Liễu công công mặc dù chỉ là một thái giám trong cung, thế nhưng thân phận thực sự lại có chút đặc biệt.
Nhắc tới vị công công này thực là có chút liên quan đến Thái hậu.
Năm đó, lúc hắn bị đưa vào cung, hắn mới chỉ có mười mấy tuổi, cũng rất ngây ngô, thường xuyên bị đánh mắng. Hôm đó cũng không biết là hắn làm rơi vỡ thứ gì, liền bị Đại thái giám treo ngược lên cây mà đánh. Vừa đúng lúc Thái hậu, cũng chính là Lý phi năm đó đi qua, cảm thấy hắn rất đáng thương, liền cứu hắn, từ đó mang theo bên người.
Lúc đó, Lý phi còn trẻ, tính tình lại rất ôn nhu, đối xử với kẻ ăn người ở hết sức khoan dung, Liễu công công tuổi còn nhỏ cũng được nàng ưu ái hơn.
Liễu công công này từ khi vào cung đã bị người ta đối xử như không khác gì một con cẩu, lần đầu tiên có người đối xử với hắn tốt như vậy, liền đối với Lý phi vô cùng trung thành cùng tận tâm. Sau đó lại xảy ra chuyện Ly miêu tráo Thái tử, Lý phi gặp rủi ro phải lưu lạc dân gian, Liễu công công lại vì cứu nàng mà bị người ta đánh cho trọng thương, bị ném tới bãi tha ma. Thế nhưng hắn mệnh trường, từ trong đống thi thể bò ra, gặp được cao nhân, học được một thân võ nghệ, một lòng vì Lý phi mà quyết tâm báo thù.
Người này tính tình cô tích âm ngoan, nhưng lại đối với Thái hậu trung thành nhất nhất. Năm đó, quá trình trở về cung của Lý phi hết sức gian nan, mà những người có công với nàng nhất, ngoại trừ Bao đại nhân cùng Bát Vương gia, còn có Bàng thái sư.
Thái sư vốn là người tinh tế, ánh mắt vô cùng chính xác, hắn đã vì Lý phi mà âm thầm góp ra không ít công sức, lại rất hợp với Liễu công công.
Thái giám là vô tử vô tôn, vì vậy Liễu công công liền xem Bàng phi cùng Bàng Dục như con, đặc biệt là đối với Bàng phi, nàng là người rất vừa ý Thái hậu, hắn liền đặc biệt chú ý đến cô nương tính tình có hơi kiêu ngạo này, cho nên lần này hắn bận trước rộn sau, cũng xuất ra không ít lực.
Triển Chiêu biết lão đầu này công phu rất tốt, hơn nữa hắn luyện đều là tà công, mặc dù tính tình âm độc, lại nhiều lần giúp kẻ sai trái, bất quá hắn đối với Bàng gia khẳng định vô cùng để ý, vì vậy đầu mối hắn thu được chắc chắn không ít.
Lão đầu tới trước mặt hai người, Triển Chiêu chắp tay với hắn, nói: “Công công, có một việc ta phải hỏi cho rõ trước đã.”
Liễu công công cũng không có cảm thấy ngạc nhiên, hỏi ngược lại Triển Chiêu: “Triển đại nhân có phải muốn hỏi rằng cái chết của Phương Tuấn đến tột cùng là có liên quan đến Tiểu Hầu gia hay không?”
Triển Chiêu mỉm cười gật đầu ———- Qủa nhiên thái giám có tuổi một chút trong cung đều đã đạt đến đẳng cấp yêu ma, đã thành tinh.
Liễu công công vẻ mặt rất nghiêm túc mà lắc đầu một cái: “Nửa điểm quan hệ cũng không có!”
Triển Chiêu khẽ cau mày.
“Không phải là ta thiên vị Tiểu Hầu gia.” Liễu công công hết sức nghiêm túc nói: “Đầu tiên, công phu của Phương Tuấn vô cùng tốt, nội lực cao cường, muốn một quyền có thể đánh chết hắn phải là một cao thủ tuyệt đỉnh! Thế nhưng Hầu gia một chút nội lực cũng không có, sống trong chăn ấm đệm êm, thường ngày cũng không có rèn luyện thân thể, một quyền của hắn ngay cả một con cẩu cũng không có khả năng đánh chết!”
Triển Chiêu gật đầu một cái.
“Tiếp theo, chuyện này có nhiều chỗ rất kỳ lạ.” Liễu công công nói tiếp: “Hầu gia mặc dù có chút kiêu ngạo cùng phóng túng, thế nhưng bên người hắn có nhiều gia tướng như vậy, vì sao lại phải tự mình động thủ đánh nhau với một người có công phủ giỏi hơn hắn rất nhiều? Hắn cũng không phải không biết Phương Tuấn là ai! Mấy gia tướng ở chung với hắn cùng với mấy bằng hữu của hắn đều nói, là do Phương Tuấn khiêu khích Tiểu Hầu gia trước, lại còn vũ nhục Bàng Phi cùng Thái sư.”
Triển Chiêu ngược lại có chút ngoài ý muốn, nói: “Không phải người ta vẫn nói Phương Tuấn là người văn võ toàn tài thấu tình đạt lý sao?”
“Lạ chính là ở điểm này!” Liễu công công nói: “Hôm đó, mấy tiểu nhị và khách nhân ở Thái Bạch Cư đều nói Phương Tuấn nói chuyện hết sức khó nghe. Dùng nhiều lời lẽ vũ nhục Tỉ tỉ cùng phụ thân người ta, là một nam nhân nhất định đều phải đánh lại.
Triển Chiêu cảm thấy buồn bực ——— Chẳng lẽ chuyện Phương Tuấn là người văn võ toàn tài, hiểu thi thư đạt lễ nghĩa chỉ là lời đồn thổi, còn thực tế lại là kẻ vô lễ ngang ngược? Hay là đã từng có thù oán gì đó với Bàng gia cho nên cố ý khiêu khích?
“Lúc ấy ta có hỏi qua những bằng hữu cùng ăn uống với Phương Tuấn khi đó.” Liễu công công nói tiếp: “Có người nói rằng, tâm tình Phương Tuấn hôm đó có điểm quái dị.”
“Quái dị thế nào?”
“Bản thân Phương Tuấn tương đối trầm ổn, hơn nữa được dạy dỗ cẩn thận nên rất có lễ phép, hôm đó không biết tại sao, tính khí trở nên rất nóng nảy!” Liễu công công nói: “Hôm đó hắn nói ra những lời ác ý vũ nhục Bàng Dục, khiến cho mấy bằng hữu của hắn cũng cảm thấy kỳ lạ ……….. Mặt khác bọn họ còn nói hôm đó cước bộ của hắn phù phiếm, tựa hồ như không có khí lực gì, vì vậy mới dây dưa với Bàng Dục đến mấy chiêu, nếu không, Phương Tuấn mới là người có thể một quyền đánh chết Bàng Dục.”
“Chẳng lẽ trước khi hắn giao thủ với Bàng Dục thì đã không ổn rồi?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra thì có một phương pháp rất đơn giản để biết, nghiệm thi là ra thôi a.”
Liễu công công lại xua tay một cái: “Lúc Phương Tuấn vừa mới chết, nha sai liền đem thi thể hắn đến Đại Lý Tự, sau đó Nhị ca của Phương Tuấn đến, tâm tình rất kích động, hôm sau Đại ca của hắn cũng đến, không để cho ai động vào thi thể hắn, lại thêm mấy ngày sau, Kim Đao Vương gia liền cùng Lão Tam đem theo mấy vạn binh mã đến cửa Hoàng thành.”
Triển Chiêu nghe xong liền cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, trình tự như vậy đúng là không hợp lẽ thường cho lắm!
“Tại sao Phương Tuấn lại ở Khai Phong?” Bạch Ngọc Đường hỏi một câu.
Liễu công công lắc đầu một cái: “Không biết, cũng không có ai truyền hắn vào! Bất quá hắn vốn cũng chỉ là một người thừa kế tước vị, cũng không mang trong mình chức vụ gì, có thể là hắn theo Nhị ca đến làm việc hoặc đi du ngoạn chẳng hạn”
“Thi thể hắn vẫn còn ở Đại Lý Tự sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Ở thì có ở ….” Liễu công công do dự.
“Thế nào?” Triển Chiêu không hiểu.
“Phương Phách lại không cho phép người ta nghiệm thi.” Liễu công công bất đắc dĩ.
“Tại sao?” Triển Chiêu cau mày: “Chuyện này sẽ là trở ngại chuyện phá án?”
Liễu công công thở dài: “Phương gia kia nói là, người bị chết lúc đánh nhau với Bàng Dục, lúc ấy lại có nhiều người nhìn thấy như vậy, đã coi như có đủ nhân chứng cùng vật chứng rồi, còn phải nghiệm thi cái gì?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Cái này mà cũng nói được sao …….. Vậy ta cũng có thể nói hắn đang ăn cơm ở Thái Bạch Cư thì đột nhiên chết a, cũng có nhiều người nhìn thấy như vậy, nói không chừng có người hạ độc hắn đây.”
Liễu công công cười khổ: “Phương gia nói Tiểu Hầu gia là Hoàng thân quốc thích, cho dù là Đại Lý Tự hay Khai Phong phủ cũng có thể động tay động chân, như vậy thì phải làm thế nào?”
Triển Chiêu vừa nghe xong liền cảm thấy không lọt tai chút nào, nói: “Hắn hoài nghi Bao đại nhân không công chính liêm minh?!”
Liễu công công khoát tay, nói: “Cụ thể thế nào thì năng lực của Lão nô cũng hữu hạn, đành phải nhờ vào Triển đại nhân và Bạch Thiếu hiệp thôi.”
Triển Chiêu cau mày, Bạch Ngọc Đường dựa vào một bên lan can, vẫn bảo trì trầm mặc, nhưng sau khi nghe Liễu công công nói xong, Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy có nhiều điều khả nghi!
“Vậy Phương Phách kia đồng ý chờ một tháng, có nghĩa là hắn đồng ý để cho Bao đại nhân quay trở về thẩm tra vụ án sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Đồng ý thì đồng ý, có điều hắn vẫn không cho phép nghiệm thi.”
Lúc này, Triệu Trinh đi ra.
Liễu công công vội vàng hành lễ, Triệu Trinh ý bảo không cần, thở dài: “Nếu như không phải là do ái phi của Trẫm thân mang lục giáp còn phải ngồi thiên lao, Trẫm hoài nghi Phương Phách có thể đem Bàng Dục xé nát trước mắt Trẫm.”
Triển Chiêu cau mày: “Ngang ngược như vậy?”
Triệu Trinh trưng ra một cái dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Đúng vậy, Hoàng đế như Trẫm thế này cũng rất khó khăn a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà giật giật khoé miệng ———– Nói đến một trình độ nào đó thì tính cách Triệu Trinh cũng quá kỳ lạ đi.
“Tại sao hắn sống chết cũng không chịu cho nghiệm thi?” Triển Chiêu nghĩ không ra.
“Cái này Trẫm có thể biết.” Triệu Trinh lại cung cấp thêm cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một chút đầu mối: “Phương Phách thật ra thì chỉ là hạng hữu dũng vô mưu, năm đó chiến công người này lập không tệ lắm, nghe nói ………. hoàn toàn là nhờ vào Vu giáo.”
“Vu giáo?” Triển Chiêu thật sự muốn ngoáy lỗ tai một cái ——– Này có ý gì? Trước khi đánh giặc thì xem một quẻ hay là lạy một cái?
“Vu giáo kia quy củ rất nhiều, cụ thể thế nào còn cần phải đi hỏi mấy lão binh một chút, hoặc là hỏi xem trong quân của Cửu thúc có người nào biết không.” Triệu Trinh nói: “Vu giao đó quy tắc rất nghiêm khắc, một trong số đó chính là sau khi chết tuyệt đối không được phép động đến thi thể!”
Triệu Trinh nói đến đây, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người ——– Là trùng hợp sao? Trước kia người của Hoả chưởng môn dường như cũng có quy tắc không cho người khác động đến thi thể như vậy.
“Hình như là Tử thần cái gì đó.” Triệu Trinh vừa nói, vừa vẫy vẫy tay về phía trước.
Quả nhiên, chỉ thấy Nam Cung Kỷ không biết từ đâu nhô ra, xuất hiện trước mắt mọi người.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm khái, Nam Cung Kỷ giống hệt cái bóng của Triệu Trinh, không có chỗ nào không thấy hắn.
“Truyền xong ý chỉ của Thái Hậu rồi sao?” Triệu Trinh đưa tay vỗ vỗ đầu vai Nam Cung Kỷ một cái, hình như là ở đó có chút bụi đất, có vẻ như hắn mới trở về.
“Đã đưa đến rồi.” Nam Cung Kỷ thấp giọng hồi bẩm: “Hạ phó tướng nói giao cho Cửu Vương gia xử lý.”
Triệu Trinh bất đắc dĩ thở dài: “Lúc trước ngươi tra được ra Tử thần cái gì?”
Nam Cung Kỷ suy nghĩ một chút, nói: “Tử thần ……. Là Quỷ Tướng phải không Hoàng Thượng?”
Triệu Trinh hình như là nghĩ tới, gật đầu một cái: “Hình như vậy, ngươi nói cho bọn hắn nghe đi, Trẫm về cung trước đây.” Nói xong liền mang người rời đi.
Nam Cung Kỷ rất bất đắc dĩ.
Liễu công công cũng vào chăm sóc Bàng phi, Nam Cung vừa định mở miệng, Triển Chiêu đã cản hắn lại: “Chờ chút chờ chút! Đợi ăn cơm nói!”
Nam Cung há miệng, Triển Chiêu liền lôi Bạch Ngọc Đường, mời Nam Cung đi Thái Bạch Cư ăn Cua chua cay.
…………………..
Tại lầu ba của Thái Bạch Cư, Bạch Ngọc Đường quyết định ngồi trong một nhã gian.
Nam Cung Kỷ nhìn nhìn trước mắt, vừa thấy Bạch Ngọc Đường dựa vào cửa sổ uống rượu, lại thấy Triển Chiêu cầm cái chân con cua …….. rốt cuộc cũng hiểu “ăn cơm” là có ý gì.
Triển Chiêu thả một con cua vào bát Nam Cung Kỷ, cười híp mắt mà hỏi hắn: “Cái gì Quỷ với Tử Thần?”
Nam Cung ngược lại cũng cảm thấy đói bụng, liền bóc cua, vừa ăn vừa nói với Triển Chiêu: “Ta tìm một lão binh trong quân hỏi một chút, năm đó Phương Phách a …. Nói như thế nào đây, lúc đánh giặc năm đó cũng có không ít tướng lĩnh trong quân thịnh hành thờ Vu giáo, Thần minh của bọn họ chính là Quỷ Tướng!”
Triển Chiêu nghe thấy cũng mới mẻ: “Lúc đánh giặc không phải là thường bái Quan nhị gia sao, lại còn bái cái gì Thần Minh a?”
“Quỷ tướng …….” Bạch Ngọc Đường uống rượu, tự nhiên lại lầm bầm lầu bầu một câu.
Triển Chiêu nhìn hắn: “Nghe qua sao?”
Bạch Ngọc Đường chậm rãi uống một ngụm rượu, trả lời: “Tên thật khó nghe.”
Nam Cung Kỷ lắc đầu: “Mấy cái truyền thuyết xưa này hiện nay không có được thịnh hành cho lắm, có lẽ là bởi Cửu Vương gia lúc đánh giặc ngay cả Bồ tát cũng không thèm bái cho nên sau đó mấy cái phong trào này liền bị thất truyền ……. nghe nói Quỷ này là cổ dài, đầu người còn thân cùng chân lại là của ngựa.”
“Đầu người thân ngựa sao?” Triển Chiêu ngẩng mặt lên trời bắt đầu tưởng tượng, một lát sau, lại hỏi: “Là chân trước hay chân sau của ngựa vậy?”
Nam Cung bị hắn chọc cười: “Lão binh đó nói với ta, chỉ có đầu là của người, còn thân cùng chân đều là giống ngựa.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại rất ăn ý cùng nhau ngẩng mặt lên trời tưởng tượng, hồi lâu sau ……
Bạch Ngọc Đường lại hỏi: “Không mặc quần sao?”
Khoé miệng Triển Chiêu giật giật mấy cái ——– Trọng điểm mà Bạch Ngọc Đường chú ý quả nhiên không giống với người bình thường.
Nam Cung đặt con cua xuống, rút ra một chiếc khăn lau tay, sau đó từ bên hông lấy ra một cuộn giấy đã ố vàng, đưa cho Triển Chiêu: “Đây là hình ảnh của Quỷ Tướng mà một lão binh lén cất giấu cho ta.”
Triển Chiêu ngậm một cái chân cua, thuận tay rút một chiếc khăn lụa từ trong ống tay áo của Bạch Ngọc Đường ra, xoa xoa tay một chút, sau đó lại nhét vào trong ống áo Bạch Ngọc Đường, thuận tay nhận lấy cuộn giấy kia, nhẹ nhàng tiêu sái mà mở ra xem.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy động tác này của Triển Chiêu làm cũng thật quá liền mạch rồi, lại còn làm rất tự nhiên thư sướng nữa ……
Bức hoạ kia thật đúng là vẽ “Quỷ tướng”, diện mạo dữ tợn, hết sức đáng sợ. Một khuôn mặt quỷ, da xanh lè, răng nanh sắc nhọn, tóc rối tung. Trên người mặc một bộ khôi giáp cũ nát, hai tay cầm một thanh đao lớn cùng một tấm khiên. Vóc người hết sức khôi ngô vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn, gân xanh nổi cả ngoài da. Đừng nói chứ, từ thân người kéo dài cho đến thân mã cũng thật quá tự nhiên, bốn vó còn tráng kiện hữu lực, lại thêm một cái đuôi sư tử nữa.
“Nga ………..” Triển Chiêu cảm khái sờ sờ cằm: “Thật thần kỳ!”
Bạch Ngọc Đường nhìn lướt qua, đột nhiên cười một tiếng.
Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn hắn, bộ dáng như đang muốn hỏi ——— Có cái gì buồn cười sao? Ngươi nói ra chút để ta cùng cười một cái.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ thân người, lại chỉ chỉ thân mã, nói: “Đây là người hay là thần gì đó thì ta không biết, chẳng qua là ta cảm thấy hình dạng xương cốt này có chút kỳ lạ, còn nữa, hắn trên dưới hai thân đều có xương sườn, vậy thì có mấy quả tim mấy lá phổi? Thường ăn cơm hay là thường ăn cỏ?”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, tiếp tục sờ cằm ——— Cái này thực sự rất buồn cười.
“Thần minh này lợi hại vậy sao?” Triển Chiêu hỏi Nam Cung Kỷ.
“Ân ……… Tương truyền thì chỉ cần thành tâm bái, đêm đó Quỷ Tướng sẽ đột nhiên xông vào quân doanh của địch nhân, đem địch nhân giết không còn một giáp.” Nam Cung vừa nói, vừa đẩy ra một con cua, cảm khái một chút ——- Thịt cua thật nhiều! Thật cay a!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Nam Cung.
“Thật đó.” Nam Cung lấy cái muỗng lọc thịt cua, nói: “Lão binh đó nói với ta như vậy, cũng không phải là ta bịa ra đâu.”
“Nhưng mà nếu như ta có thể bái thì không phải là địch nhân cũng có thể bái sao?” Triển Chiêu vẫn cảm thấy không thể nào tin được: “Tại sao lại không thấy Quỷ xông vào doanh trại quân ta?”
“Quỷ Tướng là người Hán!” Nam Cung Kỷ ngắn gọn trả lời một câu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một lần nữa trầm mặc.
“Vậy tại sao Hoàng Thượng lại nói đó chính là Tử thần?” Triển Chiêu vẫn tương đối tỉ mỉ, hỏi Nam Cung Kỷ: “Ngươi có phải có chuyện vẫn chưa nói hay không?”
“Ân……..” Nam Cung suy nghĩ một chút, nói: “Có tin đồn rằng, Quỷ Tướng kia phải một mạng đổi một mạng, nói cách khác, nếu như muốn hắn giết bao nhiêu quân địch, phải cho hắn bấy nhiêu cái mạng.”
“Có ý gì?” Triển Chiêu cau mày.
“Có hai cách nói.” Nam Cung Kỷ lọc xong hai cái càng cua, nói: “Ngoài sáng thì nói là các tướng lĩnh dùng người giấy để lừa Quỷ Tướng, cũng lại có người nói là dùng đồ cúng tế thay thế.”
“Vậy cách nói trong tối thì sao đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Năm đó, lúc đánh giặc có xảy ra một số chuyện, tuy rằng quân ta thắng lớn, thế nhưng dân chúng ở phụ cận cũng biết mất một cách rất thần bí.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.
“Ngươi muốn nói, năm đó các tướng lĩnh giết chết hàng trăm người ở địa phương để trao đổi với Quỷ Tướng, cho nên mới có thể thắng lợi?” Triển Chiêu cau mày: “Vậy còn đánh giặc làm cái gì? Đánh giặc không phải là để bảo vệ những dân chúng đó hay sao?”
“Cho nên mới nói đó chẳng qua cũng chỉ là lời đồn đại, cũng không có gì chứng thực.” Nam Cung Kỷ nhắc nhở: “Phương Phách cũng đã sắp tám mươi tuổi rồi, lúc hắn đánh giặc khi đó còn chưa có đến bốn mươi tuổi, bây giờ muốn tìm được một lão binh năm đó cũng không dễ dàng gì!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.
“Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cứ chiến địa nào sắp có quỷ xuất hiện là thôn dân địa phương nơi đó sẽ biến mất chỉ trong một đêm, cho nên nhiều nơi đều gọi Quỷ này chính là Tử thần.” Nam Cung nói: “Lúc ta nói cho Hoàng Thượng biết, hắn có phản ứng rất lớn đối với chuyện này cho nên có thể cũng quên luôn chuyện Quỷ Tướng, chỉ nhớ có Tử thần thôi.”
“Phương Phách chẳng lẽ cũng vì nguyên nhân này mới không cho người ta động đến thi thể Phương Tuấn a ……..”
Triển Chiêu cảm thấy Lão đầu này cũng không cứu được nữa.
“Còn có một tin đồn khác nữa, muốn nghe không?” Nam Cung Kỷ ăn cũng sắp đủ rồi, tính bát quái lại nổi lên.
Triển Chiêu gật đầu một cái, ý nói muốn nghe, Bạch Ngọc Đường cũng giương mắt mà nhìn hắn.
“Thật ra Phương Phách có năm con trai!” Nam Cung Kỷ nói: “Theo thứ tự chính là Phương Văn, Phương Vũ (), Phương Toàn, Phương Tài và người nhỏ tuổi nhất chính là Phương Tuấn, Văn Võ Toàn Tài Tuấn.”
() Vũ = Võ
Triển Chiêu cảm thấy không hiểu, nói: “Ta lần đầu nghe thấy chuyện như vậy, không phải người ta nói chỉ có Văn Võ Tài Tuấn thôi sao? Ở đâu lại thêm một cái Phương Toàn?”
“Lão Tam thực sự phải là Phương Toàn.” Nam Cung Kỷ nói: “Tứ huynh đệ theo thứ tự chính là Văn Võ Toàn Tài mà lần lượt đặt tên, lúc đó còn chưa có Phương Tuấn a, ai mà có thể ngờ được lão đầu hơn sáu mươi tuổi lại có thêm nhi tử? Phương Phách vô cùng mê chiến tranh, đối với chiến trường luôn nhớ mãi không quên, lúc nào cũng hi vọng mình sẽ bồi dưỡng ra được mấy Đại tướng quân rong ruổi sa trường lập công lao cho đất nước. Vì vậy năm đó, lúc hắn lạy Quỷ Tướng có xin một quẻ, chính là quẻ đoán tiền đồ tương lai của bốn nhi tử. Năm đó có một thầy tướng mù coi bói cho hắn, nói hắn có một quái tượng, quái tượng đó chính là: Nhất đôn hậu, Nhị hàm trực, Tam ngỗ nghịch, Tứ vô phúc, Ngũ đằng đạt()!”
() Nghĩa là: Con cả nhân hậu, con trai thứ hai trung thực, con trai thứ ba không biết vâng lời, con trai thứ tư không có phúc, con trai thứ năm đăng đạt hiển hách.
Triển Chiêu cau mày: “Lão tướng quân này sao lại giống y như mấy lão bà bà vậy, mấy thứ này cũng tin?”
“Thì như vậy đó.” Nam Cung Kỷ nhún vai: “Cũng bởi cái quái tượng này mà từ nhỏ Phương Phách cũng không có thương yêu gì Lão Tam, sau đó khi Lão Ngũ ra đời, hắn càng mừng rỡ, cũng càng tin tưởng vào quẻ tượng đó hơn ……… Chính bởi vì nguyên nhân này mà nghe nói Lão tam Phương Toàn từ nhỏ đã rất cực khổ, liên luỵ khiến cho nương hắn cũng bị thất sủng. Cuối cùng trong một lần Phương Toàn ra ngoài làm việc, gặp phải hoả hoạn nên bị thiêu chết. Sau khi hắn chết không bao lâu, nương hắn cũng bệnh mà qua đời. Phương Phách ngay cả tìm cũng không có phái người đi tìm thi thể nhi tử, trực tiếp đem gia phả sửa lại, gạt đi cái tên Phương Toàn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng cảm thấy khó hiểu, đây thực là trên đời chuyện gì cũng có thể có đi, thật uổng cho Phương Phách đường đường là một đại tướng quân, lại chỉ vì một thầy tướng số nói mấy câu mà ngay cả con trai của mình cũng coi như cừu địch ……………………
“Có thể thấy được coi mệnh như vậy cũng rất chính xác a.” Bạch Ngọc Đường bưng cái ly, sâu xa mà nói một câu: “Ai bảo hắn bỏ Lão Tam đi? Không có Lão Tam, Lão Ngũ liền biến thành Lão Tứ, như vậy chẳng phải là vô phúc rồi sao!”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Nam Cung sau khi đem những chuyện phải nói đều nói xong rồi, hắn cũng ăn uống no đủ rồi liền vỗ vỗ tay nói phải về cung phục mệnh, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở Triển Chiêu: “Ngày mai Âu Dương cùng Trâu Lương sẽ về đến, Âu Dương có lẽ trước đó sẽ phải cãi nhau với Phương Phách một trận.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng không khỏi cảm thấy nên mua một chút cổ gà, chân vịt cái gì đó để mai còn đi tìm chỗ, ngồi vừa ăn vừa nhìn Âu Dương mắng người nữa.
“Nhắc tới chuyện này, Phương Phách dù sao cũng hơn tám mươi rồi.” Nam Cung lắc đầu một cái: “Ngày mai tốt nhất là đừng bị Âu Dương mắng cho tức chết.” Nói xong, từ cửa sổ nhảy đi mất.
Người đi rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục ăn cua, uống rượu, hai người cùng thương lượng, buổi tối lẻn vào Đại Lý Tự nhìn trộm thi thể của Phương Tuấn một chút ………..
Nói đến đây, Triển Chiêu đột nhiên: “A!” một tiếng.
Bạch Ngọc Đường bị hắn làm cho cả kinh, nhìn hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
Triển Chiêu cầm chân cua gõ gõ cái chén: “Quên hỏi xem Bao Duyên tại sao lại phải ngồi thiên lao rồi!”