Từ sau sự việc của Hưng Vĩ, Bạch Sở Khiết càng thêm tin tưởng Trần Duật Đằng.
Dù là Hưng Vĩ có cố gắng tìm đến cậu bao nhiêu lần đi nữa cậu cũng nhất quyết tránh mặt người kia.
Một lòng một dạ cũng chỉ tin tưởng mỗi mình người yêu.
Cậu ra ngoài cũng thường xuyên hơn, Trần Duật Đằng rất biết cách chiều lòng người yêu.
Hôm nào không đi, rãnh rỗi hắn sẽ đưa cậu đi dạo biển, xem phim.
Buổi tối sẽ cùng cậu ngồi trên chiếc moto mà đi dạo ngắm thành phố.
Bạch Dương Vĩ ngay từ đầu đã không thích Trần Duật Đằng nhưng nhìn con trai vì người kia mà thay đổi, khuôn mặt lẫn tính cách cũng cởi mở hơn cho nên hắn và Sở Hoà cũng chỉ có thể im lặng chiều theo ý của con trai.
Có lẽ Bạch Sở Khiết giống hắn, có thể vì người mình yêu hết lòng hết dạ mà thay đổi bản thân.
Thời gian cứ thế trôi qua đi, Bạch Sở Khiết và Trần Duật Đằng cứ thế cùng nhau yêu đương ở tuổi thanh xuân cũng được một thời gian.
Ở trên trường cùng nhau ăn trưa, khi cởi bỏ đồng phục thì sẽ là những thanh thiếu niên nhiệt huyết với tuổi trẻ.
Trần Duật Đằng và Bạch Sở Khiết thuận lợi vượt qua bài thi học kỳ, bọn họ dù yêu đương vẫn giữ vững phong độ đứng đầu toàn khối.
Rồi cứ như thế, một kỳ nghỉ hè lại đến, qua kỳ nghỉ hè này Trần Duật Đằng sẽ học lớp mười hai, Bạch Sở Khiết cứ thế tiến vào lớp mười một.
Thời gian nghỉ hè bọn họ có nhiều thời gian rãnh hơn, gặp nhau và cùng nhau nói chuyện nhiều hơn.
Bạch Sở Khiết luôn được người yêu chiều chuộng, dù là ngày nào đó không gặp nhau.
Trần Duật Đằng vẫn có thể đặt đồ ăn cho cậu, rãnh rỗi bọn họ lại gặp nhau.
Chẳng hạn như bây giờ, Bạch Sở Khiết nằm dài trên giường hưởng thụ sự mát mẻ của điều hoà mang lại, tránh đi cái nắng nóng ở ngoài kia.
Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, vừa cười khúc khích vừa nói.
"Hôm qua em có thấy hình anh đăng cùng với gia đình lên mạng xã hội, mùa hè đi biển đúng là vẫn thích nhất"
Trần Duật Đằng vừa mới tắm xong đã gọi video cho cậu, hắn đang ở khách sạn cùng gia đình hưởng thụ kì nghỉ của mùa hè.
Trên người hắn chỉ mặc một chiếc quần thể thao, phần trên lại không mặc áo.
Để lộ ra những cơ bắp săn chắc.
Bạch Sở Khiết mỗi lần gọi video đôi khi sẽ thấy được phong cảnh trần gian này, mà mỗi lần như thế cậu sẽ đều đỏ mặt nhưng lại âm thầm chụp ảnh màn hình...
Trần Duật Đằng nhìn vào điện thoại, thấy cậu đang nằm trên giường, cả người vẫn còn mặt bộ đồ ngủ in hình con gấu thì cảm thấy trong lòng vừa có chút gì đó ngọt ngào, lại giống như tâm tình được gãi ngứa.
Bạch Sở Khiết trong mắt hắn cũng đáng yêu hơn vài phần.
"Vậy tại sao em không? Gia đình không đưa em đi sao?"
Bạch Sở Khiết lắc đầu đáp.
"Không phải, thời gian gần đây ba nhỏ hay bị ốm vặt cho nên từ hôm qua ba lớn đã đưa ba nhỏ sang thành phố khác đã bốc thuốc.
Ba nhỏ thích uống thuốc sắt hơn là thuốc tay nên ba lớn chiều theo ý, tiện thể hai người bọn họ sẽ ở lại thành phố đó chơi vài ngày.
Em còn có lớp học thêm nên không đi"
Trần Duật Đằng ồ lên một tiếng, nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Bạch Sở Khiết.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Hay là vậy đi, mai em xin phép gia đình.
Sau đó mai anh cùng em đi cắm trại ở biển, như vậy có được không?"
Bạch Sở Khiết vừa nghe đi chơi với Trần Duật Đằng thì hai con mắt sáng rực lên, cậu gật đầu nói.
"Chắc chắn ba nhỏ sẽ đồng ý, ba nhỏ đồng ý thì ba lớn cũng sẽ đồng ý"
Nhìn Bạch Sở Khiết vui vẻ như vậy trong lòng Trần Duật Đằng cũng cảm thấy thoả mái hơn.
Hai người nói chuyện một lúc nữa thì Sở Khiết phải đi đến lớp học đàn, Trần Duật Đằng chào tạm biệt cậu rồi tắt máy.
Cũng chỉ còn mười lăm phút nữa là gia đình của hắn sẽ cùng nhau đi ăn cơm, Trần Duật Đằng cũng không biết làm gì trong thời gian này nên nhàm chán lướt điện thoại.
Nào ngờ, vừa nhấn vào mạng xã hội đã thấy bài đăng mới nhất của Mễ Lạc.
Ở bài đăng có một tấm hình cô cười rạng rỡ đón mùa hè tại nước ngoài, còn có thêm một tấm ảnh nữa.
Nhưng tấm ảnh đó lại là hành trình chuyến bay của cô trở về quê hương kèm dòng chữ.
"Sắp được trở về với mọi người rồi"
Trần Duật Đằng vừa nhìn bài viết thì không rõ cảm giác gì, cảm xúc trong lòng hắn tuy có mong chờ nhưng không còn mãnh liệt như trước.
Mỗi tối hắn cũng đều nhắn tin với Mễ Lạc, nhưng tin nhắn càng về sau hắn càng không còn cảm thấy đầy cảm xúc như trước nữa.
Nhưng hắn chỉ suy nghĩ đơn giản là vì ở xa quá lâu nên nói chuyện nhàm chán mà thôi, đợi Mễ Lạc về thì mọi chuyện lại như cũ.
Trần Duật Đằng cuối cùng lại để lại bình luận.
"Mình luôn đợi cậu về trái tim".