NT, //
Edit+beta: Xiao He
Chuyện giữa cô và Hạ Xuyên cũng không có quá nhiều người biết, ngoại trừ trong khoa và giáo viên, thì những người còn lại cũng không biết rõ chuyện, cho nên lần này mọi người cũng chỉ xem Hạ Xuyên là huấn luyện viên tới tham dự thôi.
Dịch Thần Hi hoàn hồn, lông mi run rẩy, ừ một tiếng, cô vừa định thu hồi tầm mắt, Hạ Xuyên như cảm nhận được liền nhìn qua đây.
Tầm mắt hai người vô tình chạm nhau, cảm giác giống như bắn pháo hoa vậy.
......
Hạ Xuyên nhìn cô gái đứng cách đó không xa, nén cười, tầm mắt anh dời xuống, dừng ở đôi chân cô đang thoắt ẩn thoắt hiện. Cô mặc một cái sườn xám hơi dài, nhưng vẫn lộ mắt cá chân, mắt cá chân trắng tuyết cứ như vậy lộ liễu ra bên ngoài, hai bên sườn được xẻ tà, tuy không quá cao, nhưng cũng không hề ngắn. Làm hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn.
Dịch Thần Hi vốn gầy, vòng eo tinh tế, nhưng dáng người lại rất đẹp, chỗ cần lồi sẽ lồi chỗ cần lõm sẽ lõm, vô cùng đẹp mắt. Tuy rằng bên cạnh có không ít cô gái cũng mặc sườn xám, nhưng đại đa số ánh mắt người xem đều sẽ nhìn cô. Ánh mắt Hạ Xuyên sáng rỡ nhìn chỗ thoắt ẩn thoắt hiện kia, hầu kết chuyển động, chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang bị kiềm hãm, chỉ trực chờ xông ra.
Anh duỗi tay lấy chai nước khoáng trên bàn, vặn ra uống hết nửa chai, mới miễn cưỡng dập tắt ngọn lửa ấy.
Nhất cử nhất nhất động của anh đều khiến cô đỏ mặt, mấy cô gái ghé sát vào nhau, vô cùng kích động.
"A a a a a a thật là man, lúc anh uống nước hầu kết chuyển động lên xuống như vậy con mẹ nó gợi cảm." Bạn học đứng bên cạnh đỏ mặt nói.
Một người khác phụ họa: "Đúng vậy, cảm giác như nhất cử nhất động đều tràn đầy hormone, làm tớ chịu không nổi mà."
"Nếu không phải trường chúng ta không cho phép yêu đương, mình sớm đã xông lên xin số điện thoại rồi!"
"Ta cũng vậy!"
"Đi thôi đi thôi, huấn luyện viên đã tốt nghiệp rồi, lại không phải là giảng viên trường chúng ta, không ai quản đâu."
"Có hi vọng sao?"
Vài người ghé sát vào nhau nói chuyện, chỉ mỗi Dịch Thần Hi vẫn duy trì sự im lặng, cô nghe đoạn hội thoại bên cạnh, có chút muốn cười.
Người kia chỉ cần làm một động tác uống nước thôi đã vô cùng mê người, vô cùng gợi cảm.
"Thần Hi, sao cậu không nói gì?"
Dịch Thần Hi a một tiếng, cong môi nhìn qua, liếc nhìn anh, cô nhướng mày, mặt không đổi nói: "Đúng là rất soái."
"Lúc trước cậu là sinh viên trong lớp thầy ấy đúng không, tính tình thế nào?"
Nghe vậy, tròng mắt Dịch Thần Hi xoay chuyển, không nhanh không chậm nói: "Không tốt lắm."
"Hả?" Có người kinh ngạc nhìn cô: "Không tốt như thế nào?"
Dịch Thần Hi: "Tính tình rất khó ưa, có lúc sẽ mắng người khác, còn đánh nữa, hơn nữa mặt lúc nào cũng khó chịu như ai mắc nợ thầy ấy vậy."
Mấy bạn học bên cạnh: "......"
"Hay là từ bỏ đi."
"Đúng đúng, đánh người là không thể chấp nhận được rồi."
"Mình cũng thấy vậy."
Dịch Thần Hi nghe xong, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
——
Bữa lễ chính thức bắt đầu, đầu tiên MC bước lên sân khấu, giới thiệu lần lượt thân phận từng khách mời ở đây.
Vốn dĩ Hạ Xuyên sẽ không xuất hiện ở đây, đợt huấn luyện của anh vừa kết thúc, còn chưa kịp nghỉ ngơi vài phút, đã bị cử làm nhiệm vụ bất chợt, đáng lý trường học mời cấp trên của anh, nhưng bởi vì phía lãnh đạo có việc gấp, đúng lúc Hạ Xuyên phải tới báo cáo tiến độ luyện tập với ông ấy, còn chưa kịp đi vào đã bị bắt nhận nhiệm vụ rồi.
Bất đắc dĩ, Hạ Xuyên đành phải về ký túc xá thay quần áo, đi cùng với một vị cấp trên khác, tham gia kỉ niệm ngày thành lập trường đại học S.
Nếu nói không có mục đích riêng là giả, tuy rằng nhiệm vụ cấp trên đưa ra phải chấp hành, nhưng sở dĩ anh có thể thoải mái đồng ý như vậy, phần lớn lý do là bởi vì muốn gặp Dịch Thần Hi, đã nửa năm rồi hai người chưa gặp nhau, nói không nhớ chính là giả. Nếu hôm nay không đồng ý tham gia buổi lễ, chắc phải hai ngày nữa Hạ Xuyên mới được thả ra ngoài.
Huống chi giống loại nhiệm vụ này, nếu Hạ Xuyên kiên quyết không đồng ý, hoàn toàn có thể từ chối, tùy tiện tìm một đồng đội khác đang rảnh rỗi cũng được.
Chỉ là anh không nghĩ rằng, vừa vào cửa liền thấy được cô gái mà anh nhung nhớ, mặc một bộ sườn xám, lại cong đôi mắt mỉm cười với anh.
Người bên cạnh thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với Hạ Xuyên, nói được hai câu, Hạ Xuyên trầm giọng đáp lại, câu gần đây nhất liên quan đến chuyện huấn luyện của bọn họ. Đợt tập huấn này còn khắc nghiệt và gian khổ hơn so với trước đây. Hai người trò chuyện, thỉnh thoảng sẽ nhìn trên sân khấu một chút.
......
Nhóm người Dịch Thần Hi được yêu cầu để ý đến vị khách ngồi hàng đầu, nhưng họ không có nhu cầu thêm nước hay trái cây gì.
Trong thời gian nghỉ ngơi, cô chán đến chết ngồi ở bên cạnh, di động cũng không ở bên người, Dịch Thần Hi cũng không hỏi được vì sao Hạ Xuyên lại xuất hiện ở chỗ này. Cô vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi toilet, trước mặt liền xuất hiện một bóng người, là Giả Chính Hào.
Gần đây, Giả Chính Hào vẫn đối xử với Dịch Thần Hi giống như trước kia, sau lần tỏ tình thất bại ấy, tuy hai người vẫn còn gặp mặt nhau nhưng lại cảm thấy xa cách hơn trước một chút.
"Lạnh không?" Giả Chính Hào nhìn cô.
Dịch Thần Hi ngẩn ra, nghe được lời này sau đó theo bản năng về phía Hạ Xuyên, chỉ là Hạ Xuyên không nhìn về hướng này, anh đang cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Dừng một chút, Dịch Thần Hi lắc đầu: "Mình vẫn ổn, cũng không lạnh lắm."
Giả Chính Hào cười khẽ, trong mắt mang theo ý cười: "Không phải cậu vẫn luôn sợ lạnh sao, bây giờ thì không à?"
Dịch Thần Hi không thể nói lại, lắc đầu: "Cậu tìm mình có việc gì không?"
"À, lát nữa kết thúc lễ cùng đi ăn đi?"
Dịch Thần Hi không chút suy nghĩ từ chối: "Không cần, mình không đói bụng."
"Mấy bạn học trong khoa đều đi cả, thầy nhờ mình qua đây thông báo cho cậu một tiếng." Giả Chính Hào nói nghiêm túc, giọng điệu bình tĩnh, giống như thật sự chỉ tới thông báo cho cô.
Dịch Thần Hi: "......" Cô trầm ngâm một lát, mới gật đầu: "Ăn ở đâu vậy? Đợi lát nữa sau khi kết thúc mình tự qua đó."
"Buổi tối giờ tập hợp trước cổng trường, chúng ta đi ăn khuya, chiêu đãi mọi người luôn."
"Được." Dịch Thần Hi nhấp môi, ngước mắt nhìn cậu ta: "Nếu không có gì nữa thì cậu có thể đi rồi."
Giả Chính Hào im lặng, ánh mắt nặng nề liếc nhìn cô một cái, mới xoay người rời đi.
Dịch Thần Hi thở nhẹ một hơi, may mà Hạ Xuyên không nhìn thấy, tuy rằng giữa cô và Giả Chính Hào vô cùng trong sáng, nhưng cô vẫn cảm thấy chột dạ...... Nhìn xung quanh một vòng, Dịch Thần Hi nói với bạn học bên cạnh một tiếng, sau đó đi về hướng toilet.
——
Toilet gần sân khấu rất nhiều người, thế nên Dịch Thần Hi cố ý ra ngoài, cũng để hít thở một chút. Nếu cô còn ở trong đó nữa sẽ nông nổi mà kéo anh đi mất.
Một trận gió lạnh thổi tới, làm cơ thể lạnh phát run.
Trên sân trường cành khô và lá vàng rơi đầy đất, nương theo ánh đèn đường mờ mờ, Dịch Thần Hi đi ra sảnh lớn, theo đường nhỏ, chuẩn bị đi đến khu dạy học.
Từ sân khấu đến khu dạy học mất khoảng phút đồng hồ, không xa không gần, cô cố ý đi vào con đường nhỏ kia, hai bên đường cây lá vô cùng tươi tốt, rất nhiều cây trong trường học đều được nhổ trồng tại đây, chúng cũng không theo quy luật biến hóa thông thường, cho dù là mùa xuân hạ hay là thu đông, cành lá vẫn sum xuê như cũ.
Cô mới vừa đạp lên lá cây, âm thanh sàn sạt dưới chân vang lên, Dịch Thần Hi ngẩn ra, nghe âm thanh phía sau chợt sửng sốt. Đột nhiên, khóe môi cô cong lên, đi về hướng bên kia, bên ấy có một rừng cây nhỏ, ở đấy ít người hơn, cũng dễ dàng ẩn nấp hơn nhiều.
Cô vừa bước tới, chỗ bả vai liền xuất hiện thêm một cánh tay, trong rừng cây nhỏ tối hơn so với bên ngoài, Dịch Thần Hi chỉ có thể dùng trực giác của thân thể để bước đi.
Giây tiếp theo, cô bị đè trên thân cây, phía sau lưng dựa vào một cây cổ thụ, trước mặt là một cơ thể vô cùng ấm áp. Hơi thở anh nặng nề, vang lên rõ ràng bên tai cô.
Dịch Thần Hi ngửa đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh: "Hạ......" Tên còn chưa kịp kêu ra, cô đã bị bịt miệng.
Một tay Hạ Xuyên để sau ót cô, giúp cô không bị đụng vào thân cây, cúi đầu hôn xuống. Cơ thể cô lạnh lẽo, nhưng đôi môi anh lại nóng ấm vô cùng, toàn bộ cơ thể anh cũng vậy, lúc ôm hôn cô, đem toàn bộ nhiệt lượng trên cơ thể truyền qua cho cô, vây cô vào trong vòng tay mình.
Hạ Xuyên hôn có chút mạnh mẽ, đã ôm cô lại cắn rồi lại gặm. Dịch Thần Hi bị đau liền đánh anh, anh cũng không buông ra, ngược lại dùng thêm sức mút khóe môi cô, câu lấy đầu lưỡi cô dây dưa, triền miên không thôi.
Hô hấp hai người càng ngày càng nặng, Dịch Thần Hi chỉ cảm thấy môi lưỡi đều không còn là của mình, lại tê vừa đau.
Tay nàng không tự chủ được ôm lấy eo Hạ Xuyên, làm hai người càng gần thêm.
Thân thể hai người chặt chẽ dán sát ở bên nhau, Hạ Xuyên dùng sức cắn môi cô, hơi hơi buông lỏng ra, trong ánh mắt thâm trầm có chút dọa người. Anh duỗi tay nâng cằm Dịch Thần Hi, để cô đối diện với mình.
Ánh mắt dừng trên làn môi sưng đỏ của cô, Hạ Xuyên chỉ cảm thấy nơi yết hầu càng khô khan nóng người hơn.
Lông mi Dịch Thần Hi run rẩy, không dám đối diện với ánh mắt anh: "Sao anh lại......" Còn chưa nói xong, anh lại hôn thêm lần nữa.
Hai người ôm hôn không buông.
Tay anh thay đổi phương hướng, từ bên hông chậm rãi di chuyển vòng quanh eo cô, đè cô về phía sau, ôm sát cô vào trong lồng ngực mình...... Giờ cô mặc sườn xám, Hạ Xuyên cũng không thể làm gì cả.
Lúc tách nhau ra lần nữa, cả khuôn mặt Dịch Thần Hi đều là đỏ lên, nhìn người trước mặt, hờn dỗi liếc anh một cái: "Anh về khi nào vậy."
Giọng Hạ Xuyên trong bóng tối có vẻ càng khàn khàn kiềm nén: "Buổi chiều."
Dịch Thần Hi: "Vậy sao anh không gọi cho em?."
"Anh vẫn chưa nhận lại điện thoại."
Dịch Thần Hi: "......" Trừng mắt nhìn Hạ Xuyên, đột nhiên Dịch Thần Hi ngẩn ra: "Xong rồi xong rồi, bây giờ là mấy giờ?"
Hạ Xuyên lắc đầu: "Không biết." Anh ôm cô, đột nhiên dùng sức giữ đầu Dịch Thần Hi: "Vừa rồi em nói chuyện với ai?"
Dịch Thần Hi: "...... Không quen, không biết." Cô dùng sức đẩy Hạ Xuyên ra: "Em không thể nói chuyện tiếp với anh nữa, em phải trở về."
"Không đi toilet à?" Hạ Xuyên cười nhạo cô, nhưng cũng không so đo chuyện này với cô.
"......"
Đến cuối cùng, Dịch Thần Hi vẫn phải vào toilet, mới đỏ mặt trở về sân khấu. Môi cô hơi sưng, nhưng cũng may là trời tối, tuy bạn học bên cạnh tò mò sao cô lại đi lâu như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều.
——
giờ hơn, buổi lễ hoàn toàn kết thúc.
Dịch Thần Hi bay nhanh trở về thay quần áo của mình, mới đi tới cổng trường tập trung đi ăn với bạn bè.
Cả một buổi ăn khuya Dịch Thần Hi vẫn luôn thất thần, ngay cả Trương Bích Lam nói chuyện cô cũng không chú ý tới.
"Thần Hi!"
"Hở?" Dịch Thần Hi hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Trương Bích Lam, nuốt nước miếng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Lát nữa tụi mình cùng về ký túc xá đi, thời tiết này cũng quá lạnh rồi, cậu mặc vậy vẫn ổn chứ?" Trương Bích Lam nhìn quần áo trên người cô.
Dịch Thần Hi lắc đầu, chỉ chỉ điều hòa gần đó: "Có máy sưởi mà."
Trương Bích Lam thật cẩn thận ghé sát tai cô nối: "Đợi lát nữa chúng ta tìm đúng cơ hội trốn về trước đi, nghe nói là có thể đi được."
Mắt Dịch Thần Hi sáng lên, vô cùng kinh ngạc: "Thật không?"
"Thật mà."
"Được thôi." Cô còn đang mong về sớm đây.
Trương Bích Lam nghi ngờ nhìn cô: "Sao cậu vui thế?"
"Có sao?" Dịch Thần Hi cong khóe môi cười một cái, xõa tóc ra sau: "Cậu cứ nói quá."
Trương Bích Lam đánh giá cô một lúc, ra kết luận: "Là vô cùng vui vẻ mới đúng."
Dịch Thần Hi: "......"
Sau khi ăn xong, mấy bạn học khác còn muốn đi tiếp, Dịch Thần Hi cùng Trương Bích Lam xin về trước, ngày mai là cuối tuần, mọi người cũng không làm khó gì hai người.
Cô kiềm chế tâm trạng nhảy nhót của mình, cùng Trương Bích Lam trở về trường học, sau đó bước vô ký túc xá, Dịch Thần Hi cầm theo một ba lô lén lút ra ngoài. Cô đang rất phấn khích, loại cảm giác này tuy kích thích nhưng cô lại rất thích nó.