Lối Rẽ

chương 85

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng họp, Hà Xuyên Châu tập trung ghi chép.

Thông tin mẹ Chu đưa ra quá rời rạc, trong khi đó bà còn nói chuyện với họ hơn một tiếng, trong đầu Hà Xuyên Châu chỉ toàn là giọng phổ thông mang theo tiếng địa phương của bà ấy.

Khi mọi người ngồi hết vào chỗ, cô ra hiệu cho Thiệu Trí Tân đóng cửa lại, sau đó một tay cô chống lên bàn, giới thiệu ngắn gọn cho mọi người về tình cảnh gia đình Chu Thục Quân.

“Bố Chu Thục Quân đã mất khi cô ấy học cấp ba, mẹ không đi học, không rành điện thoại thông minh, trong làng cũng không có ngân hàng, muốn rút tiền phải lên tận thị trấn. Vậy nên thông thường, cách hai, ba tháng Chu Thục Quân sẽ về quê một chuyến, mua cho mẹ ít đồ dùng hàng ngày, để lại cho bà số tiền đủ để sống.”

“Bởi vì Chu Thục Quân vừa xinh đẹp lại hiếu thảo nên có người trong làng ghen ăn tức ở, đi rêu rao cô ấy làm công việc bán sắc trên thành phố. Trước đó có một lần, một đứa bé chạy tới trước mặt cô ấy nói vậy, Chu Thục Quân nổi trận lôi đình, cãi một trận to với người trong làng. Trong lúc cãi cô ấy có lỡ lời nói sẽ không về làng nữa, thế là tần suất cô ấy về quê ngày một ít. Năm 2015, chỉ khi gần Tết cô ấy mới về nhà một lần.”

Hà Xuyên Châu gõ bút lên bàn theo tiết tấu, ánh mắt lướt qua tờ giấy, sau đó nhìn về phía đồng nghiệp ở hai bên, nói ngắn gọn đoạn tổng kết.

“Tần suất hai mẹ con gọi điện cho nhau không nhiều lắm, thường là Chu Thục Quân chủ động gọi cho mẹ. Lần gọi cuối cùng là ngày 2 tháng 12 năm 2015, Chu Thục Quân nói với mẹ, cô ấy muốn tích tiền mua nhà ở thành phố A, mẹ cô ấy chỉ khuyên cô ấy kết hôn sớm chút, hai người vì vậy xảy ra tranh cãi kịch liệt. Sau đó họ không nói gì với nhau nữa. Mãi cho tới Tết năm 2016, bên phía Chu Thục Quân không có thông tin gì, mẹ Chu mới phát giác ra điểm bất thường nên đã báo án mất tích. Do vậy mẹ Chu không biết gì cả.”

Anh Hoàng chia cho mọi người tài liệu vừa in ra: “Khi chúng tôi điều tra vụ án Giang Tĩnh Trừng tự sát, chúng tôi có tìm được bức ảnh này trong điện thoại cô ấy. Khi đó chúng tôi cũng đã đi hỏi mấy người trong ảnh về cuộc sống của cô ấy.”

Trong ảnh là sáu cô gái ngồi trên sofa đỏ, Giang Tĩnh Trừng ngồi chính giữa, tay cầm một chiếc bánh kem nhỏ. Đèn trong phòng hơi tối, rèm cửa được mở một nửa, Chu Thục Quân còn ôm một bó hoa.

“Theo mấy người khác nói, Giang Tĩnh Trừng khá cô độc, người duy nhất có thể bắt chuyện được với cô ấy là Chu Thục Quân. Lần sinh nhật này cũng do Chu Thục Quân đứng ra tổ chức.”

Đây là vụ án ba năm trước, một số người trong đội không biết về điều này. Anh Hoàng giơ bức ảnh lên cao, chỉ vào mỗi người rồi đọc tên họ.

“Khi chúng tôi đi hỏi, Chu Thục Quân đã không đi làm hơn nửa tháng, điện thoại cũng không gọi được, cũng không tìm thấy cô ấy trong nhà thuê. Bởi vì điều này không liên quan tới vụ án mấy nên phía cảnh sát không tiến hành điều tra thêm, chỉ tiện thể đưa tình trạng của cô ấy vào hồ sơ vụ án.”

Từ Ngọc nhìn chằm chằm bức ảnh đã được chỉnh sửa quá đà, lại so sánh với bức ảnh chụp Chu Thục Quân ngồi trước cửa sổ, cô ấy thấy cho dù đặt hai bức ảnh ở cạnh nhau, cô ấy khó lòng nhận ra là cùng một người.

Cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Tức là rất có thể Chu Thục Quân đã mất tích từ đầu tháng 12 năm 2015?”

“Đúng.” Anh Hoàng bỏ bút xuống, hạnh phúc ôm lấy ngực: “Khi đó bị Giang Bình Tâm ép chứ không đâu chúng tôi rảnh rỗi đi điều tra Chu Thục Quân làm gì? Nhưng nếu không có lần đó, chắc cũng không có thông tin quan trọng này rồi.”

Anh ấy cảm thấy vào một ngày nào đó trong tương lai gần, anh ấy phải cảm ơn chính bản thân mình, nếu năm đó anh không nghiêm túc làm việc, sao có được hồi đáp như ngày hôm nay?

Hà Xuyên Châu nói: “Giang Tĩnh Trừng không có sổ hổ khẩu hay giấy cư trú tại thành phố A, sau khi thành phố tiến hành siết chặt quản lý nhân khẩu, cô ấy không tìm được công việc phù hợp. Tôi nhớ Trịnh Hiển Văn từng nói Giang Tĩnh Trừng làm việc ở club, đó là công việc Trịnh Tần Mỹ đã tìm Hàn Tùng Sơn, nhờ ông ta giới thiệu cho. Hàn Tùng Sơn và Thẩm Văn Chính quen biết nhau bao năm như vậy, có quan hệ lợi ích, lại được đối phương giúp đỡ vô số lần, vậy khi Thẩm Văn Chính tới thành phố A, Hàn Tùng Sơn “tiếp đãi” là quá hợp tình hợp lý. Tôi nghĩ Chu Thục Quân quen Thẩm Văn Chính trong club.”

Thiệu Trí Tân cũng không muốn khiến người khác cụt hứng, nhưng khi nhìn một vòng, thấy không ai chủ động đưa ra ý kiến, cậu vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Liệu có khi nào là trùng hợp không? Dù sao cũng chỉ là bức ảnh nhìn qua từ nhiều năm về trước, người bình thường không thể có trí nhớ tốt thế được. Bà ấy thật sự nhớ ra Thẩm Văn Chính sao?”

“Tôi cảm thấy thật sự là trùng hợp, nhưng không phải kiểu như cậu nói.” Hà Xuyên Châu đáp, cô đứng dậy, đặt túi nilon đen vào giữa bàn.

Mọi người rướn cổ, hỏi: “Đây là gì thế?”

Từ Ngọc nhanh tay cầm nó lên, phát hiện bên trong có một chiếc đồng hồ.

“Tôi điều tra ra, giá bán của chiếc đồng hồ này là hơn 300 nghìn tệ, là đồ Chu Thục Quân mang về. Mẹ cô ấy không biết giá của nó nên đã tiện tay thu gom lại cùng với đống phế liệu. Sau khi Chu Thục Quân mất tích, bà ấy lại tìm nó, cảm thấy đây có thể là chứng cứ.” Hà Xuyên Châu hất cằm: “Lúc đó còn có một tấm thiệp cạnh đồng hồ.”

Thiệp không viết gì cả, chỉ có một dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ”, phần đề chữ có ghi “Thẩm”.

Muốn điều tra lịch sử mua bán chiếc đồng hồ này không hề khó, từ trước tới giờ Thẩm Văn Chính chưa bao giờ che giấu các khoản chi tiêu của bản thân, như vậy mới có thể tạo ra lời hồi đáp “tôi tình cô nguyện” khi đối phương có ý định tố cáo.

Hơn nữa khi mua chiếc đồng hồ này, ông ta cũng không ngờ sau này Chu Thục Quân sẽ xảy ra chuyện.

“Chậc.” Từ Ngọc tiếp lời: “Ông ta hào phóng phết, trước đây cùng lắm ông ta chỉ mua cho Đào Tư Duyệt quần áo thôi, cộng tất cả lại cũng không bằng một chiếc đồng hồ này.”

Anh Hoàng sửa lại: “Yếu tố chính khi đối phó với Đào Tư Duyệt là có được lòng tin của Đào Tiên Dũng, ông ta đầu tư rất nhiều cho Đào Tiên Dũng. Chu Thục Quân làm việc ở club, số người giàu cô ta gặp đâu phải một hai người, không chịu chảy ít máu thì sao phù hợp với thân phận của ông ta được?”

Từ Ngọc hừ lạnh một tiếng, chế giễu: “Chứng tỏ tiền của Thẩm Văn Chính rất nguy hiểm.”

“Giấu đầu hở đuôi thôi, tên cũng không dám viết hoàn chỉnh.” Thiệu Trí Tân híp mắt, thể hiện sự khinh miệt tột cùng với Thẩm Văn Chính: “Có phải ông ta đã lường trước được cái tên họ Thẩm nào đó này sẽ xuất hiện trên thông báo bên cảnh sát sớm thôi không.”

Mọi người lần lượt đồng ý.

Mặc dù chửi ông ta là vậy nhưng khi sờ đồng hồ, mọi người vẫn rất nhẹ nhàng.

Anh Hoàng nghiêng người về phía trước, căng thẳng nói: “Được rồi, đừng sờ nữa, ghi chép xong thì mau trả về cho người ta đi. Đừng để viên kim cương nào khảm trên đồng hồ rơi trong phòng họp của chúng ta.”

Mấy người nói đùa mấy câu rồi im lặng, trả đồ về chỗ cũ, đợi lệnh của Hà Xuyên Châu.

“Hiện giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định sự mất tích của Chu Thục Quân có liên quan tới Thẩm Văn Chính hay không, nhưng khả năng bị hại của cô ấy là rất cao. Chúng ta cần xác định lại thời gian cô ấy mất tích, tìm được thi thể và địa điểm hãm hại.” Hà Xuyên Châu chỉ vào một người: “Họp xong cậu đi tới mấy cửa hàng hiệu điều tra lịch sử mua bán xem.”

“Ok.”

“Cậu đi điều tra nhật ký điện thoại của Chu Thục Quân.”

“Rõ.”

“Trong sáu người trên ảnh, chúng ta tập trung vào Tôn Ích Diêu và Liễu Huệ Dung, là hai người ở bên này. Hai cô gái còn lại chỉ gặp Chu Thục Quân đúng một lần, Tôn Ích Diêu tình cờ gặp họ trên đường nên mới mời họ tới, chắc họ không biết nhiều điều đâu. Từ Ngọc, cô và…”

Anh Hoàng thấy cô nhìn về phía mình bèn đáp: “Cô ấy và Trí Tân đi hỏi, hai người họ lạ mặt.”

“Được. Vậy anh Hoàng, anh và tôi đi tìm chủ nhà.” Hà Xuyên Châu gấp sổ lại, nói rành rọt: “Tan họp.”

***

Hà Xuyên Châu có thói quen ghi chép lại những manh mối vụn vặt. Những nội dung không liên quan sẽ không được ghi lại trong hồ sơ vụ án, nhưng vẫn sẽ được ghi trong sổ của cô, ví dụ như cách thức liên lạc với chủ nhà.

Cô tìm sổ ghi chép từng dùng năm 2016, gọi theo số ghi bên trong, may mắn là đối phương không đổi số điện thoại.

Hai bên hẹn gặp nhau tại cổng khu dân cư.

Chủ nhà là một phụ nữ trung niên, bà ấy đã tới từ lâu, mặc trên mình bộ váy dài màu xanh lam nhạt, đứng đợi dưới gốc cây.

Hà Xuyên Châu chào hỏi bà ấy, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Về sau Chu Thục Quân không tới tìm bác sao?”

Mấy ngày nay, nhiệt độ ở thành phố A khá cao, chủ nhà choáng váng trước nắng nóng gay gắt, không mở nổi mắt ra, mặt nhăn lại, không nhìn ra được biểu cảm: “Cô gái đó sao? Không có.”

Hà Xuyên Châu: “Vậy đồ đạc của cô ấy đâu?”

“Tôi… Ờ…” Đối phương lắp bắp: “Cũng chẳng phải đồ giá trị gì.”

Hà Xuyên Châu bất ngờ: “Bác vứt đi rồi sao?”

Chủ nhà khổ sở đáp: “Nhà đó tôi cho thuê mà, tôi kiếm cơm vào nó cả. Tôi du di cho cô ta thêm hai tháng nữa, hơn thì tôi đành chịu, tôi hết cách rồi nên đã chuyển đồ của cô ta vào nhà kho. Một năm sau cô ta vẫn không tới nhận, tôi chỉ đành vứt quần áo của cô ta đi. Tôi đâu thể bảo quản miễn phí cho cô ta mãi được.”

Chủ nhà vừa nói vừa đưa họ đi tới hành lang.

Trong nhà xe dưới tầng hầm có một phòng trống, người buôn bán đã biến nó thành nhà kho loại nhỏ để bán hàng. Đường đi tới đó khá vòng vèo, tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh trong không gian.

Bà ấy đi rất nhanh, sau khi tới nơi thì cúi người mở cánh cửa cuốn phía trước ra: “Chỉ còn lại mấy đồ này thôi.”

Anh hoàng kéo hẳn cửa lên, bật đèn bên trong, rồi đi vào cùng Hà Xuyên Châu.

Bên trong chỉ còn lại ít đồ gia dụng và đồ điện loại nhỏ, còn có một ít hộp đồ được đóng gói hoàn chỉnh.

Chủ nhà đứng ở cửa, thấy hai người lục tìm kỹ quá, lo họ sẽ truy cứu trách nhiệm nên vội giải thích: “Tôi không kiếm tiền bằng mấy thứ này đâu! Quần áo tôi cũng đâu mặc vừa, đồ dùng hàng ngày càng không đáng mấy đồng. Các anh nhìn xem, đồ đắt tôi vẫn để ở đây cho cô ta, cùng lắm chỉ có hai cái túi, tôi sờ thấy nó là tôi giả nên mới lấy đi, không thì tôi trả lại cho hai người.”

Anh Hoàng quay đầu cười nói: “Chị yên tâm, chúng tôi không tới tìm chị tính tổng thiệt hại. Phiền chị nói cho chúng tôi nghe tình hình của cô ấy.”

Chủ nhà khó xử: “Chẳng có gì để kể cả. Chủ nhà và khách thuê không phải chỉ là quan hệ trao đổi tiền bạc thôi sao? Tôi đâu thể tâm sự với cô ta được? Làm vậy người ta còn tưởng tôi có âm mưu gì.”

Anh Hoàng cảm thấy buồn cười, lấy điện thoại ra, cho bà ấy xem ảnh của Thẩm Văn Chính. Chủ nhà vừa nhìn đã nhận ra, trợn tròn mắt: “Đây không phải người lên tivi mấy ngày trước sao?”

Anh Hoàng hỏi: “Trước đây chị từng gặp sao?”

Chủ nhà tiếc nuối lắc đầu: “Không.”

Anh Hoàng chợt thất vọng.

Hà Xuyên Châu mở một hộp đồ ra, tiếp lời: “Chu Thục Quân luôn sống một mình sao?”

“Đương nhiên rồi, tôi không cho hai người ở chung.” Chủ nhà nghịch chùm chìa khóa, nói: “Nếu muốn ở thì phải đóng thêm tiền.”

*Chú thích của tác giả: Giang Bình Tâm là người đã làm giả lời khai, chỉ định Vương Tập Phi là kẻ giết người trong vụ án thứ hai, Giang Tĩnh Trừng là chị của cô ta, tức nạn nhân đã tự sát trong vụ án đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio