Lời Nói Dối Chân Thành

chương 145

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quyển : Nước Mắt Xanh Lam Bi Thương

Ánh nắng sớm mai trải lên đệm chăn trắng tinh, ngoài cửa sổ sáng choang, một nhành cây nâu chớm đầy lá non của xuân sớm thò vào, sắc xanh lác đác đang lặng lẽ sinh sôi.

Trên chiếc giường dưới cửa sổ, một người đàn ông trung niên uể oải nằm đó.

Vóc dáng vừa phải, tóc tai đen bóng, gương mặt không chút già yếu, cũng không tính là quá lớn tuổi —— tuổi, số tuổi được viết lên tấm thẻ treo cuối giường bệnh, cùng với số tuổi, còn có tên của bệnh nhân.

Trần Gia Thụ.

Một cái tên xa lạ.

Nhưng nếu như nhìn vào cuộc gọi video ở trong phòng, nhìn thấy người trẻ tuổi trong video có gương mặt xưng phù đỏ chót, khóc lóc uất nghẹn, một đầu tóc vàng, cằm có có một nốt ruồi lớn, vậy thì cái tên này có lẽ cũng không xa lạ như vậy.

Người trong video chính là tóc vàng.

Tóc vàng hung hăng càn quấy, ngông cuồng tự đại, hơn nữa còn liên hợp với Ti Ti đồng thời bắt cóc Kỷ Tuân, động một tí là muốn gϊếŧ người chặt cánh tay lúc trước.

Nếu như nói, ngoài xã hội, tóc vàng là một con chó hoang điên cuồng đến cực điểm, vậy thì lúc này, tóc vàng chính là một con chó nhà dịu ngoan đến cực điểm.

"Anh, anh..."

Hắn giống như đang muốn lấy lòng mà gọi người đàn ông nằm trên giường.

Tóc vàng tên là Trần Gia Hòa.

Trần Gia Hòa, Trần Gia Thụ, một cặp anh em ruột. Người làm anh trai lớn hơn em trai mười lăm, mười sáu tuổi, tuy nói là anh em, nhưng có lúc càng giống như cha con, lại có lúc, dường như cũng có thể hình dung giống như chủ nhân cùng sủng vật.

Người đàn ông đang nằm trên giường mở mắt ra, hắn ho khan hai tiếng, cổ họng khản đặc, khiến tiếng ho của hắn rất khàn, hắn làm vẻ muốn ngồi dậy, lập tức có một người đi tới từ bên cạnh.

Hóa ra trong phòng bệnh này còn có người thứ ba.

Một người đàn ông giống như tượng gỗ, mặc đồ giống vệ sĩ, hắn đỡ Trần Gia Thụ từ trên giường dậy, ngồi dựa vào thành giường.

Trần Gia Thụ ngồi thẳng người, nhìn về phía em trai.

Chăn trượt tới eo hắn, áo bệnh nhân màu xanh trắng trên người không có cài nút, vạt áo mở rộng, lộ ra cơ thể cũng xem như rắn chắc, ở phần eo, còn có hai vết thương.

Một là vết thương cũ năm xưa, màu nâu, trông giống như con rết, bò tới hông của hắn.

Một là vết thương mới, vẫn còn màu đỏ tươi, là vết mổ sau khi phẫu thuật thay thận.

"Tại sao muốn đi trêu chọc cảnh sát?"

Hắn không hề giận dữ hầm hừ, mà thần sắc nghiêm nghị, giọng nói cũng mềm mỏng, chỉ là cổ họng không được thông thuận, lúc nói chuyện sẽ khiến người nghe cảm thấy cục đờm đặc sệt này không chỉ mắc lại trong cổ họng của Trần Gia Thụ, mà còn mắc lại trong cổ họng của chính mình.

Trong lúc hắn nói chuyện, cơ bắp của phần eo chịu tác động khiến vết thương trên eo cùng khẽ run lên, con rết bò trên người hắn giống như đã sống lại, múa máy chân tay.

Mỗi khi nhìn thấy vết dao này, Trần Gia Hòa đều khẽ rùng mình.

Trần Gia Hòa biết nguồn gốc của vết thương này.

Lúc còn trẻ, anh trai hắn vì muốn bảo vệ đàn em dưới tay mình mà chủ động bị thương.

Đây là một huân chương chiến công. Một huân chương ma lực khiến toàn bộ người của anh trai hắn đều trung thành, kính trọng anh trai hắn.

Một vết dao kia, đâm hỏng một quả thận của anh trai, từ đó về sau, anh trai vẫn luôn dùng một quả thận còn lại mà chống đỡ, chống đỡ đến hiện tại, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, cần phải thay thận.

May mà quá trình thay thận đều rất thuận lợi.

Chỉ là bên cạnh huân chương chiến công lại nhiều thêm một vết thương mới, thoáng ấn lên trên vết thương cũ, lại tản ra sắc đỏ tươi, lập tức khiến huân chương chiến công cũ trở nên mơ hồ, cũng bắt đầu trở nên không rõ hàm ý...

"Không, không phải em đi trêu chọc cảnh sát," Trần Gia Hòa hoảng hốt vội vàng nói, "Là cảnh sát đến trêu chọc em..."

Hắn nói ra toàn bộ những chuyện liên quan đến Kỷ Tuân, bất kể là Kỷ Tuân đến Lượng Tinh Tinh KTV chặn hắn từ lúc đầu, hại hắn nhất định phải nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai, hay là sau đó Kỷ Tuân truy đuổi hắn ở trong hẻm nhỏ, ngay cả sau nữa Kỷ Tuân lại thông qua Ti Ti, điều tra mình, còn cả chính mình trùng hợp gặp phải chuyện xui xẻo, đến KTV tìm gái bán hoa, thế mà đối phương lại hít thuốc đến chết...

Từng việc từng việc một, hắn nói cẩn thận từng li từng tí, không dám thêm mắm dặm muối chút nào, cuối cùng thậm chí còn nịnh nọt mà cười với anh trai một cái, giống như sủng vật muốn lấy lòng chủ nhân.

Chủ nhân nhẹ nhàng chỉ ra sai lầm của hắn.

"Em rải ảnh chụp của hai người này lên chợ đen..."

"Hiện tại ảnh chụp đã biến mất rồi." Trần Gia Hòa kinh ngạc.

"Em đã xóa ảnh à?"

"Không... Không phải."

"Vậy tại sao ảnh chụp lại biến mất?" Trần Gia Thụ hỏi ngược lại, sau đó lại tự mình trả lời, "Bởi vì có người đứng sau bảo vệ cho cậu ta. Bởi vì người đứng sau bảo vệ cậu ta biết được, lan truyền ảnh chụp khắp chợ đen sẽ dẫn đến một vài phiền phúc cho cậu ta... Trong chợ đen, có người muốn tìm cậu ta gây sự."

"Cậu ta..." Trần Gia Hòa cẩn thận dè dặt, rõ ràng là hắn luôn tìm Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân gây chuyện, nhưng lúc này hắn lại giống như là không hiểu gì cả, mơ màng ngơ ngác, "Cậu ta là ai? Kỷ Tuân?"

"Ai không muốn để ảnh chụp của mình lan truyền khắp nơi, thì "cậu ta" chính là người đó."

Vệ sĩ cầm một tờ báo, trải ra trước máy ảnh cho Trần Gia Hòa xem.

Là một tờ báo địa phương của thành phố Ninh mấy ngày trước, đưa tin về một tù nhân vượt ngục, trốn vào địa phận thành phố Ninh, lực lượng cảnh sát đang dầm mưa lục soát khắp núi, còn đính kèm một tấm ảnh đen trắng.

Trần Gia Hòa nhìn đi nhìn lại tờ báo này, đột nhiên nói:

"Hoắc Nhiễm Nhân không có trong ảnh."

Ngày đó, người dẫn đội lục soát núi chính là Hoắc Nhiễm Nhân.

Vì sao Hoắc Nhiễm Nhân không có trong ảnh?

Hắn ngẩng đầu nhìn anh trai.

Trần Gia Thụ uống một hớp: "Em vẫn chưa trưởng thành đâu. Bây giờ là thời đại hòa bình, tự mình ra tay đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đã hết thời rồi. Muốn tiêu diệt kẻ địch, trước tiên phải tìm được nhược điểm của kẻ địch. Tỷ như... Ai càng để ý việc riêng, càng không muốn ảnh chụp của mình bị truyền đi, chúng ta lại càng phải làm ngược lại, lan truyền ảnh chụp của cậu ta cho tất cả mọi người đều biết."

"Sau đó..."

Cục đờm trong cổ họng Trần Gia Thụ, vào lúc này rốt cuộc cũng nuốt xuống.

Hắn nhìn về phía em trai, giờ khắc này, lạnh lẽo trong mắt hắn giống như lưỡi rắn, lặng lẽ thò ra ngoài.bg-ssp-{height:px}

"Có người sẽ thay chúng ta xử lý kẻ địch."

"Cốc cốc." Cửa phòng bệnh bị gõ vang, ngắt quãng cuộc đối thoại của hai anh em.

Vệ sĩ cao to ra ngoài xem thử, lại trở về nói: "Là anh Mạnh."

Trần Gia Thụ gật gật đầu, ra hiệu vệ sĩ cúp điện thoại: "Ra ngoài rồi thì cứ yên tâm ở nước ngoài, anh sẽ chuyển tiền cho em, thoải mái hưởng thụ nhân sinh, đừng gây chuyện nữa..."

Trần Gia Hòa ngoan ngoãn gật đầu, giây phút cuối cùng trước khi tắt video, hắn nhìn thấy một người đội mũ bóng chày, mặc áo khoác gió màu xám bước vào.

Người kia dùng ngón tay cái đẩy vành mũ, giống như sắp cởi mũ, nhưng không biết có phải nhìn nhầm hay không, Trần Gia Hòa giống như đã nhìn thấy đối phương liếc về phía mình từ bóng đen dưới vành mũ...

Thành phố Cầm, hội quán Ái Cầm.

Không có xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, diễn thuyết bắt đầu đúng giờ chiều.

Kỷ Tuân cùng Ai Nhân đến hiện trường sớm hơn khoảng phút, hiện trường vẫn đang tiến hành sắp xếp cuối cùng, nhân viên công tác đang bày một giỏ hoa tươi vào trong sân khấu.

Khi Kỷ Tuân liếc qua, đã phát hiện hoa tươi chủ yếu là màu trắng cùng màu xanh lục. Tràn đầy cảm giác tươi mới, quả thật cũng là màu sắc mà anh yêu thích...

"Hoa tươi do nhà xuất bản đặt à?" Kỷ Tuân hỏi Ai Nhân.

"Trong quy trình không đề cập tới, cho nên hẳn là không phải." Ai Nhân gãi đầu, "Có lẽ là quỹ hội đặt, cũng có thể là người bạn kia của thầy đặt. Xem tên người tặng trên thiệp chúc mừng của lãng hoa đi, chắc phải có chứ?"

Không có.

Lúc nãy khi Kỷ Tuân liếc qua đã sớm phát hiện đa số giỏ hoa được bày trong hội trường đều không có thiệp chúc mừng.

Quỹ hội đặt hoa tươi đúng là không kỳ quái, nhưng có lẽ không nên đoán đúng màu sắc yêu thích mà anh chưa từng công khai ra bên ngoài. Hơn nữa tặng hoa viết thiệp chúc mừng lại cố ý không ký tên, nghĩ như vậy...

Kỷ Tuân luẩn quẩn quanh hội trường một vòng, chỉ tìm được năm giỏ hoa tươi có thiệp chúc mừng.

Những giỏ hoa này được xếp tại vị trí gần đài diễn thuyết nhất, mỗi một tấm thiệp chúc mừng đều giấu sâu trong cành hoa, phải vạch cành hoa ra mới có thể nhìn thấy.

Ai Nhân đi theo anh, khó hiểu nhìn những thứ này: "Sao lại giấu sâu thế? Trên thiệp cũng có viết gì đâu."

Trên thiệp chúc mừng đúng là không viết gì cả.

Chỉ viết tên của mỗi bộ sách cùng thời gian xuất bản sách, kèm một câu nói trong quyển sách.

"Là độc giả tặng thầy à?" Ai Nhân lật tới lật lui, "Còn trích dẫn những câu nói hay nhất của thầy nữa... Hẳn là độc giả tặng?"

"Ừm." Kỷ Tuân, "Một độc giả không thừa nhận chính mình là độc giả."

Anh kéo thiệp chúc mừng giấu trong giỏ hoa lên trên, rút ra giá đỡ của thiệp.

Một cái giá đỡ nhựa hình trái tim nho nhỏ màu hồng nhạt.

"Một độc giả..." Kỷ Tuân rút ra kẹp giá nhựa trái tim, vung lên giống như đang vung gậy phép thuật, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, "Ngoài lạnh trong nóng."

Hôm nay có không ít độc giả tới hiện trường.

Nhìn qua hội trường có thể chứa người, thế mà đã kín - % số ghế ngồi.

Thời gian diễn thuyết của Kỷ Tuân không lâu, khoảng nửa tiếng, thật ra đối với diễn thuyết, Kỷ Tuân ít nhiều cũng hơi sợ, dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, cho dù làm gì cũng phải chịu đựng thử thách của ánh mắt, dưới tình huống này, có vẻ ngay cả uống ngụm nước hay hắt hơi một cái đều sẽ dẫn đến một vài ánh mắt khác thường.

Nhưng cũng may, trong nửa tiếng này, người không có quá nhiều kinh nghiệm lên đài diễn thuyết như Kỷ Tuân vẫn có thể lơ mơ mà hoàn thành tương đối tốt công việc, anh không hắt hơi, không lảo đảo, microphone không có đột nhiên tắt tiếng, dây điện cũng không có làm anh vấp ngã.

Trong cả quá trình, anh còn được cả hội trường vỗ tay bảy, tám lần, hẳn cũng xem như không tệ.

Nhưng đáng để ý hơn, vẫn là một ánh mắt mà anh cảm nhận được trong lúc đang diễn giảng.

Ánh mắt trong veo lại đầy gợn sóng, mang theo cảm giác mát mẻ, lại tựa như kim châm rơi vào da thịt.

Ánh mắt thuộc về Hoắc Nhiễm Nhân.

Nhưng khi anh đuổi theo ánh mắt, giữa đám đông nhốn nháo, anh lại không nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân.

Chỉ là ánh mắt lành lạnh kia, vẫn bám lại trên da như cũ.

Đợi dòng người trong hội trường rời đi, Kỷ Tuân ngồi thừ trên ghế sau hậu trường, vừa kéo cổ áo vừa lấy tạp chí quạt gió.

"Ngày hôm nay diễn thuyết giỏi quá!" Ai Nhân giơ ngón tay cái lên với anh, lại mỉm cười đưa cho anh cốc nước, "Thầy nóng lắm hả? Mà đúng là lò sưởi bên trong hội trường mở lớn thật."

Hai ngày nay, kết thúc hai công việc quan trọng, không cần nhìn chằm chằm thầy Kỷ mọi lúc mọi nơi, không phải sợ thầy Kỷ có thể bỏ trốn giữa đường hay không, trong khoảng thời gian ngắn, Ai Nhân vui đến mức muốn bay lên:

"Thầy, buổi tối tôi mời anh ăn cơm đi! Đừng khách sáo, muốn ăn gì thì ăn cái đó, nhà xuất bản có thể chi trả. Thành phố Cầm sát biển, hải sản tươi chắc là ngon lắm, hay là chúng ta đi ăn hải sản tươi đi?"

Thành phố Cầm sát biển, là thành phố cảng, thành phố Ninh cũng vậy.

Từ nhỏ đến lớn, Kỷ Tuân chính là ăn hải sản tươi nhiều nhất, thành ra không có hứng thú quá đặc biệt với hải sản tươi.

Nhưng nhà xuất bản Minh Tinh ở trong đất liền, có lẽ Ai Nhân chưa từng ăn hải sản tươi ——

"Được đấy." Kỷ Tuân, "Tối nay, tinh thần của tôi sẽ đi cùng cậu."

"?" Ai Nhân.

"Cậu cứ nói với nhà xuất bản là tôi với cậu cùng nhau đi ăn hải sản tươi." Kỷ Tuân chỉ điểm cho hắn, "Trên thực tế, cậu đi một mình, muốn ăn gì thì gọi cái đó, tôi ấy à—— "

Anh ngẩng đầu, cười với biên tập.

"Đi hẹn hò, hiểu không?"

"!" Ai Nhân còn có cái gì mà không hiểu, "Thầy, mời ngài, tuyệt đối đừng lo lắng tôi!"

Kỷ Tuân rất hài lòng Ai Nhân biết điều như vậy.

Anh lấy điện thoại ra, dự định nhìn xem Hoắc Nhiễm Nhân có liên lạc với mình hay không, nếu như không có, anh cũng có thể trực tiếp liên lạc với Hoắc Nhiễm Nhân. Nhưng trước khi anh mở điện thoại, trên màn hình điện thoại đã nảy ra một bài quảng cáo trên Weibo trước.

Trên đường Ái Cầm, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cảnh sát đẹp nhất đã phi thân giải cứu bà lão qua đường, click để xem

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio