Lộ trình xe ngựa chậm hơn lời mà đại nương nói một chút, tới đêm mới vào trong thành.
Hôm đó vì Bảo Nhi bỏ nhà đi khi mà trời còn chưa sáng, lại trải qua quãng đường vất vả, đã sớm mệt mỏi, nên trên đường đã ngủ thiếp đi. Đến khi đại nương đánh thức, nàng mới mơ màng mở mắt.
"Đến nơi rồi."
Bảo Nhi ôm túi quần áo nhìn quanh, xe ngựa dừng trong một con hẻm, bên ngoài ngõ là đường lớn phồn hoa, hiện giờ đang sáng trưng đèn đuốc, dòng người di chuyển, thực sự náo nhiệt.
Đại nương chỉ vào một cánh cửa trong hẻm nói: "Cô nương, đây là khách điếm mà ta quen biết, sạch sẽ chu đáo, đồ ăn ngon miệng, cô nương lại đơn độc một mình, không bằng cứ ở lại đây đi."
Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn, khách điếm có ba tầng, ngói lưu ly đỏ, cũng có chút phong thái. Bảo Nhi nhìn đường cái bên ngoài, quay đầu nhìn lại khách điếm, hỏi: "Đây là cửa sau ạ?"
Đại nương cười nói: "Đường phố quá ồn ào, ta thấy cô nương mệt đến mức ngủ thiếp đi, nên mới đưa cô nương tới cửa sau cho yên tĩnh. Để ta dẫn cô nương vào, sẽ không làm phiền người khác." Bà nói xong thì gõ lên cánh cửa.
Bảo Nhi không nói chuyện, mở to mắt tò mò nhìn.
Cửa được mở ra rất nhanh, một người có dáng vẻ như tiểu nhị phục vụ ngó đầu ra. Đại nương gật đầu cười với người nọ, nói: "Ngũ Tử, ta dẫn cô nương này tới ở trọ."
Tiểu nhị vội vàng mở cửa, nhiệt tình tiếp đón: "Mời vào trong."
Đại nương xoay người lại cười với Bảo Nhi, vẫy tay. Bảo Nhi bước tới, đi theo sau đại nương vào bên trong.
Đúng như lời đại nương nói, phía sau tòa nhà thực sự rất yên tĩnh. Bảo Nhi lên lầu hai, nhìn thấy những phòng trọ chỉnh tề ở hai bên, trên cửa mỗi phòng đều treo một đèn lồng xinh xắn, trên đèn lồng có viết tên các loài hoa, chắc hẳn tên mỗi phòng được đặt theo tên hoa.
Bảo Nhi tò mò nhìn xung quanh, đại nương lại nhìn nàng, cười cười, "Cô nương cũng mệt mỏi rồi nhỉ, sắp tới rồi đây, cô nương cứ vào phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, ta sẽ đi bảo họ làm cho cô nương chút đồ ăn, lại tắm rửa rồi thay y phục."
"Vì sao phải ăn no tắm rửa thay quần áo?" Bảo Nhi hỏi.
Đại nương ngạc nhiên, vừa cười vừa nói: "Cô nương không đói sao? Thế thì không ăn cơm cũng được." Bà nói xong thì đi tới căn phòng có treo đèn lồng ghi từ “Thúy Trúc”, để Bảo Nhi đi vào.
Bảo Nhi lắc đầu, nói: "Cháu muốn xem qua tiền sảnh một chút."
Đại nương lại ngạc nhiên, trả lời: "Tiền sảnh thì có gì đẹp đâu, cô nương mệt mỏi, đi nghỉ sớm một chút đi."
"Cũng không dễ dàng mới tới được đây, không được ngắm tiền sảnh thì cũng thật đáng tiếc. Địa điểm như thế này cha chưa từng cho cháu tới, lần tới ắt sẽ không còn cơ hội nữa. Cháu muốn quan sát tiền sảnh một chút, cũng coi như mở rộng tầm mắt, bổ sung kiến thức."
"Cô nương nói gì thế?" Đại nương mơ hồ, suốt quãng đường tiểu cô nương này vẫn lanh lợi, sao sau khi vào đây lại ngớ ngẩn rồi?
Bảo Nhi nháy mắt với bà: "Nơi này không phải hoa lâu sao?"
Đại nương hoảng sợ, sắc mặt có chút khó coi. Cứ tưởng dẫn nàng vào phòng là ổn thỏa, chuyện sau đó thì do người trong lâu đảm nhận, để cô nương này ăn uống rồi thay xiêm y thì có thể đưa đi tiếp khách, nếu ngoan ngoãn thì tốt, dù không nghe lời thì cũng sẽ có người dạy dỗ. Bà không nghĩ còn chưa vào trong phòng, tiểu cô nương đã nghi ngờ rồi. Suốt quãng đường thấy nàng chỉ ngu ngốc, không ngờ lại rất thông minh nhanh trí, chẳng lẽ là thâm tàng bất lộ?
Bảo Nhi không quan tâm tới sắc mặt của đại nương, nói tiếp: "Nhị bá nương của ta từng nói, hoa lâu luôn đầy mùi son phấn, hành lang sau lầu này dù yên tĩnh nhưng mùi không thể bay hết được. Nương ta cũng có nói, giang hồ hiểm ác, có không ít kẻ lòng dạ xấu xa, hoa lâu lừa gạt các tiểu cô nương, cũng có cưỡng ép bắt người, còn có thể vì tiền bạc mà ép buộc các cô nương. Đại nương, làm sao khách điếm có thể lớn như thế này được? Nếu bà không biết, thì cũng nên đi quan sát nhiều hơn đi."
Đại nương kinh hãi há hốc miệng. Vậy, vậy, nếu nàng đã sớm biết bị lừa, tại sao vẫn ngoan ngoãn theo bà vào đây?
Đại nương không cẩn thận lên tiếng hỏi, Bảo Nhi thản nhiên đáp: "Sau khi vào đây mới biết được bị lừa, trên đường ta vốn vẫn cực kì tin tưởng đại nương."
Đại nương đành ngậm miệng lại, cũng không biết có phải bản thân vừa bị châm chọc không.
"Đại nương, bà dẫn ta đi ngắm tiền sảnh đi, ta cũng muốn biết hoa lâu thực sự trông như thế nào, sau khi trở về cũng có thể tâm sự cùng với nương và nhị bá nương thật tốt. Sau khi ngắm nghía, bà cũng nên tới nha môn cùng ta đi, về sau việc lừa gạt cô nương như thế này là không thể tái phạm. Nhị bá nương nói làm chuyện thất đức như thế này sẽ bị phỉ nhổ, xuống địa ngục sẽ bị hỏa thiêu đấy."
"Ngươi, ngươi..." Đại nương có chút hoảng hốt, nha đầu này nói thế là có ý uy hiếp bà ta sao? "Nhị bá nương của ngươi nói bậy." Bà lui hai bước, hô lên: "Ta, ta gọi người đến, ngươi không chạy thoát được đâu."
"Đại nương bình tĩnh, như lời nương ta nói, đừng để phải chết sau khi chịu khổ, trên đời luôn có người trừng trị mà." Bảo Nhi bình tĩnh ung dung, không hề có ý định chạy trốn. Điều này khiến đại nương càng thêm hoảng, Nhị bá nương và mẫu thân của nhóc con này đã dạy trẻ nhỏ những gì vậy, tiểu cô nương này dù bị lừa gạt cũng không kinh ngạc hoảng hốt, không chạy không nháo, hoàn toàn khác những kẻ khác. Điều này là chứng tỏ nàng tài cao gan lớn sao?
Đại nương hít sâu một hơi, đang định gọi người thì đã thấy hai tên tay sai ở hộ viện tới. Đại nương mừng thầm trong lòng, lúc này lại nghe thấy phòng bên có tiếng động rất lớn, hình như có vật rơi xuống đất, sau đó âm thanh "rầm rầm" cực kì lớn, hình như là có người đạp đổ bàn.
Hai tên tay sai kia lập tức biến sắc, bất chấp đại nương và Bảo Nhi còn ở bên này, khẩn trương tiến tới gian phòng trước mặt, mở cửa bước vào.
Bảo Nhi tò mò, lại không có ai ngăn cản nàng, nàng liền chạy tới bên ngoài gian phòng kia ngó đầu vào.
Chỉ thấy một hồng y nữ tử hơn hai mươi tuổi ngã nằm trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, gắng sức thở, vừa rồi hẳn là nàng ta muốn xuống giường nên đạp đổ cái bàn.
Hai tên tay sai nọ đi vào, nhanh chóng quẳng nữ nhân này lên giường. Một người nói: "Không phải đã nói thuốc sẽ có tác dụng tới sáng mai sao?" Tên còn lại lắc đầu ý nói không biết. Tên đưa ra câu hỏi vỗ hắn, "Nhanh chóng bẩm báo ma ma đi, xem phải xử lí nữ nhân này như thế nào, tiếp tục hạ thuốc để nàng ngu đi, hay lại gọi mấy vị đại ca tới dạy dỗ, xem nàng còn dám không ngoan ngoãn nữa không?"
Tên tay sai còn lại vâng dạ đáp lời, quay đầu chạy ra ngoài. Tên ra lệnh kia vừa nhìn nữ tử nọ vừa suy nghĩ, rồi lấy tay sờ soạng trên ngực nàng ta. Nữ tử kia không thể nói, hai mắt trừng hắn đầy căm thù, vẻ mặt hung dữ như hận không thể băm thây vạn đoạn hắn.
Tên tay sai bị trừng mắt thì lập tức để ý, lại sờ thêm một cái, mở miệng thô tục mắng: "Có tinh thần như thế thì giữ lại đi, vào Bách Hoa lâu của bọn ta mới có cái ăn được. Nói mà không nghe chút nữa sẽ bảo ma ma cho ta dạy dỗ ngươi thật tốt..."
Chưa dứt lời, hắn nghe thấy âm thanh “rầm rầm”, sau đó cổ đau dữ dội, hắn sửng sốt một lát rồi mới phát hiện ra bản thân vừa bị tấn công. Tên tay sai đó xoay người, nhìn thấy tiểu cô nương vừa rồi còn ở đầu bên kia hành lang giờ đã đứng sau hắn, trên tay nắm cái ghế bị đập chỉ còn lại lưng ghế, hiển nhiên nàng là người động thủ.
Hắn giận dữ, giơ tay muốn tóm lấy Bảo Nhi, nhưng hắn lại không dự đoán được, tiểu cô nương này lại vứt cái ghế hỏng kia đi, tay hướng tới phía ngực hắn hạ một chưởng.
Gã đàn ông to như con voi bị văng ra như một cái túi, bay ra ngoài, đập vào tường, trợn mắt há hốc ngã dưới chân đại nương.
Bảo Nhi nhìn lại tay mình, lại nhìn gã, thỏa mãn gật đầu. Quả nhiên học phụ thân mấy chiêu, lại cùng Khánh Sinh ca ca luyện võ, giờ cũng có chút hữu dụng.
Một đòn thành công, nàng bỗng thấy bản thân thật vĩ đại, trong lòng tràn ngập tự tin.
Nữ tử đang nằm trên giường “ưm ưm” vùng vẫy. Bảo Nhi quay đầu nhìn nàng ta, lấy trong ngực một cái lọ, bật nắp, đút một viên thuốc nhỏ vào miệng nàng ta.
Nữ tử nọ nhìn chằm chằm cái lọ, nuốt viên thuốc kia xuống.
Lúc này thấy Bảo Nhi tiến tới, đại nương cảm giác tình hình không ổn, quay đầu chạy.
Bà nghĩ là bà đã đánh giá lầm người rồi, vốn tưởng nàng chỉ là một nha đầu đơn giản vô dụng, một thân một mình, sẽ không có hậu hoạ gì. Không nghĩ tới nàng ta lại là kẻ giấu tài. Bà không biết võ, không hề biết Bảo Nhi dễ dàng thành công chỉ bởi tên tay sai kia xem thường nàng, không hề đề phòng. Bà chỉ thấy tiểu nha đầu này hạ một chưởng, gã kia lập tức bay sang một bên.
Bảo Nhi đỡ nữ tử trên giường dậy. Lúc này nữ tử nọ đã không còn thở gấp, tay chân linh hoạt hơn, còn có thể nói chuyện. Viên thuốc kia kỳ diệu, vô cùng kì diệu, nàng ta đã suy nghĩ trong lòng một lúc, rồi hỏi Bảo Nhi: "Cô nương là người nào của Bách Kiều thành?"
Bảo Nhi lắc đầu, "Chưa từng tới."
Nữ tử nọ nhíu mày, "Lọ thuốc này rõ ràng là đồ vật của Bách Kiều thành, còn có dấu hiệu rõ ràng trên đó. Tán thần đan trong người ta không thể dùng loại thuốc tầm thường để giải được, nếu ngươi không đến từ Bách Kiều thành, sao có thể có bản lĩnh này được."
"A...." Bảo Nhi đã hiểu, nàng gật đầu, "Thuốc đúng là của Bách Kiều thành, nhưng ta thì không phải người ở đó. Đây là đồ dì Tiếu Tiếu đưa cho ta."
Nữ tử kia nhìn Bảo Nhi thật kĩ, trong lòng suy nghĩ không dì Tiếu này có phải người trong Bách Kiều thành không, hay chỉ là ân nhân của ai đó trong thành.
Bảo Nhi không biết Bách Kiều thành rất nổi tiếng, nhưng trong lòng lại vẫn có chút đắc ý. Đồ đạc nàng mang theo đều hữu dụng cả. Bỏ nhà đi thì vũ khí sắc bén nhất đứng đầu là tiền, thứ hai chính là dược. À, phải rồi, còn thêm một thứ trong hạng nhất nữa, đồ ăn!
Bảo Nhi đang đắc ý, một ma ma dẫn theo mấy tên tay sai đi tới. Từ xa bọn chúng đã nhìn thấy gã bị ngã ở cửa nọ, hoảng sợ, cùng nhau hô hào chạy tới.
Nữ tử trên giường mạnh mẽ đứng dậy, dáng vẻ sẵn sàng đối phó kẻ thù.
"Tiểu cô nương, ngươi cứ yên tâm, độc trên người ta đã được giải, có thể dễ dàng hành động, những con rùa như bọn chúng không phải là đối thủ của ta, ngươi không cần hoảng sợ."
Bảo Nhi nháy mắt, có chút tò mò mong đợi, như thế này là sắp đấu võ sao? Nàng rốt cục cũng gặp được tranh đấu gió tanh mưa máu trong giang hồ rồi sao?
Như thế này sau khi về nhà sẽ có bao nhiêu đề tài để tán gẫu đây, thật tốt quá mà.
Bảo Nhi cũng không biết, trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, một con bồ câu đưa thư đang tung cánh, mang tin tức bé ngoan Bảo Nhi đã trốn nhà ra ngoài vào không trung. Đích đến của nó, chính là thành Trung Lan, nơi ở của người nào đó tên Long Khánh Sinh.
Báo cáo báo cáo, có người nghịch ngợm, có kẻ ngứa da rồi!