Lôi Phong Hệ Thống

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sợ đứa nhỏ ồn ào khiến cảnh sát chú ý, thanh niên da trắng kia không quan tâm bạn gái can ngăn, tiêm một mũi thuốc phiện cho Jessica. Tuy liều thuốc không lớn, nhưng đối với một đứa trẻ mới hai ba tuổi mà nói cũng là trí mạng. Chẳng mấy chốc, Jessica đã xuất hiện tình trạng đồng tử thu nhỏ, làn da lạnh ngắt ướt đẫm mồ hôi, hô hấp yếu ớt.

Trong lúc cấp cứu, mấy lần liền bác sĩ đã thông báo với vợ chồng Clinton chuẩn bị tinh thần, nhưng tuân theo nguyên tắc dù chỉ có cơ hội mỏng manh cũng không thể bỏ, cuối cùng họ cũng đoạt được đứa bé từ tay tử thần.

Nhìn con gái hôn mê, ông Clinton giận dữ vô cùng, gửi đơn kiện cục cảnh sát lên tòa án, lại giấu thân phận hai người châu Á có liên quan. Nạn phân biệt chủng tộc vẫn là khối u ác tính trong xã hội nước A, vì kì thị chủng tộc mà để kẻ bắt cóc chạy trốn, đồng thời giam giữ người tốt, đây chắc chắn là scandal lớn nhất năm.

Trong lúc nhất thời, cục cảnh sát Florida nhận vô số nghi ngờ và chất vấn, hai viên cảnh sát không hoàn thành nhiệm vụ bị cho thôi việc vĩnh viễn, cảnh sát trưởng từ chức để nhận lỗi, thống đốc cũng công khai xin lỗi người bị hại và dân chúng.

Đàm phán suốt hai ngày với quan chức Florida, một nhà ba người giờ mới có thời gian rảnh đến bệnh viện xem Jessica.

“Bé vẫn chưa tỉnh à?” Sau khi tiêu độc, vào phòng giám sát, Lôi Đình nhíu mày nhìn bé gái đang nằm trên giường bệnh.

“Đã hôn mê suốt ba ngày rồi. Bác sĩ nói thuốc phiện đã ăn mòn não bộ của bé, có khả năng…” Bà Clinton che miệng nghẹn ngào, ông Clinton ôm chặt vai bà, mắt đỏ bừng. Đây là bảo bối mà hai người trông chờ hơn năm mươi năm mới có được! Bé còn nhỏ như vậy, sao lại có người nhẫn tâm… Thậm chí còn là người thân thiết nhất của bé!

Cảnh này khiến Lôi Đình nhớ tới việc con trai bị bắt cóc, anh rất hiểu tâm trạng của vợ chồng Clinton, vậy nên anh chỉ biết giữ im lặng. Giờ nói gì cũng không có tác dụng, trừ khi có thể làm cho đứa nhỏ tỉnh lại.

“Thượng đế à, xin hãy cứu con của chúng con!” Trong đầu không ngừng truyền tới lời khẩn cầu thành kính của vợ chồng Clinton, Hàn Trác Vũ chần chờ giây lát, chậm rãi đi qua, vươn tay đặt lên vầng trán lạnh như băng của cô bé.

“Làm cho bé tỉnh lại đi, ”

“Hệ thống tôi không phải thượng đế!” lầm bầm, nhưng vẫn phát điện, kích thích tế bào não của cô bé. Các thiết bị y tế giám sát đột nhiên kêu tít tít liên hồi, khiến vợ chồng Clinton sợ hãi nhảy dựng. Nhưng chờ đến khi họ chạy đến bên giường kiểm tra, thiết bị lại hoạt động bình thường.

“Ôi chúa ơi! Thượng đế chắc chắn đã nghe thấy lời cầu khẩn của em, con sắp tỉnh! Con chắc chắn sắp tỉnh rồi! Lông mi con rung rung rồi kìa!” Bà Clinton hét lên.

“Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi! Con tôi sắp tỉnh rồi!” Ông Clinton vò đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét. Ông hiển nhiên quên mất việc bên giường có chuông gọi bác sĩ.

Lông mi con gái lại rung rung vài lần, miệng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, khiến bà Clinton luống cuống đến phát khóc. Bà ôm chặt thiếu niên người châu Á, chia sẻ tâm trạng vui sướng khôn tả của mình với cậu, “Cháu chắc chắn là thiên sứ mà thượng đế cử xuống! Lúc nào cũng đem lại vận may cho Jessica!”

“Đinh ~ Nhận được điểm giá trị cảm ơn từ bà Clinton!”

Hàn Trác Vũ không giãy dụa, cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi đột ngột trong cảm xúc của người mẹ này, nếu không có mình đỡ, chỉ sợ bà đã sớm không đứng vững.

Lúc bác sĩ vào, Jessica đã tỉnh, yếu ớt gọi bố mẹ. Vợ chồng Clinton vội vàng đi tới, một trái một phải nắm chặt tay bé. Kiểm tra não bộ, kiểm tra đồng tử, kiểm tra bình truyền nước, trong phòng bệnh rối loạn hơn hẳn, nhưng ai nấy đều nở nụ cười mừng rỡ.

Lôi Đình và hai đứa nhỏ yên lặng ra về.

Hành trình sau này đều do gia tộc Clinton phụ trách tiếp đón, tình trạng của Jessica dần chuyển biến tốt đẹp, hai ông bố có cùng trải nghiệm cũng trở nên thân thiết hơn hẳn. Nửa tháng chẳng mấy chốc đã qua, các trường đại học lần lượt khai giảng. Lôi Đình mua một căn hộ m ở gần Đế đại, trang trí lại theo sở thích của thiếu niên.

Trước khi nhập học chính thức còn phải học quân sự. Kì quân sự của Đế đại nổi tiếng nghiêm khắc, chẳng những thời gian dài mà còn bắt sinh viên đến trại huấn luyện quân sự ở ngoại thành, đồng thời mời huấn luyện viên chuyên nghiệp nhất, khiêm khắc nhất về huấn luyện suốt một tháng trời. Đây chắc hẳn là tin dữ với rất nhiều cô cậu được nuông chiều từ bé.

Vợ vừa tới tay, còn chưa ôm ấm đã phải đưa đi, Lôi Đình sa sầm mặt.

“Để anh dọn đồ, em qua chơi với Tiểu Sâm đi.” Anh cẩn thận đặt gối, chăn, ga, đệm được phát thống nhất lên giường vị trí đẹp nhất, ngẩng đầu quan sát phòng ngủ.

Vách tường hơi ố vàng, bàn hơi cũ, nhưng vẫn tốt hơn ký túc xá xã Thông Nguyên nhiều, không phải lo Tiểu Vũ ở không quen.

Hàn Trác Vũ đưa di động của mình cho Lôi Sâm chơi, mở vali lấy một quả cầu thủy sinh đặt lên mặt bàn gần cửa sổ. Bên trong quả cầu là ba người bằng bột, nhìn giống hết ba người họ.

“Em mang cả cái này đến à?” Lôi Đình nhéo mũi cậu.

“Trong lúc học quân sự không được dùng điện thoại và máy tính, sẽ nhớ hai người.” Hàn Trác Vũ thẳng thắn nói.

Lòng mềm nhũn, Lôi Đình đang định ôm lấy thiếu niên mà hôn, cửa đột nhiên mở ra, một cậu nam sinh béo tròn kéo một chiếc vali to đùng tới, đằng sau là hai vợ chồng tuổi trung niên, tay cầm rất nhiều đồ.

“Tôi còn tưởng mình là người đầu tiên đến cơ!” Nam sinh tiện tay vứt vali qua một bên, cười ha hả nói, “Chào mọi người, tôi là Cao Văn Thiên, viện Y học.”

“Xin chào, Hàn Trác Vũ, viện Y học.” Hàn Trác Vũ khẽ gật đầu.

“A, ông là Hàn Trác Vũ à? Thần tượng a! Ngoài đời còn đẹp hơn ảnh nhiều!” Cao Văn Thiên rất muốn ôm chầm lấy bạn cùng phòng mới, thoáng nhìn người đàn ông mặt lạnh phía sau thì khựng lại, rất biết điều đổi thành bắt tay.

Hàn Trác Vũ không quen nhận lời khen ngợi khoa trương như vậy, chỉ khẽ cong môi liền tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Lôi Đình nhanh chóng trải ga giường, gấp chăn thành viên gạch vuông vắn, không hề có nếp nhăn.

Bố mẹ của cậu mập kia nhìn thấy thì tán thưởng không thôi, đợi người ta làm xong thì cũng học theo.bg-ssp-{height:px}

“Được rồi, hai người phải về rồi, chú Lôi vừa mới nhậm chức, chắc hẳn sẽ rất bận.” Nhìn đồng hồ, Hàn Trác Vũ lấy lại di động của mình, ôm bé con, chuẩn bị tiễn hai bố con xuống tầng.

“Em tự đi đượ!c!” Lôi Sâm chọc học má lúm đồng tiền của anh Tiểu Vũ, mắt to nháy nháy, ngoan ngoãn cực kì.

Hàn Trác Vũ hôn lên má mềm nhũn của bé con, đặt bé xuống.

Vừa được tự do, Lôi Sâm lập tức đổi hướng chạy vào trong phòng, hai tay hai chân ôm lấy cột giường, hét lớn, “Con muốn ở lại huấn luyện quân sự với anh Tiểu Vũ!”

“Không được! Con theo bố về, ngày mai nhà trẻ khai giảng rồi!” Lôi Đình nhức đầu vô cùng, đi tới định gỡ tay con ra, lại sợ làm con đau nên không dám dùng sức. Hai bố con giằng co một hồi, khiến cho chiếc giường tầng cũng dần nhích ra ngoài.

Chân Lôi Sâm bị bố nhấc lên, người lơ lửng, hai tay vẫn nắm chặt cột giường, áo cuộn lên, để lộ cái bụng tròn tròn trắng trắng.

Cái thằng này, giờ cũng học được ăn vạ rồi! Hàn Trác Vũ nâng trán thở dài.

“Ha ha ha, bé nhà cậu cá tính thật!” Cao Văn Thiên cười đến ngửa tới ngửa lui, túi khoai tây chiên đang cầm trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống. Mẹ Cao nhéo lưng con một cái, bảo cậu trật tự. Bố Cao cũng theo chính, tất nhiên nhận ra Lôi trung tướng uy danh hiển hách, không ngờ bình thường lại ‘thất bại’ như vậy, ngay cả con trai cũng không quản được.

Hai bố con vẫn còn giằng co, Hàn Trác Vũ không nhìn được nữa, kéo lại áo cho thằng bé, hôn lên mu bàn tay mập mạp, xoa xoa đầu bé, dỗ dành, “Tiểu Sâm ngoan nào, về với bố đi. Nếu không anh Tiểu Vũ không thích em nữa đâu.”

“Không muốn!” Đối với một đứa trẻ, mất đi ‘tình yêu của mẹ’ là hình phạt đáng sợ nhất. Lôi Sâm lập tức buông tay, nước mắt lưng tròng nhìn anh Tiểu Vũ.

“Vậy mới ngoan chứ! Anh Tiểu Vũ thích Tiểu Sâm nhất.” Kỹ năng dỗ trẻ con đã đạt đến thượng thừa, Hàn Trác Vũ rất tự nhiên ôm lấy mặt bé, dùng sức hôn một cái.

“Cháu không ở nhà một tháng, chú cũng chẳng biết làm thế nào nữa.” Lôi Đình lắc đầu cười khổ.

Một nhà ba người chậm rãi xuống cầu thang.

“Họ tình cảm tốt thật!” Nhìn thấy người đàn ông cao lớn kia lúc qua khúc ngoặt liền cúi đầu hôn lên mặt thiếu niên, Cao Văn Thiên tựa cửa, cảm thán.

“Còn nhìn cái gì nữa hả? Mau thu dọn đồ đạc đi! Chỗ đồ ăn vặt này là của Tiểu Vũ đấy, đừng có độc chiếm, biết chưa!” Mẹ Cao lấy mấy hộp sữa chua và bánh bích quy ra, để sang một bên.

“Cuối cùng cũng gặp được ‘con trai lý tưởng’ của mẹ rồi, nên không cần con nữa đúng không?” Cao Văn Thiên liếc nhìn, giọng chua chát, lại nhân cơ hội chọn mấy món mình thích nhất nhét vào túi áo.

Đợi khi Hàn Trác Vũ quay lại, bố mẹ Cao Văn Thiên đã ra về, có thêm ba tân sinh nữa vào phòng, hành lý chất đầy đất, nhìn hỗn loạn vô cùng.

“Hàn Trác Vũ, ông cầm lấy cái này đi.” Cao Văn Thiên đặt một túi đồ ăn vặt lên bàn học mà Hàn Trác Vũ chọn, lại kéo cậu ra cửa, chỉ một nam sinh đeo kính, dáng cao cao, “Kia là Quách Thượng Nho, người tỉnh SD, tính được lắm, bố mẹ đều là giảng viên đại học.” Lại chỉ một nam sinh đang ngồi vắt chân chơi điện thoại, gương mặt khá đẹp trai nói, “Cậu ta là Tiết Minh, người Ma Đô, nghe nói nhà buôn bán lớn, nhìn kia kìa, điện thoại, giày, ba lô, thắt lưng toàn LV thôi, hâm mộ thế!”

Cao Văn Thiên tuy nói hâm mộ, biểu cảm lại rất bình thản. Người nhà họ Tiết có vẻ kênh kiệu, phải biết là ở Đế đô này, gặp bừa một người cũng là con ông này cháu bà kia, người ta chỉ dùng một tay thôi là có thể bóp chết cậu ta, chẳng hạn như người đang đứng cạnh mình.

“Đây là Trương Vĩ, người HN.” Cao Văn Thiên chỉ một nam sinh đang cúi đầu dọn đồ, người gầy teo. Cậu ta hình như ở nông thôn, bố mặc một chiếc áo sơ mi cũ kĩ, quần vải sờn, vì trời nóng quá, ống quần xắn lên, để lộ đôi xăng-đan thời xưa, móng chân móng tay rất dài, đen đen vàng vàng, nhìn rất không sạch sẽ.

“Bố về đi, tự con làm được.” Trương Vĩ sa sầm mặt khuyên bố về.

“Ai, bố về trước vậy, ruộng ở nhà còn bao nhiêu là việc, mẹ con một mình không làm hết được.” Người đàn ông khắc khổ nhặt lấy túi da rắn trên mặt đất, cẩn thận bước đi.

“Ai, ông đi đứng kiểu gì đấy hả, đi đường phải nhìn chứ! Túi của tôi mới mua, mất vài vạn đấy! Ông có đền được không hả?” Mẹ Tiết Minh là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, chỉ là mở miệng ra thì chẳng thấy sang chút nào.

“Để tôi xem.” Bố Tiết Minh đang sắp xếp đống quần áo hàng hiệu cho con, nghe vậy thì đi qua, đau lòng nhìn vết nhăn trên chiếc túi da.

“Xin lỗi chị!” Người đàn ông trung niên mặt đỏ tới tận mang tai xin lỗi.

Trương Vĩ vốn sa sầm mặt mày nay lại càng tối tăm, hai tay nắm chặt lại.

“Túi da này là hàng hiệu, độ co dãn rất cao, vết nhăn nhỏ này chẳng mấy chốc là biến mất thôi, chị xem. Giờ không thấy nữa rồi này.” Bố Quách Thượng Nho đi tới hòa giải, khí chất dịu dàng kia rất dễ xoa dịu lòng người.

“Quả nhiên là LV, tiền nào của đấy.” Quách Thượng Nho còn cười nói thêm một câu.

Mẹ Tiết thấy vết nhăn dần biến mất khi đối phương vuốt phẳng, lòng hư vinh lại được thỏa mãn, hừ nhẹ một tiếng, xem như bỏ qua cho người đàn ông trung niên kia.

“Chúng ta có thể kết bạn với Quách Thượng Nho, những người khác phải xem thế nào đã. Còn một người chưa tới, nghe nói là ở NM, dân thảo nguyên đó.” Cao Văn Thiên thì thầm với Hàn Trác Vũ.

“Cậu mập mạp này khôn khéo thật, tin tức lại linh thông. Kí chủ có thể làm bạn với cậu ta.” đúng lúc đề nghị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio