Thấy thôn trưởng lắc đầu, mọi người đều thất vọng vô cùng.
“Mấy người kia là ai vậy?” Thấy người lạ, thôn trưởng nhíu mày hỏi.
“Thôn trưởng, chú đi lên huyện nên không biết, đây là quân y mới của trạm rada gần đây, họ Khúc, ngày nào cũng đến khám bệnh miễn phí cho mọi người, người tốt lắm, kia là con bạn ông ấy đến giúp đỡ.” Dân làng nhiệt tình giới thiệu.
“A, cảm ơn mọi người nhiều.” Thôn trưởng dùng tiếng phổ thông ngọng ngịu nói, nắm chặt tay Khúc Tĩnh. Trời càng ngày càng lạnh, cả thôn toàn người già, gần như ai cũng mắc bệnh viêm khớp mãn tính, lúc nặng nhất còn không đi lại được, chỉ có thể để bọn nhỏ chăm sóc, vất vả vô cùng!
“Có gì đâu, đấy là việc nên làm mà.” Khúc Tĩnh vội vàng xua tay, ân cần hỏi han, “Bác lên huyện xin tiền sửa đường à?”
“Đúng vậy.” Nói đến việc này, thôn trưởng lại bắt đầu thở dài, “Mùa đông chỗ chúng tôi vừa lạnh vừa buốt, hôm trước mà có tuyết, hôm sau đã đóng băng khắp nơi rồi, đường lại càng khó đi. Hai vợ chồng nhà Hồ năm ngoái đi xe máy về, vì đường trơn quá nên gặp tai nạn, bỏ lại con nhỏ với bố mẹ già mà đi trước. Tôi nghĩ năm nay nhất định không được để chuyện này xảy ra, phải sửa lại đường cho dễ đi, nhưng trong thôn chẳng có tiền mà quyên góp, huyện cũng không chịu cho, khó quá!”
Khúc Tĩnh cũng dần lo âu.
Hàn Trác Vũ yên lặng chú thích thêm hai chữ vào bên cạnh từ ‘Sửa đường’ trong đầu – Khẩn cấp.
“Đúng rồi, mọi người xong việc chưa? Qua nhà tôi ngồi chơi một lát nhé?” Thôn trưởng nở nụ cười, nhiệt tình mời.
Khúc Tĩnh không từ chối được, bị kéo đi, hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi phía sau.
“Hôm nay bắt đầu lạnh rồi, mọi người ngồi đi, tôi nhóm lửa.” Thôn trưởng lấy ba băng ghế sạch sẽ đặt cạnh lò sưởi, sau đó ra ngoài chẻ củi. Khúc Tĩnh ngồi thì thấy ngại, ra ngoài giúp đỡ.
“Mọi người không đun bằng than à? Tôi thấy trên núi có nhiều mỏ than lắm mà.” Khúc Tĩnh dựng thẳng khúc gỗ lên cho thôn trưởng bổ.
“Đun than thì phải khai thác từ mỏ, mấy thanh niên không về, ông già như chúng tôi sao mà lấy được. Củi này cũng phải tích trữ suốt một năm qua đấy, nếu không cứ ngồi chờ chúng nó về, có khi đã chết cóng từ lâu rồi.” Thôn trưởng vung rìu, chém vài nhát mới bổ đôi được khúc gỗ. Ông cũng già rồi, không còn khỏe mạnh nữa.
Hàn Trác Vũ yên lặng thêm một gạch đầu dòng ‘Quyên góp than’.
“Khi nào họ về?” Khúc Tĩnh hỏi.
“Sau khi vợ chồng nhà Hồ gặp tai nạn, bọn tôi liền bảo chúng nó năm nay đừng về nữa.” Thôn trưởng buông rìu, thở hổn hển.
Khúc Tĩnh dẫn bọn nhỏ nhặt gọn củi lại, xếp thành chồng chỉnh tề ở góc nhà.
Bổ củi xong, thôn trưởng nhóm lửa trong lò, đặt nồi lên, cắt mấy miếng thịt khô, lại cho hành tây gừng tỏi vào xào sơ qua, sau đó đổ nước vào đun, lại bỏ thêm củ cải, bắp cải, bí đao, rồi như nhớ tới cái gì, lại đi ra ngoài một chuyến, lúc về tay bê một chậu nhỏ đựng đầy nấm và hạt dẻ.
“Hôm nay mời mọi người ăn đặc sản.” Thôn trưởng cười ha hả, chỉ mấy cây nấm nói, “Đây là nấm dẻ, mọc trong rừng hạt dẻ, là đặc sản ở đây đấy. Ăn giòn lắm, ngửi mùi thì như nấm rơm, ăn lại giống thịt gà, nghe nói còn ngon hơn cả nấm hương – vua của các loại nấm ấy.”
Nấm dẻ hay còn gọi là nấm khiêu vũ, là một loại nấm ăn được rất quý, Khúc Tĩnh trước kia đã nghe nói đến, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn, vội vàng lấy một cây, đưa lên mũi ngửi, quả nhiên rất thơm.
Hàn Trác Vũ cùng Lôi Sâm cũng ngửi ngửi, còn chưa ăn đã thấy ứa nước miếng rồi.
Thôn trưởng cười, đổ hạt dẻ vào trong đống lửa, kiêu ngạo nói, “Chúng tôi ở đây chẳng có gì, chỉ có nhiều cây dẻ thôi, hàng năm ra quả nhiều đến không ăn hết, rơi xuống đất thành cả tầng ấy. Đợi lát mọi người ăn thử xem, vừa thơm vừa ngọt, còn ngon hơn hạt dẻ rang đường nhiều.”
Dừng một lát, ông buồn bã nói, “Nghe nói hạt dẻ rừng với nấm dẻ ở ngoài kia bán rất chạy. Hạt dẻ rừng mang ra thành phố một cân phải bán được đồng, nấm dẻ còn đắt hơn, một cân đồng. Đáng tiếc đường xá ở đây khó đi, đồ có tốt đến mấy cũng không thể mang ra ngoài bán.”
Hàn Trác Vũ nghe vậy, tai dựng đứng, hạt dẻ, nấm dẻ? Vấn đề cậu suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng có kết quả.
“, tìm tư liệu về cách gieo trồng hạt dẻ và nấm dẻ cho tôi với.”
“Được, kí chủ!” tích cực hưởng ứng.
Canh sôi lên, thôn trưởng thái nhỏ nấm đã rửa sạch, bỏ vào, dùng muôi khuấy, thấy tiếng xì xèo từ đống lửa, vội bới hạt dẻ ra, để cho hai đứa trẻ nhấm nháp.
Đợi vỏ bớt nóng, Hàn Trác Vũ bẻ một hạt, lấy nhân hạt dẻ vàng rực rỡ đang bốc hơi nóng ra, nhét vào miệng Lôi Sâm.
Lôi Sâm nhai nhai, mắt mở to, giơ ngón cái với anh Tiểu Vũ, khẳng định món này rất ngon! Sau khi ăn uống đủ dưỡng chất, bé đã trở thành ăn hàng chính hiệu.
Hàn Trác Vũ lại bóc cho Khúc Tĩnh và thôn trưởng mỗi người một hạt, sau đó mới bóc cho mình. Quả nhiên rất ngọt và thơm, đường hóa học không thể nào tạo ra vị như vậy được.
“Ra ăn cơm nào.” Thôn trưởng bưng nồi cơm từ bếp ra.
Vị nấm đã hòa quyện canh, ngoài ra còn mang theo vị thịt khô thơm lừng, hạt tiêu cay cay, ăn vào miệng cảm giác như vị giác bị kích thích hoàn toàn, không thể nào ngừng tiết nước bọt. Miếng thứ nhất còn chưa nuốt xong đã ăn miếng thứ hai, thứ ba…
Lôi Sâm vung đũa, đầu vùi vào bát, ăn như hổ đói. Khúc Tĩnh cùng Hàn Trác Vũ nhìn động tác rất ưu nhã, nhưng tốc độ gắp đồ ăn không chậm chút nào. Đây mới đúng là mỹ thực tự nhiên không bị ô nhiễm.
Cơm nước xong xuôi, trò chuyện với thôn trưởng một lát, Khúc Tĩnh thấy không còn sớm liền chuẩn bị ra về. Hàn Trác Vũ đỏ mặt, lúng túng hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi, “Thôn trưởng, nhà bác còn nấm dẻ không ạ?” Cậu muốn mang về cho chú Lôi ăn thử.
“Có có có, nấm mọc khắp đồi mà, cháu chờ một lát.” Thôn trưởng chạy ra rừng hạt dẻ trên núi sau nhà mình, chẳng mấy chốc đã hái được cả rổ nấm, lại lấy túi đựng vài cân hạt dẻ rừng bảo họ mang về. Mấy thứ này mọc đầy núi, ở xã Thông Nguyên cũng không phải hiếm, vậy nên Khúc Tĩnh thoải mái nhận.bg-ssp-{height:px}
Hôm nay về sớm, Lôi Đình còn chưa tan tầm, nhân tiện Vương Phương cho ít thịt tươi và rau củ, Hàn Trác Vũ vừa về đến nhà liền vào bếp, lấy di động ra gửi tin nhắn – “Chú Lôi, bọn cháu về rồi, tối nay không cần ra căng tin mua cơm đâu, cháu nấu món ngon cho chú.”
Lôi Đình nhìn chằm chằm di động, khóe miệng không kìm được nhếch lên, bỗng có cảm giác tim nóng bừng lên.
“Ừ, chú sẽ về nhanh thôi.”
Đọc tin nhắn xong, Hàn Trác Vũ mặc tạp dề vào, nói với , “Bật video dạy nấu nấm dẻ đi.”
“Được, kí chủ.” lập tức tìm kiếm.
Xào, nấu, chiên, hầm, làm súp, làm nhân bánh… Nấm dẻ có thể làm rất nhiều món, Hàn Trác Vũ chọn vài video xem kĩ, cuối cùng quyết định làm cải xào nấm, bánh nấm chiên, thịt xào nấm.
Rửa sạch nấm, thái miếng nhỏ, lại thái thịt và rau củ, cuối cùng đánh trứng với bột mì làm bánh nấm, tất cả chỉ mất phút, nhìn mà tấm tắc, “Kí chủ, cậu đã trở thành ông chủ gia đình hợp cách rồi, lấy được cậu đúng là may mắn của đồng chí Đại Chính!”
Tay cầm dao khẽ run lên, thiếu niên đỏ mặt, yếu ớt mở miệng, “Làm ơn im lặng đi!”
cười ha hả.
Sắp đến giờ tan tầm rồi, xào xong hết mọi thứ là chắc chú Lôi về. Thiếu niên vội vàng bật bếp, cho hành băm vào phi thơm, sau đó lại bỏ nấm vào, xào qua, rồi lại thêm cải trắng. Mùi thơm nức bay ra từ phòng bếp, khiến người thèm thuồng. Vừa mới ăn cơm được một lúc, Khúc Tĩnh cùng Lôi Sâm lại thấy đói rồi.
Xào đồ ăn xong, thiếu niên lấy hạt dẻ, dùng dao khía một khe nhỏ, bỏ vào nồi áp suất rang. Trong nhà không có lò, đành phải dùng phương pháp này vậy.
Cậu vừa xả áp suất xong, Lôi Đình liền vào cửa, chào Khúc Tĩnh, hôn con trai, rồi nhanh chóng bước vào phòng bếp.
“Làm món gì ngon cho chú à?” Anh rất tự nhiên ôm lấy thiếu niên, hôn nhẹ lên môi cậu, biểu cảm dịu dàng đến chảy nước.
“Chú thay quần áo trước đi, lát đến giờ ăn là biết.” Hàn Trác Vũ tai đỏ bừng.
“Ừ.” Lôi Đình lại hôn lên môi thiếu niên, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Mùi đồ ăn thơm nức phòng, vừa mới ăn lúc ba giờ ở nhà thôn trưởng xong, Khúc Tĩnh cùng Lôi Sâm lại cầm bát ăn tiếp.
Hàn Trác Vũ gắp cho chú Lôi ít thịt xào nấm, dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh.
“Ngon lắm!” Lôi Đình giơ ngón cái, chần chờ nói, “Đây là nấm gì vậy? Vị rất đặc biệt.”
“Đây là nấm dẻ, có thể phòng chống ung thư, điều hòa huyết áp, bổ máu. Nó còn tăng khả năng miễn dịch, xúc tiến quá trình đốt mỡ, có thể dùng để giảm béo, làm đẹp. Nấm dẻ rất dinh dưỡng, có nhiều axit amin, lượng anbumin trong nấm này còn cao gấp đôi nấm hương, rất tốt cho người mắc bệnh xơ gan, tiểu đường, phù chân. Ăn nhiều có thể bồi bổ sức khỏe, kéo dài tuổi thọ.” Bệnh nghề nghiệp của Khúc Tĩnh tái phát.
“Không ngờ xã Thông Nguyên lại có thứ tốt như vậy.” Lôi Đình lại gắp thêm một miếng, xoa đầu thiếu niên, “Đương nhiên vẫn là Tiểu Vũ nhà mình khéo tay, nấu ngon thế này.”
Hàn Trác Vũ cong môi, lúm đồng tiền bên má ẩn hiện.
Lôi Sâm cúi đầu ăn hơn nửa bát cơm, giờ mới chậm rãi mở miệng, “Ngon – hơn – thôn – trưởng – nấu!”
Đấy là vì Tiểu Vũ dùng nguyên liệu tươi! Khúc Tĩnh trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng không dám nói với hai người bao che khuyết điểm này.
“Thử cái này đi.” Hàn Trác Vũ vào bếp, bưng bát hạt dẻ đã rang ra, cẩn thận bóc vỏ rồi đưa tới bên miệng Lôi Đình.
Lôi Đình há miệng ngậm lấy, lưỡi làm bộ như vô tình quét qua đầu ngón tay thiếu niên.
Lôi Sâm cũng há mồm chờ được đút.
Hàn Trác Vũ dứt khoát bóc hết hạt dẻ, đút cho hai người một trái một phải.
Khúc Tĩnh cũng muốn ăn, lại bị Lôi Sâm đẩy ra, đành phải tự mình vào bếp lấy.
“Vị thế nào?” Ăn gần xong, Hàn Trác Vũ chờ mong hỏi.
“Ngọt lắm.” Lôi Đình nhét một viên vào miệng thiếu niên.
Lôi Sâm gật đầu khẳng định, cũng đút cho anh Tiểu Vũ một viên.
“Hạt dẻ rừng hàm lượng dinh dưỡng rất cao, vị rất độc đáo, ngọt mà không ngán, có thể làm lương thực cũng có thể nấu ăn, rất tốt cho dạ dày, dưỡng thận, chắc xương. Vỏ dễ bóc, vị ngọt ngon miệng, hàm lượng anbumin là .%, chất béo là .%, tinh bột là %. Ngoài ra còn có hàm lượng beta-carotene cao, có rất nhiều loại axit amin, vitamin, khoáng chất cần thiết cho cơ thể. Đây là một loại thực phẩm thượng đẳng.” Khúc Tĩnh chậm rãi nói.
Những điều này Hàn Trác Vũ cũng biết, nhưng nghe người khác nói, trong lòng lại càng thêm yên tâm. Vị ngon, giàu dinh dưỡng, có thể dùng làm thuốc, hạt dẻ rừng và nấm dẻ nhất định sẽ bán chạy, xã Thông Nguyên có hi vọng rồi.