Bạch Sở Khiết bị Woojin dồn đến đường cùng, một câu cũng không thể mở miệng nói tiếp. Nhìn dáng vẻ của Woojin cũng hiểu rõ lần này cậu ta đang giúp Sở Khiết nhận ra điều gì đó, đồng thời chiếm lợi thế về phần mình.
"Sở Khiết, em có quyền không thích anh. Cũng có quyền không chấp nhận lời theo đuổi của anh. Nhưng vì sao em lại để bản thân mình luyến tiếc người đã đối xử tệ với em? Anh từng nghe Henry kể về lí do em sang phát, cũng đã từng nghe qua chuyện người yêu cũ tìm đến em. Miệng thì từ chối nhưng vì sao trong lòng em vẫn lưu luyến hình bóng đó? Từ chối là từ chối, không thích là không thích. Chia tay cũng đã chia tay rồi, người rời đi cũng là em, lưu luyến ích gì nữa?"
Bạch Sở Khiết nhìn Woojin, những lời người kia nói như thể đánh thẳng vào trái tim của cậu. Sự mù mịt trong chuyện dứt khoát với Trần Duật Đằng cũng đã ngộ ra. Thì ra cậu vẫn cố gắng chôn lấp hình bóng của người kia chứ chưa hề quên hoàn toàn.
Cậu sang đến nước Pháp, dùng việc học để trốn tránh, cũng chưa từng một lần dám đối diện với sự thật dù chỉ một lần. Hoá ra, cục u trong lòng cũng là do cậu không chịu chữa trị...
Bạch Sở Khiết nhìn thẳng Woojin, đôi mắt sững sờ vô định ngơ ngác không có chút sức sống. Mọi thứ của cậu dần trở nên sáng tỏ hơn, trong lòng cuối cùng cũng trút được gánh nặng. Nước mắt lăn dài hai hàng trên má. Sự mạnh mẽ cuối cùng cũng được buông lỏng, nước mắt không tự chủ được mà chảy dài trên má.
Woojin phì cười, dùng khăn tay đưa cho cậu. Vẫn rất kiên nhẫn nói.
"Khóc được là tốt, không khóc được mới đáng sợ. Em còn nhiều cơ hội, và cơ hội của em sẽ đến từ rất là nhiều người. Anh không hối thúc em, anh vẫn sẽ chờ đợi em"
Bạch Sở Khiết khẽ nấc từng tiếng nhỏ lên, cũng may hôm nay nhà hàng không quá đông người, bọn họ lại chọn góc khuất nên không ai để ý thấy cậu đang khóc. Chỉ có một mình Woojin lặng lẽ chờ đợi Bạch Sở Khiết khóc xong.
"Em thật sự rất thích người đó sao? Em thích họ ở điểm gì? Vì họ chấp nhận khuyết điểm của em sao?"
Bạch Sở Khiết yên lặng một lúc lâu, không biết diễn tả như thế nào. Chỉ là vào những tháng trước, để nhắc về Trần Duật Đằng, cậu đều cảm thấy chỗ nào của người kia cũng tốt cả.
"Ngoại trừ ba ba em ra, Trần Duật Đằng là người đầu tiên đối xử tốt với em. Sau này, nhờ có người kia em có thêm tự tin. Ban đầu em đối với bạn trai cũ là sự ngưỡng mộ, sau đó là thích. Bởi vì lúc đó Trần Duật Đằng không quan tâm khuyết điểm của em, đối xử với em rất tốt"
Woojin gật gù đồng tình, qua lời kể của Sở Khiết, Woojin cũng hiểu rõ đến bây giờ mặc dù Bạch Sở Khiết tuy ngoài miệng nói không muốn dính dáng gì đến người tên Duật Đằng kia. Nhưng cậu ta thừa hiểu, hình bóng người kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ được xoá bỏ.
"Anh không quan tâm em từng thích người cũ thế nào. Nếu em dùng lí do bây giờ chưa đủ trưởng thành để có thêm bạn trai anh cũng thông cảm. Vậy bây giờ anh chỉ thích em, đợi đến khi em đủ mười tám tuổi rồi anh có quyền được theo đuổi em đúng chứ?"
Thái độ của Woojin thật sự rất kiên quyết nhưng lại chịu thoả hiệp. Người ở trước mặt khiến cho Bạch Sở Khiết cảm thấy là một người đáng tin tưởng... Chí ít, cậu tin tưởng người này như anh trai của mình.
"Sao nào? Chẳng lẽ lòng dạ em hẹp hòi vậy sao? Không cho anh theo đuổi lần này thì anh đợi em thêm hai năm nữa không được sao? Bạn trai cũ thì có gì hay chứ? Đồ cũ thì đâu phải là đồ tốt? Anh đây không phải tốt hơn sao?"
"..."
Bạch Sở Khiết bị những lời nói lí lẽ kia làm cho đau đầu, dù sao cũng chưa chắc hai năm sau Woojin vẫn còn thích cậu. Đâu phải ai cũng chờ đợi mãi mà không mệt mỏi. Bạch Sở Khiết chỉ có thể đồng ý gật đầu thoả thuận ngay lúc này, nhưng vẫn hy vọng sau này Woojin đừng thích cậu.
Quả thật... giữa Sở Khiết và Woojin đã có một giao kèo.
Nhưng giao kèo đó, Woojin tin tưởng mình thắng chắc lại trở thành kẻ thua cuộc. Trần Duật Đằng không cần đấu đá... vẫn là kẻ chiến thắng.
Chỉ là hiện tại, kẻ chiến thắng vẫn đang mắc kẹt tại buổi tiệc nào đó. Còn trông rất hèn hạ trốn sau lưng ba mình, cái đầu của hắn chỉ dám ló ra một nửa thấp giọng chào.
"L-lâu ngày không gặp. Chào Chú Vĩ... chào chú Hoà..."