Bạch Sở Khiết sau một hồi vật lộn thì cảm thấy thế giới của mình mở ra một đạo lí mới.
Đó chính là cái gì mà ở đời không có việc gì gọi là giúp người không công.
Bình thường bị bạn bè cùng khối trêu chọc đã đủ khiến cậu khổ sở, bây giờ ở đâu lại lộ ra thêm một đàn anh thích trêu ngươi mình.
Bạch Sở Khiết chỉ có thể đau đớn khóc trong lòng mà thôi.
Cậu mang hai túi thức ăn lớn nhỏ về cho Tam Ưng, nghe những lời cằn nhằn từ cậu ta.
Nhìn đám bạn bè của cậu ta vây xung quanh túi thức ăn mà mình đã mua nhưng chẳng ai chịu để ý đến cậu trong lòng Bạch Sở Khiết uất ức đến nghẹn cả cuống họng, nhưng cậu không đủ sức phản kháng chỉ đành im lặng đi về chỗ ngồi, mang bài tập toán ra giải để quên đi sự ấm ức trong lòng.
Còn đến tận mười lăm phút nữa mới đến tiết, Bạch Sở Khiết vừa giải xong hai câu toán thì điện thoại báo tin nhắn đến.
Là ba Hoà đã gửi tin nhắn cho cậu.
"Con trai, cố gắng học hành chăm chỉ nhé.
Hôm nay ba mua được một cái giò heo rất ngon.
Hiện tại đang hầm đỗ đen.
Hôm nay con chỉ học đến trưa thôi, một lát nữa tan học ba lớn sẽ đến đón con.
Nếu có ai bắt nạt con thì cứ nói cho chúng ta biết nhé.
Ba và ba lớn sẽ tìm lại công bằng cho con ^^"
Nhìn những dòng tin nhắn của ba nhỏ, Bạch Sở Khiết cũng chỉ có thể mím môi vui vẻ trả lời lại.
"Ba yên tâm! Ở trường mới mọi người đối xử với con rất tốt.
Hai ba ba không cần lo lắng ^^"
Bốn tháng trước cậu đỗ vào trường chuyên cấp ba ở thành phố, nhưng do dáng vẻ và tính tình nhút nhát của cậu đã khiến bạn bè trong trường bắt nạt.
Đỉnh điểm của sự việc chính là cậu bị lớp trưởng xô ngã, đầu đập vào cạnh bàn đến chảy máu.
Chuyện mất sách vở cũng diễn ra thường xuyên như cơm bữa.
Lúc cậu bị đánh đến chảy máu đầu, hai ba ba của cậu vội vàng chạy đến xem thử.
Sở Hoà là ba nhỏ nhìn con trai đầu đã được băng bó vết thương mà vẫn còn chảy máu liền khóc nấc lên, Bạch Dương Vĩ cũng gia đình người kia tranh chấp một hồi lâu.
Cho đến khi phụ huynh ở bên kia chê cậu là đứa trẻ khiếm khuyết.
Lần đầu tiên...lần đầu tiên cậu thấy ba Hoà tức giận đến độ cầm hẳn ấm trà đập vào đầu ba của lớp trưởng.
Ba Hoà mặc dù bị câm nhưng âm thanh "a...a" phát ra đầy giận dữ.
Nếu lúc đó Bạch Dương Vĩ không cản lại, chỉ sợ Sở Hoà đã cầm thêm mấy li trà đập chết người kia.
Mọi chuyện rồi cũng qua, cậu được hai ba ba chuyển đến trường này.
Những tưởng mọi thứ sẽ tốt đẹp nhưng cậu vẫn bị người khác xem nhẹ như thường.
Nhưng ở đây ngoại trừ lúc ra chơi hoặc vào buổi sáng sớm, cậu bị người khác trêu chọc vài câu, hoặc bị sai vặt đi mua vài thứ ra thì chưa ai bắt nạt cậu quá đáng.
Lâu lâu chỉ mất đi vài cuốn tập, hoặc là bị Tam Ưng trêu chọc rồi nhéo mặt mũi vài cái ra cậu hoàn toàn vẫn có thể sống xem như là tạm an ổn hơn ở trường chuyên kia nhiều...
Hai ba ba đã khổ tâm vì chuyện học hành của cậu, nhìn con trai đi học mà khổ sở khiến bọn họ đau lòng không thôi.
Thời gian đầu cậu nhập học ở trường này, vì sợ bạn bè bắt nạt cậu mà ba Hoà mỗi ngày đều chăm chỉ lái xe đưa cậu đến trường.
Chăm lo cho cậu từng chút một.
Vì hai người họ, cậu nhịn chút cũng không sao.
Cậu không dám làm phiền hai người bọn họ thêm một chút nào.
Thời gian cứ thế trôi qua, vì hôm nay không có tiết buổi chiều nên học sinh được về vào buổi trưa.
Nghĩ đến việc ba lớn cùng mình trở về nhà, trong lòng Sở Khiết vui không thể tả được.
Nhanh chóng dọn cặp sách, cậu vui vẻ chạy nhanh ra khỏi lớp học.
Trần Duật Đằng cùng đám bạn mang cặp sách đi đến giữa sân trường, Hưng Vĩ xoay cái cổ mỏi nhừ của mình nói.
"Bọn mày có đứa nào muốn đi mát xa cũng tao không? Cả người tao đang rất mỏi"
Nam Khiêm lắc đầu từ chối.
"Tối nay đi hát karaoke.
Tao về nhà thay đồ, mày thích thì tự đi một mình đi!"
"Vậy còn Duật Đằng?"
Trần Duật Đằng nhìn đồng hồ rồi đáp.
"Hôm nay ba tao về, tài xế đã đến tận nơi đón rồi.
Chiều tối gặp lại"
Hưng Vĩ thở một hơi chán nản, Trần Duật Đằng định rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn thì hắn bỗng cảm thấy có gì đó vừa vụt qua mặt mình.
Dáng vẻ của nhóc con mang theo cái cặp lớn hì hục chạy lao nhanh ra khỏi sân trường.
Trần Duật Đằng mỉm cười gọi lớn.
"Ranh con! Đừng quên mười hộp sữa cho tôi vào ngày mai nhé?"
Bạch Sở Khiết chỉ còn cách bốn bước chân nữa là sẽ thoát khỏi trường.
Nào ngờ lại bị người ta gọi lại, cậu quay đầu đã thấy ba đàn anh khi sáng đụng phải đang nhìn mình, anh trai đẹp trai ở giữa còn nhắc nhở chuyện hộp sữa Bạch Sở Khiết mím môi miễn cưỡng gật đầu.
Trần Hưng Vĩ nhìn bộ dạng lén lút chạy của cậu không khỏi bật cười, Nam Khiêm nghi hoặc hỏi.
"Thằng nhóc đó ăn mặc kiểu gì thế? Thời nào rồi còn để tóc che cả mắt vậy? Style quay lại những năm x à? Trông xấu chết đi được? Này Duật Đằng, cậu việc gì mà cứ trêu chọc nó thế? Bộ cậu thích nó sao?"
Trần Duật Đằng vừa nghe xong thì liền lập tức đánh lên đầu Nam Khiêm một cái, vẻ mặt lộ rõ sự nguy hiểm đáp.
"Tôi cảm thấy thằng nhóc này rất ngu ngốc, nhìn cảm giác nó dễ bị sai bảo rất vui.
Vậy thì tranh thủ tuần sau Mễ Lạc phải sang nước ngoài một năm với ba mẹ của cậu ấy.
Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi?"
Nam Khiêm vẻ mặt ngờ vực, nhưng mang theo sự vui sướng hỏi.
"Thằng khốn nhà cậu lại định lừa tình con nhà người ta à? Lại còn là con trai?"
Trần Duật Đằng rút một xấp tiền ra khỏi túi, vẻ mặt hưng phấn nói.
"Tôi sẽ làm cho cậu ta thích tôi.
Lần này không cá cược bằng thức ăn nữa, mà là bằng tiền có được không?"
Nhìn xấp tiền trên tay, Hưng Vĩ nhịn không được mắng.
"Mẹ nó thằng khốn này, nếu đã cá cược bằng tiền thì tớ có thêm yêu cầu.
Cậu ta trông xấu xí như vậy nếu cậu chịu đựng yêu đương với cậu ta lên đến khi cậu học lớp , tớ trả số tiền cá cược gấp lần? Có được không?"
Nam Khiêm nghe vậy trầm trồ cười đáp.
"Tôi cũng đồng ý với Hưng Vĩ, tôi nguyện trở số tiền cược gấp bốn lần nếu cậu dám hẹn hò với cậu ta một năm"
Trần Duật Đằng nhún vai vẻ mặt bình tĩnh đáp.
"Được thôi, tôi đồng ý.
Chỉ là một trò cá cược thôi mà, một năm đối với tôi không là gì"
————-———
Hôm qua lỡ nói văn án đủ vote hôm nay ra ba chương.
Ai ngờ mấy bà làm thiệt????
Chơi lớn lại lần nữa nè, chap này đủ vote mai ra chương????????.