Edit: Doãn Riêu
Beta: Doãn Mộc
Chương
Dịu dàng?
Từ trước đến nay Miểu Miểu chưa bao giờ cảm thấy người đàn ông trước mắt có liên quan đến hai chữ này, nhưng thời gian cũng có thể khiến con người thay đổi, có lẽ là người phụ nữ khác đã khiến anh thay đổi. Số lần anh cười gần đây còn nhiều hơn so với nửa năm cao trung ngày trước. Mặc kệ thế nào, mặc kệ là ai được ở bên cạnh anh, tự đáy lòng cô vẫn hy vọng anh có thể sống hạnh phúc.
Trên đường tắc xe, hai người đến bệnh viện Nhân Xuyên đã gần giờ rưỡi.
Miểu Miểu và Hoắc Tư Diễn cùng đi vào văn phòng khoa u, người chờ ở bên trong ngoại trừ Tạ Nam Trưng, còn có một người đàn ông nhã nhặn hơn năm mươi tuổi, mặc áo khoác trắng, mang kính gọng vàng.
Tạ Nam Trưng biết Miểu Miểu công tác ở phòng thí nghiệm của Hoắc Tư Diễn, nhưng thấy cô đến cũng cảm thấy hơi bất ngờ, tuy nhiên trước mắt có chuyện quan trọng hơn, hắn (TNT) cũng không rảnh phân tâm suy nghĩ sâu sa hơn.
Miểu Miểu nghịch ngợm chớp chớp mắt với hắn, sau đó nhìn người đàn ông kia rảo bước về phía bọn họ, rồi dừng ở trước mặt Hoắc Tư Diễn——
Ông ta tựa như đang khắc chế kích động, môi khẩn trương mấp máy, biểu cảm trên mặt quá phức tạp đến mức không thể dùng ngôn ngữ để tả được, rốt cuộc, ông ta cười rộ lên, thấp giọng như là muốn xác định cái gì đó lại dường như hô lên: "Tư Diễn."
Miểu Miểu theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Hoắc Tư Diễn, chỉ thấy dáng người anh thẳng tắp, đường nét toàn thân lạnh đến đông cứng, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, anh lại điều chỉnh xong, hơi hơi mỉm cười: "Thầy Chu."
Vị này là bác sĩ chủ nhiệm khoa u của bệnh viện Nhân Xuyên, Chu Lập Hiền, cũng là người đã dạy dỗ Hoắc Tư Diễn ở đại học A. Tuy bọn họ chỉ có không đến một năm tình nghĩa thầy trò, mấy năm nay cũng không có liên hệ, nhưng những việc đã từng trải qua vẫn rõ mồn một trước mắt.
Chu Lập Hiền không ngờ rằng lúc gặp lại môn sinh mà mình tâm đắc lại là tình trạng như vậy. Hoắc Tư Diễn là sinh viên có thiên phú nhất trong số sinh viên ông từng gặp, trầm mặc kiên nhẫn, lại chịu hạ mình làm việc cực nhọc, là người thích hợp đi con đường này nhất.
Đâu ai ngờ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy?
Đáng tiếc, cực kỳ đáng tiếc.
Đây thật sự là tổn thất lớn của giới y học!
Hiện giờ, bởi vì làm nghề y dễ gặp phải tai nạn rủi ro, nơi các trường đại học tuyển sinh có thể giăng lưới bắt chim ngay trước cửa, tình hình thê thảm. Ngay cả sinh viên bước ra từ cửa đại học y, tương lai cũng không nhất định đi theo con đường trị bệnh cứu người.
Làm người dẫn đường, lập chí lớn muốn dùng cả đời người cống hiến cho y học - Chu Lập Hiền, đối mặt hiện thực, thật sự cảm thấy hết sức đau lòng.
"Tốt." Ông nặng nề vỗ vai Hoắc Tư Diễn, biết đó là số mệnh của con người, thế nhưng mắt vẫn lóe lệ quang không kiềm chế được, ông không biết nói gì chỉ lặp đi lặp lại một chữ "tốt".
"Thầy Chu", ởtrước mặt vị ân sư đức cao vọng trọng, trong lòng Hoắc Tư Diễn cũng nảy sinh cảm xúc, nhưng từ trước đến nay anh không phải kiểu người thích bộc lộ cảm xúc ngoài, cũng chỉ vân đạm phong khinh cười, "Đều đã qua."
Điềm nhiên, nhứ có như không.
Như thế nào đi lên huy hoàng chói mắt, như thế nào rơi xuống đáy cốc, cuối cùng hết thảy đều sẽ trở thành quá khứ.
Chu Lập Hiền gật đầu cười: "Nói đúng. Vẫn là cậu thông suốt được." Trong mắt ông nổi lên thương cảm nhàn nhạt, tay đặt trên vai Hoắc Tư Diễn, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nhịn xuống không nói thêm cái gì.
Tạ Nam Trưng đứng bên cạnh đưa ra một tờ khăn giấy, Chu Lập Hiền nhận lấy xoa xoa khóe mắt, lúc này mới nhìn đến Miểu Miểu đứng ở phía sau Hoắc Tư Diễn, không khỏi nghi hoặc: "Vị này là?"
Hoắc Tư Diễn quay đầu nhìn Miểu Miểu, đang định nói chuyện, Tạ Nam Trưng mở miệng trước:,"Chủ nhiệm Chu, đây là em họ của tôi, Tạ An Miểu Miểu."
Miểu Miểu cười trong veo tiến lên: "Chủ nhiệm Chu, chào ngài."
"Chào cô." Chu Lập Hiền nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, ánh mắt rất là ôn hòa, lấy kinh nghiệm của người từng trải nhìn phản ứng của Hoắc Tư Diễn phản ứng, cô gái này sợ rằng không đơn giản chỉ là em họ của Tạ Nam Trưng chứ?
Chợt cảm thấy lòng được an ủi không ít, có người biết nóng biết lạnh chăm sóc bên người anh, chung quy so với việc phải gánh vác một mình thì tốt hơn nhiều lắm.
Kế tiếp, ba người đàn ông bắt đầu nhắc tới tình huống của người mắc bệnh ung thư, Miểu Miểu không tiện đứng nghe, mà cũng nghe không hiểu, bọn họ đang nói chuyện hết sức chăm chú, cô càng không tiện ngắt lời, do dự một lúc. Đang định lặng lẽ trốn đi, tầm mắt Hoắc Tư Diễn liếc qua đây.
Giống như thần giao cách cảm.
Miểu Miểu vội vàng chỉ chỉ về phía cửa, ý nói cô muốn ra ngoài đi lại một chút, lại lắc lắc di động, ý tứ là lúc nào xong thì gọi cho cô.
Hoắc Tư Diễn gật đầu ngầm đồng ý, anh tiếp tục xem phim chụp CT trong tay, sườn mặt chuyên chú: "Hệ thống miễn dịch trung tính hạt tế bào phóng xuất ra NET, khả năng lớn là do chúng nó kích hoạt tế bào ung thư đang ngủ đông…"
Hai người còn lại tựa hồ không để ý đến anh vừa mới thất thần, càng không biết ở trong hai giây ngắn ngủi, anh và cô đã hoàn thành một cuộc nói chuyện.
Nhưng chủ nhiệm Chu nghe Hoắc Tư Diễn trầm ổn tự tin giảng giải điểm đáng ngờ của bệnh tình, cuối cùng vẫn bất giác bộc lộ ra biểu cảm tiếc hận. Làm thầy giáo, cũng là bác sĩ, đối với việc mà Hoắc Tư Diễn gặp phải, ông cảm giác như đồng cảnh ngộ lây.
Miểu Miểu mang tâm tình không biết gọi là gì đi ra ngoài.
Đi khoảng mười mấy mét, rẽ một cái, thì gặp phải chị y tá lần trước đưa trái cây cho cô.
Lúc đầu y tá không thấy cô, vừa đi vừa nói chuyện cùng đồng nghiệp: "Cô nghe nói gì chưa? Tiểu Lâm có dấu hiệu sinh non, thật là đáng thương…"
Đồng nghiệp kia thở dài, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: "Sống trên đời, ai mà không có năm ba loại bệnh vặt? Nửa năm qua kinh nguyệt của tôi rối loạn ngay cả ngày dì cả tới cũng không tính ra được, chỉ có thể cầu ít nhất cũng sống được đến tuổi thôi, đến lúc đó lãnh hưu, cũng có mấy năm sống thoải mái."
"Cô khoan hãy nói, gần đây tóc tôi còn rụng từng bó lớn, hai ngày trước nhận được báo cáo kiểm tra sức khoẻ, bạch cầu lại giảm bớt…Aizz!" Y tá nhận ra Miểu Miểu "Em gái, em lại tới tìm bác sĩ Tạ sao?"
MIểu Miểu cười tủm tỉm chào hỏi hai người.
Đồng nghiệp của cô y tá liếc mắt qua, đây là ai?
"Em họ của bác sĩ Tạ."
Chị y tá lại nói: "Chúng tôi còn có việc gấp, lần sau có rảnh lại trò chuyện tiếp nhé."
"Vâng ạ, các chị đi làm việc đi."
Lúc người đồng nghiệp kia đi qua người Miểu Miểu, nhịn không được nhiều chuyện hỏi cô: "Bác sĩ Tạ có bạn gái chưa?"
Miểu Miểu nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Chắc là…không có đâu ạ." Anh ấy bận rộn như vậy, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, làm sao có thời gian quen bạn gái?
Cô gái còn định hỏi gì đó, nhưng lại bị chị y tá đẩy đi.
Miểu Miểu tâm sự nặng nề bước vào lầu một, chọn một ghế dài mát mẻ ngồi xuống, lâm vào trầm tư.
Kia hai vị y tá đều phụ trách chăm sóc điều phối người bị ung thư trị bằng thuốc hóa chất, không nói đến tay không bẻ gãy ống tiêm hoặc thu ống tiêm về. Tay rất dễ bị thương, mấu chốt nhất là, tiếp xúc thuốc hoá chất có tính phóng xạ trong thời gian dài, thân thể sẽ phải chịu tổn thương rất lớn. Trước đó trong lúc vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ, cũng không khó để biết, các cô ấy và đồng nhiệp khác có sức khỏe khác nhau thì chịu tổn thương cũng không giống nhau.
Cô đột nhiên đứng lên, nếu cô nhớ không lầm, Hoắc Tư Diễn thu mua khoa học kỹ thuật Thanh Viễn có hạng mục trọng điểm chính là người máy phối thuốc, hai ngày trước cô thấy thư kế hoạch hang mục này ở trên sô pha trong chung cư của anh, có khả năng là…phòng thí nghiệm PC sẽ lại nhặt cái hạng mục nửa đường chết non này làm tiếp?
Nếu là thật, vậy thì tốt quá!
Miểu Miểu đắm chìm tưởng tượng của mình, mãi cho đến khi trời ngả về tây, ánh nắng chậm rãi giảm nhiệt độ, chuyển thành sắc vàng nhàn nhạt, di động của cô rung rung, nhận được WeChat Hoắc Tư Diễn gửi đến.
hsy: "Ở đâu?"
Miểu Miểu: "Dưới lầu."
hsy: "Tối nay cùng đi ăn cơm."
Miểu Miểu: "Được ạ."
Miểu Miểu tất nhiên sẽ nghĩ rằng lần này giống với lần trước, Tạ Nam Trưng cũng sẽ đi cùng. Không ngờ là, Hoắc Tư Diễn đưa cô đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố, hai người mặt đối mặt ngồi xuống. Cô vẫn tưởng rằng khả năng anh họ còn đang đi trên đường, hoặc là tạm thời bị vướng chuyện gì khác.
Nhưng mà, trước khi ăn, đồ ăn chính và điểm tâm ngọt đều đã gọi xong rồi, Miểu Miểu thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, bóng dáng Tạ Nam Trưng vẫn chậm chạp không xuất hiện.
Một người phục vụ mặc đồ đen đứng bên cạnh rót rượu vang đỏ, màu rượu đỏ sậm tràn vào ly, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống trông có vẻ vô cùng mị hoặc.
Hoắc Tư Diễn nhận ra Miểu Miểu lơ đãng: "Đang nhìn cái gì?"
Anh sửa lại cổ tay áo, xua tan cảm xúc xa lạ trong lòng.
Miểu Miểu hỏi: "Anh họ em không tới sao?"
Hoắc Tư Diễn nhìn cô chăm chú, biểu tình rất là nghi hoặc, trầm ngâm nói: "Tại sao anh ta lại phải tới?"
Đảm đương chức vụ của một cái bóng đèn sao?
Bữa tối này Hoắc Tư Diễn dựa theo đề xuất kế hoạch được chuẩn bị tỉ mỉ của Chu Phùng Ngọc, ánh nến, hoa hồng và rượu vang đỏ cũng đã chuẩn bị, dưới bầu không khí lãng mạn mà mỗi cô gái đều thích anh sẽ chính thức thổ lộ với Miểu Miểu. Đêm nay, quan hệ của bọn họ cũng sẽ được xác định.
Đúng, anh không muốn đợi thêm nữa.
Phải là đêm nay.
Hoắc Tư Diễn chưa từng khẩn trương đến như vậy, thậm chí quên mất là Miểu Miểu lái xe đến đây nên không thể uống rượu.
Tại sao phải tới?
Miểu Miểu không hiểu lời này của anh là có ý gì, cho nên, chỉ có bọn họ ăn cơm với nhau? Hơn nữa còn là ở nhà hàng cao cấp chủ yếu tổ chức hẹn hò cho các đôi tình nhân hoặc hội đàm thương vụ?
Rất rõ ràng, cô và anh, không thuộc bất kể loại nào trong hai loại kia.
Cô nhíu mày.
Cách đó không xa, Đới Vãn Hảo nhẹ nhàng cười kéo một người đàn ông trung niên đi vào cửa bước chân đột nhiên dừng lại. Nghi ngờ mình bị hoa mắt, Tạ An Miểu Miểu sao có thể xuất hiện ở chỗ này?!
Ha hả, sợ là đến cũng thật mất thể diện, nhìn xem trên người cô ta mặc cái gì, áo thun quần jean, tôi cười chết mất thôi! Đây là chỗ nào chứ, nhà hàng cao cấp nhất thành phố A, khách tới dùng cơm không phú cũng quý, đối với trang phục cũng có yêu cầu rất cao, nhân viên phục vụ sinh bị mù sao? Lại có thể không đuổi người đi.
Đới Vãn Hảo hài lòng nhìn một thân ăn mặc thời thượng của mình, trang phục hè mới nhất của Chanel và túi xách, giày cao gót màu đỏ đặt của công ty tư nhân C. Nhìn lại Tạ An Miểu Miểu, toàn bộ đồ mặc trên người phỏng chừng không có giá trị bằng một số lẻ của hoa tai hồng bảo ngọc của cô ta đâu?
Không có so sánh thì không có thương tổn, sau một trận vui sướng cô ta lại có chút đồng tình nhìn vị bạn học cũ này rồi.
Từ từ!
Người đàn ông ngồi đối diện cô là ai?
Đới Vãn Hảo nheo mắt lại, đại khái thông qua bóng dáng cao lớn đĩnh đạc đã nhận ra, đây không phải người đàn ông gặp ở nhà ăn trên thuyền ở Bắc Thành sao, bạn trai của Tạ An Miểu Miểu đúng không?
Cô ta thầm cười lạnh trong lòng, nhìn không ra Tạ An Miểu Miểu lại ham hư vinh, vì tới đây ăn một bữa cơm, cũng không biết bạn trai cô bán bảo hiểm hay là môi giới nhà đất, đoán chừng ăn một bữa hết một năm tiền lương nhỉ?
Mang danh là vung tiền như nước vì hồng nhan, trên thực tế là phùng má giả làm người mập. Thật là đáng thương quá.
Đới Vãn Hảo nói vài câu với người đàn ông béo lùn bên cạnh, đối phương cười mị nhẹ xoa eo cô ta một phen, cô ta ra vẻ hờn dỗi mà chọc chọc ngực lão: "Thân ái, chờ em một lát nha, sẽ chóng quay lại thôi."
Cô ta trấn an lão xong, lắc lắc eo nhỏ đi về phía bàn của Miểu Miểu.
Lúc này, Miểu Miểu ngồi yên trên ghế, tâm tình giống như nơi hoang dã sau cơn mưa mùa xuân, cỏ dại mọc thành khóm, suy nghĩ cũng rối như tơ vò. Cô nhìn ngọn nến trong tầm tay không biết cháy lên từ lúc nào, lại nhìn người đối diện thoạt nhìn có chút khẩn trương. Có lẽ đang không yên lòng, cho dù trì độn như thế nào cũng ý thức được chuyện gì sắp xảy ra.
Ánh mắt cô từ từ lạnh xuống.
Âm thầm quyết định, nếu lát nữa Hoắc Tư Diễn nói ra lời bất thường gì, hoặc là làm ra chuyện vượt rào gì, cô sẽ không do dự hất rượu vang đỏ lên người anh.
Đúng, không chút do dự!
Sau một hồi đấu tranh, cô không nói lời nào. Vẫn ngồi chờ, nín thở ngưng thần mà chờ, nhưng lại chờ được giọng nói kiều mị phát ngấy của một người phụ nữ: "Miểu Miểu."
Miểu Miểu kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại, Đới Vãn Hảo mặc một bộ váy ngắn đạp giày cao gót chậm rãi bước đến.
"Cậu xem, chúng ta thật là có duyên quá!" Đới Vãn Hảo đã đi đến cạnh bàn, mang theo một mùi nước hoa nồng nặc. Tầm mắt cô ta đảo qua mặt bàn trước, trong lòng cũng tính toán, còn ăn rất phong phú, bình Lafite đỏ kia, giá trị xa xỉ đi?
Cô ta hất cuộc tóc xoăn sóng, phong tình vạn chủng nhìn người đàn ông coi tiền như rác kia. Đột nhiên giống như gặp phải quỷ, đôi mắt cô ta trừng lớn, quả thực còn to hơn cả mắt trâu, đồng tử cũng co chặt theo, đôi mắt đẹp đẽ suýt nữa rớt ra ngoài. Cô ta chỉ vào anh, thất thố thét chói tai ——
"Hoắc Tư Diễn?!"