Cả đoạn đường,trừ lúc anh ta hỏi địa chỉ nơi cô ở ra,thì thời gian còn lại đều im thinh thích, bầu không khí rất u ám.
Anh ta không nói chuyện thì thôi, đằng này mặt mày xám xịt như đưa đám, làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng,bản thân kêu người ta lên xe rồi quay sang làm lơ,vẻ mặt như chán ghét,đã vậy lúc nãy cứ xem như không thấy không phải tốt hơn sau.
Cả người Trần Y Y bị dính mưa, hứng gió lạnh khá lâu, tuy hiện tại ngồi trong xe nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
HẮC!.
Hắc!Hắc!Xì!
Trần Y Y đưa tay che miệng,hắc xì một cái, cô khịt khịt mũi, như nhận ra cái gì, cô quay sang nói.
" Xin! xin lỗi sếp! tôi.
.
tôi hơi lạnh!"
Giọng nói mang theo chút giọng mũi,Cố Tử Phong nhíu mày.
Trần Y Y nhìn thấy sắc thái khó chịu của anh ta,cô nghỉ chắc anh ta lại càng chán ghét rồi, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ,cô như chú mèo bị bỏ rơi, cả người rủ rượi, buồn tủi nhìn dòng xe đang chạy bên ngoài
Soạt! Soạt!
Phía sau phát ra tiếng động, Trần Y Y muốn nhìn nhưng lại không dám, đột nhiên có cái gì đó phủ lấy người cô, có hơi ấm, quay đầu nhìn, cô bất ngờ,nhanh chóng lấy ra khỏi người dùng hai tay cung kính trả lại Cố Tử Phong.
" Trời lạnh lắm sếp giữ đi, tôi,tôi không sao ạ!"
Cô không ngờ tới anh ta sẽ cới áo vest ngoài ra đưa cho cô.
Thấy Cố Tử Phong không nói gì, Trần Y Y lặp lại lần nữa.
"Sếp mặc vào đi ạ?!"
Cố Tử Phong nhìn chằm chằm cô rồi nói.
" Vứt đi.
"
"!.
.
"
Nhìn bộ dáng hách dịch,cao ngạo của anh ta,làm cô cảm thấy khó chịu, nếu vậy thì để cho anh ta chịu lạnh đi Trần Y Y cầm lấy áo mặc vào,không quên nói.
" Vậy tôi!.
tôi sẽ giặt sạch rồi trả cho Sếp!"
Dẫu không biết anh ta có cần hay không, nhưng người lịch sự mượn đồ thì phải trả, đến lúc đó nếu anh ta không cần thì tùy ý anh ta sử lý.
Cả một đoàn đường đầy gian nan, về đến nhà Trần Y Y quăng túi xách trên sô pha, chạy nhanh vào phòng,tắm rửa thay đồ,sau đó ngã sấp trên giường,ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nữa đêm.
Cả căn phòng sáng rực ánh đèn, không có tiếng động, Trần Y Y quấn chặt tấm chăn co rúm người nằm trên giường, nhíu mày.
" Ưm!.
ưm.
.
"
Đôi lúc rn rỉ vài tiếng.
Sáng hôm sau.
" Ưmmmm"
Thức dậy vươn vai, vận động một hồi, Trần Y Y mới phát hiện trễ giờ, cô gấp gáp,súc miệng, rửa mặt, rồi lấy đại một bộ đồ mặc vào.
Chạy nhanh như một vận động viên điền kinh, cũng may là vẫn đến sớm hơn một phút, Trần Y Y chóng tay lên hông thở hỗn hển, vừa đi vừa thở.
Chỉ chạy một đoạn tầm m thôi, không ngờ lại mệt như vậy.
ỤC ỤC ỤC
Trần Y Y lấy tay che bụng, vì đi quá gấp nên trên đường đến,cô vẫn chưa ăn sáng nhưng như vậy cũng xui quá r,ông chủ "mặt đơ " không biết từ lúc nào đứng ở ngay bên cạnh.
" Hi!.
chào buổi sáng Sếp "
Cố Tử Phong lẳng lặng nhìn cô giây lát rồi xoay mặt rời đi.
"!.
.
" - Trần Y Y bĩu môi nhìn hắn sau đó cũng lủi thủi đi theo phía sau.
Một bước,hai bước rồi ba bước cứ cúi đầu nhìn gót chân người kia mà đi,Trần Y Y như con rối bị thao túng bởi anh mắt của Cố Tử Phong,cô đi theo anh ta vào đến tận thang máy,lại như một con robot hình người tự động ấn đến tầng .
Phía sau đột nhiên truyền đến một loại khí lạnh kì lạ,cô cảm giác được hình như Cố Tử Phong và Cố Chính đang nhìn cô nhưng cô nào làm gì sai.
Cứ thích bắt nạt cấp dưới.
Nhưng có phải cô ngây thơ quá không,hay là do cô giả ngốc chỉ vì muốn quyến rủ Chủ Tịch Cố mà giả ngu,giả dại,ngay cả bản thân đặt chân vào thang máy chuyên dụng dành cho Chủ Tịch cũng không biết.
Cố Chính ngay khi thấy cô đặt nữa bàn chân đầu tiên vào đã cau mày,bước lên định đuổi cô ra,thì đã bị Cố Tử Phong đưa tay chặn lại,chuyện này Trần Y Y không biết vì cô đứng phía trước,chưa từng quay đầu lại.
Thang máy nhảy đến tần ,lúc này một cô gái hoạt bát,năng động như Trần Y Y lại như một viên kẹo socola bởi vì ở gần đá lạnh nhiệt độ cao mà bị đông cứng,không nói,không cười,không cử động ngay cả thở cũng không dám.
TINH
Thang máy vừa mở cửa,cảm nhận như được cứu sống,Trần Y Y quay đầu cúi chào hai vị cấp trên rồi quay đầu chạy lẹ.
Cố Tử Phong đứng trong thang máy nhìn cô thục mạng chạy,không nhịn được,khẽ nhếch mép,nhưng chưa được năm giây anh liền trở lại trạng thái ban đầu, đưa tay lên sờ sờ môi mình.
Mình! vừa cười sau!.
chỉ vì như vậy mà cười?"
Anh bất ngờ vì đã khá lâu rồi anh chưa cười,cũng bất ngờ vì chỉ là thấy cô ấy chạy như vậy lại khiến anh cười.
Từ khi nào anh lại dễ bị chọc cười như vậy,lúc trước cũng chưa từng vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cười.
HỘC, HỘC, HỘC.
Chạy đến cửa phòng,Trần Y Y dừng lại thở hồng hộc,không biết là vì chạy nhanh quá hay là vì chưa ăn sáng,phần bụng đột nhiên truyền đến một cơn quặn đau khiến Trần Y Y cau mày,cô đưa tay vịn tường.
.