Không có gì đâu, cô đừng khách sáo .
Vốn định đóng tiền viện phí cho Minh Châu, nhưng gặp được tình huống trớ trêu như vậy làm sao có thể bỏ mặt được chứ.
Nhìn người phụ nữ tiều tụy, chắc cũng chịu nhiều áp lực không riêng gì về chuyện tiền bạc.
Bà Chu sau khi cảm ơn cũng rời khỏi, đứng đây lâu cũng chỉ lảm trò cười cho người khác mà thôi.
Chỉ bằng rời đi để giữ chút sỉ diện cho mình.
Anh ấy cũng giúp đỡ mình lần này, còn lần sau thì có ai giúp nữa không.
Phải tự cứu lấy mình không nên dựa giẫm vào người khác mãi được.
Bà lê từng bước nặng nhọc, cơ thể thiếu sức sống không chịu đựng được nhiều áp lực.
Nên đi chưa đầy ba bước đã ngã khụy, cũng may ông Thẩm nhìn theo bước đi của bà, thấy bà gần như sắp ngất ông mới đỡ kịp.
Nữ y tá cũng có chút hoảng hốt, trơ mắt ra nhìn.
Ông Thẩm quát lớn:
Còn đứng đó làm gì, kêu bác sĩ...mau lên .
Hai từ cuối ông như thét ra lửa.
Dù chỉ mới gặp nhưng nhìn thấy người phụ nữ yếu ớt này ông có cảm xúc rất đặc biệt.
Không phải là ông có vợ rồi còn mơ tưởng đến người phụ nữ khác.
Nhưng gặp bà ông có chút rộn ràng trong lòng, không thể nào diễn tả bằng lời được.
Nghe ông Thẩm nói vậy, nữ y tá cũng hớt hãi chạy đi tìm bác sĩ.
Ông cũng nhanh chóng đưa bà đến phòng chăm sóc đặc biệt.
- ------------------------
Anh Lý sao chỉ có anh ở đây, chồng tôi đâu .
Bà Thẩm - mẹ của Minh Châu sau khi rời khỏi khách sạn cũng về đóng vai là người mẹ tốt vào thăm con gái.
Dạ, ông chủ đóng tiền viện phí cho tiểu thư rồi bà chủ .
Không phải ông là người làm mà thích lo chuyện bao đồng, ông chủ rất đáng thương vừa phải chăm con lại phải gánh vác chuyện công ty.
Nhiều lúc ông chủ kiệt sức phải truyền nước biển.
Tiểu thư Minh Châu nhập viện hai ngày mới thấy bà ta vô thăm một lần.
Mà còn tỏ thái độ, có ý trách móc nữa chứ.
Trong khi đó, từ lúc Minh Châu được đưa vô đây một tay ông chủ lo mọi chuyện.
Bà ta có nhúng tay vào đâu mà nói.
Cứ chứng tỏ như mình là người có trách nhiệm không bằng.
Vậy sao? Đi lâu chưa .
Bà Thẩm bị hớ, nên có chút nhẹ giọng lại.
Cứ tưởng là ông ta cũng giống như mình không lo cho con cái, nên mới lên mặt một lúc, nào ngờ lại quê như vậy.
Được một lúc rồi bà chủ .
Ừm .
Cứ có cảm giác là ông Lý với ông chồng nhà mình cứ mờ ám, thông đồng với nhau để qua mặt mình vậy.
Đừng bao giờ để tôi phát hiện ra chuyện gì, nếu mà đến tay tôi thì các người khó lòng mà yên thân.
- ---------------------
Bác sĩ, tình hình của cô ấy như thế nào rồi? .
Ông có chút lo lắng hỏi thăm.
Cô ấy không sao, tôi nhìn cách chăm sóc của anh là đủ hiểu người chồng biết yêu thương vợ con.
Nhưng cũng cần chú ý cái thai trong bụng, anh nên khuyên cô ấy nghĩ ngơi, tránh để tinh thần mệt mỏi vì phải suy nghĩ nhiều.
Anh cũng biết phụ nữ mang thai họ rất nhạy cảm .
Bác sĩ cũng rất ngưỡng mộ người chồng biết quan tâm vợ như thế này.
Nhìn ngoài kia mà xem, có biết bao nhiêu người đàn ông đánh đập vợ con.
Còn anh này thì lại biết hỏi thăm tình trạng sức khỏe của họ, thật đáng quý và trân trọng.
Cái gì? Cô ấy đang mang thai sao? Vậy tại sao lại một thân, một mình nơi này? Chồng của cô ấy đâu.
Đó là những câu hỏi đặt ra trong đầu ông.
Nhưng không có lời giải đáp.
Một người phụ nữ phải tự mình vượt qua, không có người thân nào làm chỗ dựa.
Mang thai cũng không được chăm sóc cẩn thận, phải ngất lịm vì mệt mỏi.
Thật đáng khâm phục!
Nếu không có vợ, ông sẽ không ngần ngại dang tay bảo vệ, che chở cho cô ấy.
Bà Chu đã tỉnh lại khi vừa kịp nghe bác sĩ nhầm anh giúp mình trả tiền viện là chồng, chỉ tại ngại nên nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ.
Càng làm cho bà nghẹn đắng, chỉ mới gặp mới đây thôi đã giúp lần này đến lần khác.
Còn chồng mình thì sao, sống chết như thế nào cũng không biết.
Không phải bà có tư tưởng phản bội chồng nhưng nếu như lời bác sĩ nói, anh ấy là chồng mình thì tốt biết bao.
Nhưng đó không bao giờ trở thành hiện thực được.
Điều ông lo lắng lúc này, không biết Minh Châu bảo bối của ông như thế nào rồi.
Nhưng nếu quay về với con bé thì ai chăm sóc cho cô ấy.
Không có người thân ở đây sao mình nỡ bỏ mặt
mà đi được.
Như vậy rất thiếu tình người! Thật sự rất khó để quyết định.
Thôi thì cứ ở lại đây đến khi cô ấy tỉnh lại.
Về phần Minh Châu cũng có anh Lý lo, cũng yên tâm phần nào.
Một chút nữa thì quên, không biết cô ta làm gì mà bỏ bê con cái, Minh Châu bệnh cũng mấy ngày rồi mà không có một tiếng hỏi thăm, như vậy mà coi cho được.
- ----------------------
Anh Lý, sao anh nói chồng tôi đóng viện phí mà lâu như vậy không thấy về.
Hay là đưa phí vào mấy cái kỹ viện.
Anh nói đi hai người có chuyện gì giấu sau lưng tôi đúng không .
Giấu sau lưng bà cũng có thấy đâu mà hỏi.
Ông chủ cũng thiệt là, đi cũng nửa ngày trời rồi mà không điện cho mình lấy một cái.
Nếu mình điện lỡ như ông chủ đang có chuyện gì quan trọng thì sao, lại thành ra làm phiền chuyện người khác.
Nhưng bây giờ làm sao có thể mở miệng giải thích cho bà chủ hiểu.
Bà ta còn nghi ngờ ông chủ nuôi mèo bên ngoài nữa chứ.
Quá mệt mỏi với sự ghen tuông vô cớ của bà chủ nhà này.
- -------------HẾT CHAP -------------.