Lúc này anh đang đứng bên chiếc xe Maserati của mình, dưới ánh đèn mờ ảo, trông anh càng cao gầy hơn.
Anh đang hút thuốc, sương khói lượn lờ, làm người ta không nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của anh.
Tôi nhớ anh không thích hút thuốc, chỉ khi tâm trạng cực kỳ khó chịu anh mới hút một điếu.
Cho nên bây giờ tâm trạng của anh không tốt, là do tôi sao?
Trong lòng tôi hơi ngột ngạt, sau khi vứt rác xong, tôi xoay người chuẩn bị lên lầu.
Đúng lúc này, Giang Dục lại đi về phía tôi.
Sau khi dập tắt tàn thuốc, anh nhìn tôi chằm chằm: “Tô Niệm Niệm, cô nên chia tay với Bàng Thụy!” Nói rồi anh không giải thích gì mà nắm cổ tay tôi, kéo tôi đi.
Tôi không muốn đi đâu vào đêm khuya thế này.
Tôi muốn hất tay anh ra nhưng không giãy ra được: “Tôi không muốn, tôi muốn ở bên anh ấy!”
Giang Dục tức giận bế tôi lên, ném tôi lên xe anh.
“Bàng Thụy bắt cá hai tay như vậy, rốt cuộc anh ta có chỗ nào tốt? Tô Niệm Niệm, tự tôn của cô đâu? Kiêu hãnh của cô đâu? Quyết tâm rời khỏi tôi lúc trước của cô đâu?”
Anh đứng ở ngoài xe, nhìn tôi bằng gương mặt tức giận vì nước đổ đầu vịt.
Nhưng tự tôn của tôi, kiêu hãnh hay những phương diện khác của tôi đã không còn từ ba năm trước rồi.
Che giấu sự chua xót trong lòng, tôi bướng bỉnh trả lời: “Tự tôn cũng không ăn được. Tôi ở bên Bàng Thụy, anh ấy lo ăn lo uống cho tôi, cho tôi phí sinh hoạt, còn cả tiền tiêu vặt nữa, như vậy đủ rồi!”
Nghe tôi nói như vậy, lửa giận trên mặt Giang Dục đông cứng lại, tỏ ra đã hiểu: “Thì ra xét cho cùng vẫn là vì tiền. Tô Niệm Niệm, trong mắt cô ngoại trừ tiền ra thì không còn gì khác sao?”
Ẩn trong đôi mắt sâu thẳm của anh có chút mong đợi, như thể anh đang chờ đợi một câu trả lời mà anh mong muốn.
Nhưng…
Tôi ngoảnh mặt đi: “Phải, tôi là người phụ nữ trong mắt chỉ có tiền.”
“À!” Đôi mắt anh nhuốm vẻ cô đơn.
Anh đứng dậy, nhếch môi mỉa mai, lấy trong ví ra một tấm thẻ ném vào mặt tôi: “Đã như vậy, tôi cho cô tiền, cô đi theo tôi!”
Không cho tôi cơ hội phản ứng, Giang Dục đóng sầm cửa xe, lái xe mang tôi đi.
“Anh định đưa tôi đi đâu?” Tôi nhìn Giang Dục.
Đèn đường hắt vào xe, khuôn mặt đẹp trai của anh lúc sáng lúc tối.
“Tới rồi cô sẽ biết.”
“Nhưng mà Giang Dục, anh cứ như vậy bắt tôi đi là hành vi sai trái.”
“Cô cùng người phụ nữ khác sống kiếp chồng chung thì đúng sao?”
Tôi: “…”
Thôi vậy, tôi không tranh cãi với Giang Dục nữa.
Chiếc xe phóng hết tốc lực rồi dừng lại ở một khu dân cư cao cấp gần khu biệt thự Cẩm Thịnh Uyển.
Giang Dục nắm cổ tay tôi đi đến tầng nào đó của một tòa nhà nào đó.
Nhìn bề ngoài, có lẽ đây là nơi ở riêng của anh.
Thành lập một studio, còn mua biệt thự và một căn hộ lớn, Giang Dục đã phát triển rất tốt trong mấy năm chúng tôi chia tay.
“Vào đi.” Anh mở cửa nhìn tôi.
Tôi hơi do dự.
Tiếng châm chọc của Giang Dục đúng lúc phát ra: “Sao vậy, tôi cho chưa đủ?”
Siết chặt tấm thẻ trong tay, tôi bước vào.
Khác với cảm giác xa cách và lạnh lùng của Giang Dục, phong cách tổng thể của ngôi nhà hiện lên một tông màu ấm, ấm áp và thoải mái.
Không biết vì sao, cách trang trí trong nhà của Giang Dục lại cho tôi một cảm giác rất quen thuộc.
“Về sau cô sống ở đây, tôi ở công ty.” Giang Dục lạnh lùng nói.
“Vì sao tôi phải ở đây?”
Tôi quay người lại, nhìn thẳng Giang Dục.
Nghe vậy, sắc mặt Giang Dục trở nên bực bội hơn: “Cô ở cùng Bàng Thụy là vì anh ta bao ăn bao ở còn cho tiền. Bây giờ tôi cho cô đãi ngộ tốt hơn, người thông minh đều biết nên lựa chọn như thế nào.”
“Nhưng Bàng Thụy là bạn trai tôi.” Tôi nói, tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa tôi và Giang Dục: “Giang Dục, quan hệ của chúng ta là gì?”
“Là bạn bè? Là tình nhân, hay là gì khác?”
Sau khi giọng nói của tôi phát ra, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Giang Dục nghẽn lại.
Anh nhìn tôi chăm chú, khi cảm xúc nào đó sắp bùng phát, anh đã kìm nó xuống.
Anh đẩy tôi ra: “Chẳng qua là thương hại mà thôi. Tô Niệm Niệm, Giang Dục tôi từ trước đến nay chưa bao giờ là người cô thích gọi thì gọi thích đuổi thì đuổi.”
Sau khi hờ hững để lại những lời này, Giang Dục xoay người rời đi.
Căn nhà to như vậy chỉ còn lại mình tôi.
Tôi nhìn về hướng cửa, ngơ ngẩn một lát thì lấy lại tinh thần, cười khổ.
Giống như tôi không cách nào quên được chuyện chia tay ba năm trước, Giang Dục cũng vậy.
Thay vì ở lại nhà Giang Dục, tội đặt thẻ ngân hàng mà Giang Dục cho tôi trên bàn trà, đứng dậy bắt xe về nhà.
Hơn nửa đêm, phòng của anh và chị dâu tôi đã yên ắng lại từ lâu.
Tôi nằm trên giường trằn trọc hồi lâu mới ngủ được.
Mới sáng sớm tôi đã bị cuộc điện thoại của Giang Dục đánh thức.
“Tô Niệm Niệm, cô đâu rồi?”
Điện thoại vừa kết nối, giọng cáu kỉnh của Giang Dục đã truyền tới.
“Tôi về nhà.” Tôi thản nhiên nói.
Kèm theo chút khó chịu khi mới ngủ dậy, Giang Dục còn chưa kịp nói tiếp, tôi đã nói: “Mặc dù tôi yêu tiền, nhưng không phải tiền của ai tôi cũng yêu, hiện tại tôi chỉ yêu tiền của Bàng Thụy.”
Nói xong, tôi cúp điện thoại.
Sau đó xuống giường với quầng thâm dưới mắt.
Cũng giống như mọi ngày, tôi mua đồ ăn, nấu cơm và quay video.
Những gì xảy ra ngày hôm qua đã bị tôi vứt ra khỏi đầu.
Cuộc sống có muôn vàn khó khăn, nhưng sống cho thật tốt ở hiện tại và tương lai mới là quan trọng nhất.
Tôi định gọi anh tôi về lấy cơm hộp, ai ngờ anh tôi lại gửi tin nhắn cho tôi trước, nói anh ấy có việc đột xuất, không thể phân thân.
Tôi không muốn đối mặt với Giang Dục nên tia sang chị dâu Lâm Miểu.
Ai ngờ chị ấy sầm mặt xuống: “Đi đưa cơm cho đồ chó Bàng Thụy mới lén uống rượu sau lưng chị mày? Tên đó không xứng!”
Tôi đang không biết xoay xở sao thì anh tôi lại nhắn tới: “Em yên tâm đi, sếp anh đi vắng rồi.”
Biết Giang Dục không có ở đó, tôi quyết định chạy chiếc xe máy điện màu hồng của mình đi giao cơm.
Vừa mở cửa biệt thự ra tiếng bàn phím và tiếng trò chơi truyền đến: “Lạch cạch….”
Đây là một game studio.
Công việc chính là nghiên cứu phát triển game và bảo trì một số tính năng game.
Thông thường khi tới vào giờ ăn, mọi người đã ngồi trên sô pha uống nước chờ cơm tới.
Hôm nay, mọi người ngồi chăm chú trước máy tính sửa bug trong game.
Tôi chia cơm hộp cho từng người trong studio.
Sau khi chia xong, còn dư lại một hộp.
Nó thuộc về ông chủ của studio.
Hộp đựng cơm tôi mua vốn to hơn những hộp cơm thông thường, bên trong còn được nhét đầy, không có chuyện ăn không đủ no. Cho nên để tránh lãng phí, trước đây mỗi lần dư lại hộp cơm này tôi đều mang về.
Tôi cầm hộp cơm dư lại chuẩn bị rời đi.
Mới vừa mở cửa biệt thự ra liền thấy người tôi không muốn thấy nhất, Giang Dục.
Nhìn thấy tôi, sắc mặt của anh xám xịt.
Lòng tôi cũng trầm xuống.
Sao anh lại ở đây?
Tôi vội vàng nhìn về phía anh tôi.
Đột nhiên anh tôi có linh ngẩng đầu nhìn sang đây.
Tôi làm mặt quỷ với anh ấy, dùng khẩu hình: “Không phải anh nói sếp anh ra ngoài rồi sao?”
Anh tôi nhún vai vô tội: “Anh cũng không ngờ cậu ấy lại về bất chợt như thế!”
Tôi thu hồi tầm mắt, đứng sang một bên nhường đường cho Giang Dục.
Giang Dục lại đứng bất động.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng anh đang nhìn tôi chằm chằm.
Haiz!
Thật là xui xẻo.
Trước kia không biết sếp của anh tôi là Giang Dục, nửa năm cũng không đụng một lần.
Bây giờ biết rồi thì làm gì cũng chạm mặt.
Tôi cúi đầu đi ra ngoài.
Giang Dục nghiêng người cản đường tôi.
Khi tôi cho rằng Giang Dục muốn tính sổ với tôi ngay lúc này, anh lại chìa tay ra.
“Hả?” Tôi có chút mờ mịt.
Giang Dục nghiến răng: “Tô Niệm Niệm, không đưa cơm hộp cho tôi là muốn tôi đói chết sao?”
Bug là lỗi phần mềm, hoặc lỗi hệ thống máy tính làm kết quả trả về không chính xác hoặc làm việc không như mong muốn.