Long Đồ Án

quyển 5 chương 111: nguyên tắc của ngũ gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi ăn uống no đủ, Tiêu Lương muốn mời Tiểu Tứ Tử đi dạo một vòng Hãm Không Đảo, nói là đi thưởng thức cái gì mà cảnh sông núi nước hoàng hôn.

Có điều Tiểu Tứ Tử lại cầm một cái chén, lấy thêm chút đồ ăn, nói là muốn đưa cơm cho Trâu Lương, lúc này có lẽ hắn đã tỉnh.

Vì vậy, Tiêu Lương lại tự xung phong muốn được đi cùng, còn nói là muốn nhanh chóng đến xem vị đệ nhị cao thủ của Triệu gia quân đã đánh bại Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa giận đến độ muốn bắt bé lại mà ném luôn xuống biển.

Tiểu Tứ Tử vừa mới đi đến cửa viện của Trâu Lương, liền thấy Trâu Lương đã đứng bên cạnh cái giếng, bộ dáng kia là chuẩn bị múc nước rửa mặt.

“Làm gì?” Tiểu Tứ Tử đi vào, ngước mặt nhìn Trâu Lương.

Trâu Lương cũng không có xác định mà nhìn thùng nước trong tay một chút, lại nhìn Tiểu Tứ Tử, đáp “Rửa mặt ……..”

“Ai cho đứng dậy!” Tiểu Tứ Tử phồng má lên.

Trâu Lương mở to mắt nhìn ——- Cũng không ai nói hắn không được đứng lên a…..”

“Đi vào nằm xuống!” Tiểu Tứ Tử một ngón tay chỉ vào trong phòng.

Trâu Lương lắc lắc đầu ——– Tiểu Tứ Tử thật là hung dữ.

Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng từ ngoài cửa tiến vào.

“Đã có thể xuống giường rồi?” Triển Chiêu cũng thật kinh ngạc, “Không đau nữa?”

Trâu Lương lắc đầu một cái.

Ở phía sau, Lâm Dạ Hỏa cũng cùng đi đến, bĩu môi một cái, “Thiết, thể chất của dã lang, bị thương nặng bị thương nhẹ cái gì, liếm một cái là có thể tốt rồi.”

Trâu Lương thấy Lâm Dạ Hỏa cũng tới, hơi có chút buồn bực, bất quá cũng không thèm truy cứu, chỉ là nhanh chóng phản pháo lại, “Tự liếm được ngực mình?”

Lâm Dạ Hỏa ngẩn người, nhìn trời suy nghĩ một chút, sau đó lại cúi đầu thử một chút …… lúng túng ———— Đúng là liếm không tới.

“Yêu, đã có thể xuống giường rồi a!” Âu Dương lúc này cũng lắc lư mà đi vào, lời vẫn còn chưa có nói hết, liền nghe thấy từ phía sau Công Tôn rống lên một câu, “Ai cho phép xuống giường! Đi vào nằm xuống!”

Một tiếng thét này, Trâu Lương cũng không cần đợi nói hai lần, ném thùng, xoay người chạy một mạch vào phòng, nằm xuống đắp chăn, đến động cũng không dám động nữa.

Tiểu Tứ Tử bưng cái chén, hài lòng gật đầu —— Đúng vậy! Bị thương thì phải ngoan ngoãn nằm yên a.

Triệu Phổ thì lặng lẽ nhìn Công Tôn một cái ———– Thật được a, một tiếng hống này đã khiến cho Trâu Lương bình thường nghe quân lệnh cũng không có phản ứng mạnh như vậy kia, đến một chút phản kháng đơn giản nhất cũng không dám.

Lâm Dạ Hỏa thì nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thư sinh kia không phải là người của Khai Phong phủ sao? Tại sao tên câm kia lại nghe lời hắn như vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhất thời một lúc lâu cũng không biết nên trả lời hắn thế nào, bất quá Triệu gia quân ngay cả Triệu Phổ cũng bị Công Tôn chế phục đến không dám không nghe lời, thì bọn Trâu Lương thì chẳng cần phải nói nữa đi.

“Triển đại nhân.”

Lúc này Bạch Phúc từ bên ngoài chạy vào, “Nha sai của Khai Phong phủ tới, nói là Bao đại nhân mời ngài nhanh chóng trở về, lại xảy ra án mạng nữa.”

Triển Chiêu gật đầu, đoán chừng có lẽ là án mạng ở Trinh Thông tiêu cục.

“Về Tùng Giang phủ trước……..”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh nói một câu, “Ta cũng đi.”

“Ta cũng đi.” Công Tôn chạy vội đi lấy hòm thuốc.

Triệu Phổ quyết định cũng đi xem náo nhiệt.

“Ta cũng đi.” Lâm Dạ Hỏa cũng bu lại.

Triển Chiêu khó xử nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, “Ngươi cũng đi?”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu a gật đầu, “Đúng vậy!”

“Ngươi là đối tượng tình nghi lớn nhất!” Triển Chiêu nhắc nhở hắn.

Lâm Dạ Hỏa há to miệng, cảm giác cứ như là lần đầu bị người ta nói như vậy đấy.

“Phụ thân, con cũng muốn đi.” Tiểu Tứ Tử giúp Công Tôn xách theo một chiếc hòm nhỏ, theo thói quen mà nắm lấy y phục Công Tôn.

Bất quá Công Tôn lại nhìn bé một chút, ngược lại có chút khó xử —— Lần này đã rất rõ ràng, có người có ý đồ với Tiểu Tứ Tử! Nếu như cùng đến hiện trường án mạng, hắn lại bận rộn nghiệm thi, cũng không thể trông nom cẩn thận cho Tiểu Tứ Tử……….

“Trông giúp cho.”

Triệu Phổ đi tới ôm Tiểu Tứ Tử, để cho bé ngồi trên cánh tay của mình.

“Ân……..” Công Tôn sờ cằm híp mắt nhìn Triệu Phổ, ý kia ———- Không cảm thấy đáng tin cậy lắm.

Triệu Phổ có cảm giác bị đả kích nghiêm trọng, trừng lại Công Tôn, “Ngay cả giang sơn Đại Tống ta còn có thể trông coi cẩn thận mà lại không thể trông coi một đứa bé mập sao?!”

Hắn mồm nhanh miệng mau, hai chữ “bé mập” vừa mới thốt ra xong liền giật mình bất giác mà nhìn Tiểu Tứ Tử một cái. Quả nhiên chỉ thấy tiểu đoàn tử kia ánh mắt còn đang oán giận nhìn hắn đây.

“A, ngươi tốt nhất là cứ trông chừng Công Tôn đi.” Triển Chiêu đưa tay đến, đem Tiểu Tứ Tử cướp về.

Triệu Phổ cảm thấy đề nghị này cũng không tồi, hắn trông chừng thư sinh kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trông chừng Tiểu Tứ Tử.

“Nhưng mà nếu như phá án ……..” Công Tôn sợ Tiểu Tứ Tử làm trễ nải việc phá án.

“Ngươi cũng không cần trông chừng.” Bạch Ngọc Đường lại đem Tiểu Tứ Tử trong lòng Triển Chiêu ôm về.

Mọi người cũng kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường, hắn mà lại chủ động nhận trông Tiểu Tứ Tử giúp sao?!

Bất quá Bạch Ngọc Đường cũng không có ôm lấy Tiểu Tứ Tử, mà là thuận tay nhét bé vào trong tay của Thiên Tôn.

Thiên Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử, hai người lại đang đối diện, một đôi mắt to trừng một đôi mắt nhỏ, ngay cả Ân Hầu ở một bên cũng đến nhìn ké.

Bạch Ngọc Đường thiêu mi nhìn hai người một chút, “Vậy cả hai người cùng trông giúp!”

Công Tôn bên cạnh cũng cảm thấy vạn phần yên tâm, vỗ ngực một cái ——- Hai vị này ra tay, hẳn là vạn vô nhất nhất, nếu như hai người này mà cũng không trông chừng được Tiểu Tứ Tử, vậy ngay cả toàn bộ giang hồ cũng không thể trông được đi.

Thiên Tôn cùng Ân Hầu ngược lại cũng đồng ý, dù sao hai người bọn họ cũng nhàn rỗi, giúp đỡ mang Tiểu Tứ Tử cũng không tệ.

“Con cũng giúp một tay!” Tiêu Lương vừa đến bên người Tiểu Tứ Tử vừa nghiêm túc hỏi, “Chẳng lẽ lại có người có ý đồ xấu với Cận nhi sao?”

Mọi người cùng gật đầu một cái, “Đúng là có một cái xấu xa……….”

Tiêu Lương nheo mắt lại, ý là, để cho bé bắt được, bé sẽ đánh cho bò dài dưới đất mà tìm răng!

Vì không muốn làm trể nải, mọi người vội vàng lên thuyền trở về Tùng Giang phủ.

Lâm Dạ Hỏa bị bỏ lại trong tiểu viện, vẻ mặt buồn bực không thôi.

Túc Thanh ngồi bên cạnh lau khiên, nhìn hắn “Ngươi không phải muốn tới hỏi thăm tin tức sao, Lô đại ca lúc này đang rảnh rỗi, đi đi a!”

Lâm Dạ Hỏa quẹt môi một cái, quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện ở trong phòng, Trâu Lương vẫn đang nằm đây, bất quá lúc này lại nửa nằm nửa dựa vào giường, trông thật tiêu dao khoái hoạt mà ăn thức ăn Tiểu Tứ Tử mang đến cho hắn.

Lâm Dạ Hỏa nheo mắt lại, ngoắc ngoắc ngón tay với Thần Tinh Nhi đang hỏi xem mọi người tối nay muốn ăn cái gì, nói “Linh cho tên câm kia một con heo.”

“Phốc…..” La Mục Tử đang uống nước liền phun hết ra ngoài.

Thần Tinh Nhi trợn to hai mắt mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Muốn linh phần nào của heo a? Linh chân giò hay là linh đuôi?”

Lâm Dạ Hỏa nghiêm túc nói, “Linh cả con!”

Thần Tinh Nhi vẻ mặt đầy chán ghét, nhăn lỗ mũi bỏ chạy.

“Ngươi đừng có trêu chọc người khác nữa được không a?” Gia Cát Âm nhắc nhở Lâm Dạ Hỏa một câu, “Ngươi không phải là muốn cướp Mèo với Bạch Ngọc Đường sao?”

Lâm Dạ Hỏa gãi gãi đầu, “Thiếu chút nữa thì quên mất.”

“Nhân dịp lúc này Bạch Ngọc Đường không rảnh rỗi, mau chuẩn bị kế hoạch cho thật tốt đi.” Liễu Hàn Tinh biết Lâm Dạ Hỏa không có chuyện làm sẽ gây chuyện thị phi, không bằng cho hắn chút việc để hắn làm, cũng để cho hắn yên phận một chút.

“Ý kiến hay!” Lâm Dạ Hỏa quả thật cũng hưng phấn lên, đi tới cửa phòng Trâu Lương, ngồi ở ngưỡng cửa, nâng cằm bắt đầu suy nghĩ đại kế “Đoạt Miêu” của mình.

Trong phòng, lúc Trâu Lương nghe được hai chứ “đoạt miêu”, ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, khẽ cau mày, cúi đầu tiếp tục ăn hải sản.

……………..

Chờ Triển Chiêu đến được Trịnh Thông tiêu cục, bọn Bao Chửng cùng Bàng thái sư đã ở đó rồi.

Bao Chửng bất đắc dĩ mà nhìn cỗ thi thể ‘bị hút hết dương khí’ trên mặt đất, Bàng thái sư còn đang vuốt vuốt cái bụng bự để tiêu thực vì buổi trưa đã ăn nhiều quá.

“Đại nhân.” Triển Chiêu mang theo mọi người đi vào.

Bao Chửng vội vàng hỏi thăm tình hình náo loạn trên đường ban nãy, người của Hỏa chưởng môn có làm tổn thương đến cha con Công Tôn hay không.

Triển Chiêu liền đem mọi chuyện xảy ra nói lại ngắn gọn cho Bao Chửng nghe.

Bao Chửng lại nhíu chặt hàng lông mày, “Yêu Hồ tộc …….”

“Đại nhân đã nghe qua sao?”

Bao Chửng lắc đầu, “Không có ……. Bất quá có nhớ đến một chuyện, không biết có liên hệ gì hay không.”

“Chuyện gì vậy?”

“Triển hộ vệ có đi qua Nam An Tự hay chưa?” Bao Chửng hỏi.

“Đã đi qua a.” Triển Chiêu nhớ tới lại còn rất vui vẻ, “Là do hòa thượng béo Vi Trần làm chủ trì sao.”

“Vi Trần hòa thượng a.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, hiển nhiên là cũng quen biết.

“Lão hòa thượng còn rất hài hước a.” Triệu Phổ vừa nhìn Công Tôn đang nghiệm thi vừa trả lời, “Có khi toàn thể Khai Phong đều biết hắn đi?”

“Dĩ nhiên vấn đề không phải ở lão hòa thượng đó, mà là ở Tây Viện An Nam Tự.” Bao Chửng nói, “Đã đi qua Tây Môn chưa?”

Mọi người đều gật đầu.

Công Tôn ngẩng đầu lên, tầm mắt cuối cùng cũng dời khỏi thi thể, nói “Nam An Tự được xây vào thờ Tiền Hán, niên đại rất cổ rồi, mặc dù Tiền triều cũng đã trùng tu lại toàn bộ, thế nhưng Tây viện thì vẫn giữ nguyên cổ tích. Hiện giờ Tây Viện cũng đã bị niêm phong, bình thường khách vãn cảnh cũng không thể đi vào, bất quá Vi Trần lại thích đánh cờ hoặc chiêu đãi bằng hữu ở đó.”

“Đối với đại môn Tây viện có ấn tượng gì không?” Bao Chửng hỏi.

“Chính là có chút tàn viên đoạn bích, cùng mấy cái tháp đổ nát ……. bất quá sao…….” Nói đến đây Triển Chiêu đột nhiên dừng lại một chút, “Trong đó có một dựng một pho tượng bạch ngọc rất rất đẹp …….. Đúng rồi, còn có cả hồ ly bằng bạch ngọc nữa!”

“Cái gì mà hồ ly bằng bạch ngọc?” Thiên Tôn tò mò.

“Đó là một trong những cổ tích của Nam An Tự!” Triệu Phổ nói, “Bên trong mảnh tường đổ nát Tây viện của An Nam Tự có có một tà bảo tháp bảy tầng. Bên trong đó có một pho tượng bạch ngọc, điêu khắc thành một nam tử đứng yên đón gió, bên cạnh hắn có bảy con hồ ly bằng bạch ngọc có đứng có ngồi nhưng dáng vẻ đều rất thần thần khí khí.”

“Cả pho tượng đều là bằng bạch ngọc sao?” Ân Hầu hỏi một câu.

“Hai vị tiền bối cũng chưa có đi qua Nam An Tự sao?” Triệu Phổ cảm thấy bất khả tư nghị, “Là được điêu khắc bằng bạch ngọc, có thể nói là giá trị liên thành. Bất quá bên trong bảo tháp, hơn nữa Nam An Tự có Vi Trần trấn giữ, cho dù là người giang hồ cũng không dám có ý đồ với tấm điêu khắc này.”

“Bạch ngọc kia tuy là trong suốt tinh xảo, bất quá cũng không phải là bảo ngọc gì.” Công Tôn đối với ngọc thạch rất có nghiên cứu, “Nó là loại kết hợp giữa ngọc thạch và ngọc lưu ly, rất trong! Cũng không biết là sử dụng kỹ thuật cao siêu gì để có thể điêu khắc được thành bức tượng tỷ mỉ, tinh xảo và giống đến như vậy. Bất quá loại ngọc thạch nếu như đập nát ra lại không đáng giá một đồng.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, “Bất quá ngọc điêu lại rất đẹp, có cảm giác giống như là thần tiên vậy.”

“Đương nhiên là đẹp rồi …………” Ân Hầu lầm bầm lầu bầu một câu, “Trên cổ có phải là có một chiếc vòng có khắc một bức sơn hải vân đồ không?”

Mọi người cũng sửng sốt.

Triển Chiêu hỏi Ân Hầu, “Người vừa rồi còn nói chưa có đi qua Nam An Tự mà.”

“Bức điêu khắc kia cũng không phải xuất phát từ Nam An Tự.” Thiên Tôn nhàn nhạt tới một câu, “Thật không nghĩ tới lại bị mang đến chỗ đó.”

“Trước kia đã từng thấy sao?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

Ân Hầu cùng Thiên Tôn đều gật đầu một cái, lại không kìm được mà lẩm bẩm một câu, “Đó là tượng Ngân Yêu Vương……”

“Ngân Yêu Vương?” Triển Chiêu tai thính, nhìn hai người, “Cái gì vậy?”

“ Cần xem xét một chút.” Ân Hầu xua tay.

Thiên Tôn cũng gật đầu, “Không đề cập đến cũng được.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau ———- Lại nữa?! Hai lão đầu lại cùng giấu giếm cái gì, sao lại có cảm giác có gì đó rất sâu xa.

Mọi người đều theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường cũng rất lúng túng.

Thật may là, lúc đó Công Tôn lại phá vỡ trầm mặc, “Hắn …… ở trong đầu có gì đó.”

Mọi người đều tiến tới nhìn Công Tôn nghiệm thi.

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, ý kia ——- Biết bao nhiêu? Thành thật khai báo!

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ gật đầu, ý là ——- Chờ không có những người khác, buổi tối nói cặn kẽ cho ngươi!

Công Tôn vốn là đang tra nguyên nhân cái chết, đột nhiên thấy —— đầu của Trịnh Lão Lục đột nhiên động một cái.

Điều này thật kỳ quái! Người đã chết hắn là không có phản ứng mới đúng. Vì vậy Công Tôn cảm thấy ——– Trong đầu hắn hẳn là có cái gì đó!

Công Tôn trước đó cũng đã kiểm tra qua mấy cỗ thi thể kia, bởi vì nguyên nhân cái chết là do lục phủ ngũ tạng bị co rút lại, cho nên sự tập trung của hắn đều dồn vào việc dương khí bị rút hết bên ngoài. Nhưng mà hiện tại xem ra ……. có lẽ là do trong đầu có đồ gì đó!

Nghĩ đến đây, Công Tôn đột nhiên đứng lên, nói với Triển Chiêu “Chém hắn một kiếm.”

“Hoắc?” Triển Chiêu không hiểu.

“Một kiếm, đem đầu hắn bổ làm đôi!” Công Tôn đưa tay tìm kiếm trên đầu hắn, chỉ một chỗ, ý bảo Triển Chiêu chém từ nơi đó!

Khóe miệng Triển Chiêu rút rút, nơi này có đến mấy người dùng đao, tại sao lại bảo hắn?

Công Tôn híp mắt, “Đao của Triệu Phổ quá lớn, Bạch Ngọc Đường thì nhất định sẽ không chịu làm!”

Triển Chiêu nhìn trời.

Bạch Ngọc Đường gật đầu a gật đầu, cái chuyện mổ xác người chết như vậy hắn tuyệt đối sẽ không làm! Ngược lại cũng không phải sợ chuyện gì, chỉ là sợ bẩn.

Triển Chiêu không thể làm gì khác là nhìn nhìn Cự Khuyết trong tay ——– Kiếm này cũng giống như Tảo Đa Đa, rõ ràng là bảo bối, vậy mà tính khí thì cực kỳ bất đắc dĩ.

“Nhanh lên ……” Công Tôn mới thúc giục Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu đã giương tay lên rồi, lài tra kiếm vào vỏ.

Công Tôn nháy mắt mấy cái.

Triển Chiêu chắp tay với cỗ thi thể một chút, sau đó nhẹ nhàng dùng mũi chân đạp nhẹ lên mặt đất ……….

Theo chấn động nhẹ nhàng trên mặt đất …… cạch cạch một tiếng, đầu của Trịnh Lão Lục từ trán trở đi đều bị bổ làm đôi ………. gần như một nửa não cũng đều rơi xuống đất, đầu cũng đã bị bổ ra.

Mọi người đều cảm khái, kiếm của Triển Chiêu quả thật quá nhanh, đồng thời cũng cảm thấy có chút ghê tởm ——- khẩu vị nghiệm thi của Công Tôn này ngày càng nặng a.

“A!”

Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên chỉ một ngón tay vào nửa chiếc sọ rơi trên mặt đất, “Phụ thân, có trùng a!”

Công Tôn lúc này cũng đã nhìn thấy, dùng một cái kẹp gắp lên một con trùng nhỏ, cười lạnh một tiếng “Thì ra là như vậy.”

“Đây là bị hạ cổ sao?” Ân Hầu hỏi.

“Đây không phải là một loại cổ trùng, hoặc nên nói là, đây cũng không được tính là cổ!” Công Tôn đang nhìn con trùng bị kẹp kia, con trùng kia đầu tiên còn động một cái, nhưng rất nhanh đã không còn động nữa, hơn nữa nó vốn có màu hồng, trong nháy mắt đã biến thành màu tím đậm, sau đó lại biến thành màu xám tro, cuối cùng ……. tan thành bột rơi đầy mặt đất, giống hệt như tàn nhang vậy.

Công Tôn móc ra từ trong ngực một hộp quẹt, đem nhưng thứ tro bụi kia ………… đốt sạch sẽ. Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn thấy một ngọn lửa màu trắng, hết sức cổ quái.

“Lửa có màu trắng sao?” Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được mà cau mày, “Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.”

“Đây căn bản không phải do Hồ yêu giết.” Công Tôn dọn dẹp đồ, có thể là vì rốt cuộc cũng đã tìm được nguyên nhân cái chết, chân mày vẫn luôn nhíu chặt của hắn cuối cùng cũng đã giãn ra, tinh thần cũng phấn chấn hơn rất nhiều, “Là Hoặc cổ!”

“Hoặc cổ?” Bao đại nhân cau mày, “Đây là loại cổ trùng gì? Vì sao ban nãy tiên sinh lại nói nó không phải là cổ độc?”

“Cái này thật ra không phải là trùng độc mà là một loại triệu chứng khi trúng độc. Đây là rất may mắn vì đã nhanh chóng cắt đầu ra, nếu không, muộn thêm chút nữa thì nó cũng đã hóa thành tro rồi!”

“Còn có cả loại độc này sao?” Mọi người đều sờ cằm.

“Loại độc này là do chưởng lực tạo thành.” Công Tôn nói, “Đây là do dùng độc chưởng đánh vào đầu, khiến cho người bị đánh cơ quắp, trong nháy mắt độc tố ngưng lại thành một đường thẳng trong óc, bởi vì loại độc này khi gặp nước sẽ di chuyển, gặp lửa sẽ bị đốt cháy, gặp khí sẽ biến thành tro, vì vậy mới có hiện tượng như vừa rồi.”

“Bạt Đính Trảo”

Lúc này liền nghe thấy Ân Hầu cùng Thiên Tôn đồng thanh nói một câu.

Mọi người cùng nhau quay đầu lại, “Công phu gì vậy?”

“Thất truyền đã lâu rồi.” Thiên Tôn cau mày, “Đây là công phu cực kỳ ác độc, đúng là có thể nhầm lẫn với Vô Phong Chưởng!”

“Nội lực đích xác là bị rút ra trong nháy mắt.” Ân Hầu nói, “Bất quá không phải bị rút ra từ trên người mà là từ đỉnh đầu.”

“Trên giang hồ, hiện nay còn có ai sử dụng loại công phu này?” Bao Chửng hỏi.

Ân Hầu cùng Thiên Tôn lắc đầu, ý muốn nói “Đã thất truyền rồi.”

“Vậy thì thật lâu trước kia?” Bao Chửng hỏi tiếp, “Người nào dùng nó?”

Ân Hầu cung Thiên Tôn lúc này lại lộ ra dáng vẻ khó xử, tựa hồ không tiện trả lời.

“Có vấn đề gì sao?” Triệu Phổ hỏi hai người “Không thể nói a?”

“Ngược lại cũng không phải.” Ân Hầu sờ sờ cằm, “Chỉ là có lẽ không có liên quan đến chuyện kia, có lẽ là do quá lo lắng đi?”

Những lời này của hắn cũng không phải là nói cho mọi người, mà là nói với Thiên Tôn.

Thiên Tôn cũng gật đầu một cái, “Có thể là do nghĩ nhiều mà thôi.”

“Ngoại công.” Triển Chiêu kéo Ân Hầu, “Hai người đừng có mà giả khờ a!”

“Một trong những đại ác ma giang hồ trăm năm trước Qủy Ngạc Xương Khôi phát minh ra chiêu thức này, hơn nữa cũng không có truyền xuống, cho nên ở thế hệ của hắn đã thất truyền rồi.”

“Xác định là hắn không có truyền lại sao?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Đúng a, hắn mới hơn hai mươi đã chết rồi, lúc đó cũng không có thê nhi, vốn là một tên võ si đây!” Thiên Tôn vừa nói vừa chỉ Ân Hầu “Là do hắn giết đó.”

Mọi người đều há miệng nhìn Ân Hầu “Ngài giết sao?”

Ân Hầu khoát tay, “Tiểu tử này đã không thể cứu vãn nữa, không giết tương lai chính là đại tai họa cho thiên hạ.”

“Như vậy nói cách khác, bạch y chúng ta thấy đó, thay vì nói hắn là hồ yêu, không bằng nói hắn chính là một cao thủ Bạt Đính Trảo?” Triển Chiêu hỏi.

Bao Chửng gật đầu một cái, “Như vậy hiềm nghi của Lâm Dạ Hỏa cũng được giải trừ ………. vụ án này tựa hồ còn liên quan đến võ học đã thất truyền trên giang hồ, hung thủ kia lại một mực gây án từ Tây Vực đến Tùng Giang phủ, nhất định là có lý do ……. vẫn còn cần phải tra tiếp, tốt nhất là đừng có thêm người chết nữa.”

Triển Chiêu gật đầu một cái —— Đầu mối thì đã có, có điều còn quá ít, xem ra ………. Nghĩ tới đấy, hắn theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh ——- Chỉ có thể chờ đến buổi tối, ép hỏi cái con Chuột bạch này, xem đến tột cùng là cái bí mật gì mà khiến cho cả Thiên Tôn cùng Ân Hầu đều cố sức giấu diếm như vậy.

Nơi xa, Thiên Tôn đột nhiên thấp giọng uy hiếp Ân Hầu “Lão quỷ, nhất định phải cầm cự!”

Ân Hầu bị hắn làm cho giật mình, “Cái gì?”

“Ta nói là, chuyện này, ngoại tôn nếu như có tới dò hỏi, ngươi nhất định phải giữ vững lập trường, không nói là nhất định không nói!”

Ân Hầu dở khóc dở cười nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn thấy hắn vẻ mặt xem thường mình, nói “Thế nào?”

Ân Hầu đem mặt hắn đẩy sang một hướng khác, ý bảo hắn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang mắt qua mày lại, nói “Ai nói Chiêu sẽ đến dò hỏi ta, ở bên người đã có một người dễ dò hỏi hơn rồi còn gì?”

Thiên Tôn sờ cằm, “Ngọc Đường chắc sẽ không dễ dàng như vậy mà không cầm lòng được đi? Nó luôn rất có nguyên tắc đó!”

“Không phải là ta không nhắc nhở ngươi.” Ân Hầu vừa ôm tay vừa nói cho Thiên Tôn, “Đồ đệ nhà ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là rất có nguyên tắc cũng muốn uy Miêu! Mà đã uy Miêu là uy đến sạch bách, một chút cũng không còn giữ lại a!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio