"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu"
Bữa sáng vừa xong, tiểu Hoàng đế liền đến Từ An Cung thỉnh an. hắn đi lên phía trước, cung kính vấn an với Liễu Thanh Đường. Bởi vì bắt đầu vỡ giọng nên thanh âm có chút khàn khàn.
Hoàng đế năm nay mới mười hai tuổi, vẫn chưa trưởng thành, vóc người không cao lắm, nhìn qua vẫn còn là thằng bé con. Nhưng ở hoàng gia, trẻ con sẽ luôn trưởng thành sớm, mười hai tuổi đã sớm nhìn thấu tim gan người khác. Chỉ sợ kiếp trước bắt đầu từ lúc này, trong tâm hắn đối với Liễu gia đã sớm có sự đề phòng.
Vì muốn cho hắn có chỗ dựa, Liễu gia bọn họ là do hoàng hậu tỷ tỷ an bài chiếu cố hắn. Còn tiên hoàng thì lưu lại hai vị nội các đại thần giúp dạy dỗ hắn, chỉ sợ cũng chính là vì hai vị nội các đại thần ngày ngày bên tai nhắc nhở, không được để cho Liễu gia bọn họ kiêu ngạo, thành kiến của tiểu Hoàng đế mới đối với Liễu gia ngày càng sâu đậm, đến nỗi vào mười lăm năm sau Liễu gia bọn họ bị chia cắt bởi tay hắn.
Lại nói đến tiểu Hoàng đế cùng với nàng là huyết mạch của Liễu gia, là cháu ngoại trai của nàng, là ngoại tôn của phụ thân, bọn họ làm sao có khả năng âm mưu hại hắn. Ấy vậy mà sau khi Hoàng đế lấy lại được hết binh quyền trong tay. Liễu gia liền bị gán vào tội danh mưu phản không thành, cả nhà bị trảm. Mưu phản - tội danh thiên cổ, chỉ sợ cũng chính là do đứa bé càng ngày càng lớn, không cam lòng bị những người thân này tiếp tục áp chế nên mới có thể tìm cách lật đổ Liễu gia.
Hoàng đế tuổi nhỏ, triều đình hầu hết là do Liễu gia một tay nắm giữ, phụ thân của nàng nghiêm khắc có thừa, tính tình ngay thẳng không lưu tình ai, cũng chẳng sợ đắc tội với người khác, còn nhiều lần trước mặt bách quan răn dạy Hoàng đế không được làm điều sai trái, ai ngờ được lại dựng lên một hàng rào tâm ma trong lòng hoàng đế. Tiểu Hoàng đế ngoài mặt thì cung kính mà trong lòng thì hận chết bọn họ, chỉ chờ cơ hội để xử trí.
Nhiều năm cần cù, thật thà dạy bảo, lại thành công dạy dỗ ra một vị Hoàng đế làm điều sai trái, không có lương tâm, thân là thần tử thật là bi ai thay. Liễu gia trải qua bao nhiêu đời Hoàng đế mà còn có thể hưng thịnh không suy, những cái khác không nói nhưng cái chính là không cùng hoàng thất kết thân, để tránh bị trở thành ngoại thích khiến cho Hoàng đế phải đề phòng.
Nhưng mà cố tình tỷ tỷ nàng cùng tiên đế lại yêu mến nhau, không để ý tới lời khuyên can trong nhà nhất định phải gả vào hoàng gia, nàng làm hoàng hậu sẽ mang đến trong nhà "Thịnh sủng". Khiến cho phụ thân lắc đầu thở dài, hắn tình nguyện để nữ nhi gả vào nhà bình thường, không dính dáng tới hoàng gia. Bởi vì chuyện này tỷ tỷ cùng trong nhà bất hòa, về sau cuộc sống trong cung của nàng cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng. Vì thế buồn bực không vui mà chết, để lại con nhỏ mới bảy tuổi.
Nàng trước khi chết cầu phụ thân cho muội muội tiến cung tiếp nhận hậu vị, vì không muốn con mình bị mất đi nền tảng hậu thuẫn. Phụ thân thương tiếc nàng qua đời sớm nên đáp ứng, sau đó lại bởi vì thương tiểu Hoàng đế mẫu thân qua đời sớm liền coi hắn như ngoại tôn trong nhà mà dạy dỗ. Vì hắn mà chuẩn bị mọi chuyện thật tốt, lại quên mất hắn còn là thiên tử, những điều làm cho hắn đều biến thành bất kính với thiên tử. Đáng thương cho phụ thân đời đời đối với hoàng gia đều trung thành, đối với đứa trẻ thương yêu mười mấy năm, cuối cùng chính hắn lại an bài tội danh mưu phản, khiến ông chết ở trong lao ngục.
Nhớ tới sự việc kiếp trước, nỗi lòng Liễu Thanh Đường là một mảnh phức tạp, lại một lần nữa nhìn thấy tiểu Hoàng đế, trong lòng làm sao có thể không hận. Nhưng mà kiếp trước nàng không có con, chỉ có hắn là con trên danh nghĩa thê nhưng trên thực tế cũng bỏ ra rất nhiều tình cảm tâm tư nuôi dưỡng. Liễu gia bọn họ có giáo huấn, tất cả đều một lòng vì con cháu, bởi vậy trong triều nếu có việc nàng đều tận lực che chở cho tiểu hoàng đế, vì hắn gánh bao nhiêu danh tiếng xấu, vậy mà ở trong mắt tiểu hoàng đến, nàng vì tham lam quyền lực mà trở nên lạm quyền.
"Mẫu thân, thân thể của ngài bây giờ đã thoải mái chưa? Sao không gọi thái y đến xem!". một âm thanh khàn khàn đánh gãy suy nghĩ của Liễu Thanh Đường.
"Hoàng đế người ngồi đi."
Liễu Thanh Đường lộ ra bộ dáng mệt mỏi, ngồi ở trên tháp, hơi ấn ấn thái dương rồi thản nhiên hồi đáp:
"Hoàng đế chớ lo lắng, chẳng qua là trời sang thu nên hơi lạnh một chút, nghỉ ngơi tốt là được rồi. Mấy vị thái y thường ngày không có việc gì làm chỉ thích làm ra mấy vị thuốc đắng ngắt, sợ rằng phải uống tới mười ngày nửa tháng. Vốn cũng không có gì đại sự, cần gì phải uổng phí."
Tiểu Hoàng đế mím môi cười, trước mặt liền xuất hiện một bình rượu được giấu kín, người trong Liễu gia đều có thói quen giấu rượu, mà nay nàng thấy cháu ngoại trai cũng bị di truyền. Trong lòng Liễu Thanh Đường chợt lạnh, càng cảm thấy mệt mỏi. Thân thể không có chuyện gì nhưng vì tâm lý nên cảm thấy không nên quá coi trọng chuyện đó.
"Mẫu hậu sao lại sợ uống thuốc? Trong triều có chuyện đại sự gì, mẫu hậu đều có thể bất động thanh sắc giải quyết, cũng không thể bị thuốc làm khó chứ!"
Tiểu Hoàng đế cười tựa như ánh mặt trời nhỏ, nói xong lại thay đổi một biểu tình nghiêm túc:
"Sinh bệnh là không tốt, phải cố gắng chữa trị, nếu ỷ lại vào sức khỏe, đến bao giờ bệnh mới tốt được, trước kia. . . . trước kia trẫm sinh bệnh không chịu uống thuốc, mẫu hậu cũng từng nói như vậy với trẫm."
hắn thảo luận tới câu nói này của mẫu hậu, chính là ám chỉ tới tỷ tỷ nàng, một người vì con hy sinh muội muội. Nếu là kiếp trước, nghe hắn nhắc đến tỷ tỷ, cho dù trên mặt nàng không tỏ vẻ gì nhưng đáy lòng cũng sẽ nhói đau. Dù sao có oán thì cũng là cháu ngoại trai, cho dù oán tỷ tỷ thì vẫn còn tình cảm tỷ muội. Nhưng hôm này nàng thờ ơ, tiểu Hoàng đế thường xuyên nhắc tới tỷ tỷ cũng là vì cho Liễu gia nàng một liều thuốc an thần. Ý tứ của hắn là hắn vẫn ngày ngày nhớ kỹ ỷ tỷ, nhớ kỹ Liễu gia làm an lòng của nàng, ai biết nội tâm của tiểu Hoàng đế có mấy phần là thật tình.
"Hoàng đế nói đúng, bị bệnh là phải uống thuốc, nếu không cũng không thể cứ ôm bệnh vĩnh viễn được"
Liếu Thanh Đường xoay xoay vòng tay ngọc tử, nói là sẽ dùng dược, nhưng thực tế làm như thế nào cũng chỉ có một mình nàng hiểu được. Khúc mắc của nàng với tiểu Hoàng đế, vẫn phải nghĩ biện pháp hóa giải.
"Mẫu hậu hôm nay không vào triều, tấu chương con sẽ cho người mang đến. Con vô dụng, thân thể mẫu hậu đang không tốt mà còn lấy việc này làm phiền mẫu hậu, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn. Chỉ hận sao chính mình không thể lớn nhanh để có thể chia sẻ một chút chính sự với mẫu hậu."
Tiểu Hoàng đế nói xong rồi bày một bộ dạng đứa trẻ hổ thẹn, thật sự là làm rất tốt.
Liễu Thanh Đường quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn cho đến khi thấy được ở trong mắt hắn có chút không tự nhiên mới từ từ mở miệng:
"Mười hai tuổi đã không còn nhỏ, Hoàng thượng cũng nên học xử lý chính sự, Ai gia dù sao cũng chỉ là người thay ngươi chấp chưởng triều chính, sau này chờ ngươi lớn hơn một chút nhất định sẽ đưa lại cho ngươi, mà bây giờ ngươi vẫn cứ như vậy ỷ lại vào Ai gia, Ai gia làm sao yên tâm được."
Dù sao tuổi này ở trong đây cũng đã thành lão luyện, làm sao không nghe ra ý tứ của nàng. Nghe những lời nàng nói, nét mặt tiểu Hoàng đế có chút không yên, cung kính nói:
"Mẫu hậu nói rất đúng, trẫm. . . "
"Gần đây nhất trong triều cũng không có đại sự gì, số tấu chương này hoàng thượng trước hãy cầm một nửa về phê duyệt, luyện trước một thời gian. không hiểu thì đến hỏi Ai gia, hoặc là thỉnh giáo vị nội các đại thần, họ đều là do tiên hoàng ngàn chọn vạn tuyển vì hoàng thượng, là trung thần, đáng giá để tin cậy."
Hừ! Hai tên trung thần nội các đó tâm tư cũng thật thâm, nghĩ tới dùng Hoàng đế lật đổ Liễu gia để chính mình nắm quyền. Liễu Thanh Đường nàng lúc này muốn xem xem, là ai cùng ai đấu.
Tiểu Hoàng đế nghe Liễu Thanh Đường nói thế, sắc mặt thay đổi liên tục, thử nói:
"Con hiểu rồi, nếu có chỗ không rõ con cảm thấy vẫn nên đi thỉnh giáo ngoại tổ có vẻ thỏa đáng hơn, dù sao cũng là người trong nhà, ngoại tổ làm việc lại luôn lão luyện, dạy dỗ con rất nhiều. . . . "
Chính là vì Hoàng đế luôn mồm nói người trong nhà, ỷ lại vào bên ngoại thế này, nên mới khiến cho nàng không cảnh giác. Muốn trách thì trách Liễu gia bọn họ đối với người nhà luôn không cảnh giác, sau này cuối cùng thì cũng gặp giáo huấn.
Nếu so sánh tâm cơ, Liễu Thanh Đường nàng làm sao có khả năng thất bại bởi một đứa bé.
Bời vậy khi nghe hắn nói đến Liễu phụ, Liễu Thanh Đường nhìn tiểu Hoàng đế, vẻ mặt thành thật sửa lại xưng hô của hắn:
"Dì biết ngươi đối với ngoại tổ thân thiết, nhưng dù sao ngoại tổ tuổi tác cũng đã cao, đối với nhiều việc có tâm mà không có lực. hắn cũng không thể chịu mệt nhọc quá. Trước kia vẫn là vì ngươi còn nhỏ, cho nên cố gắng chống đỡ thân mình làm việc, nay ngươi cũng đã lớn, nhiều việc đã hiểu biết, đây cũng là thời điểm ngoại tổ an hưởng tuổi già. Lại nói thêm nếu ở trong triều có người nói ngoại thích ngụy trang thêu dệt chút chuyện, Liễu gia chúng ta mấy trăm năm làm trung thần mới được như hiện tại, nay bởi vì bị bội nhọ thanh danh chắc đáy lòng ngoại tổ cũng không chịu được."
"Con ngoan, dì biết ngươi đối với chúng ta ỷ lại, nhưng chúng ta không thể quá phận. Tốt quá hóa xấu, phụ thân cùng ta đều đối với ngươi là yêu thích thật lòng, cũng một lòng nghĩ chờ ngươi có thể một mình đảm đương trọng trách, chúng ta có thể thanh nhàn lui thân. Nay cũng là lúc ngươi nên dốc lòng học tập, không lâu dì cũng có thể hưởng phúc rồi."
Dùng tình thân cùng văn vẻ ai không thích đâu. Chờ tiểu Hoàng đế nói lời thề son sắt sẽ không làm cho bọn họ thất vọng, mang theo một nửa tấu chương rời đi Từ An Cung. Liễu Thanh Đường nằm nghiêng trên nhuyễn tháp cúi đầu nở nụ cười.
Tiểu nhân đời trước châm ngòi hoàng thượng cũng Liễu gia bọn họ thủy hỏa bất dung. Nay nàng đã đi trước một bước hủy bỏ kẻ đó, còn về phần cháu ngoại trai này tất nhiên là phải nắm chắc trong lòng bàn tay. Muốn nắm chắc một người có rất nhiều phương pháp, đời trước nàng nắm giữ chắc cháu ngoại trai, đời này cũng vẫn thế, đừng mơ tưởng rằng nàng không nắm giữ được điều gì.
Nếu tiểu Hoàng đế đối với Liễu gia vẫn còn tâm tư, nàng sẽ cho hắn nếm thử mùi vị cái gọi là hối hận, đương nhiên nếu có thể bình an vô sự đó mới là tốt nhất. Chỉ hy vọng hắn đừng làm cho nàng thật sự không để ý đến huyết thống phải xuất quân trấn thủ.
Thở dài một hơi, Liễu Thanh Đường ấn ấn mũi nhìn qua đống tấu chương. Trong triều tất cả đại thần đều không có việc gì, ném quyển tấu chương, Liễu Thanh Đường phân phó mama”
"đi gọi thái y đến cho ai gia"
"Dạ Thái Hậu nương nương"
Chờ thái y kiểm tra xong, ghi một số phương thuốc điều dưỡng thân mình cũng đã đến giờ Tị, thường thường lúc này là thời điểm nàng phê duyệt tấu chương. Kiếp trước, mười mấy năm nàng đều có thói quen một mình phê duyệt, nàng thích thừa dịp có khoảng thời gian yên tĩnh, suy tính một số việc, cho nên xung quanh thường không có người hầu. Nhưng mà buổi sáng nay, nàng cho gọi Tần Thúc đến mài mực hầu hạ nàng viết chữ, mười mấy năm lần đầu tiên có người mài mực là thái giám liền làm cho Liễu Thanh Đường sinh ra hứng thú.
"Cho người đi gọi Tần Thúc đến hầu hạ"
"Bẩm Thái Hậu nương nương, vừa rồi lúc nô tỳ xuất môn có thấy Tần công công ở ngoài cửa lớn. Chắc là biết lúc này nương nương phê tấu chương nên vội vàng đến hầu hạ đây!"
Mama một bên cười nói một bên sai tiểu cung nữ đi truyền người.
Mama cùng Đào Hiệp là hai đại cung nữ của Từ An Cung, một người quản lý khu vực nơi ở của nô tài, một người quản lý người bên ngoài. Đều là cung nữ tâm phúc của nàng, nên so với bình thường sẽ ôn hòa, thân cận hơn. Liễu Thanh Đường vẫn biết chân thành của hai nàng cho nên đối đãi với các nàng so với hạ nhân khác biệt rất lớn. Trải qua kiếp trước, vì các nàng bảo hộ chủ tử nên nay trong lòng càng thêm để ý. Bởi thế sau khi nghe mama nói xong Liễu Thanh Đường liền nói tiếp:
"Tần Thúc này cũng không tệ lắm, sau này để ý chiếu cố một chút"
Lúc này đã được chỉ thị, mama nhận được tin chính xác, biết chủ tử đối đãi với Tần Thúc có ý tứ, nhìn thấy ý cười trong suốt của nàng liền biết Liễu Thanh Đường có hứng thú với hắn.
Liễu Thanh Đường câu được câu không nói vài tiếng, nghe mama ngữ khí ôn nhu, khuôn mặt tươi cười, đột nhiên lại nghĩ đến Tần Thúc hoàn toàn tương phản với nàng là người có tính cách âm trầm, ôn tồn. Lần này đột nhiên sống lại, bỗng thường xuyên nghĩ đến Tần Thúc. Nếu nói tiểu Hoàng đế là khúc mắc của nàng vậy một cái khúc mắc khác chính là Tần Thúc, hắn mang đến cho nàng chuyển biến quá lớn làm cho nàng không thể không để ý.
“Nô tài thỉnh an Thái Hậu nương nương"
Vừa thấy người tiến đến mama thức thời dừng nói, rồi lui ra ngoài. Liễu Thanh Đường ngồi ngay ngắn ở bàn nhìn thoáng qua Tần Thúc, thấy hắn vĩnh viễn luôn cúi mặt xuống liền chỉ nghiên mực:
"Tiến lên mài mực cho ta."
"Dạ!"
Trong cung, nô tài đi đường cũng cần chú ý rất nhiều, không thể đi quá nhanh, nếu không sẽ mất phong độ. không thể đi quá chậm, chậm sẽ hỏng việc, không thể bước nặng cũng không thể bước nhẹ, nếu không sẽ quấy nhiễu tới chủ tử, phải đi làm sao cho người ta chú ý tới cũng sẽ không cảm thấy đột ngột. Tần Thúc đối với nghi lễ đều nhất nhất chú ý, cho tới bây giờ chưa làm cho ai bắt lấy được một chút sai lầm.
Liễu Thanh Đường vốn không chú ý lắm, nhưng lúc này cảm thấy Tần Thúc rất giữ mình, mọi thứ đều cảm thấy thú vị, nhớ tới buổi sáng chính mình làm cho hắn khẩn trương không thôi. Bỗng nhiên trong lòng vừa động, Liễu Thanh Đường liền động thủ, vươn tay cầm lấy tay Tần Thúc đang cầm thỏi sắt, sắc mặt không thay đổi nói:
"Ngươi chắc chưa làm qua bao giờ, để ai gia dạy ngươi trước"
nói xong liền cảm giác bàn tay với cánh tay hắn cứng ngắc. Bên trong nội tâm Liễu Thanh Đường trào lên một trận hứng thú, bỗng nhiên cảm thấy chính mình bên trong thực chất có chút cường hào ác bá, ác chủ chiếm đoạt nô tài.