Long Đồ Án

quyển 7 chương 168: dẫn quân nhập úng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tìm kiếm thi thể sứ giả Hồi Cốt, tìm cả một đường cũng không có thu hoạch gì, không ngờ vốn chỉ định đến ngôi miếu đổ nát tránh mưa, lại vô tình phát hiện được những thi thể đã rữa nát.

Đồng thời, hai người còn phát hiện ở phía sau ngôi miếu có người đang tới.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng trốn sau tường, Tiểu Ngũ cứ ngoẹo đầu đứng một bên, Triển Chiêu ngoắc ngoắc tay với nó, Tiểu Ngũ liền chạy qua, giống như thường ngày dùng cái đầu to tướng mà cọ cọ eo Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn trời, bình thường lúc hắn ở nhà, đặc biệt là mỗi sáng thức giấc luôn có tiểu miêu cọ chân, Tiểu Ngũ cọ eo, lại thêm không biết là những con mèo ở đâu tới muốn được vuốt ve.

Đè lại đầu Tiểu Ngũ, Triển Chiêu liền đưa tay nhéo lỗ tai nó.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ với hắn, ý bảo ——— Tới rồi.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát đã nghe được tiếng dép quẹt quẹt trên nền đất đá đi tới.

Triển Chiêu khẽ cau mày, người tới là người của Cái bang hay sao mà lại mang dép gỗ như vậy……….

Tại lúc hai người còn đang nghi ngờ, ngoài cửa ngôi miếu đổ nát đã chạy vào một thanh niên nhân, mặc y phục rách nát chân mang một đôi dép loẹt quẹt, trong tay còn cầm một bầu rượu cùng một con gà rừng.

Triển Chiêu không khỏi cảm thấy người này có chút quen mắt a?

Người nọ vừa mới đi vào, lại vừa đi vừa lầm bầm: “Ai nha, lưu niên bất lợi a, vừa mới chạy trốn tránh vào núi được mấy ngày mà lại gặp cái thời tiết quái quỷ này, có ba ngày thì đến hai ngày mưa.” Vừa nói người đó vừa đi vào trong miếu, sau đó hình như có ngửi thấy mùi vị lạ nào đó, cho nên ngửi ngửi mấy cái, sau đó bịp mũi lại, nói: “Sao lại thối như vậy …..”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, người này hình như cũng là lần đầu tiên tới đây cho nên không biết trong miếu này có thi thể, mặt khác ——– Triển Chiêu cũng đã nhớ tới gặp hắn ở đâu rồi.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu liền tiến lên hai bước, đột nhiên vỗ vai hắn một cái: “Tiểu Đông Tử.”

“Nương a …” Người trẻ tuổi kia nhảy dựng len, ngay cả gà trong tay cũng bay mất, vò rượu cũng bị đập vỡ, mông ngồi phịch xuống đất, quay đầu lại ngẩng mặt lên vừa nhìn một cái ….

Mà nhìn cái này, gương mặt vốn trắng bệch của Tiểu Đông Tử đột nhiên cũng bình tĩnh lại, hắn bò dậy, quỳ xuống bắt lại vạt áo trước của Triển Chiêu, kêu: “Ai u, Triển đại nhân a, ngươi có thể cứu mạng ta a!”

Triển Chiêu vén ống tay áo hắn lên nhìn một chút, quả nhiên, trên cổ tay hắn có một hình xăm hoả phụng, quả nhiên là người trước kia mình đã gặp.

Bạch Ngọc Đường nháy mắt với Triển Chiêu mấy cái, cái này gọi là đi nát đế giày ắt thành chính quả , quả nhiên là không hề uổng phí thời gian.

Hai người trước tiên bí mật tìm người đem hài cốt của sứ giả Hồi Cốt kia trở về Khai Phong phủ cho Công Tôn nghiệm thi, đồng thời cho người tới nhận diện một chút xem có phải là Xích Dạ thật hay không.

Mà Tiểu Đông Tử lại bị bọn họ mang về Khai Phong phủ chuẩn bị phỏng vấn.

Tiểu Đông Tử lúc này cũng đã râu ria xồm xàm, nhìn qua đã biết là không phải thái giám.

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn: “Ngươi giả trang thái giám vào cung a? Ai nha, ngươi nhất định phải chết đó.”

Tiểu Đông Tử vẻ mặt đưa đám, nói: “Ta cũng không còn cách nào khác a Triển đại nhân.”

Vì vậy, mọi người liền bảo Tiểu Đông Tử kể lại hết những gì mà hắn biết, bao gồm cả việc hắn vào cung như thế nào, làm sao có thể trốn ra cùng với mục đích là gì đều phải nhất nhất nói rõ ràng hết.

Tiểu Đông Tử cũng không có giấu giếm, đem tất cả mọi điều hắn biết đều nói hết ra.

Thì ra tên thật của Tiểu Đông Tử gọi là Vương Đông, vốn là một phi tặc, hơn nữa nhà hắn đời đời đều là cao thủ phi tặc, có điều lá gan Tiểu Đông Tử rất nhỏ, vì vậy cho dù hắn có được khinh công xuất chúng cũng không cách nào kế thừa được “tổ nghiệp” mà chỉ dám trộm ở những gia đình phú thương nhỏ chút vàng bạc mà thôi, những món trân bảo hiếm thế hắn không bao giờ dám nghĩ tới.

Không ngờ, hắn luôn cẩn thận cũng không tránh khỏi tai hoạ bất ngờ. Mấy năm trước hắn có theo dõi một cửa hàng ngọc khí, mà thủ vệ lại không quá sâm nghiêm, cho nên Tiểu Đông Tử lại chọn một đêm trời thật mà thuận lợi lẻn vào, chuẩn bị trộm một khối ngọc bội đi.

Thế nhưng nói đến cũng rất tà môn, ngày mà Vương Đông chọn lựa cẩn thận thời tiết lại đột nhiên thay đổi, ngay tại lúc hắn vừa mới lẻn vào được cửa hàng thì trên bầu trời bốn bên sấm sét vang rền, mưa như trút nước.

Sau mấy trận sâm, Vương Đông liền nghe thấy một trận đại loạn ở hậu viện, hắn liền vội vàng nhảy lên xà nhà, sau đó lại có người xông tới, cầm một cái bao thu lại toàn bộ ngọc khí, lúc đó Vương Đông còn nghĩ, đây chính là cường đạo hay sao?

Đồng thời bên ngoài lại có tiếng người kêu lớn: “Đừng có lấy nữa, mau chóng chạy đi!”

Mọi người liền vội vàng ném ngọc mà bỏ chạy, bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu thét thảm khốc không ngừng, nghe mà khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Vương Đông xuống khỏi xà nhà vừa nhìn một cái cũng phải hít một ngụm lãnh khí, chỉ thấy toà viện giữa màn nước thế nhưng ánh lửa lại ngút trời, lão bản thi cả người bị lửa thiêu lăn lộn dưới đất. Những người khác đều đang chạy trối chiết, ai cũng không còn để ý đến tiểu tặc như hắn.

Vương Đông cảm thấy lửa này rất khả nghi, ban nãy khi hắn mới vào rõ ràng mọi thứ vẫn còn rất tốt, làm sao có thể chỉ trong chốc lát đã cháy ngùn ngụt toàn bộ toà nhà? Lại nói bấy giờ trời mưa rất to a! Làm gì có chuyện trời mưa to vậy lại xảy ra đại hoả hoạn được, mà kỳ dị nhất chính là lửa này dù có dội nước thế nào cũng không tắt!

Có điều dù hắn có không hiểu đầu cua tai nheo gì thì việc quan trọng nhất vẫn a là chạy đi! Vương Đông quay đầu lại nhặt lấy túi bảo bối mà ban nãy tiểu nhị kia bỏ lại, nhìn nhìn ra ngoài, thấy không có ai chú ý liền thi triển khinh công chạy đi ra ngoài.

Vương Đông chạy ra ngoài rồi liền chạy ra một sườn núi thật xa, núp ở bên sườn núi nhìn lại, chỉ thấy cả cửa hàng đó đã bị đốt thành tro rồi. Mà lúc này cho dù nước có thể dập tắt được lửa thì cũng đã không còn kịp nữa rồi, hơn nữa lửa cũng lan ra cả đại lộ.

Lúc ấy Vương Đông còn cảm khái, cảm thấy có lẽ là do lão bản cửa hàng này đắc tội ai đó cho nên mới gặp hoạ, mà đáng thương nhất chính là những người dân vô tội xung quanh. Sau đó hắn liền đem ngọc bội đổi thành bạc, chờ hôm sau quay trở lại cứu tế cho những người dân vô tội ở đó đi.

Vốn dĩ Vương Đông đã muốn xoay người đi rồi, thế nhưng đột nhiên lại có một bóng đen rơi xuống trước mặt hắn, hắn còn chưa kịp thấy rõ ràng chuyện gì đã bị người ta đánh ngất xỉu.

Chờ sau khi hắn tỉnh dậy, đã phát hiện mình đang ở trong một sơn động, bốn phía đều được đốt đuốc, cũng không có ai giám sát hắn.

Hắn đứng dậy, thấy túi bảo bôi lớn vẫn ở bên cạnh hắn, cũng không có ai động tới, liền nhặt lên chuẩn bị chạy…….

Vừa mới chạy ra khỏi phòng liền nhìn thấy một hành lang lớn, Vương Đông còn chưa có đi ra ngoài một bước đã bị doạ cho sợ hãi trở về.

Bởi vì ngoài phòng đều là những rãnh lớn, mà trong rãnh hình như đều có dầu hoả, lửa đang cháy hừng hực, chân vừa đạp lên sàn nhà đã cảm thấy được lửa cháy nóng rực a!

Vương Đông lúc đó cảm thấy, có lẽ là hắn đã làm quá nhiều điều xấu, trộm quá nhiều cho nên khi chết rồi liền bị đầy xuống địa ngục.

Nhưng mà ngay khi hắn cảm thấy vô cùng kinh sợ, lại có một người đi đến từ trong ánh lửa.

Từ xa, Vương Đông đã nhìn thấy một đôi mắt ánh xanh biếc, giống hệt như mắt của tiểu miêu tiểu cầu vào đêm, sáng rực như sao vậy!

Sau khi người đó đến gần mới phát hiện hắn đeo mặt nạ, mặc một thân hắc y, đeo một chiếc mặt nạ màu đen che kín cả gương mặt, mặt nạ trông lại rất dữ tợn. Mà ở phía sau hắn lại có một nam nhân khác, cũng mặc một thân đen thui, mang một cá mặt nạ màu trắng, lúc đó, điều đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là ——— Hắc Bạch vô thường!

Sau khi người mang mặt nạ màu đen đi vào, quán sát Vương Đông một lần, sau đó lại hỏi hắn có muốn gia nhập Xích Luyện Đường của bọn họ, thay họ bán mạng hay không.

Vương Đông nói hắn không có hứng thú, người kia lại nói, cho hắn hai con đường, một là gia nhập, như vậy thì vàng bạc châu báu sẽ là của hắn, còn một con đường khác là không gia nhập, như vậy liền ném hắn vào trong mấy cái rãnh kia, làm thành nhân du, Vương Đông cũng không còn đường nào có thể thoát được nữa, cho nên đồng ý gia nhập.

Sau khi vào Xích Luyện đường, Vương Đông mới biết cái này giống hệt một tà giáo, có một giáo chủ cùng hai phó giáo chủ, cả ba chẳng khác nào yêu quái mà phóng hoả lung tung, võ công kỳ cao thân phận lại thần bí.

Hắn phát hiện cũng có không ít giáo chúng, trên tay mỗi người đều có hai loại hình xăm, một loại là rồng, một loại là phượng, lại còn mang theo bên người ngọc bội hoả long cùng hoả phụng. Hắn bị xăm lên tay một hình xăm hoả phụng, sau đó liền bị sai đi ra ngoài để “thi hành nhiệu vụ.”.

Vương Đông khinh công tốt, cho nên phụ trách việc truyền tin.

Đầu tiên Vương Đông cảm thấy cũng không có vất vả lắm, lần đầu tiên, hắn phụ trách theo dõi một tiễn trang, cũng không biết là để làm gì … Thế nhưng, càng về sau có một người cũng có hình xăm hoả phụng bảo hắn đi truyền một tin tức, nói là đã xác định được mục tiêu.

Vương Đông liền đi truyền tin ngay, sau khi truyền tin, hắn cầm một cây đèn lồng màu xanh lá, một chậu đầy nước bằng lưu ly trong suốt, cùng mấy đệ tử của Xích Luyện đường khác cùng nhau dùng nọc bội Hoả long tạo ra rồng lửa trong đêm mưa bão.

Lúc đầu, Vương Đông còn cảm thấy cái này chơi rất vui, Xích Luyện đường này cũng thật quá sáng tạo đi, cách này cũng không cần phải vẽ tranh, mà trực tiếp tạo ra một con rồng lửa trên trời.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp vui vẻ xong, đã thấy rồng lửa kia bắt đầu “phun lửa” rồi.

Chỉ trong nháy mắt, ngôi đại trạch kia đã bị ngọn lửa bao vây nuốt trọn, Vương Đông hoàn toàn ngơ ngẩn tại chỗ, đây chính là thảo nhân mạng a, trận thiên hoả này sẽ thiêu chết bao nhiêu người đây, thậm chí còn liên luỵ đến cả người vô tội nữa! Lúc này không cần hỏi nữa, trận hoả hoạn ở cửa hàng ngọc khí lúc trước kia, cũng là do bọn họ làm, mình lại là lên phải thuyền tặc rồi.

Từ đó về sau, Vương Đông cảm thấy so với việc mình làm tiểu tặc trước kia cùng với việc mình thực sự chân chính phóng hoả giết người lúc này, quả là khác biệt một trời một vực.

Vương Đông cũng đã nhìn thấy kết cục của những giáo chúng phản bội bên cạnh mình, kết quả của họ đều là bị ném vào hố lửa kia làm nhân du! Công phu của đường chủ Xích Luyện đường lúc này quá đáng sợ, cho nên người phản bội hắn căn bản đều không sống được đến ngày thứ hai.

Vương Đông cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, việc hắn bị ném vào hố lửa chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, mặt khác hắn lúc này cũng hiểu được một số chuyện, Xích Luyện đường này hình như đang tìm kiếm một số thứ cùng một số người khắp nơi, dù sao thì hắn cũng chưa tìm được lần nào. Những người tìm được sau đó hầu hết đều là những người làm ăn buôn bán lớn, sau khi tìm được người thì bọn họ đều phóng hoả thiêu chết hết cả, rất táng tận lương tâm.

Cuối cùng, Vương Đông cũng đã tìm được cơ hội giải thoát cho mình, người của Xích Luyện đường muốn phái người xâm nhập vào Hoàng cung, giả trang thành một tiểu thái giám.

Vương Đông tự mình lãnh trách nhiệm đi, bởi vì hắn là người cơ trí, thông minh lại biết nịnh hót cho nên liền được an bài vào cung. Trên thực tế hắn không cần tịnh thân, vào đến trong cung lại hồ hồ đồ đồ được an bài vào khố phòng, sau đó bắt đầu tìm các loại tài liệu điển tích cùng các loại cống phẩm, thu thập đầu mối cho Xích Luyện đường.

Lần trước quả nhiên là Vương Đông cố ý muốn cho Triển Chiêu nhìn thấy hình xăm trên cổ tay mình, bởi vì hắn cảm thấy Triển Chiêu võ nghệ cao cường, cũng là nhân vật có tầm cỡ lớn trên giang hồ, nói không chừng có thể giúp mình.

Nhưng mà hắn lại không dám nói rõ ràng, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện là hắn phản bội, chuyện này cũng không thể giỡn chơi được.

Hai hôm trước, Vương Đông phát hiện Nam Cung Kỷ hình như đang âm thầm tìm người có một hình xăm trên tay, hắn vốn nghĩ là sắp được cứu rồi, thế nhưng đúng lúc ấy lại nhận được thông báo nói hắn phải trở về một chuyến, vì vậy hôm đó hắn liền bị an bài ra ngoài cung để làm việc.

Vương Đông ý thức được có thể là đối phương muốn giết hắn để diệt khẩu, cho nên thừa dịp hỗn loạn chạy đi …. sau đó trốn vào trong núi, giả trang thành khất cái, chơ cho tình huống bên ngoài yên ổn rồi chạy. Vốn dĩ hắn cũng muốn chạy đến Khai Phong phủ cầu cứu, thế nhưng hắn sợ mình vừa ra khỏi rừng cây này đã bị diệt khẩu rồi, cho nên cũng không dám làm bừa ….. Không nghĩ tới hắn lại gặp được Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Vương Đông liền đem tất cả những chuyện hắn biết cùng nghe được trong khoảng thời gian đó nói hết cho mọi người nghe một lượt.

Triển Chiêu hỏi hắn, người toàn thân có đầy vết bỏng ấy là ai?

Vương Đông nói, đó là Phó giáo chủ.

“Phó giáo chủ sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày, nói như vậy ——- Còn có một người phó giáo chủ khác, chẳng phải hắn nói có tổng cộng ba vị giáo chủ sao.

“Đồng Linh hẳn là một trong hai Phó giáo chủ đi.” Triệu Phổ hỏi Vương Đông: “Vậy giáo chủ của các ngươi trông như thế nào?”

“Ân, cái này ta cũng không rõ lắm, hắn rất thần bí, bình thường không cách nào có thể gặp được hắn, nhưng mà hai vị Phó giáo chủ cũng rất sợ hắn, công phu của hắn tốt đến mức doạ người! Có lúc chúng ta còn hoài nghi hắn là quỷ chứ không phải là người.”

Ân Hầu sờ sờ cằm: “Có thể là Trần Hảo trong truyền thuyết đó không?”

Mọi người cũng cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng không dám khẳng định.

“Vậy ngươi có biết cái địa cung khắp nơi là lửa ấy ở đâu không?” Triển Chiêu hỏi Vương Đông.

Vương Đông lại lắc đầu: “Ta thực sự không biết, người của Xích Luyện đường cũng rất cẩn thận, mỗi lần chúng ta đều bị đánh cho bất tỉnh hoặc bị cho dùng thuốc mê đến hôn mê, chờ cho đến khi chúng ta tỉnh lại đã ở Xích Luyện cung rồi.”

“Ngươi nói bọn họ sai các ngươi ngoại trừ tìm mai rùa còn tìm cả người nữa đúng không? Nói tỉ mỉ chút là tìm những người thế nào?” Bao đại nhân hỏi.

“Ngươi sao, phần lớn đều là những người có gia gia giàu có, từng ở Tây Vực, đặc biệt là những người làm buôn bán ngọc khí cùng kim hoàn, rất có hiểu biết, tiếp theo là những người trẻ tuổi nhưng trong nhà có ngọc bội hoặc hoàng kim tổ truyền chẳng hạn.”

Vương Đông nói hết toàn bộ mọi chuyện, Bao đại nhân liền an bài cho hắn ở lại Khai Phong phủ, có người ngày đêm canh gác, so với ở bên ngoài an toàn hơn nhiều, hơn nữa cũng không có ai biết hắn ở đâu. Vương Đông rất vui vẻ, cuối cùng cũng có thể được ngủ ngon giấc rồi, không cần cả ngày cứ phải lo lắng cùng sợ hãi nữa, ngoài ra hắn còn phát hiện ra cơm nhà lao của Khai Phong phủ cũng không tệ lắm.

Qua những lời Vương Đông nói lại, vụ án lại có thêm tiến triển đáng nói.

Đêm hôm trước, Công Tôn nghiệm thi xong nói với mọi người, mấy người này đích xác là người Hồi Cốt, hơn nữa, Triệu Phổ còn lặng lẽ mời tới một quan sứ giả từng đến Hồi Cốt, người kia liếc mắt một cái đã nhận ra một thi thể to con trong số đó chính là Xích Dạ.

“Như vậy tiếp theo là ….” Bao đại nhân nháy mắt với mọi người một cái: “Nên đến Bát Vương phủ rồi, dẫn Xích Hắc Mê tới, mà tốt nhất là cả Đồng Linh cũng bắt sống, bắt hắn lại thì càng tra được nhiều đầu mối hơn.”

Vì vậy mọi người thừa dịp đêm tối cùng đến Bát Vương phủ.

Ảnh vệ môn cẩn thận chuẩn bị cơ quan để bắt Đồng Linh, Hồng Cửu Nương là cao thủ dùng lửa, giúp mọi người thiết kế lưới chịu lửa.

Mà nếu nói mỗi vật đều có vật xung khắc, đừng nghĩ nước không thể dập được lửa của Đồng Linh thì đất cát cũng dập không được, mấy ảnh vệ chuẩn bị mấy thùng cát đặt trên mái hiên, một lát nếu như thực sự phóng hảo, liền đem Đồng Linh khi chôn xuống luôn.

Dĩ nhiên cũng cần phải nhờ hai đại cao thủ là Thiên Tôn cùng Ân Hầu hỗ trợ một tay, như vậy mới có thể vạn vô nhất nhất.

Ý của Thiên Tôn là lát nữa trừ thả hai thùng đất xuống thì té luôn cả hai thùng nước nữa luôn, sau đó trực tiếp biến hắn thành băng côn luôn!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đứng ở đầu tường, nhìn các sứ giả lục đục kéo nhau tới, những sứ giả khác đều được dẫn tới Đông viện, chỉ có sứ giả Hồi Cốt là vẫn còn chưa tới, mọi người nghĩ như vậy cũng tốt, để lát nữa mang họ đến Tây viện mới không bị nghi ngờ … sợ chính là lát nữa người không đến!

Triển Chiêu ngồi đến chân cũng bị tê rần, liền đứng dậy mà xoa xoa chân của mình, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đoán liệu bọn họ có thể không tới không?”

“Cũng có thể không.” Bạch Ngọc Đường nhún vai.

“Không thể không đến.” Triệu Phổ cũng rơi xuống, tâm tình rất tốt mà gặm một chuỗi bồ đào: “Hắn đã giả trang thành sứ giả Hồi Cốt có nghĩa là muốn vào cung, Hoàng huynh đã nói trước đó, hôm nay không tới thì ngày mai sẽ không thể vào cung, vậy hắn giả làm sứ giả như vậy chẳng phải công cốc sao?”

Triển Chiêu gật đầu một cái, sau đó lại nhìn vào bồ đào trong tay hắn hỏi: “Bồ đào ở đâu có?”

Triệu Phổ cười sung sướng: “Nhi tử ta cho!”

Khoé miệng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật giật, Triệu Phổ đã bắt đầu không gọi Tiểu Tứ Tử là Tiểu Tứ Tử nữa, cứ trực tiếp gọi là nhi tử. Hắn vốn cũng muốn Tiểu Tứ Tử gọi hắn là phụ thân, thế nhưng Tiểu Tứ Tử cứ cha tới cha lui khiến cho hắn cùng Công Tôn cứ bị lẫn lộn. Chẳng hạn như vừa rồi, Tiểu Tứ Tử nói Công Tôn bận nghiệm thi nên đến bây giờ cũng chưa có ăn cơm, muốn Triệu Phổ mang điểm tâm đến cho hắn, vì vậy bé mở miệng nói là: “Phụ thân, phụ thân vẫn chưa có ăn cơm tối a, ở đây phụ thân có cái gì ăn được không a, mau cầm đến cho phụ thân đi.”

Bát Vương gia cùng Bát Vương phi nghe xong cười ha ha, Triệu Phổ thì lại lúng túng, Công Tôn lại có chút ghen tỵ, vì vậy Triệu Phổ liền bảo Tiểu Tứ Tử cứ gọi mình là Cửu Cửu đi.

Công Tôn còn rất hài lòng, lúc này hắn vẫn đang ở hậu viện ăn canh thịt bò Triệu Phổ tự tay bưng đến cho mình đây, Tiểu Tứ Tử thì ở hậu viên bồi Bát Vương phi nói chuyện phiếm, tối nay có thể nguy hiểm như vậy, cũng không nên để hai người đó xuất hiện ở đây.

“Có canh thịt bò a?” Triển Chiêu giờ mới nhớ tới, bọn họ bận rộn đến tận bây giờ cung chưa có ăn cơm a.

Triệu Phổ hỏi: “Để ta bảo người đi lấy hai chén đến đây a?”

“Cứ cộng lại đã.” Triển Chiêu vội vàng xua tay: “Ăn canh lúc này không tiện lắm, một lát có khi lại phải đi nhiều, để phá án đã.”

Hắn vừa mới nói xong, Bạch Ngọc Đường bên cạnh đã nhẹ nhàng đụng vào bả vai hắn một cái.

Triển Chiêu không hiểu mà quay đầu lại nhìn hắn. Bạch Ngọc Đường liền đưa cho hắn một cái hộp gỗ cực kỳ tinh xảo.

Triển Chiêu không hiểu mà nhận lấy, mở ra, chỉ thấy bên trong hộp có một vòng chín cái bánh bao nhân thịt thật ngon mắt, bên trong còn có sáu viên bánh hấp nhân tôm, ở giữa còn có ba gói cua chiên, vẫn còn bốc hơi nghi ngút, mà ở chỗ lõm trong hộp còn có một đôi đũa màu ngân bạc.

Triển Chiêu há to miệng, bưng cái hộp mà nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Chuột, đây là cái gì …”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ mũi, nói: “Ngoại xuất chuyên dụng uý miêu thực hấp.” ()

() Hộp giữ nóng đồ ăn chuyên dụng uy miêu ở ngoài. (Ta chịu Ngũ gia luôn)

Khoé miệng Triệu Phổ giật giật, Bạch Ngọc Đường này là tốn bao nhiêu tâm tư a, cái hôp này nếu nhìn thoáng qua sẽ tưởng là hộp gỗ, thế nhưng nhìn kỹ màu đen nhánh này thì ra lại là Mặc ngọc, dùng Mặc ngọc làm hộp đựng đồ ăn a, con mẹ nó tạo nghiệt a! Những tên hôn quân chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân mà đen vứt cả thiên hạ khi xưa so với vị này quả thật còn kém quá xa a…………..

Triển Chiêu cười híp mắt, thoả mãn mà nhai bánh bao chiên, lại còn đem bánh nhân tâm đút vào trong miệng Bạch Ngọc Đường, cái gì mà Ngoại xuất chuyên dụng thực hấp a, thật sang nha! Triển hộ vệ cứ thế sung sướng mà coi thường hai chứ “uý miêu” kia!

Chờ cho hắn ăn xong rồi, Bạch Ngọc Đường lại nhẹ nhàng kéo đế hộp ra, mở ra một vò rượu màu bạc.

Triển Chiêu mở nắp vò uống một ngụm, là Lê Hoa Bạch hắn thích nhất a!

Triển Chiêu hạnh phúc mà uống một ngụm, lại đưa cho Bạch Ngọc Đường uống, xoa xoa cái bụng tỏ ý ăn no rồi … Triệu Phổ ở bên cạnh nhìn một màn này, tâm nói Bạch Ngọc Đường là thật sự đem Triển Chiêu thành mèo mà nuôi như vậy a, mà Triển Chiêu cũng thật là, ăn no liền giống hệt một con mèo, chỉ kém bước liếm móng rửa mặt nữa thôi.

Mà cùng lúc đó, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cũng rơi xuống phía sau ba người, nháy mắt với ba người một cái ——— Tới!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio