Công chúa chạy theo Phan Tịnh gọi: - Gã kia! Sư phụ ta có chuyện hỏi ngươi!
Phan Tịnh không quay đầu lại vẫn nhìn ra phía ngoài động đi phăng phăng.
Công chúa chạy lướt đến bên chàng toan cất tiếng hỏi, lại nghĩ đến chuyện đào mả Lan Phi. Nàng còn đang suy tính xem nên hỏi việc nào trước thì Phan Tịnh đã lên tiếng: - Có điều gì, hãy ra ngoài kia rồi sẽ nói.
Công chúa nghĩ thế cũng phải, liền sánh vai cùng chàng mà đi. Nhưng hai người đều lẳng lặng không ai nói gì.
Công chúa quay sang nhìn Phan Tịnh thấy vẻ mặt chàng cương nghị nghiêm trang thì không khỏi rùng mình nghĩ thầm chàng là người văn võ toàn tài quang minh lỗi lạc, có lý đâu lại hành động một cách tiểu nhân đối với mình? Nghĩ vậy nàng khẽ hỏi: - Sư huynh quí tính đại danh là gì?
Phan Tịnh đáp cộc lốc: - Phan Tịnh!
Chứ không quay đầu lại.
Công chúa giật mình nghĩ thầm: “Gã là Phan Tịnh, không phải Phan Duy ư?” Nhưng nàng là người thông minh tuyệt đỉnh nghĩ rằng gã đã đem lòng lừa gạt người khác thì cái tên Phan Duy chỉ là tên giả.
Nàng lại nghĩ một lát rồi hỏi: - Sư bá bảo sư huynh là phò mã đương triều có đúng không?
Chàng nhắc lại hai chữ: - Phò mã.
Rồi trên mặt lộ ra một nụ cười quái lạ.
Nhưng đột nhiên chàng lại sa sầm nét mặt thoáng lộ sát khí. Chàng vừa nghe công chúa đề cập đến phò mã thì nghĩ ngay đến việc công chúa bị cướp đi chàng lại liên tưởng đến vụ Thiếu giáo chủ phái Thất Tuyệt Giáo sắp vào khu Minh Lăng đào mả Lan Phi rồi đến việc gia gia mình chưa biết sống chết nơi nào, ruột chàng nóng lên lửa đốt.
Chàng ngẩng đầu trông chiều trời thấy mặt trời đã xế bóng, mà từ Huỳnh Sơn tới kinh thành ít ra là phải mất đầy một ngày, một đêm nên chàng gia tăng cước trình cho lẹ hơn.
Công chúa thấy Phan Tịnh vừa nghe đến chuyện phò mã, đã mặt lộ sát khí thì không hiểu lòng chàng nghĩ ra sao? Nhưng nàng đã có thành kiến từ trước và chắc là Phan Tịnh nghe đến hai tiếng "phò mã" lấy làm nhục nhã, nàng lẩm bẩm: “Thật là một đứa ngông cuồng. Ta đường đường một vị công chúa đương triều, ngươi là cái thớ gì mà đã làm tàng?”
Chỉ trong khoảnh khắc hai người đã ra khỏi địa phận hang động. Phan Tịnh liền dừng chân nói: - Nào! Cô nương có bản lãnh gì giở hết ra, tại hạ xin lãnh giáo mấy chiêu.
Công chúa nghe chàng nói, nàng giận run lên bần bật hỏi: - Người muốn báo thù chăng?
Phan Tịnh đáp: - Cô nương muốn nói thế nào thì nói. Tôi chỉ xin lãnh giáo một cách quang minh chính đại mà thôi.
Công chúa bản tính ôn hòa bây giờ đã bớt giận nói: - Được lắm. Ngươi đã muốn thế thì chẳng khó gì.
Nói xong cầm phất trần ra chiêu đánh tới.
Phan Tịnh né mình tránh khỏi, đòn công chúa quất vào khoảng không.
Nàng lại quất roi veo véo hai đòn nữa uy thế rất mãnh liệt.
Phan Tịnh lại lạng người đi tránh khỏi rồi khẽ nói: - Tại hạ đã nhường ba chiêu rồi bây giờ xin cô nương cẩn thận.
Đột nhiên chàng biến đổi thân pháp. Công chúa thấy bóng xanh lấp loáng trước mặt, mắt nàng vừa hoa lên một cái thì hai vai và sau lưng cảm thấy nóng bỏng. Nàng thét lên lanh lảnh, vung "phất trần" đánh tới tấp. Nhưng Phan Tịnh đã nhảy ra xa ngoài ba trượng ôn tồn nói: - Xin kiếu sư muội! Tiểu huynh đi đây!
Chưa dứt lời chàng thi triển khinh công đi nhanh như bay, chớp mắt đã vượt trái núi, dông tuốt.
Công chúa tức quá dậm chân nói: - Ta không ngờ ngươi tiểu nhân đến thế.
Nàng ngó lại mình thấy hai vai còn in vết bàn tay đen xì. Nàng đưa lên sờ thì chỗ áo in vết bàn tay nát ra như tro rớt xuống. Nàng kinh hãi người run lên bần bật.
Đột nhiên nàng nghe tiếng Chấp Phất Tiên Tử chạy theo gọi: - Vân nhi! Con làm sao vậy? Ta đã biết trước là con không địch nổi gã. Lúc nãy gã chịu thua con là vụ này bên trong còn có nhiều khuất khúc. Ta chắc rằng gã đã nghe lời lão ăn xin. Nhưng đó cũng chỉ là vì hảo ý.
Công chúa kinh ngạc một lát rồi nàng tỉnh ngộ ra nói: - À! Té ra gã vì việc tốt.
Chấp Phất Tiên Tử đột nhiên sa sầm nét mặt nói: - Vân nhi có điều con đã hiểu tâm ý ta mà dường như con quật cường quá độ.
Ngờ đâu Chấp Phất Tiên Tử vừa nói câu đó, công chúa đã tru lên khóc.
Chấp Phất Tiên Tử làm lành nói: - Vân nhi con khóc làm chi vậy? Gã định bụng chịu thua về tay con, giả tỉ con cũng nhường nhịn gã thì hai bên sẽ thành thế bình quân có phải hay hơn không? Nay đã đến thế này thì cái dụng tâm của ta mấy chục năm trời thành ra uổng phí hết.
Công chúa càng khóc to hơn.
Chấp Phất Tiên Tử liền cầm lấy tay nàng nói: - Vân nhi, sư phụ ngẫu nhiên trách con mấy câu đó chỉ là đáng kể. Thôi con đừng khóc nữa về thay áo đi, bữa nay chắc con mệt lắm rồi, về nghỉ thôi.
Chấp Phất Tiên Tử an ủi công chúa khác nào một bà tử mẫu đối với con gái. Bỗng thấy công chúa đột nhiên nhảy xổ lại gục đầu vào lòng Tiên Tử vừa nức nở khóc vừa nói: - Sư phụ! Không phải con không buồn sư phụ đâu! Con chỉ giận gã mà thôi.
Chấp Phất Tiên Tử tỏ vẻ sửng sốt, bà không tin hỏi lại: - Sao? Vân nhi con căm giận gã ư?
Công chúa nức nở đáp: - Vâng con giận, giận gã làm con bực mình là chưa thể giết được gã.
Chấp Phất Tiên Tử lại càng không hiểu dịu dàng hỏi: - Vân nhi, tại sao con căm giận gã? Phải chăng vì gã dám chống lại ta một chưởng? Cái đó là tại ta muốn thử công lực gã, có gì đáng giận đâu, con ngốc quá.
Công chúa không khóc nữa nhưng đầu nàng vẫn gục vào lòng Tiên Tử. Nàng khẽ nói: - Sư phụ ơi, gã chính là phò mã đó!
Dứt lời nàng không nhịn lại được khóc to lên.
Chấp Phất Tiên tử cũng la lên một tiếng: - Ủa!
Rồi không nói ra lời nữa. Lát sau bà lại cười hích hích nói: - Đúng là một đôi oan gia chẳng chịu đoàn tụ với nhau.
Công chúa đang khóc cũng bật cười. Nàng thỏ thẻ: - Sư phụ ơi! Việc này con nhất định xin sư phụ tác chủ cho, gã biểu đến kinh thành về việc tranh di bảo của Lan Phi, sư phụ tính con nên làm thế nào bây giờ?
Chấp Phất Tiên Tử trầm ngâm một lát rồi nói: - Con cũng đi đi. Giả tỉ gã vì bảo vật mà bán đứng con, thì đương nhiên không thể tha thứ được. Nhưng ta chắc là gã còn nguyên nhân khác, ta cũng theo con tới đó, lo gì không tìm ra nguyên nhân chính thức.
Công chúa nói: - Vâng! Nếu gã đem lòng tiểu nhân, con nhất định không dung tha.
Nàng vừa dứt lời thì đột nhiên một bóng vàng thoáng qua. Huỳnh Long Tử đã đứng sững trước mặt, cặp mắt lão nhìn chòng chọc Chấp Phất Tiên Tử, trên môi lão trông tựa như cười mà không phải cười.
Chấp Phất Tiên Tử nhìn ra phía khác để tránh luồng nhãn quang của lão rồi thủng thẳng hỏi: - Lão ăn xin đi rồi ư?
Huỳnh Long Tử chưa trả lời và vẫn ngây người ra nhìn bà.
Chấp Phất Tiên Tử đột nhiên nét mặt ửng hồng rồi đỏ bừng ra đến mang tai, bà có ý giận dỗi hỏi: - Long ca nhìn tiểu muội như vậy là có ý gì?
Huỳnh Long Tử đột nhiên cầm tay Tiên Tử, bà rùng mình rút tay về nói: - Long ca, bữa nay Long ca làm sao vậy dường như khác với mọi ngày.
Huỳnh Long Tử đáp: - Lăng muội ơi! Lăng muội đã bảo sau khi đánh bại ta rồi thì...
Lão chưa dứt lời thì Chấp Phất Tiên Tử đã cười khanh khách ngắt lời: - Ai đã thua ai đâu?
Huỳnh Long Tử đáp: - Đồ đệ ta bị thua rồi còn gì? Lăng muội, ta yêu nàng...
Huỳnh Long Tử nói mấy lời tình ái nhưng giọng lão cứng cỏi khó nghe. Công chúa đứng bên nghe thấy câu chuyện tình tứ liền trở gót đi vào động để mặc hai người to nhỏ với nhau.
Chấp Phất Tiên Tử cười nói: - Long ca! Mắt Long ca mờ đi từ bao giờ vậy? Rõ ràng Vân nhi thua đấy chớ sao Long ca lại bảo đồ đệ mình thua. Long ca cứ nhìn sau lưng Vân nhi kia sẽ rõ.
Huỳnh Long Tử ngoảnh nhìn lại thấy trên lưng công chúa có một vết bàn tay cháy sém liền la lên: - Đó là chưởng lực "Lôi ấn vô tình" mà?
Chấp Phất Tiên Tử nói: - Chính thế, Vân nhi thật ra không thể địch nổi đồ đệ của Long ca.
Huỳnh Long Tử trong lòng nghi hoặc quay lại hỏi Chấp Phất Tiên Tử: - Thế này là nghĩa làm sao? Rõ ràng gã bị hạ rồi kia mà, Lăng muội không thấy hay sao?
Chấp Phất Tiên Tử hỏi lại: - Thì bây giờ Long ca không nhìn thấy chưởng lực "Lôi ấn vô tình" đấy ư? Thôi không nói nữa, động "Bất lưu nhân" này không giữ người ở lại, Long ca đi đi!
Huỳnh Long Tử hỏi: - Động "Bất lưu nhân" là thế nào?
Chấp Phất Tiên Tử đáp: - Đúng chứ, tiểu muội vừa mới đặt tên cho hang động này là Động "bất lưu nhân".
Huỳnh Long Tử bộ râu vàng không gió mà lay động, lão nói khẽ: - Lăng muội ơi! Ta đã đợi nàng mấy chục năm trời, nỡ nào nàng cự tuyệt con người ở ngoài ngàn dặm. Nhiều lúc ta đã nghĩ rằng nàng không phải là vợ ta.
Chấp Phất Tiên Tử nghe Huỳnh Long Tử nói vậy thì rung động cõi lòng. Bà cảm thấy mình quá phũ phàng với Huỳnh Long Tử, liền dịu dàng cười nói: - Long ca! Chúng ta cứ ở trong hoàn cảnh này chẳng hay lắm ư? Long ca có giữ được thể chất thuần dương thì mới có thể luyện được đến Linh Tủy "Lôi đình kinh". Tiểu muội chỉ mong Long ca sớm luyện thành tấm thân sắt thép chém không vào thì đôi ta há chẳng thành một quyến thuộc thần tiên vĩnh viễn hay sao? Long ca, tiểu muội nghĩ như vậy cũng chỉ vì Long ca mà thôi, chẳng lẽ Long ca lại cho tiểu muội là hạng bất cận nhân tình ư?
Chấp Phất Tiên Tử đem hết lời tâm sự thố lộ với Huỳnh Long Tử rồi, bây giờ Huỳnh Long Tử mới tĩnh ngộ. Nhưng lão vẫn buồn rầu nói: - Lăng muội ơi! Thôi được ta đi đây! Lão ăn xin Vương Tử thế mà nói có lý. Ta hối hận không chịu nghe lời lão khuyến cáo để xảy ra hoàn cảnh đau khổ như ngày nay. Đời người sống được là bao? Dù cho có luyện được "Lôi đình kinh" cũng chẳng ích gì? Lăng muội đã muốn vậy thì hà tất đôi ta phải kết làm vợ chồng nữa.
Nói xong trở gót đi ngay.
Chấp Phất Tiên Tử nhìn tấm thân cao lớn ra đi vun vút mà không ngăn nổi dòng lệ. Bà lẩm bẩm: “Năm tháng giục người đến cõi già nua. Mấy chục năm trời lãng phí mất cả! Ôi ta nghĩ lầm chăng?” Rồi bà xúc động quá buột miệng kêu lên: - Long ca!
Huỳnh Long Tử nghe tiếng dừng bước quay lại hỏi: - Lăng muội có điều chi?
Lúc này hai người đã cách nhau đến ngoài mươi trượng, Chấp Phất Tiên Tử cố nén lòng xúc động, ngoài mặt vẫn tươi cười hỏi: - Bây giờ Long ca đi đâu?
Huỳnh Long Tử cặp mắt nhìn bà loang loáng lớn tiếng đáp: - Nơi đây chẳng giữ người thì có nơi khác giữ. Lăng muội bảo trọng thân thể ta đi đây.
Dứt lời phất tay áo một cái, vượt núi băng băng mà đi.
Chấp Phất Tiên Tử run lên bần bật. Mặt hoa bần thần buồn bã. Bà ngây người ra như tượng gỗ hồi lâu rồi tự nói một mình: - Chẳng lẽ Long ca lại phụ ta ư? Ta không tin từ đây chàng tuyệt tình với ta và còn có ngày quay trở lại.
Trong lòng Tiên Tử nổi lên những cơn sóng dạt dào không sao dẹp xuống được. Bà nhìn cây phất trần trong tay khẽ nói: “Long ca! Lần sau nếu tiểu muội không chết về "Lôi đình chưởng" của Long ca thì thể nào cũng đánh bại Long ca một phen để Long ca được thỏa nguyện ao ước!” Bà nghĩ như vậy rồi hai hàng châu lệ lã chã không cầm.
Bất thình lình trong động có tiếng quát tháo vọng lại, rồi một giọng cười the thé nói: - Ha ha Tiên Tử mà thoát được tay lão phu thì ta há chẳng uổng kêu là...
Người này chưa xưng tên xong thì bị công chúa quát lên cắt lời.
Chấp Phát Tiên Tử mặt ngọc đột nhiên thoáng lộ sát khí, bà vung cây phất trần rồi như làn khói tỏa lướt về động "Bất lưu nhân".
Trong động đã thấy có một người mặt dài, mặc áo đen đang vây đánh công chúa.
Bên địch đang biến thế chưởng để chụp vào giữa làn ánh phất trần. Công chúa chân tay cuống quít la hét luôn miệng đang lúc nguy cấp vô cùng bỗng nổi lên mấy câu hỏi: - Các vị là quí khách nơi nào? Đã vào động của ta sao lại không thông báo để có người ra nghênh đón?
Hai người áo đen vừa nghe thấy đã thu chưởng về đứng bên nhau. Người áo đen tóc kết trái đào khoanh tay hỏi: - Bọn tại hạ là tả hữu Hộ Pháp dưới trướng Cửu Hoa sơn chúa tên gọi là Ngưu Anh Mã Hùng. Tại hạ vâng lệnh sơn chúa dời gót ngọc đi Yên Minh một chuyến. Không ngờ kinh động đến Tiên Tử mong Tiên Tử tha lội cho.
Chấp Phất Tiên Tử chớp mắt đã đến trước hai người, cười lạt hỏi: - Ngưu Anh Mã Hùng kia, ta coi bộ hai người là Ngưu đầu mã kiểm.
- Nhưng hai cái tên này không được hay ho nên đổi là Ngưu Anh Mã Hùng, mong Tiên Tử thành toàn cho.
Chấp Phất Tiên Tử sa sầm nét mặt nói: - Loại người ma quái làm dơ bẩn cả tiên động của ta, ta còn thành toàn cái chi?
Gã kia đáp: - Sơn chúa dặn rằng sẽ ra đi lập tức. Xin Tiên Tử cho công chúa theo tại hạ về ngay.
Chấp Phất Tiên Tử không giơ tay lên mà cây phất trần trong tay cũng bay rung rinh. Bà không giận, cười hỏi: - Công chúa đâu?
Rồi bà nhìn công chúa nói: - Đồ đệ lại đây, ngươi thật là lớn mật dám đụng vào hổ tướng chốn âm tào là Ngưu đầu Mã kiểm, ta e rằng trên sinh tử há đã có tên ngươi để rồi tống vào ngục rút lưỡi.
Ngưu đầu Mã kiểm đưa mắt nhìn nhau. Đột nhiên Mã kiểm trỏ công chúa nói: - Nàng đây là Tỉnh Hoa Công chúa.
Chấp Phất Tiên Tử nhìn gã một cái khinh bỉ nói: - Nàng rõ ràng là đồ đệ ta sao ngươi dám bảo là công chúa?
Ngưu đầu Mã kiểm đưa mắt ra hiệu, đột nhiên quát lớn: - Tiên Tử! Mệnh lệnh Sơn chúa xem nặng bằng non. Xin thứ cho tại hạ vô lễ.
Bóng đen loáng một cái nhanh như điện chớp ra chiêu "Ngũ quỷ sưu hồn trảo" chụp xuống trước ngực công chúa một cách thình lình.
Chấp Phất Tiên Tử đã căm phẫn trong lòng, đột nhiên nổi lên trận cười sang sảng.
Bà vung tay một cái tung cây phất trần lên không. Lập tức trong vòng năm trượng đều bị bóng phất trần của bà chụp xuống.
Đồng thời bà vẫn cười hỏi: - Ngưu đầu Mã kiểm, chắc các ngươi đã biết tên ta ngày trước?
Ngưu đầu Mã kiểm la lên: - Tiên Tử thần thông quảng đại. Chút thân hèn mọn này không tự chủ được nữa rồi! Xin Tiên Tử mở cho đường sống.
Bọn chúng tuy giọng nói vậy nhưng liên liếp phóng "Ngũ quỷ sưu hồn trảo" ra tả xung hữu đột trong làn ánh phất trần.
Chấp Phất Tiên Tử vẫn cười hỏi: - Các ngươi đã nghe đến Tam Phất Nữ bao giờ chưa?
Ngưu đầu Mã kiểm la lên: - Tiên Tử là Tam Phất Nữ mấy chục năm trước đây ư?
Chấp Phất Tiên Tử thủng thẳng đáp: - Đúng thế! Các ngươi chỉ tiếp được ta ba chiêu là ta không làm khó dễ gì nữa.
Nhưng...
Bà chưa dứt lời đã vung phất trần lên.
Đột nhiên hai tiếng rú thê thảm "úi chao" vang lên.
Hai bóng đến đã bay ra ngoài ba trượng rớt xuống huỳnh huỵch rồi không nghe thấy tiếng gì nữa.
Hai gã bị trăm nghìn sợi tơ phất trần đâm vào mặt, chết rất thảm hại.
Công chúa bất giác buông một tiếng thở dài.
Chấp Phất Tiên Tử không để ý gì đến. Bà đảo mắt nhìn chung quanh một lượt rồi cười hỏi: - Sao ông bạn không ló mặt ra?
Bốn bề vẫn phẳng lặng như tờ không có tiếng đáp lại.
Chấp Phất Tiên Tử cười lạt khẽ cong môi huýt một tiếng sáo.
Bỗng con thỏ đỏ đứng trên vách nhảy vọt tới.
Chấp Phất Tiên Tử lớn tiếng hỏi: - Hồng nhi, địch nhân lẻn vào động mà mi đi đâu?
Còn thỏ đáp: - Đi rồi. Đi hết rồi.
Tiên Tử hỏi: - Bọn chúng bao nhiêu người.
Con thỏ đáp: - Tám gã.
Tiên Tử hơi biến sắc mặt thở dài nói: - Đúng là số kiếp! Cái tên Tam Phất Nữ e rằng lại xuất hiện trong đám giang hồ.
Bà quay lại bảo công chúa: - Vân nhi, con sắp sửa rồi còn thượng lộ. Ta cũng đi với con một chuyến kinh thành, trên đường còn có nhiều chuyện ta cần nói nói với con. Ta ra ngoài kia chờ, con mau lên nghe.
Công chúa "dạ" một tiếng rồi quay vào thạch động một lát lại trở ra. Chấp Phất Tiên Tử cùng công chúa ra khỏi dãy Hoành sơn rồi đi ngày đêm nhắm về phía kinh thành tiến phát.
Nhắc lại Phan Tịnh rời khỏi dãy Hoành Sơn, trời đã quá ngọ thì đến kinh thành.
Chàng không vào thành tìm công chúa mà vào ngay khu Minh Lăng định ngấm ngầm theo dõi Thiếu giáo chủ phái Thất Tuyệt Giáo để đến mộ Lan Phi. Nhưng xưa nay ít khi thiên tòng nhân nguyện, chỉ còn trông vào thời vận mà thôi.
Dĩ nhiêu chàng cần đến khu Minh Lăng trước Thiếu giáo chủ Tề Ni Cáp Tư. Việc đầu tiên là phải đứng rình một bên đặng trừ ba gã áo đen giữ trong lăng miếu Lan Phi.
Phan Tịnh đến Yên Minh vào khoảng hết canh tư, chàng không dừng lại chút nào, đi thẳng đến khu Minh Lăng chàng đứng ở sườn đồi thoai thoải nhìn về phía trước tính toán sơ qua một chút rồi bon bon tiến lên trước miếu Lan Phi, giữa đám cỏ dại mọc um tùm mấy xác chết nằm lăn ra đó coi rất thương tâm.
Chàng đâm ra do dự nghi ngờ lẩm bẩm một mình: - Dĩ nhiên là nơi đã có mấy kẻ vào đặng giữ, nhưng sáng mai Tề Ni Cáp Tư vào mộ Lan Phi sẽ trừ diệt hết, ta muốn theo gã vào mộ tất phải có một vị trí thuận tiện mới được, mà vị trí tốt nhất đương nhiên ẩn mình trong lăng miếu cửa ngõ dẫn vào mộ Lan Phi.
Chàng nghĩ vậy lập tức rảo bước đi về phía lăng miếu Lan Phi, chàng đứng trước cửa miếu trên môi lại thoáng qua một nụ cười ngạo nghễ như lần trước đã vào đây, chàng bình tĩnh lên tiếng: - Mấy ông bạn! Ta đến đây! Nhưng lần này hàn sinh đã biết mấy ông bạn là ai rồi. Bây giờ ta lại muốn vào trong.
Không ngờ chàng chưa nói dứt lời mé bên lăng miếu Lan Phi thốt nhiên có thanh âm sang sảng đáp lại: - Rõ ràng một bậc cao sang phò mã đương triều sao lại tự xưng là hàn sinh? Trên đời chưa thấy ai tự khinh mình như phò mã?
Phan Tịnh rùng mình nghĩ thầm: - Mụ cũng đến đây rồi.
Chàng định thần ngoảnh về mé tả cười nói: - Phụng Điện Điện chúa tại động U-U cũng đến đây rồi ư, không cần hỏi cũng hiểu Động chúa với tại hạ đến đây cùng mục đích. Nhưng Điện chúa ẩn mình trong đó phỏng được ích gì.
- ồ, ở đây còn nhiều người khác nữa.
- Vậy ư, thế ra đây là nơi rồng phục hổ nấp thế mà tại hạ không hay. Điện chúa bảo còn ai nữa?
Đột nhiên mé hữu có thanh âm một thiếu nữ lên tiếng: - Còn ta nữa ngươi không đếm ư?
Phan Tịnh lại quay mặt về mé hữu nhưng không trông rõ người, chàng không khỏi bật cười hỏi: - Ngươi là ai?
- Hôm qua mới được ban cho ba chưởng vết thương hãy còn mới nguyên, bây giờ ngươi đã quên rồi ư? Này, này! Ta bảo cho ngươi hay! Ngươi đừng hòng lấy được di bảo của Lan Phi!
Phan Tịnh ngạc nhiên hỏi: - Ủa! Sư muội đấy ư? Sư muội đến từ bao giờ? Ngu huynh phải phóng chưởng vào sư muội quả là một mối khổ tâm không lường được. Sư muội còn để tâm làm chi?
- Đúng rồi! Nếu ngươi không làm thế tất bị sư bá đuổi ra khỏi môn phái phải không? Phò mã ơi! Sao không dẫn công chúa đến đây? Ta nghe công chúa biết đường vào mộ Lan Phi để lấy di bảo kia mà? Nếu ngươi được nàng dẫn đi, có khỏi phải mất công đợi thằng cha Tề Ni Cáp Tư gì gì đó không?
- Sư muội những việc đó ngu huynh tưởng sư muội đã biết rồi! Phải lắm. Nếu công chúa chưa bị người động U-U bắt đem đi thì dĩ nhiên ta đã cùng đến đây với công chúa.
- Chà! Ngươi là một đứa tiểu nhân khinh người. Ta chắc công chúa đã hiểu rõ những gian kế của ngươi. Nàng căm hận ngươi khi nào còn chịu đi với ngươi!
Phan Tịnh biến đổi sắc mặt, lúc đỏ hồng lúc trắng nhợt, chàng ấp úng nói: - Sư muội lại mắng ta đó chăng?
- Ta không mắng ngươi thì thiên hạ cũng thóa mạ ngươi là một kẻ vô tình, tham lại. Như thế đâu phải là hành vi của con người hào hiệp.
Phan Tịnh khích động lớn tiếng nói: - Sư muội ơi, ta có điều đau lòng không thể nói ra được?
- Đau lòng ư? Chà! Dù ngươi có chỗ đau lòng lớn hơn nữa cũng không nên làm những việc tổn thương đến người khác để cầu lợi cho mình. Ngươi đừng gọi ta là sư muội nữa. Ta không thể có cái hạng sư huynh như ngươi được.
Phan Tịnh giận như điên, chàng gằn giọng hỏi: - Sư muội coi ta đê hèn đến thế ư?
- Thì căn bản ngươi thuộc hàng hạ lưu!
Phan Tịnh đau tức như bị đâm vào ruột chàng gầm lên: - Sư muội!
Rồi chàng buông một tràng cười thê thảm nói: - Ha ha! Sư muội thóa mạ hay quá! Phan Tịnh quả là hàng hạ lưu nhưng chưa làm dơ bẩn tấm thân trong trắng của công chúa. Đến mai Phan Tịnh này sẽ vào thành để giải trừ hôn ước. Ta biết rằng công chúa cành vàng lá ngọc mà ta là hạng hạ lưu đê hèn, xứng đôi với nàng thế nào được!
Giữa lúc ấy trong lang miếu Lan Phi đột nhiên có tiếng cười the thé vọng ra: - Dù ngươi có giải trừ hôn ước với công chúa nhưng vẫn là phường bất nghĩa.
Phan Tịnh tức giận gầm lên: - Ngươi đón lấy! Vừa dứt lời bóng xanh lấp loáng một cái chàng đã sấn vào trong lang miếu Lan Phi. Nhưng định thần nhìn lại thì trước cửa hình bán nguyệt tòa lăng miếu nhỏ xíu đã có chín đại hán cao lớn đứng đó.
Phan Tịnh đưa mắt nhìn thoáng chín người thì trong đám này không có một gã quỷ vương môn đồ nào.