Mặt trời trên cao vẫn chưa lên tới đỉnh, nhưng đã làm cả lưng và tay Lola ấm hẳn lên. Cô rửa xong chân, rồi lục tìm trong túi Louis Vuitton của mình và rút ra một hộp phấn nhỏ. Cô nhìn vào cái gương nhỏ và chằm chằm soi xét ảnh phản chiếu của mình, mỗi lần một phần tư mặt. Cô trông xấu như quỷ và lại tìm trong túi cho đến khi thấy các món đồ thiết yếu. Một cái nhíp, một chai dưỡng da mặt Estée Lauder, mascara, phấn má, và một tuýp son bóng màu hồng. Khi cô nhổ v i sợi lông thừa khỏi hàng lông mày hoàn hảo của mình, cô tự nhủ không phải cô đang chải chuốt vì Max đâu đấy.
Đó là những gì cô tự bảo mình, nhưng cô không thấy tin tưởng lắm. Không thể khi mà chỉ ý nghĩ giản đơn về nụ hôn của anh thôi cũng khiến xương sống cô ngứa ran và má cô ấm lên, như thể cô trở về năm mười sáu tuổi và say nắng Taylor Joe McGraw, đội trưởng đội bóng rổ.
Taylor Joe còn không hề biết có cô trên đời, nhưng Max thì có. Anh cho cô biết rõ điều ấy mỗi lần anh nhìn cô.
Từ khoảng tuổi mười bốn, cô đã chú ý đến các cậu trai và, khi cô lớn hơn, đàn ông, nhìn ngắm cô. Nhưng Max khác hẳn. Những gì cô thấy trong mắt anh sâu sắc hơn. Đen tối hơn, như sức kéo của một thứ gì đó vừa tội lỗi vừa cấm đoán, và Lola luôn thấy yếu đuối trước những thứ tội lỗi.
Cô chải mascara lên lông mi cho đến khi chúng trông thật dài và mảnh, rồi tô phấn má và bôi son. Khi cô đã trang điểm xong, cô cất chúng đi và nhìn ngang hồ nước sang những cây thông và đám cỏ cao ngất. Một con rệp bay ra trước mặt cô và cô phẩy nó đi. Cô chắc chắn hôm nay là thứ Ba, nhưng đã quá nhiều chuyện xảy ra từ đêm thứ Bảy đến mức cảm giác như đã một tháng trôi qua vậy.
Bé Cưng sủa hai chú chuồn chuồn và hẳn đã rơi tõm vào nước nếu cô không túm lấy nó. Cô ngước nhanh nhìn lên mặt trời trên đầu. Với cô dường như đã một tiếng đồng hồ trôi qua, vậy mà chẳng thấy Max đâu. Cô đứng dậy và chuyển đồ đạc của họ ra khỏi tảng đá đầy rệp và tìm thấy một xinh đẹp sau bụi cây rậm rạp và thẳng dưới một cây thông còi cọc. Cô trải khăn len của mình xuống đất rồi cùng Bé Cưng ngồi xuống và ăn bánh quy kèm pho mát.
Lần đầu tiên trong nhiều ngày, cô ở một mình với chú cún. Và không có Max bên cạnh, hứa rằng anh sẽ đảm bảo cô về được đến nhà, cô bắt đầu mường tượng một cuộc sống kẹt cứng trên đảo này. Một thực đơn đều đặn toàn bò sát và cá. Ba bọn họ già đi và phát điên, Max trông xấu như Tom Hanks trong phim Cast Away . Cô trông như Ginger trong phim Gilligan’s Island .
Tim cô run rẩy trong ngực, và cô phải đấu tranh đẩy lùi cơn hoảng loạn đang có nguy cơ kéo cô chìm xuống. Thậm chí cô mất tích còn chưa được một tuần. Nếu có ai đó đang tìm kiếm cô, và cô chắc chắn là có gia đình cô, cô cho là mình còn vài ngày nữa thì cuộc tìm kiếm mới giảm quy mô. Cô hít một hơi thật sâu và chậm chạp thở ra. Ép cơn hoảng loạn tới tận chốn xa xôi nhất trong đầu cô.
Khi các dây thần kinh của cô dịu lại đôi chút, cô tự hỏi điều gì làm Max đi lâu đến thế. Tâm trí cô chạy từ một kịch bản đau đớn này sang một kịch bản đau đớn khác. Cô lo rằng anh đã bị gãy chân hoặc ngã khỏi vách đá. Cô đáng lẽ phải đi cùng anh mới đúng. Nếu anh cần cô thì sao?
Chờ đã, cô tự nhủ thầm, đây là Max cơ mà. Một người đàn ông có thể tự chăm sóc bản thân mình và cả những ai anh đã tình cờ trưng dụng. Nếu anh gãy chân, anh sẽ tự đẽo cho mình một thanh nẹp và đi tiếp với thứ đó.
Cô bế Bé Cưng lên và gãi ngực chú chó. Cô mới biết Max một khoảng thời gian rất ngắn thôi, vậy mà sao cô lại trở nên biết anh rõ ràng đến thế? Sao anh lại trở nên quan trọng với đời cô như thế? Trước đây cô chưa từng cần một người đàn ông nào. Thèm muốn, có đấy. Cần ư, không.
Nếu vì lý do nào đó Max không còn ở trên đảo, cô và Bé Cưng có thể tìm ra cách đốt một ngọn lửa và nướng một con cự đà. Vậy tại sao ý nghĩ bị mất anh lại khiến cô đánh trống ngực? Sao lại có cảm giác như thể anh rất quan trọng với sự tồn tại của cô cơ chứ?
Cô cúi xuống nhìn đôi mắt ng lanh của chú cún và câu trả lời dội thẳng vào cô. Hội chứng Stockholm. Cả cô và Bé Cưng đều mắc căn bệnh này rất nặng.
Bụi cây phía sau cô sột soạt và cô nhìn qua vai. Bé Cưng sủa ba tiếng, rồi Max xuất hiện qua lá cây. “Một con chó trông nhà quá tệ đấy,” anh nói khi bước khỏi bụi cây và đi tới đứng trước mặt cô. Một ánh sáng vàng nhỏ nhoi lạ lùng làm chỗ sát bên tim cô ấm lại và chu du tới tận đáy dạ dày cô.
Khi cô ngước lên nhìn anh, cô gần như phát xấu hổ vì cô quá đỗi vui mừng khi thấy anh. Anh với lấy mép áo và kéo nó qua đầu, và ánh sáng vàng rực trải rộng da thịt cô và siết chặt ngực cô. Anh quệt mồ hôi khỏi thái dương và chùi áo phông ngang ngực. Lớp lông đen đẹp đẽ quăn lại, và cô chằm chằm nhìn, thấy hấp dẫn trước một giọt mồ hôi đang trượt từ bụng xuống tới cạp quần jean của anh.
“Anh có thấy cột mốc không?” cô hỏi, ngoảnh đi. Cô không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hay từ cái nhìn thứ hai, hay thậm chí sau vài ngày. Đặc biệt là hai trong số những ngày đấy trải qua trong nỗi sợ hãi bị đem ra làm đối tượng tình dục. Việc cô bất chợt thấy Max hấp dẫn thật phi lý. Chẳng hợp lý chút nào. Nhưng cô cho là hội chứng Stockholm thì cũng hợp lý thôi.
“Không.”
Một từ đó đưa ánh mắt cô quay lại chỗ anh. “Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Chúng ta đốt một ngọn lửa lớn. Ai đó sẽ phải nhìn thấy khói,” anh trả lời. “Bên phía tây có khá nhiều tổ chim,” anh nói, để mắt anh dạo tới môi cô. “Chắc phải đến vài trăm.”
“Gì cơ?” Trong khi cô lo cho anh đến phát ốm, mường tượng ra các thảm họa, thì anh lại đang ngắm chim à? “Trong khi Bé Cưng và tôi đang ngồi đây, anh đang bận đếm chim sao?”
Anh lại nâng mắt lên. “Đó không phải những gì tôi vừa nói.”
“Anh không nghĩ rằng mình hơi vô tâm sao?”
Cô đặt Bé Cưng xuống đất và khoanh tay dưới ngực. “Anh có nảy ra ý nghĩ rằng Bé Cưng và tôi có thể lo lắng rằng có chuyện gì xảy ra với anh không?”
“Không.” Anh ném áo lên túi vải, rồi quỳ xuống trước mặt cô, một cánh tay chắc nịch đặt ngang đùi. Cành cây trên đầu phủ bóng lên mặt và đôi vai trần của anh. Hôm nay anh không quấn băng gạc quanh sườn nữa, và các vết thâm màu xanh đen đang mờ dần thấy rất rõ trên làn da rám nắng của anh. “Tôi không nghĩ chú chó của cô lo lắng gì hơn bữa ăn kế tiếp của nó đâu.”
“Không đúng,” cô biện hộ cho Bé Cưng khi nó nhảy lên túi vải, tạo thành ba vòng tròn đặc trên áo Max, rồi nằm yên ngủ. “Nó rất nhạy cảm đấy.”
Max lắc đầu. “Cô biết tôi nghĩ gì không?”
“Không.”
“Tôi không nghĩ Bé Cưng có lo lắng chút nào đâu.”
“Nó có mà.”
“Tôi nghĩ cô mới lo lắng.”
Cô nhún vai. “Chậc, có rất nhiều thứ tồi tệ có thể xảy ra với anh.”
Các rãnh cười xuất hiện ở khóe mặt anh. “Như là?”
“Anh có thể bị vấp rồi gãy chân hoặc ngã khỏi mép đá.”
“Nào, sao tôi lại làm thế cơ chứ?”
“Anh không có ý định làm thế,” cô thở dài, “nhưng nó có thể xảy ra.”
“Không, không thể đâu.” Anh vuốt một lọn tóc ra khỏi má cô và kéo nó ra sau tai cô. “Cô biết tôi còn nghĩ gì nữa không? Tôi nghĩ tôi thích ý tưởng Lola Carlyle lo lắng cho tôi.” Anh rêớp tay theo quai hàm tới cằm cô và cô nín thở. “Cô trông rất đẹp.”
Giọng cô hơi hụt hơi khi thú nhận, “Tôi đã tỉa lông mày.”
“Tôi không hề chú ý tới lông mày của cô đâu.”
“Và bôi ít son bóng.”
Tay cái của anh mơn man môi dưới cô, rồi anh thả tay xuống bên người. “Giờ thì cái đó tôi có chú ý.” Anh ngồi xuống và tựa lưng vào cây, và cô cảm nhận gay gắt sự thiếu vắng những động chạm của anh. Anh đưa chân lại gần hông và vắt cổ tay lên đầu gối. Một nhành cây dũ sang gầy nhỏ sượt qua má anh, và anh đẩy những tán lá xanh rì dày đặc và hoa tím nhỏ xíu ra. “Có rất nhiều thứ ở cô mà tôi chú ý đến.”
“Như là?”
Cành cây lại đập vào má anh, và anh rút con dao khỏi bốt và chặt nó đi. Rồi mắt anh lại một lần nữa chạm mắt cô khi anh trả con dao về lại trong bốt. Anh trượt ánh mắt từ đỉnh đầu cô, dừng lại đôi chút để xem xét hàng khuy cài váy cô, rồi tiếp tục đi xuống cẳng chân tới ngón chân cô.
“Đêm đầu tiên đó, tôi đã nghĩ các ngón chân của cô quyến rũ khủng khiếp.” Anh nắm lấy mắt cá chân cô và đặt chân cô lên mặt đất trước mặt anh. “Tôi chẳng thể nhìn thấy cái quái gì hết, nhưng tôi vẫn chú ý đến bộ móng đỏ của cô.” Anh liếc lên nhìn cô, rồi quấn lỏng lẻo cành cây quanh mắt cá chân cô như thể cô là một vũ công Polynesia. Các đầu ngón tay anh vuốt ve làn da trần của cô, và cô cảm nhận thấy nó ở tận kheo chân mình. “Và khi tôi trói cô lại bằng váy của cô, tôi đã chú ý đến quần lót hồng của cô.” Anh mỉm cười và rứt vài chiếc lá ra khi anh xoắn cành cây mảnh khảnh lại. “Tôi có một ký ức rất trìu mến về nó.”
Lola làm hết sức để đàn áp phản ứng của cô đáp lại sự động chạm của anh và trước hình ảnh anh, Max Zamora, kẻ ăn rắn, đang thắt các bông hoa tím quanh cổ chân cô. Nhưng bất kể không mong muốn hay thấy bối rối đến mấy, cơn nhộn nhạo bất chợt trong dạ dày và cơn run rẩy đáp trả sát cạnh trái tim cô từ chối bỏ đi hay chịu cảnh lờ tịt. “Thú vị đấy, nhưng ký ức của t về đêm ấy không trìu mến đến thế đâu.”
Anh bật cười. “Dễ đoán thôi.”
“Anh có muốn biết tôi đã nghĩ gì về anh đêm đầu tiên đó không?”
“Cưng à, tôi nghĩ khẩu súng bắn pháo hiệu chĩa thẳng vào ngực tôi đã nói lên tất cả rồi.” Anh nắm tay quanh bắp chân cô và giật mạnh. Trước khi cô biết sao chuyện đó lại xảy ra, cô đã nằm ngửa ra và anh nằm trên cô, tay anh chống lên mặt đất hai bên đầu cô. “Và bất chấp việc em đã cố gắng giết tôi, tôi vẫn muốn em nhiều hơn từng muốn bất kỳ người phụ nữ nào khác.” Anh hạ mặt xuống mặt cô. “Nhưng tôi nghĩ em cũng biết điều đó,” anh nói ngay trước khi anh hôn cô.
Đôi môi trần của anh chạm vào cô, ngay lập tức cảm giác dục vọng gợn khắp da cô. Môi anh dịu dàng ép xuống và dụ dỗ. Anh nhẹ nhàng âu yếm, và cô từ bỏ và đầu hàng cơn đói khát của mình. Hay có lẽ là, như với phần lớn các thỏa thuận của cô với Max, cô thực sự không có lựa chọn nào. Anh hạ nghiêng người xuống kề bên cô và từ tốn khám phá miệng cô. Môi cô mở rộng hơn, và nụ hôn kéo sâu thành sự mơn trớn của miệng và lưỡi. Anh có hương vị đam mê nồng nàn và đầy hứa hẹn một trận mây mưa bùng nổ, ham muốn làm quắp chặt ngón chân bạn lại, đập đầu bạn vào thành giường.
Nụ hôn chậm rãi vừa quyến rũ vừa trêu chọc cho tới khi mọi ý nghĩ của cô mất dần và chú tâm vào hơi ấm dịu êm từ miệng anh. Hơi nóng làm ngực và bụng cô hồng rực rồi tỏa xuống bên dưới người cô. Cô rê tay dọc lên da thịt căng mẩy ở tay anh, qua vai, tới cổ anh. Cô luồn tay vào mái tóc ngắn đẹp đẽ của anh và rồi cảm xúc trong anh bật ra thành tiếng.
Max rời khỏi nụ hôn và ngước nhìn mặt cô. Hơi thở thô ráp của anh âu yếm má cô khi đôi mắt xanh của anh đốt cháy cô. Cách Max nhìn thẳng vào cô, đầy khao khát nồng nàn, khiến cô cảm thấy mình thật xinh đẹp, đáng khao khát, và sống dậy đầy chờ đợi.
Mắt anh trôi dạt qua miệng và cằm cô để tới ngực áo cô. Một nụ cười tán thưởng nhếch cong khóe môi anh, và cô nhìn người mình, nhìn hàng khuy mở tung, để lộ bầu ngực và áo lót. Bàn tay khéo léo nhanh như điện x của anh lại khiến cô vội túm lấy phần ngực váy.
Anh tóm lấy cổ tay cô. “Chỉ cần để anh nhìn em thôi,” anh nói, giọng anh thô ráp. Anh vùi mặt vào thành cổ cô và thì thầm, “Đi mà, Lola.” Môi anh vuốt ve da cô, và rồi anh mở miệng và mút hõm họng cô.
Anh thả cổ tay cô ra và lướt ngón tay cái dọc mép áo lót hình vỏ sò của cô. “Em thật xinh đẹp. Thật mềm mại,” anh nói, và không phải một người đàn ông được ban cho lòng kiên nhẫn, anh trượt tay xuống dưới cúp lụa và ôm lấy bầu ngực trần của cô. “Ở đâu cũng thế,” anh thêm vào, và hít một hơi run rẩy khi đầu ngực cô châm vào lòng bàn tay anh. Một đầu gối anh tách hai đầu gối cô ra và cô kéo miệng anh quay về với miệng mình. Lưỡi anh quét vào trong miệng cô, nóng hổi, ướt át, và đói khát. Và không cho bản thân thời gian suy nghĩ kĩ, cô rúc vào anh. Anh nâng đầu gối lên, và cảm giác anh ép sát vào cô khiến cô khao khát muốn có tiếp xúc thân mật. Da thịt kề cận da thịt. Nụ hôn trở nên say đắm, hòa quyện vào nhau, và tuyệt diệu đến mức nó rứt ra một tiếng rên rỉ mê đắm từ lồng ngực cô.
Max lùi lại và nhìn mặt cô. Ngực anh phập phồng, và anh lướt mắt tới đôi bàn tay to của anh đặt trên ngực cô. “Lola, nếu em định ngăn anh lại, thì hãy làm luôn đi.”
Cô thực sự chưa hề nảy ra ý nghĩ muốn cản anh lại, và giờ cũng không. “Em đã thấy vài cái bao cao su trên thuyền,” cô nói khi lướt tay lên từng cơ bắp rắn chắc trên ngực và cánh tay anh, dọc xuống bụng, tới khóa quần của anh. Anh hít mạnh vào một hơi khi cô ép lòng bàn tay lên nó.
“Quá nhỏ,” anh nói khi thở hắt ra. “Em có dùng biện pháp kiểm soát sinh sản không?”
Cô đã đặt vòng xoắn tránh thai trong năm năm và nó chưa từng làm cô thất vọng. “Có,” cô trả lời.
“Tạ ơn Chúa.” Dục vọng bừng lên nóng hổi và sống động trong mắt anh khi anh lột hai cúp áo con của cô ra và phơi bày cô trước ánh mắt thèm khát của anh. Anh nhìn cô vài giây dài dằng dặc, rồi hạ mặt xuống ngực cô và trao cho nó một nụ hôn kiểu Pháp. Anh ve vuốt và tức thì khiến cô trở nên hoang dại. Với mỗi chuyển động của miệng anh, cô cảm thấy sức ép lại tăng thêm ở phía bên dưới.
Tay Lola di chuyển tới nút khóa quần của anh và cô giật nó ra, nhưng tay anh đặt trên cổ tay cô ngăn cô lại. Anh nhấc đầu dậy, và một cơn gió nhẹ thổi ngang làn da nóng bừng và đầu ngực ướt đẫm của cô. Anh bất động hoàn toàn, rồi ánh mắt anh quay phắt sang phải.
“Max?”
Anh đặt một ngón tay lên môi.
Qua tiếng trái tim đang đập dồn dập và hơi thở hổn hển của cô, Lola cũng nghe thấy nó. Từ xa, các giọng nam vang lên trong không khí vẫn còn ẩm ướt. Cô túm lấy ngực váy của mình khi Max nhỏm dậy quỳ trên gối. Cô quỳ bên cạnh anh và lắng nghe. Từ bên kia hồ nước xanh, các giọng nói hòa lẫn vào nhau trong một mớ từ ngữ Tây Ban Nha. Cảm giác nhẹ nhõm căng phồng trong cô như một quả bóng bay khi cô nhanh chóng cài nút váy. Cô và Max và cả Bé Cưng sắp được về nhà. Cuối cũng cũng tới.
Qua đám cỏ và bụi cây cao ngút, Lola nhìn ba người đàn ông da sẫm màu đi vòng quanh mép nước hướng về phía cô. Cô liếc qua vai nhìn Max, và tay cô đông cứng lại. Vẻ khao khát mờ sương trong mắt anh đã biến mất. Như thể một tấm màn vừa rơi xuống, mắt anh nheo lại, kiên định, trầm tư. Rồi anh quay sang và nhìn cô, mắt anh lạnh lùng và lạnh nhạt. Chuông báo động chạy dọc trên xương sống tới tận đáy sọ cô. Cô nhận ra quai hàm siết chặt và khuôn miệng mím nghiền lại của anh. Cô đã từng thấy cảnh này qua bóng tối đêm đầu tiên ấy trên con thuyền Dora Mae .
Max chỉ vào khăn len và chú chó của cô và ra dấu vòng tròn hướng ra chỗ cây. Cô không nghĩ đến việc chất vấn anh. Không phải bây giờ. Cô thu gom khăn choàng của mình, rồi dùng tay và đầu gối di chuyển về hướng Bé Cưng. Cô bế nó ra khỏi túi vải và trườn qua bụi cây mà Max đã tách ra cho cô. Qua các tán lá, anh đưa cô cái túi vải và túi xách của cô. Cô cài lại cái khuy cuối cùng trên váy bằng một tay và ôm Bé Cưng trong tay kia.
Trên tiếng nện thình thịch trong tai cô, những giọng nói kia dạt đến gần hơn. Ngoài những gì cô học mót được đây đó khi lớn lên, Lola biết rất ít tiếng Tây Ban Nha. Cô chẳng nhận ra một từ nào. Bụi cây lại tách ra lần nữa, và Max trườn vào một người đàn ông lớn như vậy, anh dịch chuyển không một tiếng động.
Tiếng nói lớn dần lên, và Lola ước đoán rằng họ đang đứng ở vị trí lúc nãy cô rửa chân. Max quỳ một gối xuống bên cạnh cô và trượt con dao ra khỏi đôi bốt. Nhìn thấy lưỡi dao mỏng dài, các cơ bắp của cô đông cứng lại.
Tai Bé Cưng dựng lên, và khi cô với ra để bịt một tay quanh mõm nó, nó rống lên và quăng mình khỏi cánh tay cô. Trước khi cô kịp gọi nó quay lại hay nhảy theo nó, Max đã đè lên cô, ghim cô xuống đất, tay anh bịt miệng cô. “Để nó đi,” Max thì thầm ngay cạnh tai cô.
Cô lắc đầu khi tiếng sủa kích động của Bé Cưng lấp đầy khoảng không gian đang rộng dần ra giữa cô và chú chó của mình. Tiếng nói dừng lại, và cảm giác hoảng loạn bóp thít dạ dày Lola, y xì cái ngày cô nghĩ mình đã mất nó vào Đại Tây Dương.
“Em muốn chết à?” anh thì thầm, ánh mắt cứng rắn ghim chặt cô lại trước khi anh chuyển sự chú ý sang những gì đang diễn ra cạnh hồ nước xanh.
Cô ngừng vùng vẫy. Không, cô không muốn chết, nhưng cô cũng không muốn chỉ ngồi lùi ra sau và để ai đó làm đau BéCưng.
Tiếng sủa của chú chó trở nên khích động hơn, theo cái cách khi mà nó sủa dữ đến nỗi chân nó chổng khỏi mặt đất. Cô đã luôn lo rằng hội chứng Napoleon sẽ có ngày trở thành chiến trường Waterloo của nó, và hôm nay điều đó có thể sẽ xảy ra. Tiếng cười thêm vào tiếng om sòm và rồi là một tiếng thét thê thảm.
Lola không thể kiểm soát tiếng rên rỉ thốt ra từ cuống họng mình. Cô hít mạnh không khí vào phổi bằng mũi, và mọi thứ nhòa đi. Bé Cưng chỉ là một con chó, nhưng nó là chú chó của cô và cô yêu nó. Cô biết nó có thể khó chịu như một cái nhọt sau mông, nhưng nó là cái nhọt sau mông của cô , và nó cần cô.
Max cảm thấy hơi ẩm từ nước mắt của Lola trên đầu ngón tay anh và cúi xuống nhìn vào đôi mắt to mờ nước của cô. Và anh lại làm việc đó. Anh mở miệng và đưa ra một lời hứa mà anh không chắc mình có thể giữ lời. Thực ra thì, anh khá chắc rằng anh không thể giữ được lời hứa đó, nhưng điều đó cũng không ngăn anh thì thầm bên tai cô, “Anh sẽ lấy con chó của em lại cho em. Nhưng em phải im lặng nếu không thì chúng ta sẽ không sống đủ lâu để lấy nó lại đâu.”
Cô gật đầu, và gánh nặng lòng tin của cô đè nặng lên anh. Anh đang làm gì thế? Mạo hiểm mạng sống của mình vì một con chó con sao? Vì một con chuột nhắt với cái tôi to tướng ư?
Max cất tay khỏi miệng cô và ra dấu cho cô nằm xuống. Tất nhiên là cô không làm theo. Cô quỳ bên cạnh anh và nhìn qua bụi cây dày đặc. Một đôi bốt đi về phía họ và dừng lại cách chưa đầy một mét. Ngay ở vị trí nơi anh vừa đặt Lola nằm xuống đất và hôn ngực cô. Nơi anh đã mê mải với cô đến mức không nghe thấy tiếng bọn chúng cho tới khi chúng gần như đã nhảy lên đầu anh.
Những người kia nói tiếng Tây Ban Nha Mỹ Latinh, và vài kẻ gọi người đàn ông trước mặt Max là teniente [] , nhưng hắn ta lại không phải là trung úy trong quân đội Colombia. Thực ra thì Max ngờ rằng hắn chẳng có tí kinh nghiệm quân ngũ nào. Quanh cây, cỏ rạp xuống, và chỉ cần khám xét kỹ thôi cũng thấy rõ ràng là khu vực này gần đây đã bị xâm phạm. Max đã quét nhanh cả vùng với một cành cây gẫy, nhưng anh chỉ có chút thời gian để hoàn thành thấu đáo công việc. Tên teniente có vẻ không hề nhận thấy.
[] Trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là trung úy
Hắn phát lệnh lục soát cả vùng và tìm ra chủ nhân của perro [] . Hắn đứng rất gần, Max có thể nhìn thấy đường gân mệt mỏi của hắn và con dao K-Bar nhét vào trong thành đôi bốt của hắn. Anh nhận thấy chỗ hơi lồi ra dưới chân quần của hắn, nơi mà Max sẽ cá cả mạng sống rằng có giấu một bao súng đeo cổ chân. Bao súng tự nhiên sẽ chứa một khẩu bán tự động mm. Trong tay người đàn ông, Max cũng đã biết hắn cầm một khẩu M-. Những tên nhóc này được trang bị kỹ tận răng và đang rất hùng hổ.
[] Trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là chó
Chúng đang tìm thuốc phiện bị mất, và nếu bị phát hiện, Max sẽ ngay lập tức bị bắn. phi chúng là thành viên của băng Cosella. Nếu đúng trường hợp đó, anh cũng không cần băn khoăn xem chúng sẽ làm gì anh. Anh đã được nếm thử rồi. Dù anh ngờ rằng mấy tên này chắc không thể nhận dạng được anh, thì cơ thể anh vẫn còn phải chịu nhiều vết thâm tím ấn tượng mà anh từng nhận được dưới tay José Cosella. Nhưng bất kể chúng sẽ làm gì với anh, Lola cũng sẽ nhận hậu quả tồi tệ hơn nhiều. Nghĩ đến những gì cô sẽ phải gánh chịu làm tay anh siết chặt lại quanh cán dao. Nếu một trong hai người họ bị phát hiện, anh sẽ phải chăm sóc tên đàn ông trước mặt mình mà không đánh động đến những tên còn lại.
Đôi bốt di chuyển, và Max cho phép mình thở ra. Không phát ra một tiếng động, anh với tay ra và tách bụi cây vừa đủ để nhìn được. Hai tên đàn ông đứng cạnh mặt nước. Một tên nắm lấy Bé Cưng ở chỗ vòng cổ, và chú chó vùng vẫy trong không khí. Bọn chúng cười lớn, và Max nhìn Lola, dấu ấn bàn tay anh vẫn nhìn thấy rõ trên miệng cô. Mắt cô nheo lại, hứa hẹn một vụ chết chóc. Khỉ thật, nếu cô có một thứ vũ khí sát thương nào đó, anh chắc sẽ bị khích động đặt cược vào cô mất.
Max quay mắt lại với ba tên đàn ông và quan sát chúng lục soát bụi cây và lớp cỏ cao. Chúng rời khỏi hồ nước xanh và hướng ngược lại xuống đồi. Max trả con dao vào lại bốt, và anh kéo áo phông đen của mình qua đầu. Anh ra lệnh cho Lola ở yên tại chỗ và ngạc nhiên khi cô thực sự làm thế. Dán chặt vào bóng tối, anh theo chân lũ ba tên khi chúng hướng lại ra bãi biển. Một tên thứ tư ngồi trên mép một thuyền phao vốn đã bị kéo lên cát, hai mái chèo thò ra ngoài.
Một tên giơ chú chó của Lola lên và bọn chúng thảy nó vòng quanh như thể nó là một chiến lợi phẩm. Bé Cưng sủa rống lên và đớp trong lúc tất cả chúng cười cợt và cùng nói chuyện. Max hy vọng hết mức rằng Lola sẽ ở yên nơi anh để cô lại và không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra với chú chó của mình. Anh không thể đặt cược rằng cô sẽ không lao bổ xuống đồi như một cơn thịnh nộ của Chúa đâu.
Max nhướn mắt tới tàu Dora Mae , dường như thậm chí đã nghiêng thêm nữa về bên trái. Anh cố nhớ lại xem mình hoặc Lola có bỏ lại thứ gì trên tàu có thể lần đến họ hay không. Anh không nghĩ họ có bỏ lại gì. Thả neo cạnh tàu Dora Mae là một xuồng máy động cơ mở dài mười ba mét. Được biết đến trong giới hành pháp và trong ngành lậu đơn giản với cái tên thuyền “tốc độ” nhờ tốc độ của nó, mục đích duy nhất của nó là lấy lại thùng đựng ma túy không thấm nước và vượt qua đội xử lí thuốc phiện. Đội Canh Gác Bờ Biển cũng gọi chúng là thuyền phản lực vì những lý do tương đương.
Đặc trưng của thuyền đi nhanh, con thuyền này không có dấu hiệu nhận dạng của bất kỳ loại thuyền nào và được sơn cùng màu với màu sóng biển. Động cơ mã lực của con thuyền có thể tạo ra âm thanh đủ đánh thức cả người chết. Vậy mà anh đã không hề nghe thấy chúng đến. Anh còn mải vùi mặt vào khe ngực của Lola và chẳng gì ngoài cô tồn tại. Chẳng gì ngoài đôi mắt nâu rực rỡ của cô đang ngước nhìn anh đầy khao khát. Chẳng gì ngoài cảm giác chạm vào làn da sa tanh của cô và hương vị miệng cô. Cô choán hết sự chú ý của anh đẩy tất tần tật mọi thứ khác ra ngoài, và điều đó thật nguy hiểm. Cực kỳ nguy hiểm. Max chưa từng bất cẩn đến thế. Nó sẽ không xảy ra lần nữa. Anh không thể để nó xảy ra lần nữa. Cuộc sống của họ phụ thuộc vào điều đó.
Ngoài tiếng sóng vỗ và tiếng sủa không dứt của chú chó, Max chỉ nghe được rất ít, nhưng số ít ỏi mà anh có khả năng thu thập xác nhận nghi ngờ tồi tệ nhất của anh. Chúng là thành viên băng đảng Cosella, đang tìm thuốc phiện thất lạc do bão.
Núp trong bóng tối, anh dịch chuyển lại gần hơn. Anh quan sát và nghe ngóng, không khó để xác định rằng bốn tên này không phải một đám có tổ chức cho lắm. Giống bốn tên đang chơi bời khi sếp lớn không lởn vởn xung quanh để quan sát chúng hơn.
Cả bốn tên cùng nhảy vào bè phao và chèo đến du thuyền, mang Bé Cưng theo cùng. Chúng giữ nó qua thành tàu khi nó quằn quại và kêu ăng ẳng, ngay chỗ ấy và lúc đó Max quyết định rằng nếu có cơ hội, anh sẽ bắt chúng trả giá. Anh không yêu quí chó lắm, đặc biệt là lũ thích kêu ăng ẳng. Nhưng bất kỳ tên đàn ông nào lại thấy hứng thú với việc tra tấn một thứ yếu hơn mình đều đáng phải chịu hậu quả.
Chính xác thì liệu và khi nào thì anh mới có thời gian lẫn cơ hội để giải cứu chú chó, thì anh không biết. Anh rời khỏi chỗ đó, và sau mười phút trèo ngược lên đồi, anh thấy Lola đúng nơi anh đã để cô lại, đôi chân trần gắn chặt vào mông, tay quấn quanh đầu gối
“Bé Cưng đâu rồi?”
“Anh vẫn chưa đưa nó về được,” anh bảo cô thay vì kể cho cô tin xấu, là anh không nghĩ mình có thể đưa nó về mà không giết ai đó. “Anh ngờ rằng chúng sẽ không làm nó đau đâu. Em lại là chuyện khác.”
“Sao anh biết được? Sao anh biết họ không phải người tốt? Có lẽ họ sẽ đưa chúng ta tới Miami.”
Cô đã khóc. Thậm chí với đôi mắt sưng húp, cô vẫn trông như một bữa yến tiệc cho các giác quan, và anh phải nhắc nhở mình không để đầu óc lang thang sang hướng đó. Anh giơ tay ra, kéo cô đứng dậy, và trở nên nghiêm túc. “Em có nhớ anh từng kể cho em rằng có thể có một kẻ nào đó đang tìm anh không?”
Cô vuốt bụi đất và lá cây khỏi lưng. “Lũ buôn thuốc phiện ấy à?”
“Ừ.”
Mắt cô bắn thẳng tới anh. “Lũ buôn thuốc phiện giữ con chó của em sao?”
“Bây giờ thôi.”
Max nhặt túi vải lên và đưa Lola túi xách của cô.
“Anh có kế hoạch chưa?”
Vẫn chưa. “Anh đang phát triển nó đây.”
Không một lời, cô đi theo anh, và chưa đầy năm phút họ đã ở trên vách đá nhìn ra bờ biển. Anh tự hỏi cô sẽ làm gì nếu cô phát hiện ra rằng anh có thể không đủ khả năng cứu con chó ngu si của cô. Rằng mạng sống của anh và của cô là một cái giá quá lớn để trả. Anh tự hỏi cô có bao giờ tha thứ cho anh hay không. Anh tự hỏi sao anh lại thèm quan tâm đến cơ chứ.
Cũng không phải tất cả mọi chuyện đã xảy ra hoàn toàn là lỗi của anh, và cũng không phải anh có quyến luyến sâu nặng gì với con chó phiền phức đó. Khi anh đã trở về nhà, anh ngờ rằng mình còn sẽ không bao giờ gp lại họ. Lola sẽ bỏ đi và sống cuộc đời của cô, hoàn toàn thoát khỏi anh. Và anh cũng sẽ sống cuộc đời mình thoát khỏi cô. Một khi họ đã quay lại Mỹ, anh ngờ rằng cô sẽ còn không nghĩ thoáng qua đến anh nữa ấy chứ.
Anh gạt một cành cây ra và để cô đi trước anh. Vậy thì, sao anh lại phải mạo hiểm mạng sống của mình vì một chú chó? Sao anh lại phải quan tâm xem cô nghĩ gì về anh? Anh không nên thế, nhưng anh có, và cay đắng nhất là, anh còn không biết lý do nữa. Nếu anh biết thì anh đã có thể làm gì đó. Anh có thể ngăn nó lại. Giết chết nó. Chặt đầu nó đi.
Nhành cây bật lại chỗ cũ, và anh tự bảo mình rằng anh quan tâm đến cô vì anh cảm thấy có trách nhiệm với cô. Chỉ quá tệ là anh lại không thể bắt bản thân hoàn toàn tin vào điều đó.
Họ tìm thấy một chỗ râm dưới tán thông Caribbe ở mép vách đá. Gió và bão đã xoắn các nhành cây vốn phát triển xa biển và hướng vào đất liền. Các tán lá kim rậm rạp mang đến lá chắn hoàn hảo và độn bông lên nền đất cứng. Họ nhìn qua mép đá và quan sát bãi biển bên dưới, thay phiên nhìn qua chiếc ống nhòm mà anh đã nhét vào túi vải trước khi rời tàu Dora Mae sáng nay. Họ quan sát bọn chúng dỡ rượu bia và ghế ngồi câu cá xuống khỏi thuyền, rồi cả bốn nhảy lên con thuyền tốc độ, nhưng trước sự ngạc nhiên cực độ của Max, chúng không rời đi. Thay vào đó chúng chuyển xuống một máy nghe nhạc cỡ lớn và thùng lạnh màu đỏ rồi chèo thuyền quay lại bãi biển. Chúng dựng ghế lên, quay nhạc, và chuẩn bị vui chơi.
“Anh có thấy Bé Cưng không?”
Max rà soát cả khu vực cho tới khi anh thấy chú chó bị buộc vào ghế bằng một mẩu dây thừng. “Anh thấy nó rồi.” Nếu anh có một mình, anh hẳn sẽ chọn một vị trí gần chiến trường hơn và chờ cơ hội để hành động, như là khi một tên trong số chúng đi vào lùm cây để giải quyết vệ sinh chẳng hạn. Nhưng cùng Lola, anh không dám di chuyển gần hơn.
“Max?”
Anh hạ ống nhòm xuống và nhìn cô. “Gì thế?”
“Anh có phải một điệp viên bí mật giỏi hay không?”
“Anh không phải một điệp viên bí mật. Em đang nghĩ đến CIA rồi. Chi nhánh mà anh làm việc không hề tồn tại.”
“Chậc, bất kể anh là ai, anh có giỏi việc đó hay không?”
“Chính phủ nghĩ thế. Sao nào?”
“Bởi vì,” cô nói khi lấy ống nhòm từ chỗ anh và nhìn xuống bãi biển. “Em nghĩ chúng ta có thể đánh tất cả những tên kia bất tỉnh, hoặc đợi tới khi chúng say ngoắc cần câu, lấy Bé Cưng, và cướp thuyền của chúng.”
Anh cũng đã nghĩ đến chuyện đó, ngoại trừ là kế hoạch của anh không bao gồm việc đánh bất tỉnh một kẻ nào hết. “Anh đi trước em một bước rồi.”
“Vậy, kế hoạch của chúng ta là gì?”
“Kế hoạch của chúng ta là em ở lại đây, và anh chăm sóc lũ còn lại.”
“Em muốn làm gì đó.”
“Không.”
“Max...”
“Lola, anh không thể làm việc nếu phải lo lắng cho em.” Anh lấy lại ống nhòm. “Anh biết mình đang làm gì. Em sẽ phải tin anh.”
“Tên đàn ông cuối cùng bảo em tin hắn đã cho ảnh khỏa thân của em lên mạng.”
“Chậc, anh không phải là tên đó.”
Cô rê tay dọc lên bắp tay anh và vỗ vai anh. Chỉ là một động chạm bạn bè, một cử chỉ trong sáng, vậy mà cũng khiến háng anh rực lửa, như thể cô vừa thò tay vào quần anh và chạm vào thứ gì khác vậy. Khỉ gió.
của anh là gì?”
“Trước nhất,” anh trả lời, và đưa sự chú ý tới lũ người trên bãi biển, “Anh không thể làm một việc gì cho tới khi trời tối hẳn. Điều đó cũng cho chúng cơ hội uống nhiều hơn chút nữa.”
“Thế nếu chúng rời đi thì sao?”
“Không đâu. Chúng chắc sẽ bất tỉnh ở nơi chúng đang ở bây giờ hoặc bò lên tàu Dora Mae để say tiếp.”
“Sau đó thì sao?”
Anh nhấc một vai lên. “Không biết chắc cho đến khi anh xuống đó. Chúng ta có ít nhất một tiếng nữa phải giết thời gian.”
Lũ đàn ông trên bãi biển quay máy nghe nhạc, và chúng càng uống lâu, đài càng lớn tiếng. Lựa chọn âm nhạc của chúng gồm salsa, Latinh, và, trong tất cả, Guns N’ Roses. Ngay trước hoàng hôn, chúng xếp các chai không thành hàng trên bãi biển và bắn tung hàng chai bằng súng tự động. Bé Cưng khôn ngoan núp dưới ghế khi lũ đàn ông hủy hoại bãi cát. Tiếp đến là các cành cọ và thông Caribbe, rồi vách đá. Max và Lola ép sát bụng xuống đất. Max lấy cơ thể anh che lên cô khi dải đạn oanh tạc các cành cây cách đầu họ vài chục centimet. Khi Axl Rose [] rống lên câu, “Chào mừng đến với rừng xanh,” các mẩu lá kim và vỏ cây tả tơi rơi xuống lưng Max.
[] Giọng ca chính của nhóm nhạc Guns N’ Roses
“Lũ ngốc chết tiệt,” anh chửi thề.
“Max?
“Ừ?”
Cô quay đầu lại và nhìn anh, miệng cô chỉ cách miệng anh một hơi thở. Qua bóng râm của cây cọ, các ngón tay màu vàng cam xen vàng rực của ông mặt trời đang lặn chạm vào mặt cô và dừng lại trên các sợi tóc của cô. Cô bắt đầu run lên và anh ôm cô chặt hơn. “Em không thích bị bắn
“Đó cũng không phải việc ưa thích của anh.”
“Em không muốn sợ hãi thêm nữa. Đến giờ em đã sợ hãi quá lâu rồi.” Nước ẩm dâng tràn trong mắt cô và một giọt lệ trượt khỏi khóe mắt. Hơi thở của cô ngắt quãng khi cô đấu tranh kìm nước mắt lại. “Và em sợ.” Cô thua trận và một tiếng nức nở dữ dội làm ngực cô rung lên. “Em mệt mỏi vì cứ phải sợ sệt rồi. Em chỉ không nghĩ mình có thể chịu đựng thêm được nữa.”
“Em đã chống đỡ tốt hơn rất nhiều thằng đàn ông mà anh biết đấy.”
“Em ghét khóc. Em không muốn khóc.”
“Khóc không sao mà,” anh bảo cô khi anh dịu dàng lăn cô nằm ngửa ra và nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô. Anh chống mình dậy trên một khuỷu tay và thêm vào, “Nếu anh là con gái, anh cũng sẽ khóc mà.”
“Nhưng một người đàn ông như anh sẽ không bao giờ khóc phải không?”
Anh liếc xuống bữa tiệc trên bãi biển. Máy nghe nhạc đổi CD và loại âm nhạc mà bạn thường nghe trong một quán rượu nhỏ sát biên giới vang lên trong gió. Anh đã từng thấy những người đàn ông trưởng thành, những chiến binh cứng rắn khóc, nhưng Max chỉ từng khóc một lần. Cái đêm cha anh chết, anh đã ngồi trong nhà của ông, một mình, và khóc như trẻ con.
“Những người đàn ông như anh không hề sợ hãi.”
Anh đặt tay lên một bên mặt cô và lau nước mắt khỏi bờ má mịn màng mát lạnh của cô. Cô sai rồi. Ý nghĩ làm cô thất vọng, nghĩ về việc có ai đó làm đau cô, khiến anh sợ hãi đến phát điên. “Đúng vậy,” cuối cùng anh trả lời. “Những người đàn ông như anh không hề e sợ thứ gì hết.”