Điện thoại gọi mãi mà không ai nghe máy, sau khi gọi vài lần thì đầu kia tắt luôn. Mỡ trên mặt An Quốc Nhân vặn vẹo, cố nở nụ cười, “Thằng bé này, sáng bảo nó đừng quên sạc điện vậy mà không nghe, cậu xem, giờ điện thoại sập nguồn, không gọi được nữa rồi.” Sau đó quay sang nói với An Minh Hoài, “Đi gọi anh về đi.”
“Bố, ngày nào con cũng ở nhà làm bài tập hè, sao biết được anh ở đâu?” An Minh Hoài nhíu mày từ chối.
Lôi Đình liếc nhìn đồng hồ, nói, “Thôi, dù sao cậu bé nhất định sẽ về trước h’. Chúng tôi có thể ngồi đợi.”
An Quốc Nhân cười gật đầu, “Đúng vậy, thời gian làm việc với nghỉ ngơi của thằng bé này lúc nào cũng cố định. Đến giờ cơm nhất định sẽ về. Sao trung tướng biết thói quen này của nó?”
“Người mắc bệnh tự kỷ quen với việc sống theo một quỹ đạo nhất định, rời khỏi quỹ đạo của riêng mình, họ sẽ cảm thấy bất an. Con tôi cũng vậy.” Lôi Đình không trả lời thẳng, dù sao điều tra người khác cũng không phải chuyện hay.
An Quốc Nhân cảm thấy mình đã tìm được một chủ đề tốt, bắt đầu trao đổi kinh nghiệm dạy con với Lôi Đình. Trong lời tự thuật của ông tràn đầy đau lòng, xót xa, vui mừng, xây dựng cho mình hình ảnh một người bố hiền từ, ngậm đắng nuốt cay, hao tâm tốn lực chữa trị bệnh tự kỷ của con. Nhưng Lôi Đình sớm đã điều tra nhà họ An, nhìn sắc mặt dối trá của ông thì chỉ cảm thấy phản cảm tới cực điểm.
“Tôi có thể xem phòng Hàn Trác Vũ được không?” Anh trầm giọng cắt ngang An Quốc Nhân.
Bé con ngồi cách anh một cánh tay, mở to mắt nhìn cửa ra vào.
“Đương nhiên có thể, để anh dẫn cậu đi.” An Quốc Nhân lập tức đứng lên, đi trước dẫn đường.
“Tiểu Sâm, muốn xem phòng của anh Vũ không?” Lôi Đình cúi xuống, dùng giọng dịu dàng nhất hỏi. Vì quanh năm làm nhiệm vụ ở bên ngoài, thời gian anh ở cùng con rất ít, không nghĩ tới vợ trước của anh còn vô trách nhiệm hơn anh, vừa sinh con xong liền vứt cho bảo mẫu. Đợi đến khi phát hiện con trai mắc bệnh tự kỷ thì đã không cách nào vãn hồi được nữa rồi, con trai cũng không thân cận anh, thậm chí rất ít khi phản ứng lại anh. Tim anh đau như cắt, nhưng biết bệnh này muốn chữa khỏi thì không thể nào gấp gáp được, chỉ cần mình không từ bỏ, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí cả đời, kiểu gì anh cũng có thể kéo con trai ra khỏi hoang mạc cô độc của riêng mình. Không phải Hàn Gia Mỹ đã thành công đó thôi?
Có gương sáng của Hàn Trác Vũ, anh tràn đầy hi vọng với tương lai của con trai. Hơn nữa anh phát hiện, tuy Hàn Trác Vũ và con mình rất ít khi trao đổi bằng ngôn ngữ, nhưng lại có thể hiểu rõ suy nghĩ của con, có lẽ đây chính là thần giao cách cảm giữa những người mắc bệnh tự kỷ chăng? Vậy nên, anh muốn để con trai tiếp xúc với Hàn Trác Vũ nhiều một chút.
Bé con mặt không biểu tình rốt cuộc có phản ứng, chậm rãi trượt xuống ghế, ngửa đầu dùng ánh mắt chờ mong nhìn bố.
Câu hỏi của mình được con đáp lại, đây là lần đầu tiên. Lôi Đình cố kìm nén cơn kích động trong lòng, nói với An Quốc Nhân, “Đi thôi, chúng ta qua xem phòng đi.”
Lôi Lệ Trân cùng An Minh Hoài mặt cứng đờ đi theo sau An Quốc Nhân đang hớn hở.
Phòng của thiếu niên rất sạch sẽ, tường trắng muốt, rèm mỏng màu xanh da trời, đồ đạc chỉ có hai màu xanh và trắng, ánh nắng mặt trời ấm áp hắt vào, khiến người cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng.
“Cậu bé thích màu trắng và xanh da trời à?” Lôi Đình nhìn về phía An Quốc Nhân.
“Đúng vậy, thằng bé chỉ thích hai màu đấy thôi.” An Quốc Nhân có chút chột dạ trả lời, phòng con trai ông trước kia không như thế này, chỉ có nội thất đơn giản, nhìn không quá khó coi là được. Cái cảm giác thoải mái mà căn phòng mang đến hôm nay đều là con trai tự tay sắp xếp theo sở thích, người làm bố như ông chưa bao giờ để ý tới. Đương nhiên ông cũng biết, Lôi Lệ Trân chắc chắc là không nhiệt tình lo lắng cho cậu như vậy.
Bé con chạy vào phòng, kiễng chân cố lấy một chiếc khung ảnh trên bàn học. Đó là ảnh của thiếu niên cùng người mẹ đã qua đời, cậu nghiêng người, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người mẹ đang cười rực rỡ, sau lưng hai người là vách tường phủ kín dây leo xanh cùng những đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, hình ảnh này quả thật rất ấm áp động lòng người.
Lôi Đình đi tới, cầm ảnh lên nhìn trong chốc lát, sau đó nhét vào tay con trai.
Bé con vội vàng cầm chặt, không ngừng dùng tay vuốt ve mặt thiếu niên.
Lôi Đình cố nén chua xót, đi đến bên giường nhìn chăn gối gấp gọn gàng, chăn còn gấp thành viên gạch vuông vức. Trong video phỏng vấn kia, anh đã từng nhìn thấy chăn được gấp đúng chuẩn, lúc ấy còn tưởng đài truyền hình cố tình chuẩn bị trước để làm màu, không ngờ đây lại là thói quen tốt của thiếu niên.
Đánh giá của anh về thiếu niên lại cao hơn, đi đến giá sách đối diện giường. Trên giá màu xanh trắng tràn ngập sách, lịch sử, chính trị, nhân văn, địa lý… Thể loại rất đa dạng, mà tất cả đều có dấu vết từng đọc.
Lôi Đình âm thầm gật đầu, đẩy cửa phòng tắm, bên trong cũng rất sạch sẽ gọn gàng, các loại chai lọ được xếp theo thứ tự từ lớn đến bé. Căn phòng này không giống phòng của một cậu con trai trong tuổi mới lớn, ngược lại giống phòng của một người lính được huấn luyện nghiêm chỉnh. Mà Lôi Đình lại đánh giá rất cao những người nghiêm túc có kỷ luật, huống chi đối phương cũng mắc bệnh tự kỷ như con trai mình.
Bất giác, khuôn mặt lạnh lùng của anh đã dịu dàng hơn hẳn.
Thấy Lôi Đình rất ưu ái với con trai, An Quốc Nhân kích động đến run lên. Vốn định nói vài lời hay cho con, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm ẩn chứa uy nghiêm của đối phương, ông thông minh lựa chọn giữ yên lặng.
“Nếu Tiểu Sâm sau này bằng một nửa Hàn Trác Vũ, tôi cũng yên lòng rồi.” Xem hết căn phòng, Lôi Đình thật lòng cảm thán.
“Nào có, nào có, cậu khen nó quá rồi…” An Quốc Nhân trên mặt khiêm tốn, trong lòng lại rất kiêu ngạo. Sớm biết con trai mình ưu tú như vậy, lúc trước không nên để Hàn Gia Mỹ dẫn con đi, làm cho giờ tình cảm bố con lạnh lùng hơn hẳn.
Ngoài cửa khu nhà chính phủ, bảo vệ cổng thấy một chiếc SUV đi tới gần, chẳng những không tiến lên hỏi thăm, ngược lại trực tiếp mở cổng. Lái xe cười nói, “Cậu đẹp trai ở khu nào vậy? Anh đưa cậu về nhà luôn.” Dứt lời, anh ta nhìn chằm chằm thiếu niên mãi, anh cứ cảm thấy đối phương nhìn rất quen.bg-ssp-{height:px}
Hàn Trác Vũ khó chịu kéo vạt áo lấm bẩn, gật đầu nói, “Tòa khu D, cảm ơn.”
A, trùng hợp thật! Người Lôi trung tướng thăm cũng ở tòa khu D. Lái xe lại liếc nhìn thiếu niên, vỗ mạnh tay lái, “Anh nhớ ra rồi, cậu là Hàn Trác Vũ đúng không? Anh đã từng nhìn thấy cậu trên TV, thảo nào trông quen thế!” Đúng là duyên phận! Vốn tưởng rằng nhiệm vụ đã thất bại, không nghĩ đi một vòng, anh lại đưa được người trung tướng muốn thăm về. Đứa nhỏ này thật đúng là rất nhiệt tình! Quả nhiên là con ngoan quốc dân!
Hàn Trác Vũ vừa gật đầu vừa tò mò nhìn lái xe, không hiểu vì sao đối phương lại tặng cho mình điểm giá trị cảm ơn. Mình có làm gì đâu nhỉ?
“Chỉ cần đối phương vẫn còn giữ lòng cảm kích với kí chủ, mỗi lần đối phương nghĩ về kí chủ, kí chủ có thể nhận được giá trị cảm ơn của đối phương. Chính năng lượng của quân nhân quả nhiên nhiều hơn hẳn người thường!” cảm thấy mình càng ngày càng có kinh nghiệm trong việc lựa chọn người giúp đỡ.
Xe vững vàng dừng ở bãi đỗ xe khu D, chiến hữu đưa bố con Lôi Đình đi nhìn thấy thì rất kinh ngạc. Xe sửa xong thì về luôn đi, qua đây làm gì? Muốn ôm đùi à?
“Nửa đường gặp được Hàn Trác Vũ, cậu bé sửa xe cho tôi xong, cả người bẩn thành thế này, để tôi đi vào giải thích với trung tướng.” Lái xe vừa giải thích với chiến hữu, vừa giúp thiếu niên dỡ xe đạp xuống.
Trong nhà họ An, Lôi Đình đi thăm phòng Hàn Trác Vũ xong liền ngồi ở phòng khách đợi, kiên nhẫn ứng phó An Quốc Nhân nịnh nọt cùng tìm hiểu. Bé con ôm khung ảnh, lúc thì nhìn cửa, lúc lại nhìn ảnh, dường như có chút lo lắng.
“Đừng nóng, anh Vũ của con sắp về rồi.” Lôi Đình thấp giọng an ủi.
Anh vừa dứt lời, cửa lớn liền mở ra, thiếu niên dính đầy dầu đen ôm quả bóng rổ đi vào.
“Con, con sao lại thành thế này?” An Quốc Nhân trợn mắt há hốc mồm hỏi, lập tức khẩn trương nhìn Lôi Đình. Ngày thường lúc nào cũng sạch sẽ chỉnh tề, sao đúng hôm nay lại chật vật thế này, đúng là lúc quan trọng lại đứt dây đàn!
Hàn Trác Vũ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bé con nhanh như chớp chạy đến chỗ cậu, trong lòng còn ôm khung ảnh. Đúng lúc đó, hai thông báo của hệ thống vang lên liên tiếp, “Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Sâm! Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Đại Chính Tiểu Chính cuối cùng cũng đồng bộ được lần!” rất vui mừng.
Chỉ cần nhìn thấy mình là đã mang lòng cảm kích sao? Không thể không nói, món quà gặp mặt này khiến Hàn Trác Vũ rất vui, điều này chứng tỏ những gì cậu làm đều có ý nghĩa cả, không phải tốn công vô ích. Cậu nhanh chóng vươn tay, dùng đầu ngón tay đẩy trán bé con, trong trẻo nói, “Không ôm, bẩn.”
Bé con ngoan ngoãn đứng yên, ngửa đầu, mở to mắt nhìn anh, chẳng khác nào cún con tìm được chủ sau mấy ngày lang thang.
Nhìn con trai phản ứng mạnh như vậy, tâm trạng Lôi Đình vô cùng phúc tạp, không biết nên vui hay nên chua xót. Nhưng dù thế nào, chỉ cần con trai thích, anh sẽ nghĩ mọi biện pháp để giữ thiếu niên ở bên con. Nhà họ An cũng không phải nơi yên bình, sự căm tức của Lôi Lệ Trân không thể nào giấu anh được.
“Anh lại đi đánh nhau với Thạch Lỗi à?” An Minh Hoài ra vẻ quan tâm hỏi.
Lôi Đình liếc cậu ta, âm thầm lắc đầu. Người em khác mẹ này cũng chẳng vừa đâu.
An Quốc Nhân hận không thể dùng tay bịt miệng con nhỏ, sao nói mà chẳng biết nghĩ gì cả!
“Nói cái gì vậy! Những việc đấy của kí chủ mà là đánh nhau à? Cái đấy gọi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ! Cậu đúng là loại người không lý tưởng không đạo đức không kỷ luật không văn hóa!” nổi giận.
Đúng lúc này, anh lính đã cất xe đạp giúp thiếu niên liền vào nhà, chào Lôi Đình, kể lại mọi chuyện, khiến mẹ con Lôi Lệ Trân rất thất vọng. Vốn tưởng Hàn Trác Vũ lại làm sai gì, còn đang hả hê, ai ngờ cậu ta lòng vòng một hồi cuối cùng lại giúp Lôi Đình, đây là cái vận may gì vậy!
Lôi Đình nhìn thiếu niên lấm bẩn, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại. Đây đúng là một đứa trẻ kỳ diệu, rõ ràng rất kháng cự thế giới bên ngoài, đôi mắt trong suốt thỉnh thoảng lại có chút bất an, nhưng lại dùng cách thức của riêng mình yêu thương thế giới này. Cậu bé đến cùng là nghĩ như thế nào? Đúng là rất mâu thuẫn.
Chậm rãi đi đến bên cạnh đối phương, thấy đối phương lặng lẽ dịch chuyển ra sau lưng con trai mình, đầu cúi thấp, cả người lấm bẩn, chẳng khác gì mấy cậu bé nghịch ngợm đang nhận lỗi với bố mẹ. Trái tim Lôi Đình bất giác mềm nhũn. Nếu một ngày nào đó, con trai cũng giống thiếu niên, người đầy mồ hôi ôm bóng rổ về nhà, không biết anh sẽ hạnh phúc đến chừng nào.
“Để chính thức cảm ơn cháu đã cứu Tiểu Sâm, chú đã đặt chỗ ở Chu Lan Hiên rồi, mời cả nhà cháu ăn một bữa. Chờ cháu tắm xong sẽ đi luôn.” Không đợi thiếu niên đáp lại, anh nhìn về đồng hồ trên tay, dùng giọng ra lệnh cho binh sĩ nói, “Hiện giờ là h’, cháu còn nửa giờ.”
Để không ảnh hưởng đến thời gian biểu của mình, Hàn Trác Vũ lập tức đi lên tầng, căn bản quên mất mình có quyền cự tuyệt. Đương nhiên, sẽ không nhắc nhở cậu, nó ước gì kí chủ cả ngày đều ở bên Đại Chính và Tiểu Chính, như vậy nó có thể thu giá trị cảm ơn đến mỏi tay.
Bé con cứ thế đi theo cậu.
“Lời mời của tôi có chút đột ngột, hi vọng An bí thư nể mặt.” Lôi Đình quay người, khẽ gật đầu với An Quốc Nhân. Anh đã quen ra lệnh, lời nói thì có vẻ khách khí, nhưng kỳ thật lại không cho người ta từ chối.
An Quốc Nhân thụ sủng nhược kinh đồng ý. Có con trai ngoan quả nhiên là rất tốt, ở với Lôi Lệ Trân hơn chục năm mà chẳng thể nào lên nổi thuyền lớn nhà họ Lôi, con trai đi chơi có mấy ngày vậy mà mọi việc xong xuôi luôn.