Tháng năm là sinh nhật của Hoàng Đế, vào ngày này bách quan văn võ, vương công quý tộc triều đình đều phải mang theo lễ vật tiến cung chúc mừng Hoàng Đế. một số quan viên ở xa cũng đã sớm đem lễ vật đưa cho đoàn xe của dịch quán đi đến kinh thành, còn muốn dâng lên lễ vật ca tụng Hoàng đế Nam triều thiên hạ thái bình ,bá tánh yên ổn, khiến cho Hoàng đế xem rất cao hứng, đó đều là những quy củ bất thành văn (điều luật được đặt ra mà ko có sự xác nhận ).
Liễu Thanh Đường nhớ đến mình đời trước, mỗi lần đến lúc này, không ít thì nhiều cũng phải hao hết tâm tư tình cảm tìm kiếm những thứ đứa nhỏ kia muốn, tìm chút đồ quý hiếm đưa cho hắn. Cho dù ngày thường đối với hắn nghiêm khắc, nhưng vào ngày này cũng sẽ phá lệ, cùng hắn nói chuyện cho đến khuya. Nếu Hoàng đế biểu hiện ra bên ngoài thích nàng như vậy, thích Liễu gia như vậy, có lẽ sẽ không có việc gì, nhưng thực sự hắn đối với các nàng vẫn mang địch ý, cũng không biết hắn nhẫn nhịn như thế nào mới có thể giả vờ quan tâm trân trọng người bạn như nàng.
Ngồi ngay ngắn trên ghế suy nghĩ trong chốc lát, Liễu Thanh Đường vẫn mở miệng nói:" Giống như năm trước, cho người đi đến ngọ môn đầu phố bên kia thả chim bồ câu ,vì Hoàng đế cầu phúc." Liễu Thanh Đường mỗi năm đều phân phó như vậy, mama cùng Đào Hiệp hai người cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng mama ngẫm lại thấy lần này chủ tử đưa lễ vật cho Hoàng đế thì có chút chần chờ.
"Chủ tử, lần này lần này người chỉ đưa mấy bức họa thôi sao? So với năm trước có phải quá đơn giản hay không?"
Mọi năm chủ tử không phải sẽ tốn hết hai tháng lặng lẽ tìm đồ tốt khắp mọi nơi, chỉ ước sao có thể đem hết tất cả cho Hoàng đế. Lần này lại vào hai ngày trước mở khố phòng tùy tiện lấy mấy bức họa. Nàng cùng muội muội đều cảm thấy tò mò, cẩn thậm ngẫm lại mới phát hiện mấy ngày nay, thái độ của chủ tử với Hoàng đế quả thật có chút kỳ quái, nhưng cũng không biết đến tột cùng nàng nghĩ như thế nào, rõ ràng không phát sinh chuyện gì, nhưng thái độ lại đột ngột thay đổi như vậy, thực là làm cho người ta khó hiểu.
" Mỗi người đều biết ta yêu thi họa linh tinh gì đó, đưa qua mấy bức họa trân quý kia, chẳng lẽ tâm ý so với những thứ khác lại không quý trọng?" Liễu Thanh Đường hơi hơi kéo khóe môi, lại cười đến vài phần châm chọc.
Người khác có thể không biết, nhưng mama cùng Đào Hiệp hai người tự nhiên là biết đến. Chủ tử các nàng thật sự không giống với người bình thường, tuy nói bản thân yêu thích viết chữ vẽ tranh, nhưng cũng không yêu việc cất chứa, sưu tầm những bức danh họa này. Người ngoài đều nói chủ tử các nàng yêu thích nên mới tìm mọi cách để vơ vét vô số tranh chữ trân quý lấy lòng nàng, nhưng cuối cùng đều vào khố phòng, có lẽ đều bị chủ tử quên đi. Cứ như vậy cũng gọi là quý trọng tâm ý?.
Đào Hiệp cùng mama liếc nhau, trong lòng so đo, chỉ sợ chủ tử cùng Hoàng đế thức sự là tâm đã xa cách, vậy các nàng về sau nên cân nhắc, lúc nào nên thật tình, lúc nào nên giả ý. Chủ tử như thế nào, đương nhiên các nàng sẽ theo thế đó.
Mama còn muốn nói gì đó, chỉ thấy trên mặt chủ tử thu lại nụ cười châm chọc, trở nên chân thật hơn rất nhiều. Lúc nhìn lên, quả nhiên thấy Tần Thúc đến.
Tần Thúc nâng tay bưng một hộp gỗ lớn khom người thỉnh an," Nô tài thỉnh an chủ tử."
hiện tại ở bên ngoài hắn gọi Liễu Thanh Đường là Thái hậu nương nương, chỉ khi có nàng và mama, Đào hiệp ba người mới theo các nàng gọi chủ tử, thế nào cũng không như Liễu Thanh Đường gọi thẳng tên của nàng, ngẫu nhiên cũng có lúc hai người ở chung, Liễu Thanh Đường kề sát hắn, mới nghe được hắn hạ mắt láp ba lắp bắp gọi vài tiếng tên của nàng.
Liễu Thanh ĐƯờng cũng không hiểu vì cái gì Tần Thúc lúc nào cũng khắc chế bản thân, hắn cố ý như vậy, nàng cũng không có biện pháp chỉ phải theo hắn. Bất quá cũng cảm thấy thú vị, không có việc gì làm liền bắt Tần Thúc gọi tên nàng, khiến hai bên tai hắn đỏ lên, bất đắc dĩ lại mang theo quý trọng thốt ra hai chữ Thanh Đường từ trong miệng mới được.
Liễu Thanh Đường cho hắn đứng dậy, đồng thời đứng lên đi qua sờ sờ hộp gỗ trên tay Tần Thúc:" Tần đại tổng quản, ngươi là người lo lắng chuyện lớn vì sao chuyện nhỏ này cũng đến tay ngươi vậy hả?"
Tần Thúc nửa tháng trước đã tiếp nhận vị trí của đại tổng quản Từ An cung từ Ninh công công, tuy phía dưới không thiếu người chê cười Tần Thúc, vì dựa vào Thái hậu nương nương mới có được vị trí này, nhưng Tần Thúc không để bọn họ toại nguyện, mấy tháng thay thế Ninh công công, đem tất cả mọi chuyện đều giải quyết gọn gàn ngăn nắp.
Hắn có bao nhiêu cố gắng Liễu Thanh Đường đều xem ở trong mắt, đời trước nàng không thể nhìn thấy hắn từng bước một đi lên vất vả như vậy, đời này chính mắt nhìn thấy, chỉ cảm thấy người này sao có thể như vậy. Lần này có nàng hỗ trợ, vậy đời trước? Một mình hắn, so với hiện tại vất vả biết bao nhiêu, bằng tài năng đi lên vị trí này, không lọt vào mắt nàng mà vẫn có thể ngồi yên ổn ở vị trí này?
Vừa thấy chủ tử mình lại bắt đầu sững sờ với Tần Thúc, mama cùng Đào Hiệp theo thói quen tự nhiên lặng yên lui ra, Tần Thúc tốt xấu gì cũng không như trước kia, bị nhìn chằm chằm vài lần liền luống cuống tay chân, cho dù trong lòng hắn có chút hoảng, nhưng bề ngoài cũng không nhìn ra nửa điểm, mày bất động thấp giọng kêu:" Chủ tử?"
Liễu Thanh Đường như người trong mộng mới tỉnh, cũng không thấy ngượng ngùng vì Tần Thúc mà ngẩn người, cười hì hì bắt lấy cánh tay Tần Thúc kéo sát vào nói :" Tần Thúc, ngươi nhớ ta sao?" Nháy mắt liền từ một Thái hậu nương nương cao quý đoan trang biến thành một tiểu nử tử thích bỡn cợt.
trên thực tế mới tối hôm qua bọn họ vừa gặp nhau, Tần Thúc nghĩ vậy, lại bi ai phát hiện, cho dù chỉ cách một đêm, hắn quả thật cũng muốn là của nàng. Cho nên, vốn nên là người khác đưa đến, cuối cùng nhịn không được bỏ lại chuyện trong tay chạy đi một chuyến này.
"Chủ tử, đây là nhóm Tô tướng quân ở Tây Nam đưa tới, cùng đưa đến với thọ lễ của Hoàng Thượng, nô tài trước đưa tới cho ngài."
Liễu Thanh Đường cũng không tiếp lời nói của Tần Thúc, không thuận theo không buông tha nói:" Ngươi nhớ ta sao?"
Thế gian tình cảm này, khó có thể dùng lời nói để diễn đạt, Tần Thúc cho dù thích đến chết người đang đứng trước mặt, cũng không nói nên lời cái gì tình yêu này nọ, mà cho dù mỗi lần nói, đều là Liễu Thanh Đường ung dung bức bách đùa giỡn bức hắn nói ra.
Tần Thúc vô số lần cảm thấy bộ dạng thực tại của mình thực chọc người phiền, rất sợ chọc nàng giận, nhưng thói quen cái gì cũng nghẹn ở trong lòng, cho dù tình cảm so với tất cả đều sâu đậm, nhưng những lời này cũng không dễ dàng nói nên lời.
"Mau nói nhớ ta." Liễu Thanh Đường nói rất khí phách, lại sờ sờ hộp gỗ Tần Thúc đang cầm, rất giống một nữ đại vương bất lương.
Yết hầu Tần Thúc giật giật, như là xác nhận gì, lúng ta lúng túng theo nàng nói một chữ "Nhớ." Nói xong hắn lại cảm thấy như vậy không rõ ràng lắm, liếc mắt nhìn xem biểu hiện của Liễu Thanh Đường.
Nếu Liễu Thanh Đường đời này không nhìn thấu tâm tư của Tần Thúc, hiện tại cũng sợ sẽ hiểu lầm. Dù sao hắn nghiêm mặt nửa ngày mới phun ra một chữ, thật sự rất giống như nói cho có lệ.
" Nhớ......" Tần Thúc lại nghẹn ra một chữ nhớ, giống như sợ Liễu Thanh Đường mất hứng dù chỉ một chút. Tương phản với gương mặt đờ đẫn đạm mạc như trương gỗ là ánh mắt kia, thâm sâu lại thâm trầm, như ẩn dấu vô số tâm sự, thời điểm khẩn trương nhìn nàng, luôn có cảm tình mềm mại như nước chảy.
" Ngốc tử, sợ ta tức giận như vậy làm gì." Giống như nếu nàng nhướng mày hắn liền thấy trời sập xuống. Liễu Thanh Đường đã sớm phát hiện, dù nàng nói thích hắn, trên mặt hắn cũng nhìn ra sự an tâm, nhưng với nàng vẫn rất kinh sợ.
Liễu Thanh Đường không rõ, phải đi hỏi Tố Thư. Nàng ấy nói cho nàng, nếu là yêu một người, có bao nhiêu yêu sẽ sợ bấy nhiêu. Liễu Thanh Đường nghe mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng thêm rõ ràng, Tần Thúc đối với cảm tình của nàng, so với nàng đối với Tần Thúc yếu ớt hơn rất nhiều. Nhưng nếu mỗi ngày nàng đều muốn nhìn thấy Tần Thúc, không thể để hắn chịu khổ vất vả, có đồ tốt đều nghĩ đến hắn, thường xuyên nửa ngày không thấy hắn liền cảm thấy hoảng hốt...Nếu như tình cảm của nàng như vậy coi như không sâu nặng, vậy Tần Thúc so với nàng, đến tột cùng là như thế nào?
Là so với nàng khi nhớ thương hắn thì trằn trọc không thể ngủ càng nghiêm trọng hơn gấp trăm lần? So với nàng muốn trân trọng cùng bảo vệ hắn còn hơn gấp trăm ngàn lần?
Nàng thân là Thái hậu, có thân phận tôn quý nhất mà nữ tử khắp thiên hạ đều mong ước, trong tay nắm quyền lực, thậm chí là nhiều hơn so với Hoàng đế, gia thế dung mạo thực lực nàng không thiếu một thứ, cho dù như vậy nàng cũng sẽ lo lằng Tần Thúc có hay không sẽ không thích nàng. Tần Thúc cái gì cũng không có, nói vậy loại cảm giác này cũng khắc sâu hơn trăm ngàn lần so với nàng.
yêu càng sâu sắc lại càng sợ hãi, nếu thật sự như vậy, Tần Thúc sống cũng thật nhiều khó khăn. Liễu Thanh Đường bỗng nhiên càng sâu sắc nhận ra nguyên nhân Tần Thúc liều mạng như vậy.
" Về sau ta sẽ không tức giận với người." Liễu Thanh Đường bỗng nhiên nói vậy, Tần Thúc nghe được liền sửng sốt, sau đó hắn liên tục lắc đầu," Chủ tử sao lại nói như vậy, nếu ta làm điều gì khiến người không hài lòng, chủ tử tức giận là đúng. Nếu không làm sai gì, chủ tử tức giận cũng đúng, không có đạo lý nào khiến cho chủ tử phải chịu đựng không tức giận, chỉ cầu.....Chủ tử sau khi tức giận trong lòng dễ chịu một chút."
Liễu Thanh Đường bắt đầu cảm thấy buồn rầu, mỗi lúc nàng cảm thấy bản thân phải vì Tần Thúc lui bước, hắn sẽ nói cho nàng biết hoàn toàn không cần làm như vậy, đương nhiên đó là bao dung nàng, kết quả chính là dung túng cho tính cách càng lúc càng lớn của nàng. Cho nên Liễu Thanh Đường khẽ cắn môi than thở:" Tần Thúc, ngươi thật là....." Vừa phiền vừa ngốc.
Sau đó câu nói tiếp theo còn chưa nói ra, Tần Thúc liền mở ra cái hộp gỗ. không ngoài dự liệu của nàng, trong trương là mấy khối lông rắng như tuyết, nhìn qua rất mềm mại, ấm áp, đại khái là thành phẩm của các cậu nàng. Bọn họ đóng quân ở Tây Đô nhiều năm, tuy nói cả ba người cậu đều là dũng mãnh có thừa nhưng mưu lược hơi thiếu, nhưng đúng là nhờ tâm huyết của nhân tài như bọn họ mới có thể trấn áp được mọi rợ giặc Tây Nam
Gần vài năm nay cũng không nghe nói mọi rợ Tây Nam có động tĩnh gì, các cậu trời sinh thích chiến trường tất nhiên sẽ cảm thấy nhàm chán, vậy nên da lông tỉ lệ so với mọi năm có vẻ tốt hơn.Ở Tây Nam bọn họ không thiếu nhất chính là sài lang hổ báo ở trên núi. Nhưng mùa đông năm nay đã qua, cũng chỉ có các cậu mới đưa được thứ này vào lúc này. trong rương còn có mười cái khóa lớn bằng vàng, bình thường loại khóa này đều dành cho trẻ nhỏ trong nhà, nhưng ba người cậu của nàng cố tình lại không giống với bình thường, hằng năm một người lại một người gửi tặng nàng một cái khóa vàng, nói là để cầu bình an khỏe mạnh.
Còn ngại khóa vàng nhỏ, nhìn không khí phách, đem cái khóa vốn dành cho một đứa nhỏ đeo đánh thật to đưa cho nàng, nếu đeo cái này vào cổ, chắc chắn sẽ gãy mất. Nhớ tới cái hòm lớn chứa toàn khóa vàng của mình, Liễu Thanh Đường buồn cười lắc lắc đầu. Cũng chỉ có các cậu mới cảm thấy nàng vẫn là tiểu nữ nhi năm đó.
Kỳ thật nàng cùng các cậu ở chung không bao lâu, lúc nàng được vài tuổi cũng là thời điểm bọn họ phải đi trấn thủ Tây Nam, giống như cắm rễ ở nơi nào, rất lâu cũng chưa từng trở về. Nhưng nàng lại nhớ rõ ba cậu đều rất chất phác hào phóng, so với đứa nhỏ trong nhà mình lại càng đối tốt với nàng, cho nên dù nhiều năm qua vẫn chưa từng gặp lại họ, Liễu Thanh Đường vẫn thấy thật thân thiết.
Cũng không biết Liễu gia kiếp trước sau khi bị diệt môn, các cậu ở Tây Nam chưa kịp nghe tin tức gì, sau đó bàn bạc như thế nào. Nàng chỉ hy vọng bọn họ không làm chuyện gì điên rồ, thanh thản ổn định ở Tây Nam, cả đời bình an là tốt thôi.
Liễu Thanh Đường ở trong rương thoăn thoắt tìm, lại lục ra được vài rễ cây hổ trượng, mặt trên có mảnh giấy có nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ghi ngâm rượu uống tốt lắm , miệng nàng bất giác vén một nụ cười ,một lần nữa ý thức được mấy ông cậu suy nghĩ thật không bình thường. Nàng một nữ tử làm sao có thể ngâm rượu uống? .Liễu Thanh Đường xem xét thấy mấy ông cậu chắc lại vụng trộm gạt các mợ nhét vào , cũng không quản thích hợp hay không chỉ cảm thấy nếu là thứ tốt liền mang cho nàng.
Thật sự làm người ta dở khóc dở cười, liễu Thanh Đường lại lắc đầu, lại lục lọi thì tìm được thêm mấy gốc cây nữa .Lần này thoạt nhìn nàng có thể nhận biết một vài loại phổ biến nhất định là các mợ để vào
Tây Nam nhiều núi, rể cây này nhìn qua đã biết là tốt nhất. Liễu Thanh Đường đem rương đồ trên tay Tần Thúc đặt qua một bên, kiểm tra bên trong rương rồi lại nhét vào trong lòng hắn mấy mảnh rễ cây , sau đó vung tay lên nói:" Cầm đi để người ta ngâm cho ngươi uống, coi như các cậu đưa lễ vật cho ngươi."
Người thân đưa đồ gì đến cho nàng cho tới bây giờ đều là nàng tự mình giữ, chưa từng tặng ai khác. Hiện tại gặp được Tần Thúc, nàng cũng nguyện ý đưa cho hắn. Đều nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, phương diện này hàm chứa ý tứ, nay Liễu Thanh Đường xem như đã ngộ ra một chút đạo lý.
Liễu Thanh Đường nói xong liền thuận tay sờ sờ bộ ngực Tần Thúc," Vốn đã gầy, mấy ngày nay lại mệt nhọc càng gầy thêm, sờ cũng chỉ toàn là xương."
" Thân thể ta rất tốt, không bằng chủ tử cho vào khố phòng?" Tần Thúc ôm mấy cái rể cây, bản thân mình trời sinh ti tiện, đánh đấm gì cũng không việc gì , những thứ tốt nên dùng ở trên người Thái hậu nương nương. Trong mắt Tần Thúc, mặc kệ là gì, thứ tốt tự nhiên sẽ cho nương nương, hắn cái gì cũng không sao cả.
Liễu Thanh Đường cũng mặc kệ tật xấu này của hắn, nghe hắn nhắc tới khố phòng. tỉnh ngộ vỗ tay một cái:" Đúng rồi, trong khố phòng của ta có rất nhiều dược liệu bỗ dưỡng, đều đưa đi cho ngươi, về sau mỗi ngày đều ăn, sớm muộn cũng có chút thịt."
" A? Chủ tử đừng... Lãng phí trên người ta."
Liễu Thanh Đường liếc xéo hắn một cái, bỗng nhiên lại giống phường háo sắc công tử, cao thấp đánh giá hắn một lượt, kéo kéo thắt lưng hắn cười xấu xa:" Ngươi dưỡng thịt, ta dựa vào thoải mái, vuốt cũng dễ chịu , ôm cũng mềm, làm sao lại lãng phí."
Một câu lưu manh, khiến trong đầu Tần Thúc oanh một tiếng, hai tai đỏ bừng nói ko ra một câu. Khí thế của đại tổng quản, ở trước mặt Liễu Thanh Đường xem như mất hết sạch sẽ. như vậy, nhìn qua có vị " người", làm cho người ta cảm thấy, Tần Thúc lúc này thật sự rất sinh động.