Ngày hôm sau
Tuệ Hy vẫn người dậy sớm nhất, cô vẫn làm giống hôm qua.
Là dậy sớm, rồi đi chợ mua nguyên liệu về để chuẩn bị bữa sáng.
Với lại, hôm nay cô cũng được nghỉ, nên Tuệ Hy vẫn ung dung làm, tầm giờ sáng, thì Tuệ Hy nhìn thấy Phương Diễm Đoan bước xuống, cô ta cũng đi vào bếp.
Nhẹ nhàng nói với Tuệ Hy
- Em có cần chị giúp gì không?
- Không sao ạ, để em tự làm.
Nếu không...!Chị lại nói tiểu thư như em...!Chả được tích sự gì!
Phương Diễm Đoan gượng cười, nhưng sau khi Tuệ Hy quay đi thì cô ta lại nhìn cô với anh mắt cầm thù, sau đó...!Phương Diễm Đoan thấy Tuệ Hy đi ra ngoài lấy một ít nguyên liệu, liền đi vào bếp.
Hôm nay Tuệ Hy làm món mì kéo để dùng bữa sáng.
Mì kéo này dường như là tự Tuệ Hy kéo bằng bột, chứ không mua sẵn.
Nhìn như vậy, Phương Diễm Đoan liền nổi lên ác ý.
Bản thân Phương Diễm Đoan dị ứng với mật ong, nếu như...!Nếu như bây giờ cô ta cho một ít mật ong vào, thì cô sẽ có thể ở lại Tần gia thêm vài ngày.
Nghĩ như vậy, Phương Diễm Đoan lập tức tìm hũ mật ong, nhưng cô ta lại không nhìn thấy.
Nhưng mà, khi cô ta tìm thấy thì Tuệ Hy cũng đã đi vào.
Phương Diễm Đoan chỉ nói qua loa
- Chị thấy nước dùng sôi quá, nên hạ bớt lửa rồi.
- À, cảm ơn chị nhé.
Sau đó, Phương Diễm Đoan nhìn thấy Tuệ Hy nấu ăn rất điêu luyện, không giống với những thiên kim khác.
Cô nấu ăn giống như là đầu bếp chuyên nghiệp, đều này làm cho Phương Diễm Đoan có chú kinh ngạc, rồi cô ta lại hỏi
- Tuệ Hy này, em học nấu ăn khi nào vậy? Nhìn em nấu rất thành thạo.
- Từ năm tuổi em đã theo mẹ học nấu ăn rồi.
- Em giỏi vậy sao.
Tuệ Hy này, chị cũng không biết nhiều món...!Em nói xem, món này nấu thế nào?
Tuệ Hy nhìn gương mặt của Phương Diễm Đoan hôm nay sao lại lạ quá, trang điểm không quá đậm, lại còn chủ động hỏi cô bí quyết nấu ăn.
Rốt cuộc cô ta có mưu đồ gì?
Nhưng mà, mưu đồ gì thì từ từ tính, nếu như cô ta thành tâm muốn biết.
Thì Diệp Tuệ Hy này sẽ mở ra lòng dạ bồ tát mà chỉ dạy cho cô ta.
Vậy là cả buổi sáng, Tuệ Hy và Phương Diễm Đoan cùng nhau ở trong phép, nhìn thấy Tuệ Hy vừa hướng dẫn, vừa nói những thứ thích hợp hay là khắc nhau.
Thực tâm mà nói Phương Diễm Đoan cũng phải khâm phục.
Một cô gái mới có tuổi đã biết nhiều như vậy, hèn gì...!Tuệ Hy lại dễ dàng chinh phục Tần Minh.
Thì ra mấu chốt là nằm ở điểm này.
Sau đó, Lâm Giao và Tần Minh lần lượt bước xuống, khi Tần Minh nhìn vợ mình với Phương Diễm Đoan cùng nhau ở trong bếp thì anh đã rất kinh ngạc.
Chẳng phải hôm qua mới chí chóe nhau sao? Sao hôm nay lại cùng nhau nấu ăn rồi?
Phương Diễm Đoan ngồi xuống bàn cùng ăn với mọi người, sau đó cô ta liền nói
- Hôm nay con sẽ về Đông Thành một mình.
Không cần Tần Minh hay ai đưa đi cả, với lại...!Tần Minh này, bạn bè của anh ở Đông Thành cũng lâu rồi chưa gặp anh.
Nếu như có dịp, anh có thể đưa Tuệ Hy đến Đông Thành.
Lúc đó, chúng ta cùng nhau đi phượt.
Có được không?
- Tùy ý.
Phương Diễm Đoan mỉm cười.
Sau khi ăn xong bữa sáng, thì Phương Diễm Đoan chào tạm biệt Lâm Giao rồi lên xe về Đông Thành.
Khi Phương Diễm Đoan đi xa, thì Tần Minh mới ôm lấy eo của Tuệ Hy, nhẹ nhàng nói
- Cả một buổi sáng em và cô ta nói gì với nhau?
- Nói gì? Em nói là sẽ bán anh với giá tỷ cho chị ấy.
- Tần thiếu phu nhân, Tần Minh anh chỉ đáng giá tỷ thôi sao?
- Đương nhiên, trừ bỏ Tần thị với Tần gia ra....!Thì tỷ vẫn là quá cao rồi!
Nói xong, Tuệ Hy lè lưỡi trêu chọc anh một cái rồi đi lên phòng.
Dù hôm nay không đến lớp, thì cô cũng phải ôn bài.
Dù sao thì năm nay cũng là năm cuối cấp của cô rồi.
Khi cô vừa onlline thì thấy một hộp thư, Tuệ Hy tò mò vào xem....
Thì ra là hộp thư mà Vệ Kha gửi cho cô.
Nó chỉ đơn giản với một hàng chữ ngắn gọn, súc tích
"Tuệ Hy, xin lỗi em"
Tuệ Hy bỗng dưng giật mình.
Dường như cô đang dần dần tiếp nhận Tần Minh mà quên đi Vệ Kha, rõ ràng cô đã nói sẽ để họ có sự công bằng.
Nhưng mà, nếu ở bên cạnh Tần Minh lâu như năm....!Thì cô sẽ thực sự quên mất Vệ Kha.
Còn nếu như cô cứ lạnh nhạt với Tần Minh, thì lại quá thiệt thòi cho anh.
Khi cô đang thất thần, thì Tần Minh bước vào.
Anh nói
- Tuệ Hy, tiểu Nhiên đến tìm em.
- Em không muốn gặp cậu ấy.
Em mệt rồi!
Tần Minh nhìn thấy Tuệ Hy có chút giận dữ lấy chăn trùm lên cả người như vậy, anh cũng có chút xót.
Tần Minh nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô, rồi nói
- Bảo bối, em đừng có giận em ấy.
Chỉ là....
- Em không giận cậu ấy.
Chỉ là...!Bây giờ em không muốn gặp thôi.
- Bảo bối, tiểu Nhiên đã biết lỗi rồi.
Anh nghe cô nói, mấy hôm nay nó cứ khóc mãi.
Tiểu Hy, em đừng...
- Anh im ngay!
Tuệ Hy bật dậy, hung hăng nhìn anh một cái.
Tần Minh thấy vậy liền giơ tay đầu hàng
- Được được được! Anh im, anh im...!Đừng giận...!Đừng tức giận...!Ngoan...!Ngoan...
Sau đó, Tần Minh ôm lấy Tuệ Hy vào lòng, vừa ôm vừa vuốt ve cô.
Sau một hồi, thì Tuệ Hy lên tiếng
- Tần Minh, chúng ta sinh con đi..