Max không chắc anh đã ngủ bao lâu trước khi mắt anh choàng mở, và anh ngay lập tức tỉnh hẳn. Ánh nắng buổi sớm nhảy trên những con sóng và tay nắm crôm trên thuyền. Không chuyển mình, anh vẫn nhận thứ c rõ các chuyển động phía sau. Anh không phải nhìn mới biết đó là Lola. Không chỉ vì cô là người duy nhất còn lại trên thuyền, mà còn bởi đến giờ anh đã nắm được âm thanh bước chân nhẹ nhàng độc nhất của cô. Cô dừng lại cạnh cửa phòng bếp trước khi đi tiếp vào trong, con cún con của cô theo sát phía sau.
Max từ tốn nhỏm dậy và xoay đầu từ bên này sang bên kia, giải quyết chứng mỏi cổ. Con thuyền đung đưa trên đầu một con sóng cao đến ba mươi centimet, và cảm giác nhoi nhói ở xương sườn anh còn tệ hơn cả lúc anh mới bị đá, cơ bắp của anh vẫn còn cứng ngắc vì tư thế ngủ gò bó. Max ba mươi sáu tuổi và đã dành mười lăm năm vừa qua cố đẩy cơ thể vượt qua giới hạn chịu đựng. Khi trẻ hơn, anh từng có thể ngủ quay ngược đầu mà ngày hôm sau chẳng mảy may nhức mỏi. Không phải bây giờ. Bây giờ khi anh ngày càng già đi, cơ thể anh chống đối ngày càng nhiều hơn. Anh xoay vai và nghe thấy Lola cùng con chó của cô ra khỏi bếp. Anh liếc ra sau một cái khi họ đi dọc mép thuyền tới chỗ mũi thuyền. Chân chiếc váy hoa quả chạm nhẹ vào sau đùi cô, và một tay cô giữ ống nhòm còn một tay cầm thanh ngũ cốc.
Vì cô không nói một lời nào với anh, anh đoán cô vẫn còn giận anh chuyện bàn chải. Anh ngước lên nhìn bầu trời không một gợn mây và vươn vai qua đầu. Cô rõ ràng là thuộc loại phụ nữ thích bám trụ lấy cơn giận của mình, và anh cho là mình cứ để cô thế thôi. Không cần phải phá vỡ sự yên bình chỉ để nghe cô đay nghiến anh. Và giờ khi cô đã đứng vào vị trí canh gác ở đầu mũi thuyền của cô, anh cho rằng mình sẽ chuồn vào phòng nghỉ và đánh một giấc.
Một tiếng hét đinh tai xé toang buổi sáng yên tĩnh trên biển Caribbe, và anh quay ngoắt lại nhanh đến mức cảm giác đau nhói đâm nghiến vào xương sườn anh như một con dao găm. Anh hít mạnh không khí vào cuống phổi và di chuyển về hướng mép thuyền vừa đúng lúc nhìn thấy Lola nhảy qua mạn tàu, váy cô bay lên quá mông. Cô chạm mặt nước, và nhanh như một cái nút bần, cô bật ngược lên trong những con sóng, lắp bắp và nức nở gần như rời rạc.
“Bé Cưng!” cô gào lên, và điên cuồng nhìn vào làn nước quanh người. “Bé Cưng, mày ở đâu?”
Con chó nhô lên một lần, rồi lại chìm xuống, một chấm lông nâu trong biển cả xanh thẳm.
“Khỉ thật,” Max chửi thề khi anh xé toạc cái áo phông của mình ra. Với xương sườn đang nhức nhối và cơ bắp đang chống đối, anh lao xuống Đại Tây Dương tìm Búp Bê Bé Cưng nhà Carlyle. Làn nước mặn lạnh cắt đập vào mặt anh và lướt nhanh qua ngực anh. Anh chìm xuống đủ sâu để lao lên theo sau con chó, và anh túm lấy nó trong một tay. Khi đầu anh nhô khỏi mặt nước, anh liếc quanh tìm Lola, nhưng anh không thấy cô. Con chó hắt xì, ho sặc sụa, và ngay lập tức bắt đầu run lên. Max sắp sửa quẳng con chó đi và lặn xuống tìm Lola thì phần đầu phía sau của cô nổi lên.
“Bé Cưng!” cô phun ra cả một miệng đầy nước biển.
“Tôi giữ được nó rồi,” Max nói to với cô khi anh dễ dàng lướt nước.
Cô quay lại và bì bõm bơi về phía anh. Cô không chỉ là một chiến binh dở tệ, mà cô bơi cũng chả ra sao hết. Đôi mắt nâu của cô mở to và cô hít vào vài hơi nhanh, nông. Nếu cô không cẩn thận, cô sẽ tăng thông khí phổi, nhưng trông không có vẻ cô sẽ sớm cẩn thận hơn. Cô níu lấy vai Max và gần như dìm anh xuống dưới. Ở những ngày đỉnh cao trong đội SEAL, Max từng có thể nín thở trong ba phút dưới nước, nổi ngược lên, và bơi hàng giờ liền. Anh không lo rằng một trong hai người họ, hoặc con chó ngu ngốc kia, sẽ bị chết đuối. Anh chỉ quan ngại rằng cô sẽ khiến cho việc bơi ngược về thuyền khó khăn hơn cần thiết.
“Bé cưng ổn ch-chứ?” cô lập bập, và với lấy con chó của mình. Một con sóng xô qua đầu bọn họ và lần này cô kéo anh xuống dưới nước thật. Chìm xuống họ mắc tay chân vào nhau. Một đầu gối cô thúc vào sườn anh, và anh uống nửa miệng nước biển. Móng chân con chó cào cổ Max khi Lola đưa anh vào tư thế khóa đầu, đập một bên mặt anh vào ngực cô, và níu chặt lấy anh như thể anh là phao cứu sinh. Anh cạy cánh tay Lola ra khỏi đầu, đạp lên mặt nước, và phun nước trong mũi ra. “Thư giãn đi,” anh nói với khuôn mặt đầy hoảng loạn rất gần với mặt anh. Mũi họ chạm nhau và họ chia sẻ cùng một hơi thở. “Thư giãn đi không thì cô sẽ chìm đấy.”
Miệng cô mở ra rồi khép lại, co giật để đưa từ ngữ ra, nhưng chỉ một tiếng thổn thức thoát ra khỏi ngực cô.
“Tôi có thể đưa tất cả chúng ta quay lại thuyền, nhưng cô phải thư giãn và để tôi làm việc. Không níu lấy tôi hay dìm tôi xuống nước nữa. Và giữ đầu gối cô tránh xa ngực tôi ra.” Anh nghĩ một giây, rồi thêm vào, “Nếu cô huých vào háng tôi, cô sẽ phải tự mình xoay xở.”
Cô gật đầu và anh đưa cô con chó. Cô ôm đầu Bé Cưng kề bên đầu cô khi Max quấn tay quanh vai và ngang ngực cô. Anh kéo họ về hướng bục tắm, nhưng cô không làm cho anh được dễ dàng. Cô đá vào cẳng chân anh hai lần vào lúc mà đáng lẽ cô phải làm như anh bảo và để mặc anh lo liệu mọi việc. Cô quay đầu khắp nơi để xem họ đang đi đâu và đỉnh đầu cô đập vào bên má thâm tím của anh. Anh kéo cô sát chặt vào lồng ngực anh khi anh đạp nước. Max thề khi với lấy một tay vịn ở bục tắm, đây tuyệt đối là lần cuối cùng anh sẽ nhảy vào Đại Tây Dương để cứu một cô người mẫu đồ lót và con chó vô dụng của cô ta.
Anh nhấc bổng Bé Cưng lên đuôi thuyền, nắm lấy bậc thang dùng để leo lên tàu ở chỗ bục tắm, và kéo nó xuống dưới nước. Đi lên những bậc thang ấy sẽ cực kỳ đau, đó là lý do hôm trước anh trang bị xô và dây thừng để tắm. Lola lên trước, các cơ bắp của cô uể oải, tay nắm trên tay vịn yếu ớt như thể tay cô đã tê cóng, điều mà Max đoán là do hiện giờ cô đang tăng thông khí rất dữ. Váy của cô dính chặt lấy đùi và nước biển lăn dọc cặp chân trần mượt mà và kheo chân cô. Anh đặt một tay lên đường cong ở bờ mông ướt đẫm của cô và đẩy mạnh.
Max đi lên sau cô, và anh đã đúng. Trèo thang đau khủng khiếp. Anh nằm gục trên bục, quần sũng nước, và tập trung vào việc làm chậm hơi thở và kiểm soát cơn đau bên sườn.
Lola ngồi cạnh anh, túm chặt Bé Cưng vào lồng ngực, khóc và hổn hển hít không khí. Nếu cô không cẩn thận, cô sẽ ngất đi vì lạnh, mà anh đoán đấy cũng là một cách để chữa chứng tăng thông khí. Nhưng có những cách khác, ít kịch tính hơn.
“Tập trung vào việc hít những hơi thở dễ dàng chậm rãi qua mũi đi.” Anh chùi nước biển khỏi mặt và đẩy mình lên tư thế ngồi. Ngoài dùng túi giấy hoặc bất tỉnh, hít thở chậm rãi qua mũi là cách duy nhất anh biết để làm dịu chứng tăng thông khí phổi.
Cô nhìn anh như thể anh đang nói một thứ ngôn ngữ bí ẩn nào đó, đôi mắt nâu mở to sợ hãi. “Tôi khô-khô-không thể kiềm chế được nhịp thở.”
“Nằm xuống với hai tay giơ lên đầu,” anh hướng dẫn, và dịch chuyển để cô có thêm chỗ. Khi cô duỗi người, anh bảo cô lại lần nữa, “Khép miệng lại và chậm rãi thở ra bằng mũi đi.”
Khi chú chó liếm mặt cô, cô gật đầu và hít mạnh một hơi lớn vào phổi bằng miệng. Max chỉ từng bị tăng thông khí phổi một lần trong đời, và anh cũng biết không dễ cho lắm để kiểm soát hơi thở của bạn khi mà bạn luôn cảm thấy như không thể lấy đủ không í. Nước biển vỗ lên bục tắm khi anh trèo lên hông cô và đẩy con chó ướt sũng ra khỏi đường đi của anh. Các nút váy của cô đã bật mở tới tận rốn và các giọt nước trượt khỏi áo ren lụa hồng rồi đọng lại ở khe ngực sâu của cô. Ngực cô phập phồng với từng hơi thở, và Max đặt tay lên hai bên má cô. Nước biển dính trên lông my cô, và anh nhìn sâu vào mắt cô.
“Khép miệng lại nào,” anh nhắc nhở cô, và anh phải khen ngợi cô vì có cố gắng.
“Tôi – tôi sắp – ngất mất,” cô thở hổn hển.
“Tập trung vào việc chỉ hít thở qua mũi thôi đi.”
“Khô-không thể.”
Anh nghĩ đến việc lấy tay bịt miệng cô, nhưng anh cho là cô sẽ buộc tội anh đang cố giết cô. “Vậy thay vào đó hãy tập trung vào việc này đi,” anh thì thầm, và, chống lại óc phán đoán của mình, hạ mặt xuống sát mặt cô. Anh tự bảo mình đây không phải một nụ hôn. Anh đang giúp cô, ép cô thở bằng mũi để cô không bị ngất.
Dưới áp lực của miệng anh, anh cảm thấy cô căng lên. Cô nuốt vào một hơi thở cuối cùng và nín lại khi anh nhẹ nhàng ấn môi lên môi cô. Anh vuốt ngón tay cái qua hai má mịn màng của cô. “Giờ thì thư giãn đi,” anh thì thầm bên miệng cô. Cô đặt tay lên vai anh và anh nghĩ cô sẽ đẩy anh ra, nhưng không. Đôi mắt nâu to tròn của cô nhìn thẳng vào anh, và trong chớp mắt, hơi ấm từ lòng bàn tay cô trải rộng trên làn da trần của anh. Dục vọng nguyên thủy bắn như chớp qua huyết quản và siết chặt háng anh.
Dù là vì hương vị thức ăn, thuốc hay rượu rum, Max vẫn ghét bất kỳ một biểu hiện yếu đuối nào. Anh không thích phải thú nhận rằng mình có một điểm yếu nào hết, nhưng nếu anh thực sự có, thì chính là đây. Anh yếu ớt trước hương vị khuôn miệng của một người phụ nữ và cảm giác được ôm mặt cô trong tay anh. Tiếng nức nở trong giọng cô, và mùi hương làn da và mái tóc cô.
Môi cô hé ra như thể cô sắp nói gì đó.
“Thở bằng mũi đi,” anh nhắc nhở cô, và môi anh man môi cô khi anh nói. Cô có vị nắng, muối mặn, và thiên đường trong trẻo. Phụ nữ là một bí ẩn lớn đối với anh. Họ phi lý và thường xuyên ngược hẳn với tình trạng lý trí, vậy mà vẫn có những lúc anh thèm thuồng chút âm thanh từ thứ logic xoắn quẩy của họ. Cũng như có những lúc anh thèm được vuốt ve da thịt họ dưới tay, miệng, và cơ thể anh. Không nghi ngờ gì, những nơi mịn màng như satanh và những đường cong ấm áp của một phụ nữ là một nhược điểm không thể dứt bỏ, nhưng cũng là một thứ anh luôn tìm cách kiểm soát được. Lần này anh cũng sẽ kiểm soát nó.
“Max?”
“Hmm.”
“Không phải anh đang hôn tôi đấy chứ?”
Max nhấc đầu lên và nhìn xuống mặt Lola. Anh nhìn thấy cả sự bối rối ở hàng lông mày nghiêng nghiêng lẫn vẻ báo động trong đôi mắt nâu trong trẻo của cô, nhưng không một dấu hiệu của cùng loại dục vọng đang đập mạnh dưới bụng anh và vừa khiến anh cương lên.
“Không,” anh nói khi anh ngồi lại trên gót chân. “Nếu tôi hôn cô, cô sẽ biết điều đó.”
“Tốt, bởi vì tôi không muốn anh có bất kỳ ý tưởng gì về tôi và anh đâu.”
“Những ý tưởng nào vậy?” anh hỏi, dù cho anh đoán mình cũng đã biết rồi.
Cô ngồi dậy và kéo chân vào dưới người. Một làn gió biển thổi gợn vài lọn tóc đang khô dần của cô. “Tôi biết ơn anh vì đã cứu Bé Cưng, nhưng tôi và anh sẽ không bao giờ có dính líu về mặt yêu đương hết.” Cô lắc đầu. “Không bao giờ.”
Nó đây. Một gáo nước lạnh dội thẳng vào hơi nóng trong máu anh. Nhắc nhở rằng Max già cả tốt bụng đủ tốt đẹp để cứu cái thân của cô ta, nhưng chưa đủ tốt để hôn môi cô ta. Ít nhất Lola cũng thẳng thẳn về điều đó.
“Cưng à, đừng tâng bốc mình nữa,” anh nói khi đặt tay lên đùi và đứng dậy. Xương sườn anh đau nhức, và vết cắán anh bỏng rát. “Tôi không dính đến chuyện yêu đương với bất kỳ ai hết. Kể cả với cô cũng không.”
Lao xuống theo Bé Cưng, Lola đã đánh mất ống nhòm và gương báo hiệu trong Đại Tây Dương. Và không chắc lắm, cô nghĩ mình có thể còn vừa làm tổn thương tình cảm của Max. Cô ngồi ở đuôi tàu, rúc mình dưới một cái chăn len mà anh vừa ném cho cô. Các con sóng vỗ vào hai mạn thuyền khi con thuyền cưỡi trên dòng hải lưu. Ánh nắng mặt trời mơn man má cô và rọi qua các bức tường trắng của tàu Dora Mae.
“Tôi rất biết ơn vì anh đã cứu Bé Cưng,” cô nói khi nâng một tay lên che mắt. Bộ lông ướt đẫm của chú cún cù vào ngực cô và cô ôm siết lấy cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy của nó.
Không thèm lưu tâm gì đến cô, Max cởi lớp băng Ace quanh ngực anh ra.
“Và cứu cả tôi nữa.” Cô chưa bao giờ là một tay bơi lội cừ khôi. Dù vậy dưới những hoàn cảnh bình thường, cô chắc chắn vẫn đủ thành thạo để quay được về thuyền, nhưng ý nghĩ Bé Cưng đang chìm, sợ hãi và không được ai giúp đỡ, nghĩ đến cảnh nó trượt vào lòng nước khi hai lá phổi nhỏ bé của nó ngập đầy nước biển, đã cướp đi hơi thở của cô, và cô cũng không dám chắc rằng mình sẽ không bị chìm cùng chú chó. Và thậm chí nếu cô có tìm cách quay về được bục tắm, Bé Cưng chắc chắn sẽ chết nếu Max không lặn xuống và cứu nó. Cô khá chắc chắn rằng mình vừa xúc phạm đến anh, và sau những gì anh vừa làm cho cô, cô nợ anh không chỉ điều đó. “Tôi xin lỗi vì vừa ám chỉ rằng anh lợi dụng tình huống đó để hôn tôi.”
Cuối cùng anh cũng liếc lên và ném dải băng lên cái ghế bên cạnh cô. “Lần tới cô bị tăng thông khí phổi, tôi sẽ cứ để cô ngất đi thôi.”
Đúng rồi, cô đã xúc phạm anh và làm tổn thương tình cảm của anh. Hay những gì được coi là tình cảm của anh, bởi vì cô cũng không dám chắc anh có những cảm xúc thông thường của con người nữa. Cô hạ tay xuống và nhìn vào cái chăn len túm lại trong lòng cô. Cô không muốn nghĩ rằng Max cũng có những cảm xúc loài người thông thường. Cô không muốn nghĩ đến anh như một người bình thường nào đó. Anh chịu trách nhiệm cho hoàn cảnh hiện tại này, và anh chịu trách nhiệm vì đã đưa cô và Bé Cưng vào nguy hiểm. Nếu không phải vì Max, Bé Cưng sẽ không ở trên tàu Dora Mae , và nó hẳn sẽ không bị rơi khỏi boong.
Con chó ngọ nguậy rời khỏi vòng ôm của Lola và tìm đường qua các nếp chăn gấp. Nó nhảy lên sàn tàu, lắc người một cái, rồi đi tới đứng cạnh chân trái của Max. Lần này nó không sủa.
Khi nằm dưới thân Max trên bục tắm, cố điều hòa hơi thở, Lola đã rất chắc chắn rằng anh sắp sửa hôn cô. Cô đã cảm thấy hơi nóng từ môi anh và nhìn thấy dục vọng trong mắt anh, và cô cũng đủ lớn và ở gần quá nhiều đàn ông để mà không biết được các dấu hiệu ấy.
Được rồi, có lẽ lần này cô đã sai. Anh rõ ràng là đang cố giúp cô thở, và cô cảm thấy vừa hơi ngớ ngẫn vừa xấu hổ vì đã hiểu lầm anh. Cô nâng ánh mắt dọc lên cặp chân dài của Max tới chỗ các ngón tay đang giật mạnh khuy khóa quần. Anh móc ngón tay cái vào cạp quần và đẩy chúng xuống dọc hông rồi đùi. “Tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm những gì anh đang cố làm. Tôi không biết sao mà...”
“Quên nó đi,” anh ngắt lời, cái quần lót đùi ướt đẫm của anh dính chặt lấy anh như một lớp da thứ hai. Lola quay mắt đi, nhưng không phải trước khi được nhìn no mắt. No đã con mắt đến mức cô gần như đờ người ra. “Kể cho tôi chuyện gì đó đi. Cô làm gì mà lại một mình nghỉ dưỡng trên đảo Cá Heo vậy?” anh hỏi, và cô có cảm giác rằng anh cũng muốn đổi chủ đề khủng khiếp như cô muốn vậy.
“Sao chứ?”
Anh treo cái quần dài sũng nước qua thành tàu. “Chỉ tò mò thôi.”
“Tôi muốn đi nghỉ vài ngày,” cô nói, điều này về cơ bản cũng là sự thật.
“Tới đảo Cá Heo sao?”
Cô nhanh chóng nhìn lên mắt anh và giữ chặt ánh mắt mình ở đó, sợ sẽ nhìn vùng dưới vai anh. Sợ anh sẽ lột nốt cả cái quần lót kia ra. “Đúng thế.”
“Tôi cứ nghĩ một cô gái như cô sẽ thích tiêu thời gian ở câu lạc bộ Med, hoặc...” Anh dừng lại và cào tay qua đầu từ ra sau, rũ nước khỏi mái tóc đen của anh. Những giọt nước trong suốt trượt dọc hai bên cổ anh. “Một chốn phô trương khác ở Nassau là gì ấy nhỉ?”
“Câu lạc bộ Đại Dương,” cô trả lời. Cách đây mấy mùa hè cô cũng đã dành vài tuần ở đó.
“Ừ đúng rồi. Vậy cô làm gì trên một hòn đảo bé tẹo chỉ có chú chó làm bạn thế?”
“Tôi không muốn ở chỗ đông người.”
“Sao thế?”
“Tôi không muốn người ta chỉ trỏ và nhìn chòng chọc nhìn tôi.”
“Không phải đến giờ cô đã quen với việc đó rồi sao? Một người mẫu nổi tiếng như cô thì tôi cá là đã bị nhìn chòng chọc nhiều rồi chứ.”
Chuyện đó khác. “Mọi chuyện khác nhiều từ lúc các bức ảnh đó xuất hiện trên mạng.”
“Các bức ảnh nào?”
Có thể có chuyện vẫn còn người nào đó trên hành tinh này chưa nhìn thấy những bức ảnh đáng hổ thẹn của cô trên Internet sao? Lại còn chưa từng nghe về chúng nữa chứ? Ngoài mấy tờ báo lá cải ra, vụ kiện tụng cũng trở thành tin tức quốc gia đấy.
“Bức ảnh nào thế?” anh hỏi lại.
Cô không muốn nói về chuyện đó với Max. Sáng nay cô không còn ghét anh nhiều như đêm qua nữa, vả lại chắc anh sẽ nói điều gì đó để làm cô phát điên lên thôi, như kiểu cô đúng là đồ ngốc khi để Sam chụp ảnh và đáng phải nhận những gì cô đang phải chịu. Điều này cũng có thể đúng, nhưng cô đã yêu Sam say đắm, và cô cũng đã tin tưởng hắn ta. Hay Max có thể nói rằng cô chỉ thấy buồn bã vì cô không được trả tiền cho các bức ảnh đó. Ý kiến cuối cùng do luật sư của Sam truyền bá và đã khiến cô nóng mắt khi nghe
Max tóm lấy cái ghế câu cá và ngồi xuống. Anh khoanh tay ngang ngực và hơi rũ vai xuống như thể anh đã chuẩn bị chờ cả ngày để nghe được câu trả lời của cô.
Gốc râu lởm chởm làm nửa dưới mặt anh thẫm lại ở những nơi không bị thâm tím. Các dải băng khép miệng vết cắt ở trán có vẻ trắng lóa trên làn da rám nắng của anh, và anh trông giống một tay cướp biển bất hảo đến mức cô đã quyết định rằng cô kể gì cho anh cũng không quan trọng lắm. Bởi vì anh hẳn đã làm rất nhiều điều còn tệ hại hơn cả việc cô để lộ những bức ảnh khỏa thân.
“Bởi vì trang web của Sam,” cô nói.
“Sam là ai?”
“Hôn phu cũ của tôi.” Cô đẩy cái chăn ngứa ra khỏi vai và nó quấn lại quanh hông cô. “Hắn đã lập một trang web với vài bức hình rất đáng xấu hổ của tôi.”
“Hình khỏa thân à?”
“Ừ.”
“Rất gần à?”
“Đủ gần.” Làn gió biển trêu đùa ngực váy cô và mơn man trên ngực và bụng cô. Cô liếc nhìn xuống cái váy đã bung ra tới tận rốn, và bắt đầu công việc cài nút ngược lên.
“Cái gì mà lại đáng xấu hổ đến vậy?”
“Đừng bận tâm.
“Cô đang nhảy mambo trên đệm à?”
“Cái gì cơ?”
“Chuyện chăn gối. Trò trai gái. Quan hệ
Cô nhìn vào đôi mắt xanh của anh đang nhìn đáp lại mắt cô, rồi cô quay lại với mấy cái nút. “Không phải.” Các ngón tay cô lạnh cóng và cài nút qua lớp váy ướt thật khó khăn.
“Cô đang bay một mình à?”
Cô mất vài giây mới đoán được anh đang hỏi gì. “Không,” cô trả lời.
“Thổi...”
“Không!” Cô ngắt lời trước khi lối mòn suy nghĩ của anh đi sâu hơn vào vũng lầy. “Tôi đang lái xe đạp và hôn một thanh Tootsie Roll.”
Anh im lặng, và khi cất tiếng, nghe anh có vẻ cực kỳ thất vọng. “Chỉ thế thôi sao?”
“Ừ.” Cô liếc lên nhìn mặt anh thêm lần nữa, và lần này bắt gặp anh đang nhìn tiến trình các ngón tay cô khi cài nút váy cuối cùng. Cô lập tức buông tay xuống hai bên người. Rồi như thể anh có dư dả thời gian, anh nâng mắt dọc theo cổ họng cô, đi qua cằm và miệng, rồi tới mắt cô.
Giọng anh hạ xuống trầm hơn khi anh hỏi, “Một mình hay với hôn phu của cô?”
“Một mình.” Cô với lấy hai mép chăn và quấn nó quanh vai, che chắn bản thân trước ánh mắt của anh. Một lần nữa, cô lại ngạc nhiên khi ánh mắt anh không hề mang lại cảm giác ghê tởm hay sởn gai ốc như cô vẫn nghĩ. Thực tế thì cô không hề thấy rờn rợn tí nào. Mất tự tin thì đúng hơn. Mất tự tin bởi màu xanh dương mãnh liệt và vẻ đói khát thoáng qua mà cô thấy trong mắt anh. Mất tự tin vì nó khiến ngực cô hơi siết lại. Rồi anh chớp mắt, và dục vọng biến đi như thể chưa từng ởđó.
“Nghe không quá kinh khủng cho lắm,” anh nói cứ như không phải vừa bị bắt quả tang đang nhìn chằm chằm ngực côvậy.
Anh biểu hiện thật lạnh nhạt, khiến cô tự hỏi sao mình lại đột ngột cảm thấy chút bối rối cơ chứ. Vì Chúa, đây cũng không phải lần đầu tiên có một người đàn ông nhìn thấy áo lót của cô. Từng có thời, cô có khe ngực được chụp ảnh nhiều nhất trên thế giới cơ đấy. “Đó là một cái kẹo Tootsie Roll cỡ đại,” cô giải thích.
Anh nhướn một bên lông mày lên như muốn nói, Thế thì sao?
“Và thật ra cũng không phải tôi đang hôn nó đâu.”
“Thế thật ra cô đang làm gì?”
Cô kể cho anh bởi vì, dù rất đáng xấu hổ, thì điều đó cũng không hẳn là một bí mật. Và dẫu sao nếu anh quá tò mò muốn biết, anh có thể trả hai mươi lăm đô la như cả thế giới và xem nó trên mạng. Tất nhiên là sau khi họ đã được giải cứu. “Bộ dạng tôi nhái lại Linda Lovelace [] .”
[] Một ngôi sao phim khiêu dâm
Hai khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười rất đàn ông làm mắt anh lấp lánh ánh cười. “Cô nhái lại Linda Lovelacesao?”
“Đừng nói nhé. Anh muốn chi tiết à?”
“Chúa ơi, có,” anh nói trong một hơi thở gấp.
Cô bật cười. “Quên đi.”
“Thế nếu tôi hỏi xin rất tử tế thì sao?”
“Không đâu.”
“Cô chẳng vui tí nào, Lolita ạ,” anh nói, dùng tên tiếng Tây Ban Nha của cô.
Bé Cưng nhảy lên cái ghế đặt cạnh cô, và cô lấy cái vòng cổ sũng nước ra khỏi cổ nó.
“Tên của trang web đấy là gì?”
“Để làm gì, anh sẽ trả hai mươi lăm đô la để nhìn mấy bức hình đó à?”
“Cô vừa khiến tôi tò mò về Tootsie Roll mà.” Anh nhún vai. “Cô có để tâm không nếu tôi làm thế thật?”
“Tất nhiên là có.”
“Vì sao chứ?”
Cô không thể tin nổi anh lại đang hỏi một câu rõ ràng đến thế. “Chậc, ừ thì, tôi khỏa thân mà.”
“Trước kia, cô cũng từng chụp ảnh khỏa thân rồi.”
“Không hoàn toàn.” Các bức hình gần với ảnh khỏa thân nhất của cô được chụp trong những ngày cô làm việc cho một dòng mỹ phẩm lớn. Cô được thuê để quảng cáo cho các sản phẩm chăm sóc da của họ. Trong một cảnh chính diện, cô chẳng mặc gì ngoài dầu thơm chăm sóc cơ thể. Cô đã chụp hình trên phông nền đỏ, hai cổ chân vắt chéo và đầu gối nâng lên vừa đủ để che đi vùng kín. Từ phía sau, một đôi bàn tay đàn ông che lấy ngực cô. Cô đã ép mình nhịn đói trong một tuần trước lần chụp đó. Khi nó đã hoàn thành, cô đã lao ngay đến cửa sổ dành cho khách mang về của nhà hàng Wendy và gọi món bánh số hai cỡ lớn.
“Tôi phải nói chụp ảnh trong bộ đồ lót ren cũng gần thế rồi.”
Hai thứ đó không giống nhau, và cô không biết lý do mình lại phải giải thích cho anh, nhưng đằng nào cô cũng thử. “Bất kỳ lúc nào tôi đồng ý chụp một loạt ảnh nào đó, tôi cũng có khả năng kiểm soát hình ảnh của tôi. Nó luôn là sự lựa chọn của tôi. Trang Lolarevealed.com không phải sự lựa chọn của tôi. Đó là sự xâm phạm tới cả cơ thể lẫn lòng tin của tôi. Tôi sẽ không bao giờ cho phép những bức ảnh đó công khai lên bất kỳ chỗ nào, đặc biệt là trên một trang web khiêu dâm trên mạng. Bố mẹ tôi đều thấy xấu hổ.” Và cô hẳn sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy hình ảnh lúc cao điểm trong thời kỳ bệnh tật của mình. Khi mà cô đã bị mất kiểm soát, và mỗi khoảnh khắc dù thức hay ngủ đều bị choán hết trong các suy nghĩ về thức ăn và tội lỗi. Về những công thức nấu ăn đầy ám ảnh chưa bao giờ thử làm và về việc mua những quyển sách nấu ăn mà cô không bao giờ dùng đến. “Tôi không dám mong anh sẽ hiểu đâu.”
Anh ôm lấy lườn, hít một hơi sâu, và đứng dậy. “Tôi hiểu đôi chút về việc không có khả năng kiểm soát.” Anh cầm lấy cần câu cá mà hôm qua anh đã dùng. “Không kiểm soát được những gì xảy ra trong đời mình hay cách người khác nhìn nhận mình. Và tôi cũng biết chút ít về cảnh vỡ vụn lòng tin và bị đâm sau lưng.”
“Từ ai thế?” Có lẽ anh hiểu thật, nhưng thật khó mà nhìn thấy người đàn ông đầy tính áp đảo đang đứng nhàn nhã trước mặt cô trong chiếc quần lót bị một thứ gì đó đánh ngã. Nhìn anh, với cổ dày và bờ vai rộng, cô không thể hình dung ra có người lại đủ gan dạ để chống đối anh. “Ai thế Max?” cô giục.
“Không phải ai.” Anh liếc cô qua khóe mắt, rồi quay ánh mắt về với đống dây dợ rối rắm trong tay. “Một thứ.”
Cô có thể bảo anh rằng anh đã lấy nhầm dụng cụ câu cá, nhưng vào lúc này cô có hứng thú với chuyện anh có để kể ra hơn là việc anh đang làm. Khi anh không đưa thêm thông tin gì, cô hỏi, “Vậy thì thứ gì ?” Khi anh vẫn không chịu nói kỹ, cô thở dài. “Nói đi nào Max. Tôi đã kể cho anh về vụ Tootsie Roll rồi cơ mà.”
Anh liếc nhìn cô, rồi quay ánh mắt lại với mồi câu. “Vài năm trước tôi đã được cho ‘nghỉ hưu’ khỏi Hải quân,” anh bắt đầu kể khi gỡ dây ra khỏi các lưỡi câu có ngạnh. “Trong thời gian hoạt động, tôi từng làm vài quan chức cao cấp tức giận, và khi một người trong số đó được bổ nhiệm làm tổng tư lệnh hải quân, ông ta muốn tôi biến. Nên xin chào tạm biệt , Max.”
“Anh đã làm gì?”
Anh nhún bờ vai trần. “Tôi không phải lúc nào cũng chơi theo luật,” anh nói, điều này chẳng cho cô biết được gì hết. “Tôi làm những gì phải làm để hoàn tất nhiệm vụ, và vì điều đó tôi có lựa chọn nghỉ hưu hoặc nhà tù quốc gia.”
Được rồi, cũng không hẳn là không biết gì. “Nhà tù sao? Án
“Tội cấu kết bất hợp pháp. Vào lúc đó, tôi là một thành viên của Nhóm phát triển xung đột đặc biệt của hải quân.” Anh dừng lại và nhìn cô như thể cô phải biết của điều đó có nghĩa gì, nhưng cô không biết. “DEVGRU [] là một đơn vị an ninh quốc gia chống khủng bố và tin tình báo. Chúng tôi cũng chế tạo và thử nghiệm vũ khí, và dường như tôi ngầm cấu kết với một nhà thầu để lừa ba mươi lăm nghìn đô la của chính phủ M .”
[] Tên viết tắt của Bộ phận phát triển xung đột đặc biệt của hải quân
“Bằng cách nào?”
“Bằng cách bắt chính phủ trả tiền các loại vũ khí sát thương kém chất lượng.”
Vì cô muốn biết đến chết đi được, cô quyết định hỏi thử cũng chẳng hại gì, “Anh đã làm thế thật à?”
“Ừ đấy,” anh khịt mũi, và thả mồi câu vào tay. “Nếu tôi muốn đem xác cho chính phủ xẻ thịt, tôi sẽ phải bảo đảm có nhiều hơn ba lăm ngàn rất, rất nhiều.” Anh đi tới bên thành thuyền, đưa đầu cần câu ra sau, và quăng nó về phía trước. Anh quăng ra xa đến nỗi, Lola đã mất dấu nó trước cả khi nó rơi vào lòng Đại Tây Dương. “Toàn bộ số tiền ba lăm nghìn đô ngày nay chỉ lấy được cho cô một cái ô tô tử tế, và một cái ô tô tử tế thì không đáng với thời gian ngồi tù.”
“Thế cái gì thì đáng thời gian ngồi tù? Một chiếc Ferrari à?”
Anh nghĩ về điều đó một lúc, rồi lắc đầu. “Không.”
Cô mỉm cười. “Sao anh lại mất lâu đến vậy mới trả lời?”
“Một chiếc Ferrari đáng được cân nhắc nghiêm túc.”
“Đúng thế,” cô bật cười. “Anh có thuê một luật sư và chống lại tội danh
“Có, nhưng khi bằng chứng của chính phủ chống lại cô được coi là cơ mật và cả cô lẫn luật sư của cô đều không có giấy phép thích hợp để xem tài liệu đó, thì số phận của cô đã được định sẵn rồi.”
Đứng với anh quay nghiêng người về phía cô, mi mắt anh khép hờ dưới ánh nắng Caribbe rực rỡ, đường nét kiên nghị của quai hàm và cằm anh dịu đi với lớp râu thẫm màu, anh gần như có vẻ là một con người bình thường với những rắc rối cũng rất thực. Và cũng gần như họ đang thực sự trò chuyện, và vì họ có vẻ đang giao tiếp với nhau như những người bình thường, cô cho là anh sẽ muốn biết rằng anh đang câu cá nhầm mồi câu. “Anh sẽ không bắt được bất kỳ cái gì với thứ dụng cụ kia đâu,” cô bảo anh.
Anh liếc qua vai nhìn cô, làn gió nhẹ sấy khô đuôi tóc anh. “Tôi nghĩ mình sẽ bắt được đấy.”
Cái chăn làm ngứa đùi sau của cô và cô đứng dậy. “Người đã dùng cái cần câu đó trước anh đã trang bị cho nó một mồi spinner [] . Anh sẽ cần một mồi jig [] đó. Một thứ dụ được l cá dưới sâu. Tất nhiên anh có thể gặp may, nhưng tôi không nghĩ thế đâu.”
[] Một loại mồi câu nhẹ, có thể quay được khi thả xuống nước để thu hút cá, thường dùng để câu gần mặt nước
[] Một loại mồi nặng, có gắn chì, chìm nhanh, thường dùng để câu cá nước sâu
Anh nhìn cô vài dây dài dằng dặc trước khi nói, “Có thật không?”
Được rồi, có lẽ anh không muốn biết. Hoặc có khi anh giống như rất nhiều tên đàn ông khác khi dính đến việc nhận lời khuyên từ một phụ nữ. “Thật.”
Hàng lông mày đen của anh trĩu xuống trên mắt và anh nhét cán cần câu vào một lỗ nhỏ giữ cần câu cá. “Có khi cô nên dính lấy những gì cô biết thôi. Làm mẫu đồ lót ấy.”
Đúng vậy, anh giống như phần lớn cánh đàn ông. Đừng mong mỏi quá nhiều vào việc trò chuyện giống người bình thường. “Anh sẽ thấy ngạc nhiên trước tất cả những gì mà tôi biết đấy. Trước lông tôi chết, ông từng sở hữu một doanh nghiệp cho thuê tàu đánh cá ở Charleston, và mỗi mùa hè khi tôi đến gặp ông, thi thoảng tôi lại ra biển cùng ông.” Cô ném cái chăn lên ghế. “Và tôi không còn làm mẫu nữa. Tôi thiết kế đồ nội y. Anh từng nghe đến Lola Wear, Inc.chưa?
“Chưa hề,” anh nói khi ngồi xuống.
“Đó là công ty của tôi,” cô nói cho anh biết đầy tự hào. Ánh mắt anh hoàn toàn lạnh nhạt nên cô miêu tả thêm đôi chút. “Tôi đã bắt đầu với vài mẫu áo lót mà tôi tự thiết kế, và giờ tôi đã thuê hàng trăm nhân công.”
“Tức là giờ cô may đồ lót thay vì làm mẫu chúng chứ gì?”
“Đúng vậy. Tôi ngạc nhiên khi anh chưa nghe đến công ty của tôi đấy.”
Anh lồng tay phía sau đầu và ngáp. Các cơ bắp ở vai và cánh tay anh chụm lại, và lông đen làm nách anh sẫm màu. “Cô có thiết kế thứ gì ăn được không?”
“Không!”
“Vậy thì cũng đâu có ngạc nhiên lắm,” anh nói. “Tôi sẽ không biết đến nhãn hiệu đấy trừ phi tôi bị nó làm nghẹn họng.”