Lời Cố Tử Phong nói, đối với Trần Y Y như gió thổi bên tai, cô giữ mãi tư thế ấy,run rẫy cuộn tròn, Cố Tử Phong tức khắc thay đổi sắc mặt, anh im lặng giây lát, sau đó tiếng đến vành tai của Trần Y Y, trầm giọng,nói:
"Nếu em còn không ăn,ngay lập tức tôi sẽ cho người đi giết tên cặn bã đã khiến em thành ra bộ dạng này!.
tên gì nhỉ!.
Hách Thiên?"
Rời khỏi vành tai nhỏ bé của cô,Cố Tử Phong múc một muỗng cháo đến gần miệng của cô,anh bất ngờ,Trần Y Y sỡ hãi,ngay lập tức ngậm lấy muỗng cháo.
"Ha!.
ha!.
Trần Y Y!! em nói xem tôi nên làm gì với em đây?!"
Cố Tử Phong tự giễu bản thân nhưng rồi anh vẫn tiếp tục đút cho Trần Y Y ăn hết cả bát cháo, sức khoẻ Trần Y Y chưa khỏi hẳn,vừa rồi lại hoảng sợ,thân thể rã rời,mệt mỏi,một lúc sau đã thiếp đi trong vòng tay Cố Tư Phong.
Anh chậm rãi đặt cô nằm lên gối,tỉ mỉ đắp chăn lại cho cô, sau đó,anh nằm xuống bên cạnh đưa tay kê đầu nằm nhìn Trần Y Y,lúc lâu sau anh cũng mơ màng,khép mi ngủ.
năm trước.
Ngày hôm ấy, thời tiết rất đẹp,bầu trời trong xanh,có nắng vàng và gió nhẹ,những làn gió thổi qua làm mái tóc của cô gái tuổi bay bay, ở độ tuổi đôi mươi,trên mặt Trần Y Y tràn đầy nét ngây thơ, lúc ấy cô vẫn là một Trần Y Y hoạt bát,vui vẻ và rất năng động, cùng là một người nhưng ở hai thời điểm khác nhau, tính cánh lại có thay đổi lớn như vậy, Trần Y Y của hiện tại mất đi tính tình hoạt bát cũng không còn vui vẻ như trước.
Trần Y Y đến Cố thị phỏng vấn,với bộ não thông minh và trình độ chuyên môn xuất sắc,ngay lập tức được giám đốc giữ lại.
Vừa có nhan sắc,vừa có tài tính cách hoà đồng,dễ gần, cô nhanh chóng được lòng nhiều người.
Vỏn vẹn một tháng,khi chỉ vừa bắt kịp tiến độ làm việc,lại vì hiệu quả làm việc tốt,cô được chuyển lên làm việc trong tổ thư kí của Chủ tịch.
Trần Y Y học hỏi thêm được nhiều thứ,tuy nhiên vẫn có nhiều điều cô chưa hiểu,không tốt nghiệp đại học danh tiếng,không phải du học sinh,không kinh nghiệm, thời gian làm việc ngắn nhưng dễ dàng có được công việc nhiều người mong muốn,bầu không khí trong tổ thư kí có gia vị của sự chèn ép, một số người trong tổ không để ý cô, thậm chí tổ trưởng cũng không giao việc cho cô,họ cho rằng không giao việc cho Trần Y Y,đến lúc kiểm tra nếu tiến độ chậm trễ sẽ có cớ để sa thải cô.
vậy nên công việc hàng ngày của cô chỉ là những việc nhỏ, lặt vặt,do bọn họ sai bảo.
Cảm thấy bản thân quá nhàn rỗi,Trần Y Y xin được từ chức và trở lại vị trí cũ để làm,nhưng mọi chuyện không được như ý, ngày hôm đó Chủ tịch đến công ty với trạng thái rất kém, gương mặt lạnh như băng của anh khiến người khác không dám lại gần, chỉ sợ tránh chưa đủ xa.
Như thường lệ,sau khi Chủ tịch vào văn phòng nhiều nhất sau phút phải mang cà phê vào, nếu muộn dù chỉ giây,thì ngay lập tức sẽ bị đuổi việc.
Cho rằng đây là cơ hội tốt nên "dành riêng "
cho Trần Y Y,tổ trưởng tổ thư kí đợi quá phút sau khi chủ tịch vào văn phòng mới gọi Trần Y Y mang cà phê vào cho anh.
Trần Y Y nhận được việc,cô vừa vui,vừa lo lắng.
Lần trước nghe nói Chủ tịch rất khó gần,lạnh lùng lại có dính líu xã hội đen, nếu mình làm gì đắc tội với anh ta có khi nào đầu lìa khỏi xác không?
Nhưng nếu không đem,nhỡ đâu bị đuổi việc thì sau, tiền lương! tiền lương hấp dẫn quá mờ!
Phân vân hồi lâu,Trần Y Y quyết định chọn giữ lại tiền, cô hy sinh thân mình đi pha một tách cà phê mang đến văn phòng Chủ tịch.
CỐC CỐC CỐC!
" Chủ tịch?tôi mang cà phê cho ngài.
"
" Vào đi.
" - Một giọng nam trầm ấm,âm thanh quyến rũ truyền vào tai Trần Y Y.
Trờ ơi giọng hay quá!
Trần Y Y cẩn trọng đi vào, lần đầu vào văn phòng Chủ tịch,cô ngỡ ngàng vì sự hoành tráng của căn phòng,rộng rãi,góc nhìn lại đẹp,Trần Y Y đảo mắt nhìn xung quanh,đang đờ đẫn thì bị giọng nói trầm ấm lúc nãy làm cho giật mình.
"Ở đây không phải phòng triển lãm!"
Trần Y Y giật bắn người quay đầu lại,người đàn ông kia không có ngẩn đầu lên,vẫn đang xem tài liệu nhưng hàn khí xung quanh anh lại làm người ta không rét mà run.
Trần Y Y run tay mang tách cà phê đặt trên bàn,cô không dám ngẩn đầu.
" Chủ tịch,tôi xin phép ra ngoài "
Nhìn thấy anh ta không mấy để ý,cô quay đầu,bước đi đột nhiên thanh âm kia vang lên.
" Đứng lại!"
Trần Y Y không biết mình có làm gì sai hay không mà bị gọi lại,cô quay lại đứng trước bàn làm việc nhìn vị Chủ tịch kia nhâm nhi tách cà phê.
Uống cà phê thôi mà cũng bắt người khác đứng nhìn?Người giàu thật khó hiểu! m.