bạc có vết xước cùng vết biến dạng rất rõ ràng, trong vết xước còn có những vết bùn đen, nhìn hình dáng thì đúng là vết giày của phụ nữ, nhưng không chỉ có một vết, mà là rất nhiều vết. Một lần đạp phải có thể nói là vô tình, nhưng nhiều lần đạp phải thì sao? Ít nhất cũng chứng minh bà nội không thích chiếc gương cùng bức ảnh trong gương.
Kết hợp những điểm đáng ngờ với nhau sẽ cho ra một khả năng:
Đứa trẻ mà ông nội bế trong bức ảnh kia không phải con của bà nội.
Về phần có thể là con của bạn bè, của họ hàng thân thích của ông nội hay không, thì nhìn những biểu hiện của ông nội, có vẻ không giống.
Có thể đây là đứa con mà ông nội đã có với người khác trước khi kết hôn với bà nội.
Tiếp tục suy đoán như vậy, ông nội tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ với bố, tỏ ra khách sáo rập khuôn với anh cùng Kỷ Ngữ; còn bà nội lại trái ngược với ông nội, bà luôn giấu kín tình cảm trong lòng, mà thỉnh thoảng cũng bất ngờ bộc lộ.
Đứa bé bên trong bức ảnh không phải con của bà nội, cho nên bà nội thờ ơ không thèm đếm xỉa đến chiếc gương; tương tự, ông nội khách sáo với bọn họ như vậy, có phải vì... Bố không phải con của ông hay không?
Anh đăng ký lấy số, gặp bác sĩ, nộp sợi tóc của ông nội và sợi tóc của chính mình cho đối phương.
Xét nghiệm quan hệ huyết thống không phức tạp.
Chỉ cần chờ một ngày là anh có thể biết được mình có quan hệ huyết thống với ông nội hay không, rốt cuộc bố có phải con của ông nội hay không.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Kỷ Tuân không hề dừng lại.
Anh nhanh chóng thuê xe, lái xe ra khỏi thành phố Ninh. Nhưng anh cũng không đi tới tỉnh Phúc, trước khi tới tỉnh Phúc, anh phải đến một nơi trước đã.
Chiếc xe màu xám lại lái vào Quyên Sơn, vòng qua con đường quanh co khúc khuỷu của Quyên Sơn, đi vào đường nhỏ vẫn không có camera giám sát kia, tiếp tục lái dọc theo đường nhỏ đến vị trí có thể nhìn thấy ngôi làng từ đằng xa, nhưng người trong làng lại không thể nhìn thấy anh.
Sau đó, Kỷ Tuân ngồi trong xe, kiên trì chờ đợi.
Chờ mặt trời lặn, chờ màn đêm buông xuống.
Màn đêm đen kịt vĩnh viễn là thời cơ tốt nhất để ấp ủ tội ác.
Điểm dừng chân đầu tiên sau khi trở lại ngôi làng là thùng rác đặt bên ngoài công xưởng bỏ hoang.
Dây phong tỏa hiện trường vẫn còn đó, mà cảnh sát đã mang đi tất cả các vật chứng có giá trị. Kỷ Tuân thuận lợi đến nơi, bật đèn pin, nghiêm túc soi đèn nhìn quanh thùng rác.
Xung quanh thùng rác là sàn xi măng, trên sàn xi măng rất "sạch sẽ".
Chỉ có lá rụng, bụi, cát, không có bất kỳ vết bẩn của rác thải nào khác.
Trái ngược hoàn toàn với hàng loạt rác thải dính nị xuất hiện gần đây bên trong thùng.
Vào hôm tìm được công xưởng bỏ hoang, Kỷ Tuân đã phát hiện ra điểm này rồi, chỉ là anh không đề cập với Hoắc Nhiễm Nhân cùng Viên Việt mà thôi.
Bây giờ trở lại nơi cũ, nhìn mặt đất sạch sẽ một lần nữa, anh nghĩ:
Nếu quả thật có một nhóm người từng lén lút sống trong công xưởng, bỏ lại rác thải ở đây, vậy tại sao lại không có bất kỳ dấu vết của rác thải rơi vãi ra ngoài thùng? Chẳng lẽ mỗi một người trong công xưởng bỏ hoang này đều đặc biệt chú ý đến vấn đề vệ sinh?
Khả năng này thực sự không cao.
Loại trừ khả năng này, một khả năng tiềm ẩn khác liền xuất hiện.
Rác thải ở đây được cùng một người chở tới, cùng một người bỏ vào trong thùng rác.
Ai sẽ làm chuyện như vậy?
Câu hỏi vụt qua trong đầu Kỷ Tuân, đáp án được chuẩn bị kỹ càng từ lâu cũng bám sát câu hỏi.
Mạnh Phụ Sơn.
Người làm chuyện như vậy, có lẽ là Mạnh Phụ Sơn. Nhưng tại sao Mạnh Phụ Sơn phải làm chuyện này, hắn lại làm được chuyện này bằng cách nào?
Một ngôi nhà xây cạnh bãi rác bỗng sáng đèn.
Một ngôi nhà cấp bốn thô sơ, tường ngoài không lát gạch sứ mà chỉ sơn dở màu xanh lá cây, năm này qua tháng nọ, nước sơn xanh biếc đã đổi màu dưới tác động của ánh mặt trời cùng các loại vết bẩn khác nhau, biến thành vàng không phải vàng, xanh cũng không phải xanh.
Ngoài nhà không bị khoảng sân cách trở, nhưng vỏ giấy, vỏ lon nước giải khát, miếng tôn cùng những thứ lặt vặt khác vẫn chất thành hàng loạt ngọn núi nhỏ, suýt chút nữa tràn qua cả cửa sổ của căn nhà.
Chủ bãi phế liệu là một người đàn ông trung niên to béo, đang kì kèo giá cả phế liệu với một bà cụ.
Chuyện một đồng hai đồng mà bọn họ nói dây dưa nguyên phút.
Cuối cùng bà lão vẫn không thể tranh thủ được hai đồng, bất mãn rời đi.
Bà đi rồi, người đàn ông này quay vào nhà.
Cửa sổ mở ra, ánh đèn màu vỏ quýt cùng tiếng gào khóc, tiếng chửi rủa của phụ nữ đồng loạt tuôn ra từ cửa sổ che kín vải bông này.
Cũng không phải giấu người bị hại trong nhà.
Chỉ cần nhìn qua khe hở giữa tấm vải hoa là có thể phát hiện, trong nhà không có người phụ nữ nào cả, chỉ có một người đàn ông trung niên to béo đang quay lưng về phía cửa sổ, hắn ngồi cạnh bàn tròn, cúi đầu nhìn điện thoại.
Tiếng gào khóc cùng tiếng chửi rủa phát ra từ điện thoại, có lẽ là phim truyền hình mẹ chồng con dâu nào đó.
Kỷ Tuân không tiếp tục quan sát nữa, anh đứng bên ngoài suy nghĩ vài giây, cảm thấy người đàn ông tính toán chi li này vừa không có dáng vẻ cứng rắn, quật cường, vừa không có điệu bộ miệng kín như bưng, chết cũng không khai. Đã như vậy, anh cũng không cần dùng đến bất kỳ thủ đoạn cực kỳ bạo lực nào, chỉ cần hỏi chuyện như bình thường là được.
Kỷ Tuân bước đến gõ cửa.
"Chuyện gì thế? Hôm nay không thu phế liệu nữa." Giọng nói cộc cằn của người đàn ông truyền đến từ bên trong.
"Không phải mua phế liệu, là một vụ làm ăn khác." Kỷ Tuân giương giọng.
"Vụ làm ăn khác? Chỗ này còn có thể làm ăn gì?" Người đàn ông không muốn động đậy, "Đừng gõ nữa, không làm ăn gì hết."
"Nói về chuyện anh cố ý chở rác thải từ nơi khác đến thùng rác đặt trước công xưởng bỏ hoang đi." Kỷ Tuân bình tĩnh nói.
Trong phòng đột nhiên có tiếng ghế đổ, sau đó tiếng điện thoại ồn ào biến mất, qua một lúc, cửa đang đóng cũng mở ra, người đàn ông bước ra ngoài, kinh ngạc nhìn anh:
"Sao cậu biết?"
"Anh không cần biết làm sao tôi lại biết." Kỷ Tuân lạnh nhạt nói, "Người dặn anh chuyện này đã để lại cho anh cái gì?"
Trần Gia Thụ tử vong, Mạnh Phụ Sơn là kẻ tình nghi.
Hắn chắc chắn sẽ không bất cẩn đến mức ngang nhiên xuất hiện, cách tốt nhất để vận chuyển rác thải trong ngôi làng nhỏ chính là liên lạc với người xử lý rác thải địa phương, để đối phương làm công việc vốn thuộc chức trách của họ, đồng thời thuận tiện làm chút việc kiếm thêm thu nhập.
Mà dựa theo hiểu biết của anh về Mạnh Phụ Sơn, chỉ cần đối phương vẫn muốn nhận được sự giúp đỡ từ anh —— Vậy thì Mạnh Phụ Sơn đương nhiên cũng phải để lại cho anh vài thứ, giải thích tình huống mới được.
"Một bức thư." Câu trả lời của người đàn ông kéo lại sự chú ý của Kỷ Tuân, "Cậu ta để lại cho tôi một bức thư, nói rõ là đưa cho người một mình đến đây hỏi tôi."
Một bức thư, trong thư có phương thức liên lạc sao? Không, Mạnh Phụ Sơn không có cách nào bảo đảm thư sẽ không bị mất, không bị người khác bóc ra xem, cho nên chắc chắn không phải phương thức liên lạc trực tiếp.
Kỷ Tuân thầm nghĩ, duỗi tay về phía người đàn ông.
"Không thể giữ không công cho các cậu được." Người đàn ông trung niên không nhúc nhích, "Đối phương nói cậu sẽ cho tiền."
"Bao nhiêu tiền?" Kỷ Tuân hỏi.
"Một ngàn."
Con số này khiến bàn tay đang lấy ví tiền của Kỷ Tuân khựng lại.
Người đàn ông trung niên cho là Kỷ Tuân chê đắt, nhanh chóng nói: "Không phải tôi vòi tiền của cậu đâu, người dặn tôi việc này đã bảo thế đấy."
Kỷ Tuân tin.
Một ngàn tệ, vừa tròn số tiền Mạnh Phụ Sơn đã giúp anh thuê nhà trọ từ thời đại học.
Anh đếm mười tờ tiền mặt đưa cho người đàn ông, lại nhận lấy thư của Mạnh Phụ Sơn từ trong tay của người đàn ông.
Bì thư không được dán lại. Anh mở bì thư, rút thư ra ngoài, mượn ánh đèn lờ mờ mà nhìn vào bức thư, trên giấy đúng là chữ viết của Mạnh Phụ Sơn, nhưng đầu cuối không khớp nhau, bất luận là nhìn ngang liếc dọc, nhìn từ mặt chính hay xem từ mặt trái đều không có ý nghĩa nào cả.
Mạnh Phụ Sơn không tin người được nhờ, lo lắng bức thư có thể sẽ rơi vào tay người khác.
Cho nên hắn đã lắp một ổ khóa vô hình vào trong bức thư, chìa khóa của ổ khóa này chỉ nằm trong tay Kỷ Tuân.
Hai bên tiền trao cháo múc xong, Kỷ Tuân cầm thư quay lại xe.
Vừa ngồi vào xe, điện thoại di động đã vang lên, Hoắc Nhiễm Nhân gửi tin nhắn đến.
"Anh đến đâu rồi?"
Kỷ Tuân gấp lá thư làm đôi, cho vào trong áo, sau đó trả lời Hoắc Nhiễm Nhân: "Anh lái vào đường cao tốc rồi."
Anh gạt Hoắc Nhiễm Nhân.
Anh biết Hoắc Nhiễm Nhân nghi ngờ anh.
Nhưng anh càng khẳng định, cho dù Hoắc Nhiễm Nhân nghi ngờ anh, cũng sẽ không bày tỏ sự nghi ngờ một cách rõ ràng ngay trong đêm đầu tiên.
Bởi vì Hoắc Nhiễm Nhân cũng không nắm chắc.
Đây là một ván cờ mà trong lòng hai người đều biết rõ.
Kỷ Tuân đạp chân ga, lúc này mới chính thức chạy vào đường cao tốc.
- ---------------------------