Toàn bộ cảnh tượng tối hôm qua lại xuất hiện trước mắt.
Quyển vở bài tập có bìa kraft cũ kỹ kia, lần thứ hai xuất hiện trước mắt Kỷ Tuân, hai tay anh giống như vẫn còn giữ lại cảm giác khi chạm vào vở bài tập, trang giấy thô ráp, bánh quế, nhẹ nhàng run lên, vừa phát ra tiếng soàn soạt, lại giống như tiếng cười khằng khặc quái dị của cú đêm.
Anh nhìn thấy dòng chữ đó.
Dòng chữ dùng bút chì viết xuống, từng nét từng dấu, nắn nót lại pha lẫn non nớt của trẻ nhỏ.
Đứa trẻ này, rất bình tĩnh viết:
"Ngày /, tuyết đầu mùa. Mọi người nói, là bất ngờ."
Anh tiếp tục lật xem, vẫn còn dòng chữ bút chì, còn rất nhiều.
Một quyển vở không có hai chữ "gϊếŧ người" trên bất kỳ trang giấy nào, nhưng nhìn ngang liếc dọc, bên trong khe chữ, mỗi một ô vuông đều đang miêu tả làm thế nào để gϊếŧ người.
Trước mắt Kỷ Tuân thoáng lắc lư, vở bài tập hư ảo không còn nữa, xuất hiện trước mắt anh lại là Hoắc Nhiễm Nhân sắc mặt như sương. Anh nhìn đối phương, không biết có phải do ảo giác hay không, anh nhìn thấy bóng tối trên gương mặt của đối phương.
Bóng tối của sát nhân lạnh lẽo.
Hoắc Nhiễm Nhân vẫn chờ câu trả lời của anh.
Kỷ Tuân tiếp tục đi về phía trước, đi tới bên ngoài của bãi đậu xe, nơi này không có đường xi măng, chỉ còn dư lại bùn đất đông cứng giữa mùa đông cùng cỏ non lưa thưa bất chấp thời tiết mà kiên cường nhú lên.
Lại nhìn xuống vách đá dốc đứng, là bụi cây trơ trụi thưa thớt.
Kỷ Tuân xoa mũi giày lên trên bùn đất, một vốc đất vung lên, rơi xuống dưới.
Anh không để ý đến cấp bách che giấu dưới bề ngoài bình tĩnh của Hoắc Nhiễm Nhân, vẫn nói theo ý mình: "Ngày hôm qua thái độ của tôi có cái gì không đúng sao?"
"Anh không cảm thấy bất ngờ?"
"Đương nhiên bất ngờ. Nhưng bất ngờ không có nghĩa là tôi muốn nửa đêm nửa hôm lại xách em tới cơ quan công an chỉ vì một quyển vở bài tập không rõ thực hư —— Hoắc Nhiễm Nhân, cả em và tôi đều ghét cay ghét đắng loại chuyện không đủ chứng cứ, chỉ có thể đánh rắn động cỏ, hơn nữa còn vô duyên cớ tiêu hao lực lượng cảnh sát như thế này."
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt sắc bén của đối phương giống như một con dao nhỏ, ánh mắt đi đến đâu, lưỡi dao đi theo tới đó.
"Xem ra anh không tin."
"Vừa hay ngược lại, tôi cho là nó rất hợp lý, rất đáng tin. Bởi vì bị bố mẹ bạo hành mà em sinh ra phẫn uất, tích tụ thành sát ý, cuối cùng lựa chọn mở khí gas gϊếŧ chết bố mẹ, cũng vì gϊếŧ người mà để lại bóng ma tâm lý dài lâu, thế nên em mới vô cùng mẫn cảm với ngạt thở. Toàn bộ logic đều hợp tình hợp lý —— Nhưng đây chỉ là logic mà thôi."
Cả một chuỗi thật dài, mà riêng cái từ này lại đâm trúng Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân híp mắt lại, đặt lưỡi dao trên da Kỷ Tuân, cắt một đường xuống dưới, rách da chảy máu.
"... Kỷ Tuân. Anh đang giải vây cho tôi."
"Chuyện này có lẽ không thể xem như là giải vây được. Chính là vì ngay cả em cũng không chắc chắn chuyện này, cho nên mới luôn khát vọng tôi đi tìm hiểu quá khứ của em, muốn tôi xét xử em. Một chân tướng mà ngay cả người trong cuộc cũng không dám chắc, tại sao tôi lại muốn đưa ra phán đoán bừa bãi dưới tình huống chưa tìm hiểu được bất cứ thứ gì đây."
"Lỡ như tôi đang nói dối thì sao? Lỡ như tôi biết rõ tất cả mọi chuyện, biết rõ tất cả tội ác, chỉ là đang diễn kịch trước mặt anh thì sao?" Hoắc Nhiễm Nhân cười nhẹ, "Suy đoán vô tội. Có lúc quả thật là một loại màn che rất tốt, đúng không? Hiện tại, anh là cảnh sát, tôi là kẻ tình nghi, mà thân là cảnh sát như anh lại dễ dàng đối xử với một kẻ tình nghi như vậy..."
Suy đoán vô tội hay giả định vô tội, là một trong những nguyên tắc cơ bản, được ứng dụng rộng rãi trong nền khoa học pháp lý hiện đại. Nội dung cốt lõi của nguyên tắc cho rằng mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội. (Theo Wikipedia)
Hoắc Nhiễm Nhân đút tay vào trong túi, đứng đây hóng gió nguyên một lúc, cho đến khi hơi ấm cuối cùng trên gương mặt cũng bị gió lạnh nuốt chửng, cậu mới khẽ nói: "Kỷ Tuân, anh thật khiến tôi thất vọng."
Hoắc Nhiễm Nhân xoay người, chuẩn bị rời đi.
Mà một cánh tay từ phía sau bắt được cậu, cánh tay này mang theo sức mạnh khổng lồ bổ xuống người cậu, trong nháy mắt cậu bị sức mạnh này kìm chặt, bị khống chế, cậu bị kéo về phía sau, cậu nhìn gương mặt bình tĩnh của Kỷ Tuân từ dưới lên, gương mặt thoáng lắc lư trước mắt cậu, sau đó biến thành cằm dưới của Kỷ Tuân.
Cậu nhìn xuống phía dưới.
Lần đầu tiên cậu nhìn Kỷ Tuân dưới góc độ này, bằng tư thế này, cực kỳ bất ngờ nhận ra, trên mặt Kỷ Tuân —— thời điểm trên mặt Kỷ Tuân không còn lộ ra nụ cười bại hoại tùy tiện cợt nhả, gương mặt này thế mà lại càng thêm lạnh lùng ác nghiệt so với tưởng tượng của cậu.
Sau lưng cậu là trống không, là vách núi, gió đông mỏng manh không đỡ được cậu, cậu đang tuột xuống phía dưới.
Sau đó, cuối cùng cậu cũng nhận ra:
Kỷ Tuân vẫn đang tiếp tục đẩy mình.
Kỷ Tuân muốn gϊếŧ chết mình sao?
Đúng lúc này, cánh tay kéo lấy cậu lôi ngược lại, cậu lảo đảo bên bờ vực rồi mới đứng vững vàng, chỉ có một mỏm đất cứng bên cạnh vách núi bị bước chân dẫm lên đã nát vụn, cục đất rời rạc thi nhau rơi xuống.
Kỷ Tuân kéo Hoắc Nhiễm Nhân đứng vững.
Anh rũ mắt, sửa sang lại cổ áo đã bị túm loạn cho Hoắc Nhiễm Nhân, dưới cổ áo xộc xệch, là một tầng mồ hôi lạnh đổ ra dưới kíƈɦ ŧɦíƈɦ đột ngột vừa rồi, đầu ngón tay của Kỷ Tuân lau qua mồ hôi hột, cơ thể dưới ngón tay bỗng nhiên run lên, giống như anh đang lau qua dây thần kinh trong đầu đối phương.
Xung quanh không có ai.
Nhưng có mắt, mỗi một chiếc xe, mỗi một thân cây, thậm chí mỗi một cơn gió thổi tới từ trong núi đều mọc đầy mắt, từ bốn phương tám hướng đổ về đây, cùng anh nhìn chằm chằm Hoắc Nhiễm Nhân; cũng cùng Hoắc Nhiễm Nhân nhìn chằm chằm anh.
Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân đang gấp gáp thở dốc.
"Hoắc Nhiễm Nhân, em không hề phòng bị người có tình nghi gϊếŧ hại em gái như tôi. Em luôn nói tôi xử trí theo cảm tính, bảo tôi đừng bị kính lọc phân cực của tình cảm ảnh hưởng, nhưng người bị ảnh hưởng thật sự là tôi ư? Em thật sự hiểu rõ tôi sao? Không phải tôi trong mong đợi, trong tưởng tượng của em... Mà là tôi của chân thực."
"..."
"Thật ra tôi cũng không hiểu rõ chính mình." Kỷ Tuân giống như đang tâm sự với cậu, "Chúng ta đều không hiểu rõ chính mình. Cho nên chúng ta mới làm ra chuyện mà chúng ta từng cho rằng không thể nào làm được."
... Đúng là mình không hiểu được Kỷ Tuân.
Hoắc Nhiễm Nhân đang chăm chú nhìn gương mặt của Kỷ Tuân bỗng nhiên nghĩ như vậy, vào giờ phút này, cậu chỉ nhìn thấy vô cùng xa lạ trên gương mặt thân thuộc này, sau khi nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cậu cũng nhận ra.
Mặt của Kỷ Tuân là một chiếc gương, gương mặt trong gương thay đổi theo biến hóa của thế giới bên ngoài, có lúc gương mặt này sẽ tùy hứng, có lúc gương mặt này sẽ táo bạo, cũng có lúc gương mặt này sẽ phủ đầy dịu dàng.bg-ssp-{height:px}
Mà chúng tuyệt không phải gương mặt này, chẳng qua chỉ là mặt nạ có thể thay đổi bất cứ lúc nào trên gương mặt này mà thôi.
"Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân này, em đã chọn đúng người rồi." Kỷ Tuân lại nói.
"... Gì cơ?" Hoắc Nhiễm Nhân tỉnh táo lại từ trong hoảng hốt.
"Em đã chọn đúng tôi." Kỷ Tuân bỗng nở nụ cười, bình tĩnh nói, "Hoắc Nhiễm Nhân, tôi sẽ mang chân tướng tới cho em."
Trong gương đã xảy ra sóng vỗ dập dờn.
Đủ loại mặt nạ mỏng như cánh ve hợp lại trên gương mặt này, chung tay vẽ ra một gương mặt ngưng kết được từ trí tuệ cùng tự tin.
Một gương mặt chắc chắn sẽ không bị người lãng quên hay nhận sai được.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn đến ngây dại.
Một màn đánh trống khua chiêng của tang lễ vang lên đúng lúc này, Kỷ Tuân quay đầu lại, liếc nhìn bãi đậu xe bằng phẳng, trong lúc hai người trao đổi với nhau, khách viếng đã hoàn thành tế bái lần lượt xuống núi, chỉ còn dư lại thân quyến của người đã mất đang đi theo quan tài về lò hỏa táng dưới sự hướng dẫn của nhân viên tang lễ.
Đây là những giây phút cuối cùng rồi, bởi vì lát nữa nhiệt độ cao đến ° sẽ chôn vùi thi thể, chỉ còn lại một cái hũ nho nhỏ, bên trong chất chứa than tro ấm áp.
"Hoắc Nhiễm Nhân." Kỷ Tuân nói, "Tôi mới vừa nghĩ ra một chuyện, nhưng tôi không biết nên nói với ai, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nói với em thôi."
Kỷ Tuân sắp xếp lại dòng suy nghĩ, bắt đầu tự thuật:
"Vừa nãy chúng ta đang nói đến vở bài tập của em. Vậy thì bắt đầu nói từ vở bài tập đi. Trước khi nhìn thấy vở bài tập của em, suy đoán to lớn nhất của tôi về nguyên nhân em đồng cảm với Sướng Sướng chính là, em đã từng bị bố mẹ bạo hành, cũng đã từng bị bọn họ bắt chết chung, chỉ có điều em may mắn thoát được, vì vậy mới để lại bóng ma tâm lý."
"Nhưng sau khi nhìn thấy vở bài tập của em, một khả năng hoàn toàn mới xuất hiện.
"Người luôn được vô thức mặc định là kẻ bị hại, mà trên thực tế dùng khí gas gϊếŧ người, khả năng bố mẹ em mở công tắc với khả năng em mở công tắc là ngang nhau, không tồn tại chênh lệch.
"Giống như cái chết của Cao Sảng vậy, bất kể là di thư, máy tạo ẩm, cửa sổ hay chất độc đều không có đủ tính định hướng rõ ràng.
"Di thư vừa có thể là Trác Tàng Anh mô phỏng theo cũng có thể là Cao Sảng mô phỏng theo, máy tạo ẩm không có vân tay nên không biết ai là người dùng, mà thiết bị điều khiển thông minh, sống chung dưới một mái nhà, cho dù là do điện thoại của Trác Tàng Anh phát ra mệnh lệnh, em cũng không thể xác nhận là ai cài đặt. Về phần chất độc, cho đến giờ cảnh sát vẫn chưa tra được cyanide lấy từ đâu tới.
"Bọn họ —— Trác Tàng Anh cùng Cao Sảng —— có khả năng sát hại Cao Sảng tương đương nhau.
"Mạc Nại hiểu những lời gϊếŧ người mà Cao Sảng nói thành tự tay chị ta gϊếŧ chết Trác Tàng Anh, nhưng trên thực tế cũng có thể hiểu thành tự sát, sau đó giá họa cho Trác Tàng Anh gϊếŧ người.
"Thông thường, bảo hiểm tử vong do tự sát đều cần người tham gia mua bảo hiểm từ hai năm trở lên mới có hiệu lực.
"Ngày hôm nay tôi nghe được một chuyện, hai năm trước Cao Sảng đã từng muốn quay lại xã hội làm việc, thế nhưng sau nhiều lần nỗ lực vẫn thất bại.
"Cao Sảng cùng Ngụy Chân Châu vừa giống nhau lại vừa khác nhau.
"Hai người giống nhau ở chỗ, Cao Sảng thoạt nhìn rất tự do thoải mái, nhưng đời sống hôn nhân lại rất buồn khổ. Trong đời sống hôn nhân, ngoại trừ bạo lực nóng như Đoạn Hồng Văn, cũng có thể là bạo lực lạnh không chút ngó ngàng.
"Cao Sảng không giống Ngụy Chân Châu, chị ta đã từng nỗ lực muốn thoát khỏi tất cả những thứ này.
"Cao Sảng chuyên tâm làm nội trợ, vòng giao hữu bị thu nhỏ lại rất nhiều, chị ta bèn truy đuổi tình cảm hư ảo thuộc về chính mình trong game. Cao Sảng cũng muốn ra ngoài đi làm, đi làm là tiền đề để ly hôn, đồng thời để gánh vác trách nhiệm nuôi nấng con trai.
"Nhưng những chuyện này đều thất bại toàn bộ, thất bại tình cảm trong game không phải vì mạng ảo, mà vì phần lớn những người này đều không chấp nhận trói buộc khi tái hôn lại còn dẫn theo con riêng. Về phần thất bại trong công việc, thì là do quy luật thường thấy của thị trường lao động.
"Bởi vì một lần kết hôn, một lần sinh con, Cao Sảng từ một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp bị trói buộc vào hôn nhân lạnh lẽo vô vọng, không chỉ bị chồng coi thường, còn phải đối mặt với chênh lệch thân phận của chính mình.
"Giống như cảm khái của Cao Sảng đối với Mạc Nại, Cao Sảng cảm thấy chính mình bị xã hội này vứt lại phía sau, dưới tác động của loại tình cảm mãnh liệt này, một mặt chị ta muốn kết thúc sinh mệnh xế chiều trước tuổi của chính mình, một mặt muốn trả thù chồng mình.
"Nhưng Cao Sảng không bỏ được con trai, chị ta không thể qua loa kết thúc tính mạng của mình. Chị ta bắt đầu lên kế hoạch cho cái chết của chính mình, nhưng cũng đồng thời khát vọng trong quá trình này sẽ có thứ gì đó xuất hiện, có thể cắt ngang kế hoạch của chị ta bất cứ lúc nào.
"Chị ta lôi kéo Trác Tàng Anh, hoặc là dứt khoát dùng danh nghĩa của Trác Tàng Anh mua một phần bảo hiểm cho mình, thật ra bảo hiểm có giá trị lớn không cần bản thân tự mình đứng ra cũng có thể mua được.
"Phần bảo hiểm này, thông thường đều bao hàm hạng mục tự sát, có hiệu lực sau hai năm, đây là thời gian tử vong mà Cao Sảng đã chọn cho chính mình, là năm Tiểu Tuấn lên lớp một, độ tuổi có thể nắm giữ năng lực độc lập tự chủ nhất định.
"Trước khi tới kỳ hạn hai năm, Cao Sảng từng muốn giãy dụa một lần cuối cùng, chị ta hạ thấp yêu cầu đi tìm việc làm, nhưng rất đáng tiếc, chị ta vẫn thất bại.
"Tất cả mọi thứ đều giống như phát triển tất yếu, thúc giục chị ta đi tìm cái chết.
"Trước khi chết, Cao Sảng đi du lịch một lần cuối cùng, chị ta đi ngắm mặt trời mọc, Cao Sảng về đến nhà, bảo mẫu bị cái cớ đi du lịch đuổi đi từ trước, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong, chị ta gọi điện thoại, nói lát nữa mình muốn tới đón con, dùng chuyện này biểu hiện chị ta không muốn chết, sau đó chị ta nằm lên giường, chờ chất độc trong máy tạo ẩm đã được lau sạch dấu vân tay phát huy tác dụng.
"Khi cảnh sát đến hiện trường, nhìn thấy tiền bảo hiểm cùng di thư tận lực được giấu đi, toàn bộ hiềm nghi gϊếŧ người đều tự nhiên được dồn về phía Trác Tàng Anh.
"Ngụy Chân Châu nói không sai, Cao Sảng đúng là đã chết đi bằng tư thái tao nhã mà chị ta hâm mộ nhất, bởi vì Cao Sảng gϊếŧ Trác Tàng Anh, không cần phải làm bẩn tay mình giống như chị ta đã làm."
"Nhưng tất cả những thứ này đều không có chứng cứ." Hoắc Nhiễm Nhân không có bị lời kể của Kỷ Tuân mê hoặc ngay, cậu suy nghĩ rõ ràng, nặng nề nói, "Mặc dù anh đã tăng thêm rất nhiều động cơ vừa đáng tin lại vừa có logic cho Cao Sảng, nhưng khả năng vẫn là ngang nhau."
"Di thư." Kỷ Tuân nói.
"Cao Sảng nhờ bố mẹ ném hết toàn bộ gia dụng!" Hoắc Nhiễm Nhân nhớ lại, nhanh chóng bắt lấy trọng điểm.
"Cao Sảng lo lắng đồ đạc trong nhà bị dính phải chất độc." Kỷ Tuân thở dài, "Đây là di ngôn mà chỉ có người làm mẹ mới để lại. Cho đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, quan tâm mà Cao Sảng dành cho con trai vẫn vượt qua mưu kế của chính mình. Một người chồng thờ ơ với gia đình có thể mô phỏng theo chữ viết của chị ta, nhưng vĩnh viễn không có cách nào mô phỏng theo tâm tình của người làm mẹ."
Hoắc Nhiễm Nhân không còn thắc mắc nào nữa.
Mỗi một lần đều như vậy, đến cuối cùng, Kỷ Tuân luôn có thể thuyết phục được cậu, khiến cậu tin tưởng, đây chính là chân tướng không muốn người biết.
"Cho nên, anh đang do dự có nên nói ra chân tướng này hay không?"
Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhìn về đội ngũ đưa tang giống như Kỷ Tuân. Đứa trẻ mặc áo tang đi đầu đội ngũ, tiếng gào khóc của hiếu tử hiền tôn chuyên nghiệp hoàn toàn lấn át tiếng khóc của đứa trẻ, đây là hiếu thuận cuối cùng mà đứa bé dành cho mẹ mình.
"Anh cũng không muốn rửa sạch oan khuất gϊếŧ người cho Trác Tàng Anh sao?"
Lần này, im lặng đổi thành Kỷ Tuân. Trong sinh mệnh của mỗi người, đều sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không thể đưa ra quyết định ngay lập tức. Mà xác suất Kỷ Tuân gặp phải lại nhiều vô cùng.
Im lặng kéo dài đến khi đội ngũ áo tang biến mất trong tầm mắt của hai người.
"Chuyện Cao Sảng bị hại vốn không có lập án. Cảnh sát không thể xác định Trác Tàng Anh có tội hay không. Trác Tàng Anh không có mưu sát Cao Sảng, hắn chỉ dùng độc mãn tính dần dần gϊếŧ chết chị ta —— Nhưng chuyện này," Cuối cùng, Kỷ Tuân nở nụ cười với Hoắc Nhiễm Nhân, "Cứ để cảnh sát quyết định đi."
--------------------------------------------------
Hoàn quyển rồi mọi người ạ, cho em nghỉ một tuần nha. Lần này nó chẵn nên em nghỉ một tuần thôi ạ. / em sẽ come back, hứa hẹn quyển hay lắm luôn nha mọi người ưi