Ngày hôm nay rất kỳ diệu.
Kỷ Tuân lại có chút mệt mỏi giống như ngủ không đủ.
Vậy nên dù ánh mặt trời đã chiếu lên cánh tay anh thông qua cửa sổ, trong phòng còn vang lên một loại động tĩnh khiến người tỉnh giấc... Động tĩnh kia rất nhỏ bé, phải để anh cẩn thận lắng nghe, mới có thể loáng thoáng nghe thấy.
Hoắc Nhiễm Nhân đại khái đã rời giường từ mười phút trước.
Lúc bên cạnh mình nhẹ đi, Kỷ Tuân đã từ tỉnh dậy từ trong mộng.
Chỉ là không chịu mở mắt ra.
Khi đó Hoắc Nhiễm Nhân vẫn chưa xuống giường, anh cảm nhận được đối phương chỉ ngồi dậy, nhìn về phía mình, nhìn khoảng một hai phút, sau đó lại rón rén xuống giường. Sau khi xuống giường, còn kéo cái chăn đã trượt tới ngực anh lên trên, kéo đến vị trí có thể đắp kín vai anh.
Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân đến chỗ rèm cửa, vẫn cứ nhẹ nhàng, không gây ra động tĩnh quá nhiều mà kéo rèm cửa sổ dịch ra một cái khe.
Sở dĩ anh có thể phát hiện, một nửa là người thường xuyên mất ngủ luôn có thần kinh yếu ớt, nửa còn lại là vì căn phòng tối tăm bị một tia nắng đâm thủng —— chính là tia nắng chiếu lên tay anh.
Anh vẫn nằm trên giường, chỉ chuyển từ tư thế nằm thẳng sang nằm sấp, vùi một bên tai vào gối lông chim, một bên còn lại lấy cánh tay che, tiếp tục chợp mắt.
Trong lúc chợp mắt, tư duy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo của anh giống như quấn vào trong bong bóng lơ lửng, không có trọng lực, nghĩ ngợi miên man:
Rõ ràng ngày hôm qua cũng ngủ không tệ lắm, một buổi tối chỉ tỉnh lại không tới ba lần, sao còn buồn ngủ như vậy...
Chẳng lẽ là già néo đứt dây, vừa ngủ được tốt hơn một xíu thì sâu ngủ ẩn núp trong cơ thể đã thi nhau bò ra ngoài... ?
Hoắc Nhiễm Nhân làm vệ sinh sáng sớm xong, đang soi gương xịt keo vuốt tóc... Chuông cửa bị nhấn vang. Âm thanh ồn ào khiến cậu khẽ nhíu mày.
Cậu đi từ trong phòng tắm ra ngoài, mở cửa, ngoài cửa là phục vụ viên đang đẩy toa ăn, trên toa ăn ngoại trừ bữa sáng, còn có một hộp nhung đỏ.
"Cảm ơn." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Đến đây là được rồi, để tôi làm."
Cậu lấy bữa sáng trên toa ăn xuống theo tự, đặt trên khay trà trong phòng, trong lúc đó còn ngước mắt liếc nhìn Kỷ Tuân vẫn đang ngủ trên giường, Kỷ Tuân vẫn nằm úp sấp đưa lưng về phía cậu như trước, chỉ cần đối phương không mọc mắt sau lưng, sẽ không thể nhìn thấy cậu đang làm gì.
Vì vậy Hoắc Nhiễm Nhân mang đồ còn lại — một hộp nhung màu đỏ vào trong phòng.
Hộp nhung mở ra, bên trong là một đôi khuyên tai bằng ngọc mắt mèo màu xanh biếc. (Bản gốc là 耳夹, là kiểu khuyên tai dạng kẹp ấy, cơ mà như vậy sẽ dài quá nên mình để là khuyên tai luôn ạ)
Cậu cầm bông tai giơ lên ánh sáng nhìn thử, thoả mãn đặt xuống.
Giống như cảm giác hình trên mạng mang lại cho người mua ấy.
Cậu ném hóa đơn đi kèm trong hộp vào trong thùng rác, đeo một viên thạch mắt mèo màu xanh biếc lên tai, lại cầm một viên còn lại, đi đến trước giường.
Cậu biết rõ Kỷ Tuân đã bị đánh thức, chỉ là lười không chịu rời giường, vốn muốn dùng giọng nói bình thường để nói chuyện, nhưng lúc lên tiếng, không biết làm sao lại nhỏ nhẹ hơn rất nhiều:
"Có thể dậy được rồi."
"Ừm..." Kỷ Tuân oán giận, "Buồn ngủ."
Hoắc Nhiễm Nhân không nói thêm nữa, chỉ cúi người, đeo ngọc mắt mèo trong tay lên tai Kỷ Tuân.
Người ngủ vẫn cứ mê mê man man, cũng không mở mắt, chỉ duỗi tay sờ lỗ tai, sờ mấy lần đều thất bại, đến lần thứ ba, thứ tư mới sờ được vị trí chính xác.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy ngón tay của Kỷ Tuân đặt trên bông tai, tựa như cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nặn nặn trước, rồi lại xoa xoa, sau đó còn kéo kéo... Khi cậu xem như là nhìn đủ rồi, muốn ngăn cản Kỷ Tuân tiếp tục chà đạp lỗ tai của chính mình thì người đang ngủ trên giường rốt cuộc mới lưu luyến không thôi mà mở đôi mắt giống như bị keo dán dính chặt vào nhau.
"Đeo cái gì cho anh đấy?" Kỷ Tuân hỏi.
Anh xoa mặt ngồi dậy, lại duỗi tay quệt lên tay, lúc này quệt xuống một bên khuyên tai bằng ngọc mắt mèo màu xanh lục. Ngay giữa quầng sáng của ngọc mắt mèo màu xanh lục có một kẽ hở nho nhỏ màu vàng nhạt, giống như một chú mèo ngọc bích đang híp lại đôi mắt vàng rực rỡ của chính mình.
"Em biến cái này ở đâu ra thế?" Kỷ Tuân ngạc nhiên nói, vừa ngẩng đầu lại thấy một viên ngọc mắt mèo khác trên tai của Hoắc Nhiễm Nhân, ngẫm nghĩ một lát, khen cậu, "Không sai, chúng ta mỗi người một viên, ngầm khoe với mọi người chúng ta là một đôi."
Đúng vậy.
Nói không nhanh bằng anh, làm phải nhanh hơn anh chứ.
Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Kỷ Tuân, thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng cậu không muốn để lộ suy nghĩ này, thấy anh đã dậy, cũng không dừng lại bên mép giường nữa, cậu đi tới trước bàn nấu nước, thuận thế một cước đá thùng rác dưới bàn vào sâu trong góc, qua loa nói:
"Mang theo hành lý thôi. Ngày hôm qua nghe anh nói, em mới nhớ tới có cái này, trùng hợp lục lọi ra được. Được rồi, bữa sáng đã đưa tới, anh dậy ăn cơm đi, ăn xong chúng ta ra ngoài —— tối hôm qua trước khi ngủ không phải anh còn lẩm bẩm muốn đến chùa Đại Diệp cầu duyên sao?"
"Không phải cầu duyên." Kỷ Tuân sửa lại lời Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Là để chùa phật phù hộ chúng ta ngọt ngào hạnh phúc, thiên trường địa cửu, bình an yên ổn, bạc đầu giai lão."
"... Thật sự không nhìn ra anh còn có suy nghĩ mê tín như thế." Hoắc Nhiễm Nhân cạn lời.
"Chỉ là cầu chuyện tốt thôi mà, sao có thể nói là mê tín được?" Kỷ Tuân.
Không mới lạ, chính là mê tín.
Trong lòng Kỷ Tuân hiểu rõ.
Càng có chuyện muốn cầu, càng có điều sợ hãi, càng lúc càng mê tín.
Anh ngáp một cái, bước xuống giường, đi vào phòng tắm đánh răng, lúc đánh răng còn sửa qua mái tóc hơi rối do nằm ngủ, thuận tiện kẹp ngọc mắt mèo mà Hoắc Nhiễm Nhân vừa đưa khi nãy lên tai.
Khuyên tai ngọc mắt mèo này còn là màu xanh lục.
Màu sắc mà anh thích nhất đó.
Kỷ Tuân thưởng thức vẻ đẹp của chính mình trong gương, cũng đỏm dáng lắm.
Ăn sáng xong, hai người thu dọn đồ đạc đến quầy lễ tân của khách sạn trả phòng cùng ký gửi hành lý.
Ngày hôm nay bọn họ đã sắp xếp hai việc, lúc ban ngày sẽ đi dạo hai điểm du lịch cuối cùng của thành phố Cầm, còn buổi tối sẽ ngồi tàu cao tốc trở về thành phố Ninh —— đến thành phố Cầm ba ngày, cũng đến lúc nên trở về thành phố Ninh rồi.
Nếu tiếp tục chậm chạp không về, nói không chừng còn có thể mang đến một vài phiền phức nhỏ từ Hoắc Nhiễm Nhân đến thành phố Cầm, như vậy sẽ không tốt.
Trạm thứ nhất của ngày hôm nay, chính là chùa Đại Diệp.
Các điểm tham quan như chùa miếu, nên đi sớm vẫn tốt hơn, tín đồ có mong muốn mãnh liệt nhất còn phải nói trước với trụ trì trong chùa, muốn làm người đầu tiên trong ngày dâng hương lên phật tổ từ trước khi chùa mở cửa cơ.bg-ssp-{height:px}
Nhưng quá trình vái phật lần này, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Bọn họ đã gặp được một người trước cổng chùa.
—— Ông cụ kỳ quái mà bọn họ đã gặp phải trong bến cảng bỏ hoang ngày hôm qua, lão Hồ.
"Trùng hợp nhỉ." Lão Hồ chào hai người, ngày hôm nay ông vẫn ăn mặc rất thời thượng, còn đeo kính mát, trước ngực cũng vẫn cài trâm hoa ngọc thạch tỏa sáng lấp lánh, "Hai cậu thanh niên cũng đến chùa sớm vậy à?"
"Ông này," Kỷ Tuân nhìn hai bên một chút, "Người nhà của ông đâu?"
"Nói gì thế hả." Lão Hồ tức giận, "Tại sao vừa nhìn thấy tôi đã hỏi người nhà tôi đâu. Người đã già là không thể làm một người độc lập nói chuyện với các cậu à? Nhất định phải có người thân ở bên cạnh giám hộ mới được?"
"Làm người độc lập mà nói chuyện thì không sao. Nhưng làm người theo dõi mà nói chuyện thì lạ lắm." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh nhạt nói.
"Ai theo dõi các cậu, có người theo dõi nào lại đến trước cả các cậu ư?"
"Ông này," Kỷ Tuân cười nói, "Đừng trong lòng hiểu rõ lại giả bộ hồ đồ chứ. Ngày hôm qua ông đã nhìn thấy bản đồ du lịch thành phố Cầm mà cháu nhét trong túi đúng không? Sau đó lại nhìn thấy chùa Đại Diệp được khoanh đỏ trên bản đồ chứ gì? Cho nên hôm nay mới đến đây từ sớm, ngồi xổm chờ chúng cháu tới... Một suy luận rất dễ dàng, không hề làm người khác khó hiểu."
Lão Hồ bị vạch trần sự thật theo dõi ngay tại chỗ, nhưng cũng không đỏ mặt, chỉ cười hì hì: "Thanh niên cũng thông minh đấy, không hổ là cảnh sát hình sự."
"Sao ông biết cháu là cảnh sát hình sự ?" Hoắc Nhiễm Nhân ngước mắt.
"Trên hotsearch "Cảnh sát đẹp nhất"..."
"Cảnh sát giao thông, cảnh sát nhân dân, cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang, còn nhiều kiểu cảnh sát mà."
"Năng lực phân tích của các cậu giỏi như vậy, không phải cảnh sát hình sự thì là gì?" Lão Hồ không có cách nào, chỉ có thể nói như vậy.
Hoắc Nhiễm Nhân dùng ánh mắt sắc bén nhìn lão Hồ từ trên xuống dưới, ánh mắt giống như tia X quang trong bệnh viện khiến Kỷ Tuân đang đứng bên cạnh cũng dựng tóc gáy theo phản xạ có điều kiện.
Nếu như người đang đứng trước mặt là một người trẻ tuổi, có khi Hoắc Nhiễm Nhân đã ra tay trói người lại, dò hỏi kĩ càng một phen.
Nhưng người đang đứng trước mặt lại là một ông lão tuổi gần tám mươi.
Cuối cùng Hoắc Nhiễm Nhân chỉ nói với Kỷ Tuân: "Chúng ta đi thôi."
Lão Hồ nhanh chóng kêu lên: "Chờ đã, ngày hôm nay tôi cố ý chạy đến tìm cậu chính là vì tặng trâm cài ngực cho cậu, cậu thật sự không lấy cái trâm cài ngực này sao? Đừng lo lắng, tôi có thể viết giấy chứng nhận người tặng cho cậu, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm về mặt pháp luật, cậu hoàn toàn không cần lo lắng bị lừa —— "
Hoắc Nhiễm Nhân thoáng gia tăng tốc độ.
Không thể không nói là đây là một phương thức ứng đối rất khéo.
Hai người trẻ tuổi chỉ cần thoáng bước nhanh, vậy thì vô luận cố gắng thế nào, ông lão sau lưng cũng không thể theo kịp.
Thời gian, tuổi tác.
Sớm đã lạnh lùng mà bỏ lại người già yếu trong lúc không hay không biết.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khoảng cách giữa ông lão cùng bọn họ đã từ một mét đến năm mét, lại kéo ra thành bảy, tám mét.
Trước chùa Đại Diệp, người đến người đi, bọn họ đã đạp lên cầu thang vái phật trên núi rồi.
Trên bậc thang lít nha lít nhít là đoàn người lít nha lít nhít.
Một khi bước lên cầu thang, đoàn người đương nhiên sẽ trở thành yểm trợ cho bọn họ, cuối cùng ông lão sau lưng sẽ không còn khả năng đuổi theo bọn họ nữa. Kỷ Tuân đã bước một chân lên bậc thang.
Thật ra anh đang nghĩ, tại sao ông lão này cứ khăng khăng muốn tặng trâm cài ngực đắt giá cho Hoắc Nhiễm Nhân cơ chứ?
Cũng không thể thật sự chỉ vì Hoắc Nhiễm Nhân đẹp.
Có lẽ đằng sau còn ẩn chứa lý do nào đó...
Nhưng anh không có suy nghĩ phản bác quyết định của Hoắc Nhiễm Nhân, chỉ phát huy năng khiếu tiểu thuyết gia của chính mình, mặc sức ngẫm lại một số câu chuyện ly kỳ cẩu huyết, nhưng vào lúc này, sau lưng lại truyền đến tiếng hét của lão Hồ:
"Chỗ tôi có một vụ án mạng —— "
Kỷ Tuân dừng bước, Hoắc Nhiễm Nhân cũng dừng bước.
Bọn họ quay ngược lại, cách dòng người ngược xuôi, nhìn thấy ý cười kỳ diệu trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn của ông lão.
"Các cậu có muốn nghe hay không?"
Một người từng là cảnh sát hình sự, một người đang là cảnh sát hình sự, khi cùng nghe thấy lão Hồ nói ra câu này, bày trước mặt bọn họ đã không phải là lựa chọn "Muốn nghe hay không" nhẹ nhàng như vậy nữa.
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đi xuống từ trên bậc thang.
Vị trí đảo ngược, lúc này đổi thành lão Hồ ra vẻ không nhanh không chậm, nhàn nhã ung dung: "Người đã già, đứng mệt lắm, chúng ta tìm một quán cà phê ngồi xuống uống một ly trước đi."
Ông lão này luôn có chút gì đó hoàn toàn không hợp với những người già khác.
Ngay cả đồ uống giải khát cũng chọn cà phê của phương tây, mà không chọn uống trà giống như thói quen của bao người lớn tuổi khác.
Cũng may, dưới chùa cái gì cũng có.
Bọn họ ngồi trong một quán cà phê, thời gian còn sớm, bọn họ là những vị khách duy nhất trong quán cà phê này, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân mới vừa ăn sáng xong, không có ý định gọi thêm cà phê hay đồ ăn, chỉ làm như không nhìn thấy menu.
Lão Hồ thì khác, ông cầm menu đọc thật kỹ, gọi một ly cà phê trước, sau đó lại gọi một phần sandwich.
Là một ông lão gần tám mươi tuổi, lão Hồ lưng không cong, chân không tập tễnh, mắt không đục, có lẽ chính cơ thể khỏe mạnh đã phó thác tinh lực dồi dào cho ông lão, khiến ông lão có thể đuổi kịp bọn họ.
Kỷ Tuân rảnh rỗi buồn chán, câu được câu không mà nghĩ.
Khi cà phê được bưng lên bàn, trên gương mặt đã làm giá từ nãy đến giờ của lão Hồ mới lại một lần hiện ra ý cười kỳ diệu giống như không nhịn được nữa.
"Thanh niên các cậu muốn lên vái phật, nhưng có biết thật ra mình vái phật nào không?"
"Phật Thích Ca ấy à, tai mắt đều không nhạy, không cho tiền đồ, không phù hộ bình an, cũng không tặng nhân duyên."
"Ngài ấy còn ngó lơ cả tiếng kêu oan của thi thể ngay trong bụng mình cơ mà."
-------------------------------------------------------------------