cảm thấy rất tức giận, tức giận đến sắp bốc hơi rồi! Với tư cách là hệ thống ưu tú nhất Liên bang, sao nó lại quên kiểm tra bài tập của kí chủ? Đây là thất trách! Quá mức thất trách! Nếu tiến sĩ Eric còn sống, ông nhất định sẽ không chút do dự tiêu hủy mình! Tuy tiến sĩ đã sớm nói chương trình của mình có vấn đề, nhưng ông chưa tiêu hủy mình, chứng tỏ bản thân vẫn đạt tiêu chuẩn.
Nhưng… Một hệ thống đạt tiêu chuẩn không bao giờ mắc sai lầm! rơi vào trong công cuộc tự kiểm điểm kéo dài vô tận.
“Nếu thế thì mau chóng chép cho xong bài trước khi hết giờ tự học đi, nếu không mày chuẩn bị tinh thần lên văn phòng uống nước chè đi.” Thạch Lỗi mượn bài tập của một bạn cùng lớp khác, đưa một quyển cho người bạn cùng bàn.
Hàn Trác Vũ do dự một lát, nhớ tới màn thuyết giáo dài miên man của chủ nhiệm lớp, cuối cùng nhận lấy.
“Không!!!” thê lương hét lên, “Quên làm bài tập đã sai rồi, chép bài tập lại càng sai hơn! Kí chủ, làm một thanh niên có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật, sao cậu có thể làm như vậy?!”
Tay cầm quyển sách bài tập của Hàn Trác Vũ khẽ run lên, sau đó yên lặng lui trở về. Nếu có thanh thuộc tính, cậu cảm thấy HP của mình đang tuột dốc không phanh, nguyên nhân là bị ma âm của hệ thống công kích não.
“Mày không chép à?” Thạch Lỗi có chút bất ngờ, sau đó tự hỏi tự trả lời, “Cũng đúng, mày là người máy, vua bình tĩnh rồi.” Dứt lời, cậu ta vùi đầu múa bút thành văn, người bạn bên cạnh phụ trách quan sát giùm cậu ta, đề phòng thầy giáo lặng lẽ chạy đến cửa sau, quan sát tình hình tự học của học sinh.
“Giờ tự học là để tự học, không phải dùng để làm bù bài tập, mời kí chủ chuẩn bị bài học cho ngày hôm nay, sau đó dùng giờ nghỉ để làm bù bài tập. Tiết sau là môn ngữ văn, hệ thống đề nghị kí chủ đọc sách ngữ văn trước.” ho nhẹ, khôi phục trấn định.
Hàn Trác Vũ yên lặng đóng sách bài tập lại, cầm quyển sách ngữ văn ra đọc. Quả nhiên, cậu phải nhanh chóng tích lũy đủ giá trị cảm ơn mới được!
phút tự học trôi qua rất nhanh, tổ trưởng đi thu bài tập rất bất ngờ, “Hàn Trác Vũ, vở bài tập của cậu đâu?”
Thiếu niên mặt liệt im lặng.
“Người máy bị virus xâm chiếm rồi, phần mềm làm bài tập đúng giờ đã bị lỗi.” Thạch Lỗi có chút hả hê nói.
“Hệ thống không phải virus! Đừng có nói như vậy!” ôm đầu hò hét. Bạn học Thạch Lỗi này thật đáng ghét, lại khơi dậy sự hoài nghi bản thân của nó.
“Xin kí chủ hãy tha thứ cho ! Sau này, nhất định sẽ đốc thúc kí chủ hoàn thành bài tập đúng hạn, hoàn thành vượt mức cũng được!” Nước mắt tuôn rơi
“Hoàn thành vượt mức thì không cần đâu.” Sắc mặt Hàn Trác Vũ trắng bệch.
Tổ trưởng cũng không trông chờ cậu có thể giải thích, ghi tên cậu vào trong sổ đen nộp cho lớp trưởng, lớp trưởng lại nộp cho giáo viên chủ nhiệm. Thiếu bài tập của năm môn cùng lúc, chủ nhiệm lớp lại phải mời bạn Hàn lên nói chuyện rồi.
Quả nhiên, năm phút trước giờ ngữ văn, giáo viên chủ nhiệm xuất hiện ở cửa phòng học.
“Hàn Trác Vũ, vì sao hôm qua không làm bài tập?” Biết rõ thiếu niên mắc bệnh tự kỷ, bố không quan tâm, mẹ mất, mẹ kế cay nghiệt, chủ nhiệm lớp trách nhiệm mười phần rất kiên nhẫn với cậu. Thiếu niên không nghe dạy bảo, cô sẽ nói đi nói lại, cho đến khi thiếu niên khắc ghi lời dạy của cô vào trong đầu và làm theo thì mới thôi. Để khiến thiếu niên hoàn thành bài tập về nhà đúng hạn, cô không biết đã bỏ ra biết bao công sức, còn từng đi hỏi chuyên gia tâm lý học. Hiện tại thiếu niên lại quay trở lại trạng thái trước đây, cô vừa lo lắng, lại vừa thất vọng.
“Câu hỏi của cô giáo phải trả lời! Tôn sư trọng đạo là một trong những phẩm chất cần thiết của Lôi Phong thế kỷ mới!” mở miệng, giọng không còn đương nhiên như lúc trước. Kí chủ không hoàn thành bài tập, phần lớn là do lỗi của nó.
Hàn Trác Vũ cúi đầu, im lặng hồi lâu mới phun ra hai chữ, “Mắc bệnh.”
“Căn cứ theo hệ thống kiểm tra đo lường, tuy thân thể của kí chủ không hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng hiện tại không có bất kì mầm bệnh nào. Kí chủ nói dối, phải chịu trừng phạt điện giật cấp một của hệ thống! Đồng chí Lôi Phong không hề nói dối, mong kí chủ hãy lấy đồng chí Lôi Phong làm gương!” thở hổn hển nói. Kí chủ có nhiều tật xấu như vậy, quả nhiên rất cần sự giúp đỡ của nó.
Đau đớn bủa vây lấy não cậu, như thể có một chiếc đinh sắt thật dài đâm xuyên qua đầu. Người Hàn Trác Vũ khẽ run run, sắc mặt tái nhợt.
Thiếu niên nhìn suy yếu vô cùng, như thể sẽ ngã xuống bất kỳ lúc nào. Chủ nhiệm ngay lập tức tin cậu, thất vọng trong lòng được thay bằng lo lắng.
“Khó chịu lắm à? Cô mang em đến phòng y tế kiểm tra nhé?” Cô xoay người, cẩn thận nhìn sắc mặt thiếu niên. Tuy rất muốn kiểm tra độ ấm trên trán cậu, nhưng cô không làm như vậy, vì thiếu niên rất ghét tiếp xúc với người khác.
Hàn Trác Vũ khẽ lắc đầu.
Chuông vào lớp đã vang lên, chủ nhiệm không thể ép buộc cậu, chỉ có thể dặn dò, “Nếu cảm thấy không thoải mái thì tới văn phòng tìm cô, cô phê giấy phép xin nghỉ cho, bài tập coi như thôi, không cần phải làm bù.” Cô đứng dậy, nói với học sinh xung quanh, “Để ý Hàn Trác Vũ, nếu bạn ấy có vấn đề gì thì đưa đến phòng y tế ngay, sau đó thông báo cho cô.”
Bạn học xung quanh gật đầu vâng dạ.
“Cậu có một cô giáo rất tốt!” đánh giá.
“Ừ.” Trong đôi mắt âm u của Hàn Trác Vũ hiện lên ánh sáng. Cô Chu rất giống mẹ, không sợ phiền phức kiên trì dạy cậu, khuyên nhủ cậu. Cậu không phải không có cảm giác với thế giới bên ngoài, chỉ là cảm giác chậm hơn người thường thôi. Nếu một ai đó liên tục gõ cửa đáy lòng cậu, cậu chắc chắn sẽ đáp lại. Nhưng trên thế giới này, liệu có ai sẽ kiên nhẫn dùng mấy tháng, thậm chí vài năm chỉ để được một đứa trẻ đáp lại? Ngay cả bố cậu cũng không làm được.bg-ssp-{height:px}
Vậy nên, trong lớp của cô Chu, cậu cảm thấy rất an toàn.
Giáo viên môn ngữ văn đi lên bục giảng, gõ gõ bàn, “Hôm nay không học bài mới, chúng ta sẽ chữa bài thi lần trước.” Ông bắt đầu đọc điểm, từ cao xuống thấp.
“Thạch Lỗi, điểm; Hàn Trác Vũ, điểm.” Đọc xong hai tên cuối cùng, thầy giáo môn văn nhìn hai người ngồi bàn cuối, đau đầu xoa xoa trán. Thật đúng là ‘anh em đồng cam cộng khổ’ a, lúc nào cũng chiếm vị trí số một, số hai của lớp… Từ dưới lên trên…
“Hàn Trác Vũ thì tôi không nói, cậu này năm tuổi đã ra nước ngoài, sống ở nước A tám năm, điểm môn văn kém thì còn có thể chấp nhận. Nhưng Thạch Lỗi, điểm của cậu sao lại tệ như vậy? Khoanh bừa hết phần trắc nghiệm điểm cũng cao hơn thế này! Môn văn hồi cấp hai của cậu là giáo viên thể dục dạy à? Nhìn bài văn cậu viết xem…” Mấy bạn ngồi hàng đầu bị thầy ngữ văn phun đầy nước bọt vào mặt.
Thạch Lỗi cúi đầu, khiêm tốn nghe giảng dạy.
Hàn Trác Vũ dùng tay đỡ trán, đang gào rú trong đầu cậu, giọng đau đớn vô cùng.
“Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!!!! Kí chủ chỉ được điểm thôi sao? Tôi quả thật không thể tin được! Tôi sắp ngất rồi! Với tư cách là người nối nghiệp của đồng chí Lôi Phong, kí chủ chỉ nhận được điểm như vậy không cảm thấy xấu hổ sao? Không cảm thấy có lỗi với đảng, có lỗi với đất nước, có lỗi với nhân dân sao? Cố lên! Kí chủ phải cố lên! Nếu cuộc thi tới, kí chủ không nhận được điểm tối đa môn này, hệ thống sẽ cho kí chủ thể nghiệm cảm giác sinh con! Làm ơn đừng có ôm tâm lý may mắn!”
Sinh con? Hàn Trác Vũ cảm thấy cơ mặt mình bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.
“Bài thi ngữ văn không ai được điểm tối đa cả.” Cậu phản bác.
“Dưới sự trợ giúp của hệ thống, kí chủ nhất định có thể đạt được mục tiêu này! Từ hôm nay, thời gian chơi game của kí chủ sẽ bị cắt bỏ, đến khi nào kí chủ đạt được thành tích mà hệ thống hài lòng mới thôi! Được rồi, giờ mời kí chủ chăm chú nghe thầy giảng bài!” khí phách phất tay.
Quả nhiên phải mau chóng tích lũy đủ giá trị cảm ơn, để lên tới cấp . Hàn Trác Vũ yên lặng nghĩ vậy, sau đó cơ thể khẽ run lên, chỉ vì vừa yên tĩnh xong lại bắt đầu kêu gào.
“Oh my Lady Gaga!! (⊙o⊙) Đây là chữ của kí chủ sao? Mức độ xấu đã vượt qua khả năng thừa nhận của nhân loại! Thầy giáo ngữ văn của cậu có thể đọc được quả thật là kỳ tích! Với tư cách là người nối nghiệp của đồng chí Lôi Phong, cậu phải có nét chữ mạnh mẽ, rồng bay phượng múa chứ! Từ hôm nay trở đi, mỗi đêm phải dành ra hai giờ luyện chữ, hệ thống sẽ tìm chữ mẫu ưu tú nhất toàn vũ trụ cho kí chủ. Con người muốn tạo thành thói quen chỉ cần ngày, hệ thống hi vọng sau ngày, kí chủ có thể viết được chữ đẹp nhất cả vũ trụ! Mong kí chủ cố gắng!”
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình, trong mắt lại toát ra vẻ đau đớn.
Bạn học bên cạnh vội vàng nhìn cậu, chỉ trông chờ cậu ngất xỉu thì đưa cậu đi phòng y tế, trốn giờ học này. Thạch Lỗi đã xoa tay, rục rịch, thỉnh thoảng dùng ánh mắt cảnh cáo bạn bè xung quanh không được tranh với cậu.
Nhưng điều khiến cậu thất vọng là, Hàn Trác Vũ nhanh chóng tỉnh táo lại, vừa nghe thầy giảng bài, vừa chăm chú viết bài.
“Mày quả nhiên là bị virus làm rối loạn hệ thống, lại còn nghe giảng cơ đấy! Trước đây không phải mày luôn ngồi ngắm trời ngắm đất ngắm mây sao?” Thạch Lỗi dùng cùi chỏ huých cậu.
Hàn Trác Vũ dịch ghế, tiếp tục nghe giảng. Cậu không muốn sinh con.
Thạch Lỗi cảm thấy không thú vị, bĩu môi khinh thường, lấy một quyển manga + ra, giấu dưới bài thi, đọc say sưa.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trưa. Hàn Trác Vũ nhận được điểm của bốn môn, ngữ văn điểm, toán điểm, anh điểm, hóa điểm, khiến giận sôi lên, dùng điện giật cậu mấy lần liền.
Khi tiếng chuông của tiết học cuối cùng vang lên, học sinh nhao nhao thở phào. Phần lớn mọi người thẳng tiến tới căng tin, một số ít tự chuẩn bị cơm trưa, tụ lại một góc ngồi ăn.
Hàn Trác Vũ nhìn chằm chằm dồng hồ, đến khi kim đồng hồ chỉ : mới lấy cặp lồng ra.
“Chương trình ăn cơm của mày quả nhiên là không bị lỗi.” Thạch Lỗi cười nhạo, mở hộp cơm của mình ra, sau đó mắt trông mong nhìn Hàn Trác Vũ.
Hàn Trác Vũ yên lặng đẩy cặp lồng ra. Sau khi bị Thạch Lỗi cướp bữa trưa n lần, cậu đã tạo thành thói quen này.
“Coi như mày thức thời!” Thạch Lỗi quen thuộc hất cải trắng sang một bên, lại bới cơm, gắp thịt kho tàu cùng trứng tráng lá hẹ. Cũng may cậu ta không quá mức, còn biết để lại một ít cho cậu, sau đó lại gắp ít dưa chua muối từ cặp lồng của mình sang, ra lệnh, “Mày có thể ăn hết.”
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ bạn Thạch Lỗi!” Tiếng máy móc vui sướng vang lên.
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình nhìn bạn cùng bàn, trong lòng hơi kinh ngạc. Không ngờ kẻ cướp lại biết ơn người bị hại, cậu thật sự không thể nào hiểu nổi!
“Đề nghị kí chủ hàng ngày chia sẻ cơm trưa với bạn Thạch Lỗi để có thể nhận được giá trị cảm ơn của cậu ta thường xuyên!” cảm thấy thế giới này quá tốt đẹp, ăn một bữa cơm thôi mà cũng có chính năng lượng.