Suốt chặng đường tiếp theo, tôi đều mất tập trung.
Theo chuyển động của xe buýt, bao tay màu đỏ lắc lư nện vào ngực tôi, nện mãi khiến tôi cảm thây hơi buồn bực. Tôi kéo bao tay màu đỏ, mấy lần muốn lấy nó xuống, nhưng lại nhìn thấy anh.
Anh đứng bên cạnh tôi, một tay nắm lấy tay cầm, ánh mắt hướng về phố xá ngoài cửa sổ.
Tôi men theo ánh mắt của anh nhìn ra ngoài, đây chẳng qua chỉ là một khu chợ thực phẩm ngoài trời rất bình thường, gà vịt cá ngỗng, tiếng kêu của các loài động vật đang đợi làm thịt xen kẽ vang lên, sàn nhà dưới phiến đá, là đồ ăn thiu thối, là lá cây mục nát loang loang lổ lổ ngập chìm trong nước bẩn.
Một nơi khiến người ta nhìn thấy lần đầu tiên sẽ không muốn nhìn lần thứ hai.
Tôi lại quay đầu, lại một lần nhìn về phía anh.
Anh vẫn ngắm nhìn say sưa, hình ảnh dơ bẩn trong hiện thực tiến vào đôi mắt anh, giống như bị rửa sạch, rút đi bụi bẩn cùng ngổn ngang, chỉ còn dư lại dòng người lui tới, gà bay chó sủa, tràn đầy sức sống.
"Cẩn thận một chút." Anh bỗng nói, duỗi tay về phía tôi.
Tôi ngẩn người trong chốc lát, nhìn thấy một cành cây mới nhú chồi non đang nằm trong lòng bàn tay anh.
Cành cây thò vào cửa sổ xe buýt, trước khi xe buýt chuyển hướng đã tấp vào lề đường, dải xanh hóa trên đường đã thò chạc cây xuống, chạc cây tò mò chui vào trong hộp dài chứa đầy người, quét qua đầu tôi, lại bị anh bắt lấy, sau đó tiếp tục tiến lên theo xe buýt, đong đưa rời đi.
Khoảnh khắc bóng râm lay động, lá cây xanh thẫm tựa như sinh ra trong lòng bàn tay anh.
Rất lâu về sau, tôi vẫn nhớ một màn giống như ảo thuật này, đã thắp sáng cuộc sống tăm tối của tôi.
Sau đó, chúng tôi đến thôn Mỹ Cửu.
Một khu dân cư khá cũ, gác cổng không nghiêm, chúng tôi dễ dàng tìm thấy nhà của Vu Tiểu Vũ, anh nhìn quần áo đang treo trên ban công, nói: "Trong nhà của Vu Tiểu Vũ có một người già, hẳn là bà nội hoặc bà ngoại của Vu Tiểu Vũ, ngoại trừ quần áo của trẻ vị thành niên, nhìn qua có vẻ Vu Tiểu Vũ cùng bà cụ là sống nương tựa vào nhau. Bố mẹ của bạn ấy đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì à?"
Tôi không biết nhiều về chuyện này.
Anh lại đi gõ cửa, nhưng đáng tiếc bà cụ trong nhà không quá hoan nghênh bạn học nam, chỉ nói Tiểu Vũ không có nhà, bảo chúng tôi về đi.
Vu Tiểu Vũ không có nhà, chúng tôi buộc phải chờ đến khi người về.
Khu này chỉ có một cổng ra vào, như vậy rất thuận tiện, chúng tôi chỉ cần ngồi trên ghế nghỉ ngơi bên cạnh cổng khu chờ người về là được. Anh giơ tay nhìn đồng hồ: "Hiện tại là năm rưỡi, vừa nãy tôi ngửi được bà cụ trong nhà đang nấu cơm, nhiều nhất cũng chỉ cần chờ nửa tiếng đến một tiếng, Vu Tiểu Vũ sẽ về."
Nhưng mà lần này, suy đoán của anh đã xảy ra sai sót nhỏ.
Chúng tôi đợi tới gần bảy giờ mới thấy Vu Tiểu Vũ vội vã chạy bước nhỏ tiến vào trong khu.
Tôi chạy tới, ngăn Vu Tiểu Vũ lại.
Vu Tiểu Vũ nhìn tôi, kính mắt tròn của cậu ấy trượt tới sống mũi, ánh mắt xuyên qua cặp kính tròn giống như không thể tụ lại, chỉ có tan rã cùng mờ mịt: "Cậu là ai, có chuyện gì..."
Cậu ấy không nhận ra tôi, điều này cũng bình thường, Vu Tiểu Vũ vừa mới chuyển sang lớp E, lúc đầu còn ngày nào cũng cúi gằm mặt, sau đó lại suốt ngày ở cùng Hứa Thi Cẩn, có lẽ căn bản không nhận ra học sinh trong lớp.
Huống hồ ngày hôm nay tôi bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, mặt cũng biến dạng, cho dù cậu ấy nhận ra bạn cùng lớp, cũng chưa chắc nhận ra tôi bây giờ.
"Tôi là Chu Triệu Nam." Tôi nói, "Tôi đến hỏi cậu chuyện của Hứa Thi Cẩn, hai người là bạn thân, cậu ấy bỏ nhà đi có nói với cậu không? Rõ ràng cô chủ nhiệm đã đồng ý cho cậu ấy chuyển sang lớp A, tại sao cậu ấy còn muốn đi?"
Đối với thái độ của Vu Tiểu Vũ, hơn một tiếng vừa rồi, tôi và anh đã trao đổi với nhau, hoặc là nói, anh đơn phương liệt kê các phản ứng mà Vu Tiểu Vũ có thể có.
Cuối cùng anh thương lượng với tôi, anh nói, anh cho là đối với Vu Tiểu Vũ, đối với nhân chứng mà mình còn chưa hiểu rõ, lúc bắt đầu càng trực tiếp thẳng thắn, càng làm Vu Tiểu Vũ giật mình, càng có thể thăm dò chân tướng từ phản ứng của cậu ấy.
Thật ra tôi muốn phản bác.
Không phải chủ ý của anh không tốt, mà là hi vọng mình có thể nghĩ ra chủ ý càng tốt hơn anh. Như vậy sẽ không chỉ là tôi nhìn anh với cặp mắt khác xưa, mà anh cũng sẽ nhìn tôi với cặp mắt khác xưa.
Đáng tiếc từ đầu đến cuối, tôi vẫn không thể tìm được phương thức nào tốt hơn, chỉ có thể chấp nhận kiến nghị anh đưa ra.
Anh lại đưa ra lựa chọn chính xác một lần nữa.
Vu Tiểu Vũ biến sắc, bình thường cậu ấy vẫn luôn có vẻ nhu nhược yếu đuối, lúc này lại rất tức giận, lời nói cũng trở nên sắc bén khác thường, biểu hiện sắc bén mà cậu ấy chưa từng để lộ khi đi học.
"Biết rõ cả lớp A đều không thích Thi Cẩn còn để Thi Cẩn chuyển sang lớp A, giáo viên chủ nhiệm muốn hại chết Thi Cẩn đúng không! Nếu như vậy, Thi Cẩn để lại di thư tìm một chỗ tự sát, không phải vừa hay hợp ý bọn họ sao? Cậu đừng cản đường, tôi phải về nhà."
Vu Tiểu Vũ vòng qua tôi, đi về phía nhà mình.
"Chờ đã bạn học này..." Anh duỗi tay từ phía sau, chạm phải ống tay áo của Vu Tiểu Vũ, mà Vu Tiểu Vũ đột nhiên vùi đầu chạy, ống tay áo quấn lấy lòng bàn tay anh một vòng, mà cuối cùng vẫn trượt đi.
"Muốn đuổi theo không?" Tôi hỏi anh.
"Hai nam sinh đuổi theo một cô gái, vậy cũng tạo ra áp lực quá lớn với cô gái kia rồi." Anh giải thích, "Lúc nãy tôi không đi lên, không phải là vì giao lại mọi chuyện cho cậu, mà là không muốn Vu Tiểu Vũ cảm thấy không an toàn."
Anh vẫn luôn nghĩ quá nhiều. Tôi không phản đối.
"Trên người cậu ấy có mùi thuốc lá." Tôi đột nhiên nói, "Có thể là tới quán net, lên mạng quên thời gian nên mới vội vã như vậy."
"Tôi không ngửi được..." Anh kinh ngạc nhìn tôi một cái, "Mũi của cậu nhạy thật đấy."
Lần này không còn là một mình anh làm tất cả mọi chuyện nữa rồi. Trong lòng tôi dâng lên đắc ý nhàn nhạt, nhưng mà một giây sau, tôi lại nghe thấy anh nói:
"Vừa nãy khi ống tay áo của Vu Tiểu Vũ bị kéo lên, tôi đã nhìn thấy trên tay cô bé có vết sẹo."
Anh hơi híp mắt, giống như đang nhớ lại cảnh tượng thoáng qua mà mình đã nhìn thấy.
"Có vết cắt chằng chịt, không quá sâu, còn có vết sẹo của điếu thuốc, trong nhà Vu Tiểu Vũ ngoại trừ bà cụ không còn ai khác, những vết thương kia nhìn có vẻ như tự làm tổn thương mình. Vu Tiểu Vũ có mắc bệnh trầm cảm không?... Cậu có nghe tôi nói không đấy? Sao cậu lại giận rồi?"
Tôi cau mặt, không muốn để ý đến anh.
Nhưng mà anh vẫn khăng khăng kéo tôi đến một cửa hàng hamburger, bảo là tôi đã khổ cực đi theo anh cả một đường, muốn mời tôi ăn tối. Chúng tôi ngồi trong nhà hàng, anh gọi hai suất hamburger, một suất cho tôi.
Sau đó, một đống câu hỏi tuôn ra từ miệng anh:
"Tại sao toàn thể học sinh của lớp A đều không thích Hứa Thi Cẩn? Hứa Thi Cẩn vẫn luôn là học sinh lớp E mà đúng không, sao lại xảy ra xung đột với lớp A thế?"
Chuyện này... Nói ra thì rất dài.
Thời điểm khai giảng lớp , chúng tôi đến khu vực danh lam thắng cảnh, muốn đi du lịch mùa thu một lần, lần này đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Chân Hoan của lớp A, nhảy xuống đập nước, chết đuối.
Bạn ấy tự sát.
Trước đây vẫn luôn có người trong lớp A tung tin đồn Chân Hoan có mối quan hệ mờ ám với thầy dạy hóa vừa mới chuyển tới trong kỳ nghỉ hè, thầy dạy hóa kia tuổi còn trẻ, cao lớn đẹp trai, dí dỏm hài hước, là một giáo viên rất được học sinh yêu thích. Mà Chân Hoan cũng thật sự thân thiết với thầy, rước lấy không ít lời đàm tiếu.
Lời nói gϊếŧ người, đúng là không sai.
Người đã chết, sự việc trở nên nghiêm trọng, các thầy cô lập tức điều tra toàn hiện trường, tìm kiếm nhân chứng.
Sau đó tìm được hai người, một nhân chứng của lớp A, một nhân chứng của lớp E.
Nhân chứng của lớp A chủ động đứng ra, nói là nhìn thấy Chân Hoan đi về phía đập nước, bạn ấy còn gọi Chân Hoan hai lần, nhưng Chân Hoan không đáp lại, sau đó bạn ấy cũng rời đi, lúc rời đi đã nhìn thấy người đội mũ đỏ.
Hôm đi du lịch mùa thu, mỗi lớp đội một màu mũ khác nhau.
Lớp A đội mũ vàng, lớp E đội mũ đỏ.
Cô bạn kia nhìn thấy người đội mũ đỏ, vậy thì chắc chắn là học sinh lớp E.
Các thầy cô lại tiến hành thẩm vấn toàn diện, Hứa Thi Cẩn đứng dậy, thừa nhận mình đã nhìn thấy Chân Hoan nhảy cầu tự sát.
Khi Hứa Thi Cẩn đứng ra, học sinh lớp A ồ lên, bởi vì Hứa Thi Cẩn là đã từng là thành viên dự bị trong đội bơi của trường.
Một bạn học sinh biết bơi, mắt thấy một bạn học sinh khác chết đuối bỏ mình lại không hề nhảy xuống cố gắng cứu người, cũng không hô lớn gọi người tới cứu viện, dù thế nào cũng khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Một vài học sinh quá khích của lớp A, thậm chí đã chỉ trích Hứa Thi Cẩn thấy chết mà không cứu, cố ý hại người.
Khi đối mặt với những lời bôi nhọ vu khống này, dù có là nữ sinh bình thường đến cỡ nào đi nữa cũng sẽ phản bác mạnh mẽ.
Hứa Thi Cẩn hỏi ngược lại bọn họ: "Tôi và Chân Hoan không thù không oán, tại sao muốn hại cậu ấy?"
Học sinh lớp A bị hỏi mà nghẹn họng. Nhưng rất nhanh, bọn họ đã tìm được lý do: "Bởi vì Chân Hoan đoạt mất suất diễn của cậu."
Trường chuyên đại học Cầm rất chú trọng tố chất giáo dục của học sinh, trong trường tổ chức không ít xã đoàn, cũng tích cực liên hệ với các tổ chức bên ngoài, tạo cơ hội cho học sinh của các xã đoàn có thể ra nước ngoài biểu diễn giao lưu thi đấu.
Hứa Thi Cẩn không chỉ tham gia đội bơi, còn đăng ký câu lạc bộ piano, gần đây câu lạc bộ piano có một cơ hội ra nước ngoài biểu diễn, phải đàn khúc "Humoresques" của nhà soạn nhạc Antonín Dvořák, Hứa Thi Cẩn khổ luyện rất lâu; nhưng bởi vì Chân Hoan đàn tốt hơn cậu ấy, cho nên dù trên thực tế Chân Hoan không được tính là thành viên của câu lạc bộ piano, cuối cùng suất biểu diễn này vẫn dành cho Chân Hoan.
Lúc đầu Hứa Thi Cẩn còn giải thích hai lần, chính mình tuyệt sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà sinh lòng oán giận, thế nhưng học sinh lớp A căn bản không tin. Cũng không có gì bất ngờ, vẫn chỉ là một vật, nhưng trong mắt của những người khác nhau vốn đã là là những vật khác nhau.
Mọi người chỉ tin những thứ mà mình muốn tin.
bg-ssp-{height:px}
Sau đó, dường như Hứa Thi Cẩn cũng hiểu ra, từ bỏ giải thích, cậu ấy hình như đã hiểu rõ, vào lúc này, chính mình đã đứng ở phía đối lập với toàn bộ lớp A.
Chung quy phải có người chịu trách nhiệm cho cái chết của Chân Hoan.
Nếu như không phải "Hứa Thi Cẩn thấy chết mà không cứu", vậy thì chính là "Lời đồn của lớp A ép chết người"?
Cậu ấy nói rõ với các thầy cô cùng cảnh sát điều tra:
"Mặc dù em biết bơi, nhưng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhảy xuống nước cứu một người quyết tâm tự sát, đừng nói có cứu được hay không, lỡ như em cũng bị cậu ấy lôi xuống nước, chết đuối luôn thì sao?"
"Tại sao không gọi người khác?" Giáo viên hỏi Hứa Thi Cẩn.
"Em bị giật mình, đến khi em nhớ tới phải kêu cứu, mọi người đã chạy đến rồi." Hứa Thi Cẩn trả lời.
Chuyện cứ thế trôi qua, mà sau chuyện này, lớp A bện thành một sợi dây thừng, tập thể nhìn Hứa Thi Cẩn không vừa mắt.
Khẩu chiến ban đầu giữa Hứa Thi Cẩn cùng Tưởng Tiệp cũng bắt nguồn từ đây.
Hoắc Nhiễm Nhân là học sinh lớp A, Tưởng Tiệp thường lo những gì Hoắc Nhiễm Nhân lo, nghĩ những gì Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ, không chịu được Hoắc Nhiễm Nhân buồn rầu như vậy, thế nên đã bắt Hứa Thi Cẩn sang lớp A xin lỗi.
Chỉ là bị Hứa Thi Cẩn từ chối.
Bởi vậy, xung đột giữa hai người dần trở nên kịch liệt, cho tới hôm nay.
Mọi chuyện đã kể xong, tôi cũng nên về rồi, trước khi về, tôi nhìn anh, mà anh giống như có thể đọc hiểu suy nghĩ trong lòng tôi, cười híp mắt, phất tay với tôi:
"Yên tâm đi, tôi ở lại đây thêm mấy ngày, đến khi nào phá được vụ án này rồi mới đi. Như thế nào, tra án thú vị không? Ngày mai tôi lại đến trường tìm cậu!"
Tôi không đáp lại, đi thẳng về nơi mình ở.
Trong phòng đèn đuốc sáng choang, dì đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, chú đang chơi máy tính trong phòng ngủ, hắn —— Hoắc Nhiễm Nhân, ngày hôm nay hiếm thấy không rúc vào trong phòng, mà ngồi ở phòng khách, cùng xem ti vi với dì.
Lúc tôi bước vào, ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về đây.
Dì trách tôi: "Sao về muộn thế, không về ăn cơm cũng không nói trước một tiếng, cơm canh nấu nhiều đều lãng phí hết rồi."
Hoắc Nhiễm Nhân mỉm cười nhìn tôi, dưới ánh đèn, đôi mắt hắn lập lòe tỏa ra tia sáng không có ý tốt: "Có thể là ra ngoài chơi đấy mẹ."
Dì nói: "Tiểu Hoắc này, lớp rồi, phải chăm chỉ học hành."
"Mẹ," "Hoắc Nhiễm Nhân" nói, "Yên tâm đi, nó sẽ chăm chỉ mà, nó có giống như con đâu, nó rất tự giác, đúng không? Mẹ vẫn nên quan tâm con thì hơn, học kỳ trước con lại làm sai, không thi đậu lớp A, chỉ có thể để nó ở lại lớp E."
Dì vội cuống lên: "Cái thằng này còn dám nói! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế hả, sao cứ đến kỳ thi quan trọng lại không được thành tích tốt nào? Bây giờ còn có thể cứu, đợi đến khi thi đại học, xem con phải làm sao!"
"Hoắc Nhiễm Nhân" đáp: "Yên tâm đi mẹ, con sẽ rút kinh nghiệm, lần sau sẽ không như vậy nữa, đặc biệt là lúc thi đại học..."
Hắn lại cười với tôi.
Hình ảnh trong ti vi tối lại, loại bóng đen giống như sâu nhộng kia, đang vặn vẹo bò quanh mặt hắn.
Hắn đương nhiên sẽ rút kinh nghiệm, hắn đương nhiên sẽ không mắc lỗi sai tương tự khi thi đại học.
Bởi vì hắn vốn là cố ý thi trượt.
Tôi trở về phòng.
Trong không gian chật chội, tủ đồ cao lớn quan sát tôi từ bốn phía, áp bức xông tới.
Tôi bước lên giường, lấy ra bàn nhỏ, lấy ra vở bài tập.
Trong quyển vở bài tập có ba chữ "Chu Triệu Nam" trên mặt bìa, viết xuống cái tên Hoắc Nhiễm Nhân.
Tên của tôi.
Tôi, bị anh họ của mình, Chu Triệu Nam, mượn tên.
Lớp A của trường chuyên đại học Cầm, là lớp chọn, là lớp có tiền cũng không thể nhét vào, thế nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, dì với giáo viên chủ nhiệm của lớp chọn là bạn thân của nhau, vậy nên, dì đã mua một vé đi cửa sau cho đứa con trai vì bị cảm mà thành tích thi vào phát huy thất thường, kém mất mấy điểm, không thể đỗ lớp chọn.
Một vé đi cửa sau lập lờ đánh lận con đen.
Hắn lấy đi tên của tôi, lấy đi thành tích có thể vào lớp A của tôi.
Còn tôi dùng tên của hắn, bước vào lớp học thuộc về hắn, lớp E, một cái lớp chỉ toàn học sinh trên mức điểm sàn một vài điểm, chỉ cần nộp học phí là có thể bước vào.
Mà chuyện này, là bản thân tôi đồng ý, cho dù dì cùng giáo viên chủ nhiệm có là bạn thân đến đâu, nếu như tôi không muốn, giáo viên chủ nhiệm cũng không dám làm chuyện như vậy, là tôi đã đồng ý với dì.
Sau khi thi vào lớp kết thúc rồi chia lớp, dì gấp đến độ mấy ngày mấy đêm không ngủ, cuối cùng tới cầu xin tôi, nói Chu Triệu Nam không đủ tự chủ, nếu như học ở lớp kém sẽ bị đám học sinh không ra gì rủ rê lôi kéo, đời này đều không cứu được, xin tôi nhất định phải cứu anh họ một mạng.
Dì còn suýt chút nữa thì quỳ xuống xin tôi.
Tôi rất khó từ chối.
Từ sau khi bố mẹ qua đời, tôi vẫn luôn sống với chú dì, mặc dù bố mẹ tôi cũng có tiền, nhưng đều được ủy quyền quản lý trong tài khoản, phải đợi khi tôi trưởng thành mới có thể lấy ra dùng, chăm sóc tôi là chuyện vừa mất công tốn sức lại vừa không có kết quả tốt, họ hàng có điều kiện tốt hơn đều đùn đẩy, chỉ có bọn họ chịu thu nhận tôi, nuôi tôi từ tiểu học đến khi tốt nghiệp cấp hai. Bọn họ cũng không ngược đãi tôi, dù thế nào tôi cũng không thể nhìn dì quỳ xuống xin tôi được.
Vì vậy, tôi đã đồng ý.
Dì rất vui mừng, liên tục bảo đảm với tôi, sau khi anh họ chuyển vào lớp A nhất định sẽ nỗ lực học tập, tôi ở lớp E cũng phải cố gắng, vậy thì sau khi thi cuối kỳ năm lớp kết thúc, tôi và anh họ đều có thể học ở lớp A, cả nhà đều vui.
Đáng tiếc sau khi vào học, "Hoắc Nhiễm Nhân" không hề làm theo cách nghĩ của dì.
"Hoắc Nhiễm Nhân" đúng là có nỗ lực học tập, thành tích cũng tăng cao rõ rệt, nhưng so với đó, là hắn liên tục đến tìm tôi gây sự, lúc đầu tôi còn không hiểu, mà sau đó cũng nhận ra.
Lúc dì cầu xin tôi, hắn đã trốn trong phòng nhìn lén.
Dáng vẻ dì muốn quỳ xuống, giống như dáng vẻ hắn muốn quỳ xuống vậy.
Dì nói hắn "Không biết tự chủ", giống như muốn nói hắn "Căn bản không bằng tôi".
Thù hận cứ như thế mà cắm sâu vào trong lòng hắn, vào người vốn đang ủ rũ vì thành tích thi vào , sau đó khiến hắn làm ra một chuyện —— Kỳ thi cuối kỳ năm lớp , hắn cố ý thi trượt, để cái tên "Hoắc Nhiễm Nhân" rơi vào lớp E.
Mà tôi, "Chu Triệu Nam", cuối kỳ năm lớp , thi vào lớp A.
Sau khi có thành tích thi cử, dì có vẻ hơi khổ sở, nhưng vẫn nói: "Hai đứa đều lớn rồi, sắp phải làm chứng minh thư, vẫn luôn đổi tên với nhau cũng không ổn, lỡ như bị báo cáo, chị em tốt của mẹ cũng sẽ mất việc, vì vậy hai đứa vẫn nên đổi về tên thật của mình thì hơn, Tiểu Hoắc, cháu cố gắng nhiều hơn, cháu rất thông minh, không có thầy cô dạy vẫn có thể thi tốt như vậy..."
Chu Triệu Nam cuối cùng đã tới lớp A, Hoắc Nhiễm Nhân cuối cùng cũng trở về lớp E.
Ngày dán danh sách chia lớp, tôi nhìn thấy hắn, hắn hăng hái, vừa cười vừa chào hỏi tôi.
Mà ánh mắt hiểm ác của hắn, lại đang chế giễu:
Người thật người giả, tự về đúng chỗ.
...
Sau đó khai giảng lớp , các bạn cùng lớp đã gọi "Chu Triệu Nam" suốt cả kỳ, vẫn cứ gọi tôi là Chu Triệu Nam như trước, kể cả thầy cô, thay đổi duy nhất có lẽ chính là một nét bút nhè nhẹ trên hồ sơ.
Thế nhưng học sinh, họ tên lít nha lít nhít, ai lại cố ý nhìn một Hoắc Nhiễm Nhân không biết trốn trong góc nào?
Bị người khác lấy mất tên một khoảng thời gian, trong cơ thể cũng giống như đã thiếu mất một chỗ.
Cho dù có lấy lại tên, chỗ kia vẫn trống trải như trước, khiến các khu vực liên kết với nó cũng vặn vẹo biến dạng theo, khiến thú hoang trong lồng ngực tôi, ngửi được khe hở muốn chạy trốn khỏi lao tù...
Tôi tìm rất nhiều lý do cho sát ý đang dâng trào trong lòng mình, những lý do này hình như cũng hoàn toàn đủ để tôi căm hận hắn cả đời.
Mà mỗi khi tôi căm hận hắn, đọc trong lòng, viết dưới tay, đều là "Hoắc Nhiễm Nhân".
Lớp có thể làm lại thẻ đeo, thời điểm làm lại thẻ, quỷ thần xui khiến, tôi vẫn viết xuống cái tên "Chu Triệu Nam", giống như đang báo trước điều gì đó.
Tôi ngừng bút.
Ba chữ "Hoắc Nhiễm Nhân" màu đỏ, tràn ngập trong vở tôi.
Mỗi một nét, đều đỏ đến mức chói mắt, đỏ đến mức khắc cốt ghi tâm.
Có lẽ tôi chẳng qua chỉ là ném thù hận cùng chán ghét đối với chính mình lên trên người hắn.
Tôi căm hận tôi.
Tôi căm hận Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân đã gϊếŧ chết bố mẹ trên quyển sổ nhật ký, cũng đã sớm nên xuống địa ngục kia.
--------------------------------------------------