Vết thương của Hàn Trác Vũ lành rất nhanh, vượt xa dự kiến của Khúc Tĩnh. Hôm nay, sau khi chụp CT, Khúc Tĩnh thương lượng với các bác sĩ khác, cảm thấy cậu có thể tháo bột được rồi.
Hàn Trác Vũ đang ngồi khoanh chân trên giường bệnh đợi, trước mặt cậu đặt một quyển sách y dày cộp, cậu đọc rất chăm chú.
Lôi Sâm ngồi cạnh cậu nghịch điện thoại.
Lôi Đình ngồi đối diện hai đứa nhỏ, cầm tài liệu đọc. Phòng bệnh yên tĩnh vô cùng.
Đọc hết một trang, Hàn Trác Vũ cong ngón chân lật sách, không ngờ sách còn mới quá, các trang bị dính vào với nhau, không lật được. Cậu nhíu mày, đầu ngón chân phấn hồng cứ cọ cọ trên giấy.
Lôi Đình ngẩng đầu, bật cười, trong mắt chứa đầy những cảm xúc mịt mờ. Thiếu niên đang mặc áo sơ mi trắng của anh, cổ áo rộng thùng thình không cài hết cúc, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng một phần lồng ngực trắng muốt, phía dưới mặc quần short jean, độ dài chỉ vừa đủ để vạt áo che khuất, để lộ hai chân thon dài thẳng tắp. Hiện giờ, hai chân kia còn lắc qua lắc lại trước mặt mình, thỉnh thoảng còn để lộ đùi trắng hồng, quả thật là không còn gì quyến rũ hơn.
Lôi Đình đặt tài liệu xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên, nhưng lại không định tiến lên giúp đỡ.
Hàn Trác Vũ nhụt chí lườm chú Lôi một cái, sau đó dùng chân đá đá Lôi Sâm.
Lôi Sâm đặt di động xuống, ngơ ngác nhìn cậu.
Hàn Trác Vũ cong ngón chân, làm động tác lật sách.
Lôi Sâm hiểu ra, nhanh chóng cởi tất, chân nhỏ kẹp lấy mấy trang sách bị dính vào với nhau, lật qua lật lại, mặt không biểu tình nhìn anh Tiểu Vũ, trong đôi mắt đen láy lại viết rõ ba chữ - Muốn được khen!
Cái thằng nghịch ngợm này, không phải như vậy! Gương mặt không cảm xúc của Hàn Trác Vũ dần dần hòa tan, chuyển sang 囧.
“Ha ha ha…” Lôi Đình ném hẳn tài liệu đi, cười nghiêng ngả. Ở cùng với hai bảo bối này, ngày nào của anh cũng trôi qua trong vui vẻ, người như trẻ hẳn ra.
Trước ánh mắt ai oán của thiếu niên, anh rốt cuộc bước tới, tách hai trang dính vào nhau cho cậu, thuận tay bắt lấy mắt cá chân cậu, hôn lên lòng bàn chân mịn màng. Thiếu niên bật cười khach khách, vừa cố thu chân về, vừa lùi ra sau. Lôi Sâm tưởng bố bắt nạt anh Tiểu Vũ, vội vàng dùng chân đá đá bố ra, sau đó bị râu cọ ngứa ngáy, cười không ngừng.
“Ngại quá, quấy rầy thời gian thân thiết của gia đình.” Khúc Tĩnh ho khẽ, cười đùa.
“Cậu bé tháo bột được chưa?” Lôi Đình rất tự nhiên buông chân thiếu niên ra, nghiêm túc hỏi.
“Tình trạng xương liền rất tốt, hiện tại có thể tháo rồi.” Khúc Tĩnh gật đầu, phất tay với y tá bên người, “Lấy cho tôi một chậu nước ấm.”
“Sau khi tháo bột, chúng ta sẽ kiểm tra tình trạng các đốt ngón tay của cậu bé, từ đó lên kế hoạch điều trị phục hồi. Đúng rồi, nghe nói mấy ngày nữa cả nhà sẽ rời khỏi thành phố H đúng không? Tôi đi theo được không?” Khúc Tĩnh đột nhiên chuyển chủ đề.
Lôi Đình bình tĩnh nhìn ông, Khúc Tĩnh mỉm cười đáp lại. Ông khá thân thiết với Lôi lão gia tử, có lẽ cũng biết tỉnh G sắp biến đổi.
“Cũng được, đúng lúc xã Thông Nguyên đang thiếu một người quân y, tay Tiểu Vũ đành phải tiếp tục nhờ chú vậy.” Lôi Đình cầu còn không được.
Lớp bột thạch cao sau khi ngâm mềm thì được tháo ra, Khúc Tĩnh ra hiệu, “Động đậy khuỷu tay đi.”
Hàn Trác Vũ nhúc nhích khuỷu tay, tuy lúc đầu có chút cứng nhắc, nhưng qua vài lần liền linh hoạt hơn hẳn.
“Động đậy từng ngón tay đi, nói cho ông biết cháu cảm thấy như thế nào.” Khúc Tĩnh tiếp tục hướng dẫn.
Hàn Trác Vũ động đậy từng ngón tay, nhưng đến ngón út tay phải lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân, chỉ có thể nhích đôi chút. Cảm giác này lúc trước cũng có, nhưng khi đó cậu tưởng rằng ngón út bị lớp thạch cao đè, tháo bột xong là ổn, huống hồ ngón út rất ít khi dùng đến, vậy nên cậu cũng không để ý. Không ngờ sau khi tháo bột, cảm giác nặng nề ở ngón út không những không biến mất, ngược lại càng thêm rõ ràng..
“Chuyện gì vậy? Sao cậu bảo vết thương của tôi đã lành hẳn rồi?” Cậu thầm hỏi trong lòng.
“Để tránh bị mọi người nghi ngờ, tôi đã hạn chế dây thần kinh điều khiển ngón tay, đợi kí chủ bắt đầu làm vật lý trị liệu, tôi sẽ dần dần nới lỏng khống chế. Đây chỉ là tạm thời, xin kí chủ hãy yên tâm. Diễn kịch thì phải diễn tới cùng chứ, chẳng lẽ lúc trước kí chủ không phát hiện sao?” tỏ vẻ mình rất vô tội.
Trái ngược với sự kinh ngạc của Hàn Trác Vũ, Lôi Đình cùng Khúc Tĩnh lại đã sớm chuẩn bị tinh thần. Mấy lần thiếu niên động đậy ngón tay để chứng tỏ sự linh hoạt của mình, hai người đã sớm phát hiện ngón út tay phải cậu rất cứng ngắc. Nhưng lớp thạch cao nặng nề đã quấy nhiễu cảm giác của thiếu niên, khiến cậu khó có thể phát hiện được sự mất cảm giác này, chỉ khi tháo bột, cậu mới nhận ra. Cũng may là khuỷu tay và các ngón tay các của thiếu niên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhìn thiếu niên ngơ ngác, tim Lôi Đình thắt lại, vội vàng kéo cậu vào trong lòng an ủi, “Không sao, chỉ cần làm vật lý trị liệu là sẽ khôi phục thôi, không tin cháu hỏi ông Khúc đi.” Dứt lời, anh dùng mắt ra hiệu cho Khúc Tĩnh.
“Đúng vậy, chỉ cần kiên trì rèn luyện là sẽ lành hẳn thôi. Ông Khúc sẽ xây dựng kế hoạch điều trị phục hồi cho cháu, cháu ngoan ngoãn làm theo, sau này nhất định sẽ khỏi.” Khúc Tĩnh vội vàng dịu dàng an ủi.bg-ssp-{height:px}
Lôi Sâm giữ chặt ngón út anh Tiểu Vũ, dùng sức hôn một cái.
“Đinh ~ Nhận được điểm chính năng lượng!”
mỹ mãn xoa tay.
Đây là lừa đảo đúng không? Hàn Trác Vũ cảm thấy rất áy náy.
Ba ngày sau, bốn người lên tàu tới thành phố Y. Bọn họ vừa đi, Khổng Ái Hoa liền nhận được điện thoại của con trai, nói mình uống say rồi đâm phải người khác, giờ đang bị giữ trong đồn cảnh sát, bảo bà mau tới cứu. Nghe con trai khóc không thành tiếng, Khổng Ái Hoa gấp gáp vô cùng, lập tức gọi điện cho chồng đặt vé máy bay rồi đi luôn, để Khổng Lệnh Thiến ở nhà một mình, cũng quên luôn gọi người đến canh giữ.
Đợi tiếng bước chân dần xa, Khổng Lệnh Thiến lập tức dùng kẹp tóc cạy mở cửa phòng ngủ của Khổng Ái Hoa, mở tủ sắt, lấy một quyển sổ ra. Mỗi con số ghi chép trong quyển sổ này chính là một vết thương hằn sâu lên tâm hồn của những cô bé hồn nhiên. Phía dưới còn có một kẹp file, bên trong chỉ có một chiếc bút ghi âm, một chiếc USB, và một bức thư máu được gấp gọn.
Nhìn thấy bức thư máu đã ngả nâu vì năm tháng, tim Khổng Lệnh Thiến hẫng một nhịp, đầu ngón tay cũng như kim châm, đánh rơi mọi thứ xuống.
Trán cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, gương mặt hoảng hốt, mãi đến khi trong đầu văng vẳng tiếng gọi của Khổng Lệnh Khê, cô mới tỉnh táo lại, cắn răng nhặt mọi thứ lên, nhét vào balo rồi vội vàng rời đi.
Lợi dụng góc chết của camera dưới tầng, Lục Bân lái một chiếc xe màu đen rất bình thường đến, chờ đợi. Cuối cùng, Khổng Lệnh Thiến cũng không khiến anh thất vọng, bước ra rất nhanh, vứt balo vào lòng anh, thở hổn hển hỏi, “Em cháu đâu?”
“Cái này cho cháu.” Lục Bân đưa một chiếc điện thoại kiểu mới cho cô gái, màn hình nền là nụ cười ngọt ngào của Khổng Lệnh Khê.
Ngón tay Khổng Lệnh Thiến run lên, vuốt hồi lâu vẫn chẳng mở được.
“Đây là hướng dẫn, cháu tự đọc đi. Điện thoại, tivi, máy tính, những thứ này về sau cháu đều phải học cách dùng, nếu không sao mà sống được? Giờ lên xe đi, chú đưa cháu ra sân bay, em gái cháu đang chờ cháu ở đấy. Số đầu tiên trong danh bạ điện thoại là của em gái cháu đấy, số thứ hai thì đợi đến khi đến nơi, cháu hãy gọi, bên đấy sẽ sắp xếp nơi ở cho cháu. Sau đấy cháu muốn làm gì thì làm, muốn học đại học thì đi học, muốn đi làm thì đi làm, muốn kết hôn thì kết hôn, quên hết mọi chuyện trước kia đi.” Lục Bân lại đưa một túi giấy tờ cho cô gái, bên trong có một tờ chi phiếu, một vé máy bay, một chứng minh thư mới, sổ hộ khẩu, rời khỏi đây, cô sẽ tiếp tục sống với thân phận hoàn toàn mới.
Khổng Lệnh Thiến gật đầu liên tục, ngón tay run rẩy rốt cuộc mở được điện thoại, ấn số của em gái.
Giọng nói ngọt ngào của Khổng Lệnh Khê truyền đến, “Alo, chị ơi, chị đến chưa? Em nhớ chị lắm!”
“Chị, chị cũng nhớ em. Chị sắp rới rồi, đợi chị một lát!” Miễn cưỡng dùng giọng bình tĩnh nói xong câu đó, Khổng Lệnh Thiến che mặt nức nở, như thể muốn dùng nước mắt hạnh phúc rửa trôi mọi đắng cay tủi nhục mà mình từng chịu đựng. Cô nhất định sẽ vứt bỏ quá khứ đáng sợ đó, cùng em gái sống thật tốt, nhưng cô sẽ luôn nhớ, trong một buổi chiều nắng vàng ấm áp, thiếu niên từng bước đi tới cô, rất nghiêm túc nói - Tôi cảm giác được, cậu rất cần giúp đỡ, vậy nên tôi đến.
Đó là bước ngoặt trong cuộc đời của cô.
Lục Bân mặt không biểu tình nhìn thẳng phía trước, giữ im lặng. Anh biết rõ, giờ phút này, cô gái không cần anh an ủi.
“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ Khổng Lệnh Thiến!”
Thiếu niên đang ngồi trên tàu khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, bỗng có ánh sáng vụt qua, dường như là một chiếc máy bay bay qua.
Hôm sau, một tòa soạn báo có tiếng ở thủ đô bỗng đăng bài viết về việc một sinh viên, nghi là phú nhị đại, lái một chiếc siêu xe đâm bị thương người rồi bỏ trốn, khi bị bắt giữ còn tuyên bố mẹ mình là người này người kia, rất có quyền lực. Sau đó sinh viên kia quả nhiên được thả ra, mà người bị thương còn đang nằm trong viện, chờ đợi pháp luật trả lại công bằng cho mình.
Tin tức tương tự có rất nhiều, bởi vậy nó cũng không khiến dân chúng chú ý, nhưng sau đó, có người lại tiết lộ sinh viên kia không phải phú nhị đại, bố mẹ cậu ta chỉ là nhân viên bình thường, làm việc ở thành phố H, lương cộng vào còn chưa tới . Tên và nơi làm việc của Khổng Ái Hoa vừa bị công khai, tất cả những đơn tố giác bà ta trước kia cũng được tiết lộ, lập tức khiến mọi người xôn xao.
Viện trưởng trại trẻ mồ côi mua siêu xe cho con, vấn đề đã rất rõ ràng! Càng đào sâu vào vụ việc, cả nước càng không thể nào rời mắt khỏi người nhà họ Khổng. Khổng Ái Hoa muốn rời khỏi thủ đô cũng không được, bà và chồng bị tạm giam.
Vì liên quan đến vài vụ trẻ em mất tích chưa giải quyết được, bộ công an nhanh chóng thành lập tổ chuyên án, cử người đến thành phố H điều tra chứng cứ. Vài cỗ thi thể của các bé gái được tìm thấy trong khu vườn, một quyển sổ khiến cả Trung Quốc khiếp sợ cũng đến tay tổ chuyên án. Chủ tịch tỉnh G, phó cục trưởng cục công An, vị tướng cao cấp nào đó trong quân đội, giám đốc sở tài chính, một loạt người liên lụy vào vụ án này, có thể nói đây là vụ án hình sự nghiêm trọng nhất năm X của Trung Quốc.
Chỉ vài tình tiết nhỏ của vụ án được công bố đã khiến dư luận xôn xao khiếp sợ. Ngay cả trẻ con cũng nhẫn tâm tổn thương, mấy kẻ này còn là người không vậy? Bọn họ chẳng khác nào ác ma đội lốt người cả! Quan chức Trung Quốc đã mục nát hoàn toàn rồi, rất cần được thay máu, đổi bầu không khí. Trong lúc nhất thời, thế lực của phái bảo thủ bị tổn thất lớn, tỉ lệ ủng hộ phái cải cách tăng vọt, đạt mức cao ngất ngưởng. Ai nấy đều hi vọng xã hội này có thể trở nên tốt đẹp hơn, họ không chịu nổi những tin tức đau lòng này nữa.
Những việc này chẳng còn liên quan tới Hàn Trác Vũ nữa, cậu rúc vào trong lòng Lôi Đình, nhìn ảnh mà Lục Bân vừa gửi. Khổng Lệnh Thiến và Khổng Lệnh Khê ôm nhau, hai gương mặt kề sát, nở nụ cười rực rỡ. Thiếu niên gần như có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp từ bức ảnh này.
“Chỉ nhìn thôi đã thấy đầy chính năng lượng rồi! Đáng tiếc chúng ta không thể đến tận nơi để thu. Còn có, trại trẻ mồ côi Quang Minnh đã thay viện trưởng rồi, Thiệu Dật Thần đã lấy thay cậu quyên góp tiền và rất nhiều đồ dùng, vì không có dấu hiệu, nên chúng ta không nhận được giá trị cảm ơn.” tiếc nuối thở dài.
“Vậy là đủ rồi.” Hàn Trác Vũ khẽ nhếch khóe môi. Biết được ở một nơi nào nó, những đứa bé kia đang được sống một cuộc sống hạnh phúc, ấm no là đủ rồi. Chính năng lượng của các bé thì cứ để các bé truyền cho người khác đi.
“Được rồi, kí chủ, cậu càng ngày giác ngộ càng cao rồi!” mặc cảm vô cùng.