Mái ấm Vũ Nhân lại tiếp tục hoạt động, ngày nào Lôi Sâm cũng đến nhà trẻ, chẳng những tiếp nhận giáo dục đặc biệt về mặt toán học, bé còn bắt đầu học nói, nhưng vì thời gian quá ngắn, đến nay bé vẫn chưa thể phát âm ra được một từ có nghĩa nào. Hàn Trác Vũ ngày nào cũng đi cùng bé, thuận tiện giải quyết những vấn đề nhỏ của mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ.
Cậu trở thành người được yêu thích nhất ở Mái ấm Vũ Nhân, xung quanh cậu lúc nào cũng có một đám trẻ con vây quanh, không nói chuyện, không giao tiếp bằng mắt, mọi người ai làm việc người đấy, nhưng bầu không khí lại ấm áp hòa hợp vô cùng. Mỗi khi bọn nhỏ cần giúp đỡ, cậu lúc nào cũng kịp thời xuất hiện giải quyết vấn đề.
Dù là viện trưởng đã nghiên cứu sâu về tâm lý học suốt bảy, tám năm trời cũng phải sợ hãi thán phục trước khả năng tương tác đặc biệt của thiếu niên.
Đảo mắt đã đến lúc trường Nhất trung của thành phố khai giảng, h tối hôm đó, Lôi Đình nhận được điện thoại của bố, sau vài câu trao đổi ngắn ngủn, biểu cảm của anh có chút nghiêm trọng.
“Nhị thiếu gia, sao vậy?” Lục Bân cũng khẩn trương theo.
“Ông tôi nhập viện vì đau tim, bố bảo tôi mau dẫn Tiểu Sâm về.”
“Tôi sẽ đặt vé máy bay ngay.” Lục Bân lấy di động ra tìm chuyến bay gần nhất. Sức khỏe của Lôi lão gia tử vốn không tốt, sau khi tiểu thiếu gia bị bắt cóc thì ông cụ bị kích thích rất lớn, thỉnh thoảng tim lại đau nhói. Nếu không dẫn tiểu thiếu gia về, ông cụ nằm viện cũng không yên lòng.
“Đừng đặt vội, để tôi nói chuyện với Tiểu Vũ.” Lôi Đình khoát tay, đi vào phòng Hàn Trác Vũ.
Thiếu niên đặt sách giáo khoa của năm học tới trên bàn, đang rất chăm chú chuẩn bị bài, Lôi Sâm bọc chăn ngủ say, trong lòng còn ôm ipad, trên màn hình có một con chó điện tử béo tròn đang hát mấy bài ru con, chỉ là câu nào cũng lệch tông, nghe buồn cười vô cùng.
“Tiểu Vũ, chú có việc muốn thương lượng với cháu.” Lôi Đình gõ cửa phòng, bước vào, ngồi xuống cạnh thiếu niên.
Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, dùng ánh mắt thắc mắc.
“Chú và Tiểu Sâm phải về thủ đô, hi vọng cháu có thể đi cùng bọn chú.” Lôi Đình xoa xoa phần gáy thiếu niên, cố gắng dùng giọng dịu dàng nhất nói ra.
Về? Hàn Trác Vũ bất giác mở to mắt. Cậu tạm thời không thể nào tiếp nhận tin tức này. Phía bên kia, chú chó điện tử đang hát ru cũng dừng lại.
“Đúng vậy, nếu cháu trở lại thủ đô với chú, chú có thể mang đến cuộc sống tốt nhất cho cháu. Ở đó có đầy đủ mọi điều kiện thuận lợi, giáo viên giỏi nhất, trường học tốt nhất, rất hữu ích cho tương lai sau này của cháu.” Lôi Đình dẫn đường cậu.
Nhà họ Lôi là nơi như thế nào? Hàn Trác Vũ nhắm mắt lại, tìm tòi trong trí nhớ. Nơi đó có bảo vệ an ninh rất chặt, có tiệc tùng ăn uống linh đình, trang phục lộng lẫy, những vị khách mặt thì cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng vô cùng… Tất cả những thứ ở nơi đó đều hào hoa tráng lệ, như thể ở rất cao khiến người không thể với tới…
Đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ với cậu.
Hàn Trác Vũ trong lòng hoảng hốt, há miệng định nói gì đó lại phát hiện mình không thể thốt ra một từ nào. Cậu không thích nơi khác, chỉ thích ngôi nhà ấm áp nho nhỏ này, trong nhà có Tiểu Chính cùng chú Lôi là đủ rồi, vì sao còn cần người khác?
“Kí chủ, mau đồng ý với đồng chí Đại Chính đi!” nóng vội thúc giục. So với thành phố H, thủ đô hiển nhiên có không gian phát triển lớn hơn nhiều.
“Không đi.” Thiếu niên im lặng nửa ngày, cuối cùng yếu ớt lắc đầu. Thủ đô thì sao? Chỗ đó không có cô giáo, không có bạn cùng lớp, không có bạn bè, không có tất cả những thứ cậu cảm thấy quen thuộc. Cậu sợ chú Lôi và Tiểu Sâm rời khỏi mình, lại càng sợ theo bọn họ đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Giờ cậu mới nhận ra, mình và hai người đó không phải người một nhà, không thể nào vĩnh viễn ở bên nhau. Cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủn này rốt cuộc đã kết thúc.
Thiếu niên cúi đầu, dùng sức xoắn ngón tay.
“Tiểu Vũ, cháu nghĩ thế nào?” Lôi Đình chờ một lát lại hỏi.
Thiếu niên vốn im lặng, cuối cùng khẽ lắc đầu.
“Không về với bọn chú thì cháu muốn đi đâu? Quay trở lại nhà họ An?” Lôi Đình nhíu mày. Anh sẽ không để thiếu niên sống một mình, trở lại nhà họ An lại càng không được.
Về nhà? Đấy không phải nhà của cháu! Cháu muốn sống với chú và Tiểu Chính, vĩnh viễn không rời xa. Đừng rời khỏi cháu được không? Trong lòng thiếu niên đang khóc, đang cầu khẩn, nhưng miệng lại không thốt ra được lời nào. Quả nhiên điều ước sinh nhật sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực…
Thấy thiếu niên càng ngày càng cúi thấp, Lôi Đình cúi người nhìn nét mặt của cậu.
Thiếu niên quay đầu tránh né.
Lôi Đình lại đổi hướng nhìn theo.
Thiếu niên lại né tránh.
Lôi Đình nhíu mày, nâng mặt cậu dậy, giờ mới phát hiện cậu đã khóc, nước mắt ướt đẫm gương mặt, đôi mắt đen láy toát ra sợ hãi cùng bất an. Nếu chú Lôi và Tiểu Chính đi, cậu không biết tương lai mình sẽ sống như thế nào. Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, cậu tình nguyện lúc trước chưa bao giờ được hưởng thụ sự dịu dàng ấy.
“Sao lại khóc?” Lôi Đình vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt cậu, luống cuống tay chân.
“Kí chủ đừng khóc mà, cậu không muốn đi thì chúng ta không đi nữa.” cũng nức nở. Nó chưa bao giờ thấy kí chủ khó chịu như vậy, cảm giác này thật sự rất đáng ghét.
Thiếu niên nghiêng đầu, hất tay Lôi Đình ra.
“Được rồi, đừng khóc nữa!” Lôi Đình ôm thiếu niên vào trong lòng, giọng dịu dàng nhất có thể. Đối với người mắc bệnh tự kỷ, cuộc sống của họ tựa như chiếc đồng hồ quả lắc, không nghiêng sang trái thì cũng chỉ nghiêng sang phải, nếu ép bọn họ rời khỏi quỹ đạo của mình, họ sẽ không khống chế được, gặp trục trặc, cuối cùng có thể sẽ dừng hoạt động. Anh không thể ép cậu làm bất kì việc gì.
Thiếu niên nằm trong lòng anh khóc không ra tiếng, nước mắt nóng bỏng thấm ướt áo, như một chiếc gai đâm sâu vào đáy lòng. Nếu có thể xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng thiếu niên, Lôi Đình phát hiện mình có thể làm bất kì chuyện gì vì cậu.
“Đừng khóc.” Anh lại một lần nữa hôn lên trán thiếu niên, thỏa hiệp, “Cháu muốn ở đâu thì ở, được không?”
Chú cũng đừng rời khỏi cháu được không? Hàn Trác Vũ níu chặt áo người đàn ông, môi khép mở mấy lần lại không thể nào nói thành lời. Chú Lôi cùng Tiểu Chính cũng có người nhà, suy nghĩ của cậu quá ích kỷ.
Lôi Đình không nghe được tiếng lòng của cậu, chỉ có thể siết chặt tay, khiến cậu cảm thấy an toàn hơn.
Sau này nên làm thế nào? Hai người không hẹn mà cùng thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Một giờ sau.
“Nhị thiếu gia, sao rồi? Tiểu Vũ đồng ý không?” Lục Bân chờ trong phòng làm việc, hỏi.bg-ssp-{height:px}
“Cậu bé không muốn.” Lôi Đình ngồi xuống bàn làm việc, lấy điếu thuốc ra châm lửa.
“Vậy làm sao bây giờ? Buộc cậu bé quay trở lại thủ đô à?”
Lôi Đình mắt sắc lẻm nhìn anh, Lục Bân vội vàng giơ tay đầu hàng, ý bảo mình nói đùa thôi.
“Chẳng lẽ lại đưa cậu bé về nhà họ An?”
Lôi Đình hít một hơi thuốc, cười nhạo, “Tôi đã hỏi Tiểu Vũ rất nhiều lần có muốn hòa hoãn quan hệ với An Quốc Nhân hay không, cậu nghĩ tôi sẽ thật sự đưa cậu bé về đó? Tôi đã giành được quyền giám hộ, sau này cậu bé sẽ là con tôi, là trách nhiệm tôi không thể nào vứt bỏ.” Nhưng ở sâu trong lòng, anh lại cảm thấy Tiểu Vũ không chỉ là trách nhiệm của mình. Cụ thể cậu bé là gì của anh, chính anh cũng không thể nào nói rõ được.
Lục Bân im lặng. Đưa Tiểu Vũ trở lại nhà họ An quả thật không phải ý hay. Để chiếm đoạt tài sản của cậu bé, An Quốc Nhân còn từng cấu kết với bác sĩ, cho Tiểu Vũ uống Carbamazepine và Lamotrigine, toàn những loại thuốc khiến người ta trầm cảm, làm cho bệnh tự kỷ của Tiểu Vũ ngày càng nghiêm trọng. Sau việc Phùng Cúc Hương vu cáo, Tiểu Vũ đã trở thành người của công chúng, hơn nữa cậu đã đủ tuổi mà vẫn không hỏi đến tài sản của mình, An Quốc Nhân mới dừng thuốc của cậu.
Chính vì anh nắm giữ những chứng cứ phạm tội này, An Quốc Nhân mới chịu nhượng quyền giám hộ. Hổ dữ còn không ăn thịt con, có người bố như vậy thật sự rất đáng buồn.
“Cậu ở lại chăm sóc cậu bé.” Lôi Đình dập điếu thuốc, ra lệnh.
“Chăm sóc tới khi nào?” Kỳ nghỉ phép một tháng đã sắp hết, anh là sĩ quan phụ tá của nhị thiếu gia, không thể nào cứ ở thành phố H mãi được.
“Không lâu đâu, tôi và Tiểu Sâm sẽ sớm quay lại thôi.” Lôi Đình nói ra quyết định của mình.
“Nhị thiếu gia, anh có ý gì?” Lục Bân trong lòng có dự cảm bất hảo.
“Tôi quyết định điều về quân đội NJ, sau này sẽ chỉ ở thành phố H thôi, không đi đâu nữa.”
Lục Bân cảm thấy đầu mình đau vô cùng. Nhị thiếu gia chú trọng sự nghiệp như thế nào, không ai rõ hơn anh. Anh có thể leo lên vị trí tư lệnh viên quân đội GZ, tuy một phần là nhờ thế lực nhà họ Lôi, nhưng quan trọng nhất vẫn là do anh đã dốc hết sức mình. Ảnh hưởng của nhà họ Lôi ở quân đội NJ không được bằng quân đội GZ, nếu chuyển sang bên này, chức vụ của anh chắc chắn sẽ rớt một đến hai bậc, thậm chí phải xuống làm chính ủy. Việc này nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tính toán của Lôi Húc.
“Nhị thiếu gia, anh phải nghĩ kĩ vào!”
“Đây là kết quả sau khi tôi đã nghĩ kĩ.” Lôi Đình khoát tay ý bảo anh không phải khuyên nữa, “Cậu đặt vé máy bay cho sáng mai đi. Về sớm rồi quay lại sớm cũng tốt.”
Nhị thiếu gia từ trước đến nay nói một là một, nói hai là hai, không bao giờ đổi ý. Lục Bân không còn cách nào khác, đành phải đi đặt vé.
Hôm sau, Lôi Sâm còn không biết bi kịch sắp xảy ra, mặc quần áo mới, lưng đeo balo, một tay nắm tay bố, một tay nắm tay anh trai, đi đến phòng chờ trong sân bay.
Loa phát thông báo yêu cầu hành khách làm thủ tục, Lôi Đình ôm con, đi về phía chỗ soát vé.
Lôi Sâm lúc đầu còn không rõ lắm, nhưng đi vài bước lại phát hiện, anh trai vẫn mặt không biểu tình đứng tại chỗ, nhìn mình chằm chằm, bé trong lòng có chút bối rối, không ngừng vẫy anh trai.
Chân Hàn Trác Vũ bất giác xê dịch, nhưng lại nhanh chóng kiềm chế, khẽ lắc đầu.
Lôi Sâm dường như nhận ra điều gì, vừa giãy dụa vừa đập đập bả vai bố, bảo anh dừng lại.
Lôi Đình dùng sức ôm chặt bé, không quay đầu lại mà cứ thế bước đi. Nếu nhìn thấy đôi mắt ướt nước của thiếu niên, anh sợ mình cũng không thể nào đi tiếp được. Hai bố con rất nhanh đã đến chỗ soát vé, đứng xếp hàng.
Lôi Sâm vốn yên lặng khóc, thấy bố không động tĩnh gì liền dùng răng cắn lên vai anh.
Lôi Đình nhíu mày, bước chân nhanh hơn.
Lôi Sâm triệt để nóng nảy, miệng gào khóc, lắp bắp gọi, “Anh, anh, Tiểu, Tiểu Vũ.”
Lôi Đình sững sờ, chậm rãi buông con ra, nín thở hỏi, “Tiểu Sâm, con vừa nói gì?”
“Con, con…” Đã quá lâu không sử dụng dây thanh quản, giọng Lôi Sâm có chút khàn khàn, phát âm cũng không rõ ràng, nhưng bé vẫn cố nói từng từ, biểu đạt ý nguyện của mình, “Con, muốn, anh, Tiểu, Vũ!”
Lời đầu tiên con nói không phải bố, cũng không phải mẹ, nhưng Lôi Đình lại không cảm thấy chua xót chút nào. Anh lặng lẽ nhìn con trong chốc lát, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, dùng sức ôm chầm lấy con, mắt cũng đỏ bừng.
“Con, muốn, anh, Tiểu, Vũ.” Lôi Sâm bướng bỉnh lặp lại.
“Ngoan, cụ nội ốm rồi, chúng ta về thăm cụ rồi quay lại ngay. Anh Tiểu Vũ sẽ ở đây đợi chúng ta.” Lôi Đình khàn giọng an ủi con, cuối cùng ôm lấy bé, bước nhanh lên máy bay.
Ngoài bãi đỗ xe, Lục Bân thấy thiếu niên vẫn cúi đầu, toàn thân tỏa ra sự cô độc, vươn tay định xoa đầu cậu.
Hàn Trác Vũ tránh ngay.
Lục Bân ngượng ngùng nhưng vẫn cười nói, “Tiểu Vũ không nỡ đúng không? Không nỡ thì có thể đi theo hai người kia ngay. Chỉ cần cháu gật đầu, chú sẽ mua vé máy bay luôn.”
Hàn Trác Vũ mím môi, im lặng không nói.
Lục Bân có chút bất đắc dĩ, đứa nhỏ này lúc nào mặt cũng không cảm xúc, lại không thích nói chuyện, anh thật sự không thể nào đoán được tâm tư của cậu. Khởi động xe, anh lái xe rời khỏi sân bay.
Đúng lúc đó, thông báo của hệ thống vang lên, “Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Ái chà ~ Vừa mới đi mà đồng chí Đại Chính đã nhớ cậu rồi, lại còn nhớ rất da diết nữa!” cố ý dùng giọng eo éo nói.
Thiếu niên mặt không cảm xúc chậm rãi nhếch khóe môi, lộ hai lúm đồng tiền. Chú Lục Bân còn ở đây, vậy nên chắc chú Lôi sẽ quay trở lại đúng không? Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, điện thoại đã rung một cái, mở màn hình, tin nhắn hiện ra – “Chú Lôi: Tiểu Vũ, chờ chú quay lại.”
Đầu ngón tay khẽ lướt trên màn hình, gửi một chữ “Dạ” đáp lại. Tâm trạng hoảng hốt cả ngày ngay lập tức bình tĩnh hơn hẳn.