Một mình trong phòng tối, Nghiêm Tư Cẩn dại người đi. Nước mắt còn lưu lại chưa kịp khô, tim không còn cảm giác đau nữa, chỉ có từng cơn nhức nhối phát tác trong lòng.
Vẫn cho rằng mình bị Tằng Nữu lừa dối, nhưng lại không ngờ đến, chính mình triệt để bị xem như một món đồ chơi. Thời điểm cậu đùa giỡn mình, Tằng Nữu cũng chưa từng đối xử với anh như vậy.
Cái buổi tối đi cùng với đám bạn, Tằng Nữu là người đeo mặt nạ cưỡng bức anh, anh sợ hãi, hoảng sợ!
Nghiêm Tư Cẩn phỏng đoán, đầu óc Tằng Nữu thật sự có bệnh rồi, tâm lý không bình thường, mới đến cưỡng bức mình, sau đó lại hết sức tiếp cận mình. Cậu không chỉ muốn đạp lên thân thể anh, còn muốn sỉ nhục tôn nghiêm anh!
Thế nhưng anh nhớ lại ngày hôm đó trời mưa rất to có một thiếu niên xông vào thế giới của anh, bên ngoài thật thuần lương, luôn mồm luôn miệng nói “Yêu anh”, “Thích anh” cũng chính thiếu niên từ từ dỡ xuống phòng bị trong lòng anh, nhưng cũng là thiếu niên đó lại cắt ra từng vết thương đau đớn trong tim anh.
Hết thảy mọi điều thống khổ đều do cậu gây nên, mà Nghiêm Tư Cẩn lại ngu ngốc yêu say đắm đối phương, tin tưởng vào đối phương!
Anh ôm lấy đầu, không ngừng nện xuống mặt đất, anh nghĩ mình điên rồi.
Chìm vào màn đêm đen kịt, anh lớn tiếng gào thét.
Lần này, anh thật sự sợ, cũng không dám hận, càng không muốn nghe đáp án. Anh chỉ hi vọng, tên ác ma kia hãy biến mất đi, để anh trở lại cuộc sống sinh hoạt bình tĩnh.
Sao cậu lại có thể, làm cái loại chuyện đường hoàng như thế, như thiên thần xuất hiện trước mặt mình?
Nghiêm Tư Cẩn cắn môi, đầu không ngừng nện xuống mặt đất, thân thể lung lay, nói năng linh tinh lảm nhảm. Đôi khi, anh lại hét lên một tiếng, lại có khi, anh sẽ ngây ngốc cười như một tên hề……
“Ông đang làm gì thế? Sao lại không bật đèn?”
Cho dù thân trong bóng tối, cho dù thần trí mơ hồ, Nghiêm Tư Cẩn cuộn tròn thân mình lại, vẫn nhận ra giọng nói của tên ác ma. Anh che lỗ tai, sợ hãi không muốn nghe lại giọng nói của cậu.
Đèn phòng được Tằng Nữu bật lên, trong nháy mắt bên trong phòng được bật sáng trưng.
Nghiêm Tư Cẩn sợ hãi thét chói tai, “Không muốn! Tắt đi! Tắt đi! Đem đèn tắt đi!”
Tằng Nữu sợ hết hồn, cho rằng Nghiêm Tư Cẩn có chỗ không thoải mái, một bước xông lên trước, giữ chặt đầu Nghiêm Tư Cẩn đã chảy máu đỏ hết sàn nhà, “Ông chủ, anh đang làm gì thế?”
“Không! Đừng gọi tôi như thế! Đừng!” Nghiêm Tư Cẩn như gặp phải quái vật, gào thét nhảy ra khỏi người Tằng Nữu, trốn đến một nơi rất xa, “Cậu đừng gọi tôi như thế!”
Tằng Nữu càng cảm thấy Nghiêm Tư Cẩn là lạ, có chuyện gì vậy? Lẽ nào là do buổi tối mình đuổi hắn đi nên dọa hắn sợ rồi? Lần thứ hai cậu đứng lên, đến gần, giọng ôn nhu xuống, “Ông chủ, xin lỗi…… Khi nãy em không phải cố ý muốn đuổi anh đi đâu.”
Nghiêm Tư Cẩn thấy Tằng Nữu tiếp cận chính mình, hoàn toàn không để ý cậu đang nói cái gì, lần thứ hai sợ hãi lui về sau tránh thoát.
Tằng Nữu rất phản cảm Nghiêm Tư Cẩn đối xử với mình như thế, đưa tay bắt Nghiêm Tư Cẩn trở về, dùng sức ôm lấy.
Nghiêm Tư Cẩn bị Tằng Nữu ôm lấy siết chặt đau đớn, anh đưa tay ra, liều mạng nện đánh lên lưng đối phương.
Nghiêm Tư Cẩn chưa từng dùng sức đánh lên người Tằng Nữu như thế này bao giờ, Tằng Nữu liền tức giận, cậu nắm chặt cổ Nghiêm Tư Cẩn, đem mặt anh đến trước mặt chính mình, “Dừng tay! Ông mà còn đánh tôi, tôi sẽ tức giận!”
Nhìn thấy Tằng Nữu gương mặt đó, đã từng cho rằng là thiếu niên đơn thuần, như một con thú cưng đáng yêu, hiện tại Nghiêm Tư Cẩn lại thấy đó như ác ma chuyển thế, anh đánh không lại Tằng Nữu, nhưng cũng không ngừng hướng về phía sau rụt cổ lại, né tránh ánh mắt Tằng Nữu, không muốn nhìn cậu thêm một chút nào nữa.
Tằng Nữu lại cho rằng là do anh đã nghe lời ngoan ngoãn yên tĩnh lại, liền tự mình nói, “Xin lỗi, lúc nãy tôi không phải cố ý muốn đuổi ông đi. Ông tức rồi sao?”
Nghiêm Tư Cẩn không phản ứng với cậu, ánh mắt tan rã, tiếp tục cúi đầu, thân thể run rẩy không ngừng.
Tằng Nữu nói tiếp, “Anh yêu em chứ?”
Nghiêm Tư Cẩn nghe được chữ “Yêu”, anh càng hoảng loạn. Tuy đầu óc của anh vẫn rõ ràng, nhưng thân thể cùng ý thức không ngừng vẩn đục, anh đem hai tay vòng qua người mình, giảm bớt cơn sợ hãi của chính mình.
“Đều do anh không tốt…… Anh xem, anh đến lễ đính hôn của em quấy rầy, em không thể tiến hành lễ cho đến cùng.” Tằng Nữu muốn đem Nghiêm Tư Cẩn đứng dậy, Nghiêm Tư Cẩn hơi sợ đẩy cậu ra xa, thế nhưng sức mạnh không bằng đối phương, Tằng Nữu bán ôm đem anh đưa lên lầu.
“Em quá lo lắng cho anh, nên em mới chạy về đây.”
“Lễ đính hôn em cũng hủy bỏ, vì anh em mới hủy…… Vì anh, em mới từ chối ba mình.”
Tằng Nữu dìu Nghiêm Tư Cẩn lên lầu, không ngừng nói nhỏ vào trong tai anh.
Nghiêm Tư Cẩn cho dù có nghe, nhưng không có bất kỳ một điểm phản ứng nào.