Suy cho cùng thì cũng coi như là mọi người rất có phúc, cũng không biết đây là may mắn của Tiểu Tứ Tử đã giúp đỡ mọi người hay là đám người Triển Chiêu người tốt tự cát nhân thiên tướng mà … độc kế Mạnh Thanh trù tính bao năm cuối cùng cũng không thể thành công.
Qua sự phân tích của Bàng Thái sư, vụ án cũng trở nên rõ ràng hơn một chút, có điều để bắt được Mạnh Thanh thì vẫn cần thêm những đầu mối khác, rốt cuộc là hắn trốn đi đâu rồi chứ?
Bạch Ngọc Đường thấy trước mắt cũng không có việc gì để làm cho nên hỏi Triển Chiêu, hay là cứ đến thăm Ma cung trước đi.
Triển Chiêu nhất định không cho, nói: “Vậy sao được, ngươi đến mọi người phải thật vui vẻ mới được, lần đầu đến thăm nhà tất nhiên là muốn mọi thứ phải thuận buồm xuôi gió rồi.”
Nghe hắn nói những lời này, không hiểu sao Bạch Ngọc Đường lại sinh ra một loại ảo giác —— Chọn một ngày lành tháng tốt để …. hai bên Trưởng bối gặp nhau.
Lại qua thêm mấy ngày nữa, vẫn cứ sóng yên bể lặng như cũ.
Lúc này, Bàng Dục cùng Bao Duyên chuyên phụ trách sửa sang thư quyển lại phát hiện ra những manh mối mới.
Hai người đang ôm một đống thư quyển thật dày vừa gặm bánh bao vừa chạy vào viện, nói: “Tra được chút chuyện.”
“Tra được cái gì?” Bao Đại Nhân hỏi.
Bao Duyên đem đống thư quyển đặt xuống bàn, nói: “Trong những thư quyển này, hai vị Tri phủ đều dùng mực đỏ đánh dấu qua.”
Vừa nói Bao Duyên lại vừa mở quyển tông ra: “Tất cả đều có điểm chung.”
Mọi đều đến gần nhìn qua, sau đó cùng ngẩng mặt lên: “Trước đó cũng có người đến báo quan, nói là nhân công thời vụ trong phủ mình bị mất tích, hoặc cũng có một số người lưu lạc từ bên ngoài đến Thường Châu phủ bị mất tích.”
Bao Đại Nhân cau mày: “Nói như vậy có nghĩa là cũng có những người chú ý đến việc nhiều người lưu lạc cùng khất cái đột nhiên ít đi ….. thế nhưng tất cả bọn họ cũng đều bị chết sao?”
“Những người chết kiểu này có rất nhiều lý do, có người bị xe ngựa đụng chết, có người thì bị chết đuối … thế nhưng, giống nhau chính là họ đều là những người đã từng đến nha môn báo quan.” Bàng Dục vừa gặm bánh bao vừa nói: “Hơn nữa, rõ ràng là hai vị tri phủ cũng đã chú ý đến điểm này, thế nhưng còn chưa kịp báo cáo lên thượng cấp điều tra thì đã gặp nạn rồi.”
Lúc mọi người đang nói chuyện thì Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương mang theo thật nhiều bánh bao đi vào, hình như là trù phòng đại nương mới làm xong.
Mọi người đều cầm bánh bao ăn, Thái sư hỉ hả định đưa tay cầm một cái, có điều đã bị Bao Đại Nhân đập rớt.
“Tê….” Thái sư vuốt tay nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng cầm cái bánh bao mật cuối cùng đi, còn cầm một cái bánh đậu tương vàng khè cho Thái sư.
Thái sư bất mãn: “Ta muốn ăn bánh mật màu đen.”
Bao Đại Nhân thiêu mi, ý là ——- Ai cũng có thể ăn, chỉ có ngươi là không được!
Thái sư bất mãn —– Tại sao?
Bao Đại Nhân nhai bánh bao mật ——- Nhìn thấy ngươi ăn cái màu đen ta khó chịu! Ngứa cả mắt!
Thái sư tức giận mà ăn bánh đậu, cái tên Hắc tử này chỉ biết bắt nạt hắn.
Triển Chiêu vừa ăn vừa nhìn thư quyển: “Qủa nhiên vì tra được cái này nên mới gặp họa sát thân, đáng tiếc những người biết chuyện đều chết hết rồi, tiếp theo vẫn chưa có đầu mối gì.”
“Cái này thì chưa chắc.” Bàng Dục liền sờ sờ hà bao đeo bên hông, lấy ra một thứ: “Ta phát hiện bên trong câu bút lông của Lưu tri phủ có giấu một tờ giấy này.” Bàng Dục vừa nói vừa đưa cuộn giấy cho Bao Đại Nhân.
Bao Đại Nhân vừa mới mở ra nhìn thì thấy có mấy chứ ——- Đồng lâu ở Bắc nhai thành cùng bến tàu Thiện Mã, thông báo viền xanh.
Tất cả mọi người đều nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu sờ cằm: “Đồng lâu là một tòa tửu lâu lớn nhất Thường Châu phủ, có điều cũng không thuộc hạng sang, ở đó chủ yếu chỉ bán bánh bao, bánh ngọt, cháo cùng các loại đồ ăn tương đối nhanh gọn. Tửu lâu đó được mở ngay sau bến tàu Thiện Mã. Đây chính là bến tàu thông với thủy lộ về phía Bắc của Thường Châu phủ, mỗi ngày đều có rất nhiều hàng hóa được vận chuyển đến, cũng có rất nhiều những phu công nhàn rỗi đến đây làm lao công khuân vác. Người của Thường Châu phủ nếu như muốn tìm người vận chuyển đồ hoặc gỗ củi chẳng hạn, có thể đến đó dán thông báo viền xanh.”
“Thông báo viền xanh?” Bao Đại Nhân hỏi: “Là chỉ loại bố cáo đó sao?”
Chuyện này Triển Chiêu cũng không rõ ràng lắm, cho nên mới gọi Triển Phúc đến.
Triển Phúc nghe xong liền cười, nói: “Thực ra thông cáo có quá nhiều cho nên có nhìn qua thì thường cũng nhận không ra, hơn nữa hầu hết nhân công ở bến tàu đều không biết chữ cho nên mới dùng màu sắc để phân loại, nếu bố cáo viền hồng là tìm nhân công làm lâu dài, ít nhất khoảng năm trở lên, nếu chỉ làm mấy tháng thì viền vàng, còn nếu viên xanh là chỉ cần làm một hai ngày là được. Những bố cáo viền đỏ thì không được xé xuống, còn bố cáo viền xanh thì nếu ai nhận phải xé xuống ngay, khi nào xé hết thì không tìm người nữa.
“Nga ….” Tất cả mọi người đều gật đầu.
“Những bố cáo viền xanh thường sẽ ghi địa chỉ người thuê ngay bên cạnh, nếu như không biết chữ thì có thể đến hỏi tiểu nhị trong thành, khi biết được rồi thì đến tìm chủ thuê, đưa bố cáo cho họ họ sẽ bố trí công việc cho làm, hết ngày sẽ trả tiền công, hơn nữa thù lao cũng khá tốt, cho nên có rất nhiều người chỉ tranh cướp bố cáo viền xanh này, mà những bố cáo này cũng rất nhiều, đặc biệt vào ngày mùa vụ của nông dân hoặc là lúc thuyền hàng ở bến tàu về, lúc đó chỉ cần đứng đợi sẵn ở bến tàu là được.”
“Đây cũng là những chuyện bình thường, thế nhưng Lưu tri phủ lại nhét vào trong bút, chẳng lẽ lại là đầu mối quan trọng gì đó hay sao?” Triển Chiêu nhìn cây bút kia một chút, có phải là Lưu Tri phủ nhét vào không?
“Hay là chúng ta đến bến tàu xem một chút đi.” Bạch Ngọc Đường đề nghị.
“Ai.” Triển Phúc xua tay: “Hai người không được đi.”
“Tại sao?” Triển Chiêu không hiểu nhìn Triển Phúc.
Triển Phúc nói: “Bến tàu long xà hỗn tạp, Thiếu gia ngươi còn là quan sai a, ngươi đi chắc chắn sẽ gây náo loạn, hơn nữa ngươi đi hỏi thì sẽ không ai chịu nói cho ngươi đâu, nếu như thực sự có người nào nói cho ngươi thì sau này hắn cũng đừng hòng lăn lộn ở bến tàu.”
Triển Chiêu cau mày: “Thật sao?”
“Để ta tìm hai ảnh vệ trà trộn vào thăm dò được chứ?” Triệu Phổ hỏi.
Triển Phúc gật đầu: “Cái này được, hay là chúng ta cũng đi dán mấy tờ bố cáo viền xanh đi?”
Tất cả mọi người đều nhìn Triển Phúc.
Bao đại nhân gật đầu: “Đây cũng là biện pháp tốt, thu hút một số lao công ở bến tàu đến, cũng thuận tiện hỏi thăm một chút.”
“Ta có thể thu xếp ổn thoả.” Triển Phúc nói: “Kho hàng của lão gia đã lâu ngày còn chưa có quét dọn, ta chuẩn bị muốn mang đồ bên trong đó ra ngoài phơi đây, mấy ngày này trời lại nắng ráo, ta liền đi dán mười tờ bố cáo đi, sau đó gọi Bạch Phúc cùng trà trộn vào đó hỏi thăm một chút.”
“Rất tốt.” Bao đại nhân gật đầu, Triển Phúc cùng Bạch Phúc đi làm việc.
Kết quả là, đám người Triển Chiêu lại không có việc gì làm, chỉ có ảnh vệ là bận rộn.
Lúc này, Thần Tinh Nhi ở bên ngoài chạy vào tìm Bạch Ngọc Đường: “Thiếu gia, Thiên Tôn nói người không thoải mái.”
Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt sửng sốt, sau đó cả kinh mà đứng lên: “Hắn sao vậy?”
Đám người Triển Chiêu cũng kinh hãi giật mình, tâm nói hơn một trăm tuổi rồi mà thấy không thoải mái thì đúng là quá khiến người khác lo lắng.
“Hắn nói hắn không khoẻ, bảo ngươi nhanh chóng đến gặp hắn.” Thần Tinh Nhi cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Hắn cứ trốn trong phòng nhất định không chịu ra ngoài, ta cùng Nguyệt Nha Nhi đến đưa điểm tâm cho hắn, hắn cũng không chịu mở cửa, còn đuổi chúng ta đi tìm ngươi, nói chỉ cho phép một mình ngươi đến đó.”
Bạch Ngọc Đường luống cuống tay chân, tâm nói chuyện này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra, chẳng lẽ lại có chuyện gì sao?
Vì vậy Bạch Ngọc Đường nhanh chóng chạy đến viện tử của Thiên Tôn, đám người Triển Chiêu cũng cảm thấy không ổn cho nên nhanh chóng chạy theo, có điều cũng không dám đi vào viện, chỉ đứng ngoài cửa mà nhìn vào.
Bạch Ngọc Đường chạy đến cửa phòng, chỉ thấy Nguyệt Nha Nhi vẫn đang bưng điểm tâm đi vòng vòng tại chỗ, thấy hắn đến liền gọi: “Thiếu gia.”
Bạch Ngọc Đường vừa mới đến ngoài cửa đã nghe Thiên Tôn nói vọng ra: “Chỉ cho phép mình ngươi vào!”
Bạch Ngọc Đường cả kinh: “Nga.” Vừa mới định mở cửa ra lại nghe Thiên Tôn nói: “Hé nhỏ thôi!”
Bạch Ngọc Đường cau mày, tâm nói chuyện này là sao a? Nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là hé ra một khe thật nhỏ, lách người vào rồi còn nghe Thiên Tôn nói: “Đóng cửa lại!”
Bạch Ngọc Đường vội vàng đóng cửa lại, sau đó chỉ thấy trong phòng màn giường vẫn còn buông xuống, Thiên Tôn núp trong đó không chịu ra.
“Sư phụ?” Bạch Ngọc Đường đi tới bên mép giường, nói: “Người làm sao vậy?”
Thiên Tôn không nói tiếng nào.
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Người không thoải mái ở đâu, để cho Công Tôn kiểm tra xem …..”
“Ô ô ô, Vi sư không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa rồi!” Thiên Tôn đột nhiên nói một câu.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, không hiểu hỏi: “Người làm sao vậy? Tới tháng sao?”
“Thối lắm!” Thiên Tôn giận: “Ngươi học ai vậy hả? Ăn nói thiếu đứng đắn như thế!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nghe tiếng thì cũng không giống như bị bệnh, vậy tại sao lại không còn mặt mũi nào gặp người? Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường liền đưa tay, lặng lẽ kéo màn giường ra nhìn vào bên trong một chút xíu …..
Nháy mắt, Bạch Ngọc Đường liền trợn tròn mắt. Hắn chỉ nhìn thấy một bạch y ôm gối ngồi bên trong đó, nhìn tướng mạo cùng vóc người rất giống với sư phụ hắn, có điều …. mái tóc bạc của sư phụ hắn biến mất rồi, thay vào đó là một mái tóc đen nhánh, rất đen a ………
“Ngươi là ai a?” Bạch Ngọc Đường cả kinh mà kéo màn giường ra.
Thiên Tôn oán niệm mà lườm hắn một cái.
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, cảm thấy mình cũng không biết có phải mình bị hoa mắt không, thế nhưng nhìn lại vẫn là màu đen a.
Bạch Ngọc Đường há to miệng, ngồi xuống, cầm lấy một nắm tóc của Thiên Tôn nhìn kỹ một chút, không sai ——- Đen nhánh!
“Chuyện gì xảy ra với người vậy?” Bạch Ngọc Đường ngồi một lúc lâu không nói ra lời, rốt cuộc hỏi: “Trúng độc sao?”
Thiên Tôn bĩu môi.
“Nội lực thế nào rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi xong liền cảm thấy mình hỏi có chút thừa, Thiên Tôn có thể giữ cho dung nhan vĩnh trú như vậy thì hẳn là nội lực vẫn bình thường, mà nói đến dung nhan ………
Bạch Ngọc Đường nhéo da mặt Thiên Tôn một cái, hỏi: “Người phản lão hoàn đồng sao? Tại sao lại còn trẻ như vậy?”
Thiên Tôn ôm mặt than thở: “Nhất định là có vấn đề chỗ nào đó!”
Bạch Ngọc Đường bắt mạch cho hắn, thân thể đều rất bình thường, nội lực vẫn sâu không lường được như thế.
“Người có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Bạch Ngọc Đường hỏi thử.
“Không a.” Thiên Tôn chống má không vui.
Bạch Ngọc Đường cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhịn không được mà cười một tiếng: “Thật ra thì như vậy nhìn rất đẹp, nhìn người chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi thôi.”
Thiên Tôn trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó che lại mái tóc mình: “Khó coi chết đi được!”
“Không hề.” Bạch Ngọc Đường thành thật lắc đầu, tâm nói thực sự trong rất đẹp a! Thì ra lúc trẻ sư phụ hắn trông như vậy. Bạch Ngọc Đường vẫn muốn nhìn thử một lần xem khi còn trẻ sư phụ hắn trông thế nào, thì ra là như vậy a! Giống hệt thần tiên hạ phàm đi!
“Ta cảm thấy có thể do mấy ngày nay ở Ma cung ăn phải thứ gì đó không đúng, ngươi đi gọi Lão Quỷ kia đến đây.” Thiên Tôn che đầu nói.
“Người tự mình đến Ma cung tìm hắn đi ….”
“Ta không ra khỏi cửa!” Thiên Tôn cầm áo che kín đầu.
Bạch Ngọc Đường có chút hết nói nổi: “Vậy cũng được … Người có đói bụng hay không?”
Thiên Tôn gật đầu.
“Người muốn ăn cái gì?” Bạch Ngọc Đường dỗ Thiên Tôn chẳng khác nào dỗ Tiểu Tứ Tử.
“Hồn đồn.”
“Con bảo Thần Tinh Nhi mang vào cho người.”
“Không muốn!” Thiên Tôn tiếp tục cảm thấy xấu hổ: “Tự ngươi mang vào, không được nói cho người khác biết!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Thật sự không hề khó coi.”
Thiên Tôn hí mắt, cảnh cáo Bạch Ngọc Đường —– Ngươi dám thử nói ra ngoài xem?!
“Được rồi …. Sợ người rồi.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đi ra ngoài, vẫn là lách người qua cái khe cửa, vừa ra đến ngoài liền nhìn thấy mọi người giống hệt chim cun cút chờ ăn, tất cả đều mở to mắt mà nhìn hắn chằm chằm.
Bạch Ngọc Đường bối rối hồi lâu, cuối cùng lắc đầu than thở: “Một lời khó nói hết.”
Mọi người đều kinh ngạc: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Cũng không thể nói là nghiêm trọng, chỉ là có chút quỷ dị.” Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu, hỏi Triển Chiêu: “Miêu nhi, có thể mời ngoại công ngươi đến đây một chuyến không?”
“Nga.” Triển Chiêu định thả Kim Xác Tử đi gọi Ân Hầu thì Hồng Cửu Nương đã nói: “Để ta đi gọi, một lát là tới.” Nói xong liền bay đi ngay.
Bạch Ngọc Đường bảo Nguyệt Nha Nhi đi lấy một chén hồn đồn nóng tới, tự mình mang vào cho Thiên Tôn rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.
Công Tôn hỏi: “Bệnh gì a?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ ngoài cửa viện với mọi người, ý là, ra đến bên ngoài hãy nói đi …………
Có điều bọn hắn còn chưa ra đến cửa đã nghe thấy bên trong phòng Thiên Tôn lạnh giọng mà tới một câu: “Dám nói ra ta liền kể hiết chuyện xấu khi bé của ngươi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, cảm thấy rất bất đắc dĩ mà nhún vai với mọi người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là loại chuyện gì?
Chỉ lát sau quả nhiên thấy Ân Hầu chạy đến.
Ân Hầu nghe Hồng Cửu Nương nói hình như Thiên Tôn xảy ra chuyện gì, cứ trốn đi nhất định không chịu gặp ai cho nên mới chạy đến xem một chút.
Bạch Ngọc Đường mở một khe cửa nhỏ ra cho Ân Hầu.
Ân Hầu khó hiểu mà lách vào, chỉ lát sau đó, mọi người ở bên ngoài liền nghe thấy tiếng Ân Hầu cười lớn thật vui vẻ: “Ha ha ha ha …..”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán mà lắc đầu, Triển Chiêu hỏi: “Rốt cuộc là sao?”
Lúc này, Ân Hầu cũng mở to cửa phòng ra, mọi người liền nhìn thấy Thiên Tôn ngồi bên cạnh bàn buồn phiền, với lại ….. hắn có mái tóc đen nhánh.
“Tóc của Tôn Tôn biến thành màu đen sao?” Tiểu Tứ Tử leo lên cái ghế, chống má kinh ngạc mà nhìn tóc Thiên Tôn.
“Thật đen a!” Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Công Tôn bắt mạch cho Thiên Tôn, sau đó lắc đầu: “Không sao, thân thể rất tốt.”
Triển Chiêu liền kéo Ân Hầu đang ngồi một bên cố cười Thiên Tôn, hỏi: “Thiên Tôn sao vậy?”
Ân Hầu cười nói: “Không sao, chỉ là nội công tăng tiến mà thôi, cho nên tóc mới đen trở lại, có lẽ mấy ngày nữa sẽ bạc lại thôi.”
“Đúng vậy, tóc đã hơi có chút bạc rồi.” Công Tôn cẩn thận kiểm tra tóc Thiên Tôn một chút, không hiểu hỏi: “Tại sao lại vậy?”
Ân Hầu hỏi Thiên Tôn: “Ngươi có ăn cái gì mà ngàn năm nhân sâm hay vạn năm linh chi gì không? Vật có thể khiến cho nội lực ngươi tăng tiến hẳn cũng không phải dễ tìm đi.”
Mọi người cũng đều hiểu nội lực của Thiên Tôn cùng Ân Hầu gần như đã là cực đỉnh rồi, không thể lại có biến hoá được, thế nhưng nội lực của Thiên Tôn đột nhiên lại tăng tiến mới khiến cho tóc bạc đen trở lại.
“Không a.” Thiên Tôn lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn chằm chằm: “Thật sự là không có?”
Thiên Tôn ngẩng mặt lên nghĩ: “Không có …. đi.”
“Đi?” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Tốt nhất là người nên nghĩ kỹ một chút!”
“Ừ ….” Thiên Tôn ngẩng mặt suy nghĩ thêm chút nữa: “Không có a, ta chỉ ăn mấy bữa cơm, mấy cái bánh bao, mấy tô mỳ, đúng rồi, còn có mấy quả sung nữa.”
“Qủa sung sao?” Hồng Cửu Nương suy nghĩ một chút: “Qủa sung sau núi sao?”
“Đúng vậy.” Thiên Tôn gật đầu: “Ta thấy chúng ngon vô cùng liền hái mấy quả ăn.”
Mọi người nhìn Công Tôn, ý là —– Ăn sung xong sẽ như vậy sao?
Công Tôn khó hiểu: “Không đâu a, quả thực sung là dược liệu rất tốt, có điều cũng chưa từng nghe qua chuyện ăn sung xong thì tóc trắng biến thành tóc đen, sung cũng đâu phải hà thủ ô chứ.”
Ân Hầu mắt lé nhìn Thiên Tôn: “Ngươi chắc không phải ăn hà thủ ô xong lại nghĩ là sung đi?”
“Sao có thể?” Thiên Tôn trừng Ân Hầu: “Ta cũng đâu có ngu!”
Ân Hầu nhìn trời —– Cái này cũng chưa chắc, ai mà biết ngươi cả ngày hồ hồ đồ đồ còn có thể gây là chuyện gì.
Lúc này, Ngô Nhất Hoạ chạy về Ma cung một chuyến, ôm tới một đống quả sung cho Công Tôn nghiên cứu.
Công Tôn nghiên cứu qua một lượt, nói: “Chỉ là loại sung bình thường mà thôi, cây sung này bao nhiêu tuổi rồi a?”
“Cái cây đó cũng được trăm tuổi rồi.” Ân Hầu khoanh tay nghĩ nghĩ một chút: “Lúc ta kiến tạo Ma cung nó còn là một gốc cây rất nhỏ, vẫn còn sống đến tận bây giờ.”
Hồng Cửu Nương cũng gật dầu: “Hàng năm còn ra rất nhiều quả, có thể làm ra rất nhiều loại như kẹo đường, mứt sấy … để ăn, cũng có thể làm dược liệu nữa.”
Triển Chiêu gật đầu, hắn cũng ăn không ít a.
Công Tôn ngửa một cái, sau đó lại thiêu mi: “Qủa sung này có một loại hương thơm giống như Hương ngọc mọi người mang theo.”
Hồng Cửu Nương lấy dược ngọc của mình ra ngửi một cái, sau đó lại ngửi quả sung một cái, gật đầu: “Giống hệt.”
“Đúng rồi, mấy năm trước Mạnh Thanh còn dùng Dược ngọc để giúp cái cây vốn không ra quả nữa này nở hoa trở lại.” Mạc Hư nói.
“Hắn còn dùng thật nhiều bột Dược ngọc được mài ra để vẩy lên nó nữa.” Hồng Cửu Nương nhớ lại: “Chúng ta hỏi hắn làm gì vậy, hắn nói là để phòng trừ sâu bệnh.”
“Có thể sau khi Dược ngọc này được quả sung hấp thu liền có thể tăng cao nội lực.” Công Tôn nói.
Mọi người ngẩn người.
Thiên Tôn sờ sờ cằm: “Hình như đúng là có chút tác dụng ……”
Ân Hầu cau mày: “Có thể lúc đó hắn đã nghiên cứu về dược hiệu của Dược ngọc, cho nên dùng cái cây không ra quả kia làm thí nghiệm đi.”
“Lại nói tới …..” Triển Chiêu nhìn tóc Thiên Tôn một chút, lầm bầm: “Có thể là ai ăn quả sung kia đều có thể tăng cường nội lực, chẳng qua là Thiên Tôn có mái tóc màu trắng cho nên mới thấy rõ ràng hơn.”
Mạc Hư cau mày: “Mạnh Thanh lại âm thầm nghiên cứu biện pháp để tăng cường nội lực sao?”
“Thế nhưng nội lực của hắn cũng không thấy cao lên bao nhiêu đi.” Triển Chiêu nói.
Mạc Hư lưu thần trong chốc lát, lắc đầu một cái: “Không đúng …. có lẽ hắn che giấu rất tốt mà thôi, đêm đó lúc hắn tung độc phấn vào ta, nội lực quả nhiên là có cao hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ chạy trốn cũng nhanh hơn, hình như hắn còn học những loại công phu khác nữa.”
Mọi người còn đang thảo luận thì Triển Phúc cùng Bạch Phúc đều chạy vào: “Thiếu gia, đã tra ra được rồi.”
Triển Chiêu hỏi: “Tra được cái gì?”
“Có một phu khuân vác mà chúng ta thuê về nói, hắn giúp Mạnh Thanh vác rất nhiều những tảng đá phủ vải trắng lên thuyền, trên thuyền có mấy quái nhân, mà bởi vì bọn họ thường vận chuyển hàng từ lúc trời còn chưa sáng cho nên hầu như không có ai biết. Có điều ngày đó bụng hắn bị đau, cho nên vừa mới vác hai tảng lên đã bị đau bụng, hắn liền ôm bụng đi phương tiện. Sau đó hắn cảm thấy không thoải mái cho nên mới về nhà ngủ ngay, hôm sau hắn cũng không có đi nhận tiền vì nghĩ mình cũng chẳng vác được bao nhiêu. Hắn buồn rầu mà đi tìm mấy người bằng hữu hôm qua cùng mình đi vác hàng, thử hỏi xem bọn hắn kiếm được bao nhiêu tiền, thế nhưng lại không tìm thấy những người đó đâu hết.”
Mọi người cau mày —— Giết người diệt khẩu sao?!
“Hắn có nói kỹ về dáng vẻ của những quái nhân kia không?” Triển Chiêu hỏi.
“Ân, hắn nói có một người tóc xám, nhưng khi đứng dưới trăng phản chiếu ánh lam…..” Vừa nói Bạch Phúc cùng Triển Phúc cũng đều nhảy dựng, nhìn mái tóc Thiên Tôn: “Ai nha, lão gia tử ngài làm sao vậy?”
Thiên Tôn than thở.
“Tóc lam …. Là Hạc Phong a.” Triển Chiêu nhớ lại chuyện Mạnh Thanh lại thấy tức giận: “Đem Dược ngọc cho Hạc Phong để hắn tăng cường nội lực rồi quay trở về đối phó Ma cung sao?”
Ân Hầu sờ cằm: “Nga? Hạc Phong còn sống sao?”
Mọi người cũng không nói nổi mà nhìn hắn —- Tâm tư vị này cũng quá đơn giản đi!
Lúc này, bọn Tử Ảnh cũng đã quay trở lại: “Vương gia, chúng ta thấy có một chiếc thuyền khá khả nghi ở bến tàu, có một số người tương đối quái dị lên thuyền, một trong số đó có thể chính là Hạc Phong.”
“Thuyền ở bến tàu sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Vận chuyển thứ gì sao?”
“Thuyền rất lớn, được che bằng vải đen, hình như bây giờ vẫn còn trống rỗng.” Vừa nói, Tử Ảnh vừa rút mấy tờ bố cáo viền xanh từ trong áo ra đưa cho Triển Chiêu nhìn: “Hôm nay cái này được dán bên ngoài, hình như là giở Sửu bắt đầu chuyển đồ thì phải, là ta cùng Giả Ảnh xé xuống.”
“Mặt khác, chúng ta còn dò la được, gần đây quả nhiên những nhân công thời vụ đột nhiên ít đi.” Giả Ảnh cũng nói: “Việc chiêu công cũng ngày càng khó.”
Triển Chiêu khẽ cau mày, quơ quơ một tờ bố cáo viền xanh, nói: “Xem ra tối nay có chuyện để làm rồi….”
Lời còn chưa dứt hắn đã nghe thấy mấy ảnh vệ đồng thanh hô lên: “Thiên Tôn, tóc ngài sao vậy?”
Thiên Tôn chống má tiếp tục than thở, Tiểu Tứ Tử ở phía sau sờ sờ tóc hắn mà an ủi hắn: “Nhìn rất đẹp nha.”
Mọi người đều gật đầu.
Thiên Tôn vừa mới liếc nhìn mái tóc đen của mình một cái liền nghe thấy Triển Chiêu nói: “Thiên Tôn, đi ra ngoài chơi đi?”
Thiên Tôn sửng sốt: “Chơi?”
“Bây giờ đâu có ai biết người là Thiên Tôn a, cho nên chơi thế nào cũng không có sao hết á.” Triển Chiêu cười híp mắt đề nghị.
“A, chủ ý này rất hay a!” Bàng Dục lại tới: “Đi dạo diêu quán cũng được …… ai nha.”
Lời còn chưa dứt, Bao Duyên ngồi một bên đạp cho hắn một cước, mà Thái sư ngồi bên kia cũng đạp cho hắn một cước nữa.
Thiên Tôn sờ sờ cằm, hình như rất nghiêm túc mà suy nghĩ chuyện này một chút, sau đó, hai bên khoé miệng liền nhếch lên, cười.
Mọi người thấy hắn rốt cuộc cũng đã cười rồi, cho nên cũng yên tâm, Triển Chiêu còn nháy mắt với Bạch Ngọc Đường một cái, ý là —— Dỗ được rồi, yên tâm đi.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười mà nhìn Triển Chiêu, chỉ có hắn và Ân Hầu là vừa thấy nụ cười này của Thiên Tôn đã muốn đỡ trán rồi —— Đừng có gây ra hoạ gì nữa đó ……