Triển Chiêu cũng Bạch Ngọc Đường đi tới trước tiểu lâu, chỉ thấy cửa chính đã bị khóa chặt, lại có xích sắt vây quanh, bốn phía còn được phong kín lại.
Bạch Ngọc Đường kéo khóa sắt kia một cái, phát hiện cũng rất chắc chắn, vì vậy hắn liền vận nội lực, kéo ra bên ngoài, “pang” một tiếng, khóa sắt bị kéo đứt, sau đó một tiếng “cạch” vang lên, thì ra là tất cả dây xích quấn vòng quanh tòa nhà này đều là một cái, vì vậy khi khóa bị đứt liền rơi xuống dưới.
Triển Chiêu định đưa tay đẩy cửa, đúng lúc đó lại nghe có người hô to: “Dừng tay!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn trời, bụng chửi một câu —– Chúc cái gì thọ, muốn chúc thọ thì đi nơi khác.
() Chỗ này: Người kia nói là 住手 (Trú thủ) có âm đọc là Zhùshǒu nghĩa là “Dừng tay”, nhưng hai từ này lại gần âm với hai từ 祝寿 (Chúc thọ) có âm đọc là zhùshòu nghĩa cũng là Chúc thọ cho nên mới có chuyện hai đứa nó chửi thầm như trên a.
Nghĩ tới đây, cũng không biết có phải là do hai người tâm linh tương thông hay không mà cả hai đều dồn chút lực vào tay …. Đẩy một cái, “kẹt” một tiếng, cửa lớn được mở ra.
“Ai!” Người kia vội vã kêu lên, chạy tới: “Không phải đã bảo hai ngươi dừng tay rồi sao!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại, chỉ thấy người chạy đến trước mặt bọn họ chính là Lâm Tiêu lão phu tử, vì vậy liền cười một tiếng: “Chúc thọ sao? Chúc thọ cho người nào?”
Lâm Tiêu tức giận nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chạy tới ‘oành’ một tiếng đóng cửa lại, còn cảnh cáo hai người: “Không cho phép vào!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhướng mi nhìn lão đầu, ý là —– Nếu đã muốn vào thì dù ngươi cản cũng không được.
Lão đầu bất đắc dĩ: “Lầu này không cát lợi, ngươi đi vào đều gặp chuyện không may nên đừng có vào!”
Triển Chiêu nói: “Vừa rồi có một hắc ảnh tấn công Từ Hiểu Đông, thiếu chút nữa thì đứa nhỏ kia đã mất mạng rồi, chúng ta vừa đuổi đến nơi này hắn đã biến mất tăm hơi, mà ở đây trừ tòa tiểu lâu này cũng không có nơi ẩn nấp nào khác!”
Lâm Tiêu há to miệng, sau đó cau mày, nói: “Nhưng mà ta nhìn thấy ngươi kéo đứt khóa mà, nói cách khác thì trước đó tiểu lâu này còn khóa kín, hắc y nhân kia làm sao vào được?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cười, không nghĩ đến Lâm lão gia tử đã nhiều tuổi vậy rồi mà cũng không dễ gạt a.
“Ai, nếu như cửa cũng đã được mở ra rồi, vậy thì vào xem một chút cũng đâu có sao.” Triển Chiêu lại đẩy cửa ra, muốn đi vào, có điều Lâm lão phu tử lại đưa hai tay ra chắn lại cửa lớn: “Không được! Ta sẽ không cho hai ngươi đi vào!”
Triển Chiêu bất lực, nói: “Lão gia tử, bên trong có thể có hung thủ đó.”
“Có cái gì hai ngươi cũng không được đi vào.” Lâm Tiêu vô cùng kiên trì.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cũng nhìn lão đầu, Triển Chiêu hỏi: “Lão gia tử, ngươi che giấu hung thủ a?”
“Ta ….” Lâm Tiêu giậm chân: “Ta là muốn tốt cho hai ngươi, hai tên hậu sinh các ngươi đừng có ỷ vào công phu cao cường của mình mà không biết trời cao đất rộng là gì, nói cho hai ngươi biết, tòa lâu này cũng không tầm thường đâu, người đi vào trong rồi đều không có kết quả tốt nào hết.”
“Nhưng mà Bao Đại nhân nói trước đây hắn từng chéo sách ở đây mà.” Triển Chiêu phản bác.
“Đó là chuyện hai mươi năm trước!” Lâm Tiêu giậm chân: “Từ chuyện ba năm trước đây kia, tất cả những ai vào tòa lầu này đều chết hoặc là xảy ra chuyện gì đó! Các ngươi không tin! Thạch Diệp cũng từng lén chạy vào đây trước kia!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, tâm nói lão đầu này biết nhiều chuyện như vậy sao không chịu nói sớm chứ, lại còn làm cản trở phá án nữa.
Bạch Ngọc Đường cũng không có khách khí giống Triển Chiêu, suy nghĩ một chút chuyện bọn họ tra sáng tra tối, đầu mối lại luôn đứt quãng, thư sinh Thạch Diệp kia đến giờ vẫn không có rõ tung tích, lão đầu này biết hắn đã từng đến tiểu lâu này lại còn không nói nữa.
“Thạch Diệp đột nhiên mất tích kia, liệu có phải đang ở bên trong không?” Bạch Ngọc Đường mở miệng nói, Lâm Tiêu sửng sốt, chỉ thấy một bạch ảnh chợt lóe lên …. Bạch Ngọc Đường không biết đã dùng phương pháp gì mà đi vòng ra sau người hắn rồi.
“Ai!” Lâm phu tử vội vàng ngăn hắn lại, nhưng mà tuổi tác quá lớn mà trên lầu có ngưỡng cửa rất cao cho nên mới bị vấp một cái, ngã chổng queo vào trong.
Thật may là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tay nhanh mắt lẹ nên đã đỡ được hắn, nếu không thì tuổi đã lớn như vậy rồi, không cẩn thận ngã chết cho xem.
Bạch Ngọc Đường cùng Triền Chiêu vì muốn đỡ lão đầu, nên đương nhiên là đã bước một chân vào trong lầu các rồi….
Bên trong lầu đã tích một tầng bụi đất rất dày, cũng khá rộng, đại đường ở tầng đầu tiên cũng trống rỗng, mấy bộ bàn ghế còn lại cũng có chút xốc xếch, bốn bức tường xung quanh cũng trống rỗng, còn có rất nhiều những vết thâm mờ mờ.
Góc tường dính rất nhiều mạng nhện …. Không biết có phải do bên trong lầu rất trống hay là do thông với gió bên ngoài mà luôn cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh truyền từ lòng đất lên.
Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn, cầu thang được thiết kế kiểu xoay tròn, lối đi lên lượn quanh co, cứ như không có đỉnh vậy.
Triển Chiêu còn đang nhìn, đột nhiên, cũng cảm giác có cái gì đó xuất hiện tại giữa khe hở cầu thang hình xoắn ốc ấy.
“Cẩn thận!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gần như đồng thanh kêu lên, kéo Lâm phu tử vẫn còn đứng ngu ngơ tại chỗ ra …..
Ngay sau đó liền nghe thấy keng một tiếng, một khúc gỗ rất to rơi xuống, trúng ngay vị trí Lâm phu tử vừa mới đứng, sau khi rơi xuống đất đã bị đập nát bét.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn qua, hình như đó chính là một tay vịn cầu thang, cho nên cũng biết được —— Tại sao tay vịn này lại rơi xuống đây? Là trên lầu có người? Chính lúc này, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng chạy từ bên ngoài vào. Triển Chiêu đẩy Lâm Tiêu về phía hai người họ, sau đó cùng Bạch Ngọc Đường lủi lên trên lầu.
Hai người bọn họ đương nhiên không cần leo cầu thang, cứ thế nhảy thẳng lên đỉnh lâu, lúc này Lâm Tiêu lại gấp đến nhảy loi choi: “Không được! Ai nha, sao các ngươi ai cũng không chịu nghe lời chứ!”
Trâu Lương cùng Lâm Dạ hỏa nhìn lão đầu mặt cũng đã biến sắc, Lâm Dạ Hỏa liền khoanh tay an ủi hắn: “Ai, không sao đâu. Bọn họ chính là quỷ kiến sầu đó!”
Lâm phu tử than thở, lắc đầu: “Ai, âm hồn bất tán a, tại sao ngươi vẫn không chịu đi chứ?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đuổi đến đỉnh lầu rồi, liền nhìn thấy hai tay vịn tại lầu cao nhất đã bị cắt đứt.
Triển Chiêu rơi xuống sàn lầu cuối cùng, có lẽ là do lâu năm rồi không được tu sửa hoặc là bị mối mọt cho nên sàn nhà phát ra tiếng vang kọt kẹt.
Bạch Ngọc Đường cũng rơi xuống, liền phát hiện ở đó có một cái cửa sổ rất nhỏ.
Triển Chiêu đi tới, đưa tay đẩy cửa sổ ra.
Hai người nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn lỗ thủng đó, hỏi Triển Chiêu: “Miêu nhi, có thể chui ra không?”
“Ừm….” Triển Chiêu sờ sờ cằm mà quan sát một cái: “Có thể đi, mặc dù hơi nhỏ chút nhưng vẫn không bị vướng.”
Vừa nói, Triển Chiêu vừa đẩy cửa sổ, chui ra ngoài một cái …. Quả nhiên, dễ dàng chui ra.
Sau khi chui ra ngoài cửa sổ rồi, mới phát hiện ngay bên dưới cửa sổ có một ván gỗ nhô ra, rất giống như bản gỗ quan tài, khó trách tại sao từ bên ngoài lại không nhìn thấy cái cửa sổ này, là do đã bị chặn lại!
Triển Chiêu đạp vào bản gỗ nhảy lên một cái, bên trên chính là nóc nhà.
Đứng trên nóc nhà, Triển Chiêu dõi mắt nhìn xuống, chỉ thấy nóc nhà này cũng không quá cao, có điều …. Từ nơi đây lại có thể quan sát được toàn bộ Thái học viện.
Bất luận là học liêu hay thư trai, chỉ cần đứng ở chỗ này là đã có thể nhìn rất rõ ràng.
Triển Chiêu khẽ cau mày, bay trở lại ván đỡ, một lần nữa chui từ cửa sổ vào trong.
Lúc này lại thấy Bạch Ngọc Đường đang tra xét tầng trên cùng, thấy hắn trở lại rồi liền hỏi: “Miêu nhi, tổng cộng có bốn cửa sổ, mỗi hướng một cái.”
Triển Chiêu cau mày: “Nói cách khác, chỉ cần ở trên tầng cao nhất này là có thể quan sát được từng góc nhỏ của Thái học sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, hơn nữa việc ra vào từ nơi này còn rất tiện nữa: “Vừa rồi, Hắc y nhân kia đột nhiên biến mất, có thể là do đi vào từ nơi này, bây giờ lại biến mất, nói không chừng là do chúng ta bị giằng co với lão đầu kia cho nên mới chậm trễ, cho hắn đủ thời gian chạy trốn từ chỗ này.”
Triển Chiêu cúi đầu, nhìn phía dưới lầu một chút, chỉ thấy ở trong đại đường, Lâm Tiêu đang ngồi trên một băng ghế mà than thở, Lâm Dạ Hỏa thì tò mò mà ngẩng mặt nhìn bọn hắn, Trâu Lương đang tra xét chung quanh, đã đến lầu hai rồi.
Chờ Trâu Lương đi đến tầng trên cùng rồi, hắn liền khó hiểu mà nói: “Nhìn từ bên ngoài ta còn tưởng chỉ có bốn tầng, thì ra còn có tầng năm nữa.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà nhìn xung quanh lầu trên cùng một chút, chỉ thấy nơi này rất thấp, hình như …. Chỉ là một gác xép mà thôi.
“Nơi này có thể là một tầng bí mật.” Triển Chiêu nói.
Trâu Lương cũng nhìn tầm nhìn bên ngoài cửa sổ một chút, cau mày: “Kết cấu này giống như lầu trinh sát vậy.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn, một lúc lâu sau, Triển Chiêu liền nghiêng đầu nói: “Lầu bánh quy?”
Trâu Lương nhìn trời.
() Chỗ này: Trâu Lương nói là “Sáo Binh Lâu” (哨兵楼) âm đọc là Shàobīng lóu, nghĩa là lầu dùng để trinh sát. Mà Chiêu Chiêu lại cố ý nói là “Thiêu Bính Lâu” (烧饼楼) có âm đọc tương tự là Shāobǐng lóu có nghĩa Lầu bánh quy để cố ý trêu chọc Trâu Lương a ~~~
Triển Chiêu cười một tiếng, rõ ràng là đang cố ý trêu chọc tên muộn tử này, Bạch Ngọc Đường liền nói: “Vậy cần phải hỏi xem mục đích xây dựng tòa lầu này ban đầu là để làm gì đi.”
Mọi người xuống lầu, Trâu Lương phân phó ảnh vệ trông chừng thật kỹ thư các này, Triển Chiêu sai người đi gọi Vương Triều Mã Hán đến, quan sai của Khai Phong phủ bao vây chỗ này lại, tất cả cửa chính đều dán dấu niêm phong của Khai Phong phủ, dĩ nhiên là bao gồm cả bốn cánh cửa nhỏ trên nóc nhà kia.
Rời khỏi tiểu lâu rồi, liền không thấy bóng dáng Hắc y nhân kia đâu nữa, có điều, Triển Chiêu vẫn kéo Lâm phu tử lại, mang hắn đến viện của Công Tôn.
Trong sân, Từ Hiểu Đông đang uống trà nóng để trấn áp lo sợ, đám người Công Tôn, Triệu Phổ đều có ở đây, Bàng Dục thì lại đang tu trà sâm ừng ực, hắn vẫn luôn cảm thấy, sớm muộn gì thì cái mạng nhỏ của mình cũng bị dọa chết, bây giờ vừa mới nhắm mắt lại đã là khuôn mặt to đùng trắng toát kia.
Công Tôn liền hỏi Từ Hiểu Đông: “Hôm qua ngươi có thấy Hắc Ảnh kia không?”
Đúng lúc này đám người Triển Chiêu cũng bước vào.
Từ Hiểu Đông gật đầu: “Ân, hôm qua lúc chạng vạng, sau khi tan học ta chuẩn bị đi về phòng, lúc đi đến cửa liền nhìn thấy có thứ gì đó rơi xuống trước mắt ta, ta vừa mới cầm lên nhìn liền phát hiện là một bản cầm phổ cùng kỳ phổ, vì vậy ta liền muốn tìm xem ai là người ném nó xuống, thế nhưng không tìm thấy người, mà trong sân viện lại có cảm giác âm trầm lành lạnh rất đáng sợ, cho nên ta mới chạy đi.”
“Hôm qua lúc đi ngang qua sân viện chỉ có một mình ngươi?” Triển Chiêu hỏi.
“Ừ.” Từ Hiểu Đông gật đầu: “Mấy ngày nữa là cháu ta ra đời rồi, cho nên ta muốn ở lại học liêu nhờ các phu tử giúp ta cầu xin Bao Đại nhân, nhờ ngài ấy lấy giúp một cái tên, nhất định phụ thân ta sẽ rất thích.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, cũng hiểu được, ở Khai Phong Phủ có rất nhiều người mỗi khi sinh con đều chạy đến nhờ Bao Đại nhân đặt tên, thứ nhất hắn là sao Văn Khúc, lại là quan Trạng Nguyên, lấy tên sẽ khá tốt cho đường công danh sách vở. Thứ hai, nghe nói tên hắn đặt khá chính khí, có thể trấn áp tà ma phù hộ cho đứa nhỏ bình an lớn lên.
“Thật ra thì, trước đây ta cũng nghe nói Bao Duyên sẽ đến Thư viện, vì vậy mới chạy ngay đến tìm phu tử xác nhận lại một chút, nếu như là thật, ta nghĩ ta chọn đúng thời điểm tìm Bao Duyên nói chuyện.” Từ Hiểu Đông vốn dĩ rất béo, nhìn có vẻ rất thành thật lại hồ đồ ngốc nghếch, bây giờ mọi người lại rất khó hiểu, tại sao người áo đen kia lại muốn giết hắn? Chẳng lẽ lạ chỉ vì mấy lời đồn kia sao?
“Cuốn cầm phổ cùng kỳ phổ kia, cuối cùng ngươi làm thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Từ Hiểu Đông nói: “Sau khi ta nhặt được, thuận tay cất trong ống áo, hôm nay định đến hỏi xem là ai đánh rơi. Đến buổi tối, lúc ăn cơm xong, ta thay y phục lại nhìn lướt qua thấy kỳ phổ này rất tinh diệu, từ trước tới nay chưa từng thấy qua. Đầu tiên ta nghiên cứu kỳ phổ một chút, sau khi tự mình thử đánh qua, sau đó lại dựa vào cầm phổ đó mà đánh đàn …. Chỉ có điều ….”
Nói đến đây, hình như Từ Hiểu Đông có gì đó không hiểu: “Sau khi ta đàn xong một khúc, phụ thân ta đột nhiên chạy đến, mỗi lần hắn nghe ta đánh đàn đều vô cùng vui vẻ, thế nhưng hôm qua, không biết tại sao, sắc mặt lại rất khó coi. Hắn hỏi ta sao lại biết đánh khúc nhạc kia, ta nói ta nhặt được một cầm phổ, vì vậy liền đưa cầm phổ cho hắn xem. Ai ngờ, phụ thân ta sau khi liếc mắt nhìn lại nổi trận lôi đình, xé rách luôn cả cầm phổ, còn mắng hạ nhân không chăm sóc ta thật tốt, để cho ta xem mấy thứ đồ tệ hại …. Ta sợ hắn xé luôn cả kỳ phổ, cho nên mới không mang kỳ phổ cho hắn nhìn.”
Mọi người nhìn nhau …. Chẳng lẽ nguyên nhân mà Từ Hiểu Đông thiếu chút nữa bị giết chết lại là do phụ thân hắn sao?
“Không phải trước kia phụ thân ngươi cũng từng học ở Thái học đó chứ?” Bao Duyên đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy.” Từ Hiểu Đông gật đầu một cái: “Phụ thân ta vẫn luôn khoe khoang với người khác như vậy, có điều có thể là do nhiều năm hắn làm nghề buôn bán cho nên không có chút khí chân văn nhân nào.
“Lại là Thái học.” Triệu Phổ cau mày, nhìn Lâm Tiêu còn đang ngồi ngẩn người ở bên cạnh: “Thái học viện của các ngươi rốt cuộc là ẩn chứa bí vậy gì vậy?”
Lâm Tiêu sửng sốt một lúc, ngẩng đầu nhìn Từ Hiểu Đông: “Hôm nay ngươi có thể đậu hạng nhất, chính là nhờ cầm phổ cùng kỳ phổ kia sao?”
Từ Hiểu Đông gật đầu một cái, nói: “Hôm nay đột nhiên lại nói phải thi, ta cũng không có chuẩn bị gì, lúc đánh cờ, khó tránh khỏi nhớ đến tờ kỳ phổ kia, vì vậy cứ dựa theo đó mà hạ cờ, cuối cùng đại thắng, cả đánh đàn cũng là dựa vào cầm phổ ….”
“Kỳ phổ đâu?” Lâm Tiêu đưa tay ra.
Từ Hiểu Đông lấy một cuốn kỳ phổ từ trong ống tay ra, Lâm Tiêu vừa mới nhìn xong mọi người nhìn thấy khuôn mặt vốn đã tái nhợt của hắn càng trắng bệch thêm mấy phần.
“Còn đàn nữa, ngươi mau đàn lại một lần cho ta nghe.”
Mọi người cũng không biết chuyện thế nào, vẫn ở bên cạnh lắng nghe.
Từ Hiểu Đông bắt đầu đánh đàn, có thể là do vừa rồi bị kinh hãi cho nên tay có chút run, tiếng đàn cũng không trầm ổn, thế nhưng mọi người vẫn có thể nghe ra được một khúc nhạc hay.
Công Tôn cũng gật đầu: “Ừ, khúc nhạc này rất tinh diệu, rất hữu lực, một khúc nhạc hay ….”
Mà nhìn lại Lâm Tiêu lúc này, mọi người đã thấy hắn đặt mông ngồi bên cạnh ghế đá, mà dáng ngồi cũng không có được ổn định, lung lay như sắp ngã xuống đến nơi, Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử đều nhanh chóng đưa tay đỡ lấy hắn, tò mò mà nhìn lão đầu.
Lâm Tiêu run kịch liệt, tâm tình cũng vô cùng kích động, miệng tự lẩm nhẩm: “Vì sao ngươi vẫn cứ âm hồn bất tán chứ, vì sao vẫn không chịu bỏ qua cho những học sinh này ….”
Tất cả mọi người đều cau mày nhìn hắn, mặc dù Lâm Tiêu có thể coi là lão cổ hủ, lại nghiêm nghị, thế nhưng quả thực hắn chính là một phu tử rất được, cũng rất thương học sinh của mình.
“Phu tử.” Triển Chiêu kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn Lâm Tiêu: “Có phải ngài biết gì đó mà vẫn nhất mực không nói hay không? Cứ theo chiều hướng thế này, nếu như không nhanh chóng tìm ra hung thủ có thể sẽ càng có nhiều học sinh gặp nạn hơn không?”
Lâm Tiêu thở dài một tiếng, nói: “Người biết chuyện này thực ra chỉ có ta, những phu tử cùng tuổi với hắn và ta cũng đã qua đời hết rồi.”
Tất cả mọi người cùng nhìn hắn.
Lâm Tiêu cầm kỳ phổ kia, cười khổ một tiếng, bỏ kỳ phổ trên bàn, nói: “Kỳ phổ này tên là thế cờ Đại Trận do một tài tử nghĩ ra, từ trước đến nay không có ai có thể phá giải được thế cờ này.”
“Thế cờ này là do ai nghĩ ra?” Bao Duyên tò mò hỏi.
Lâm Tiêu cười cười, vỗ vỗ Bao Duyên nói: “Thái học xây dựng nhiều năm như vậy rồi, đã từng xuất hiện rất nhiều đại tài tử, thế nhưng trong mắt ta, chỉ có hai người là xuất sắc nhất.”
Tất cả mọi người đều nhìn hắn.
“Thứ nhất, là Bao Chửng.” Lâm Tiêu nói: “Người nổi danh nhất cũng là Bao Chửng! Nhưng mà …. Thật ra thì vẫn còn một người nữa, lúc nhập học bài vở không hề thua Hi Nhân, hơn nữa nói về cầm kỳ thi họa có khi còn thắng hắn, cũng có thiên bẩm đệ nhất, là một kỳ tài tuyệt học độc nhất vô nhị trên thế gian, không ai bằng được.”
Tất cả mọi người kinh ngạc: “Người nọ là ai a? Từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.”
“Tất nhiên là chưa từng nghe qua.” Lâm Tiêu nói: “Bởi vì hắn còn chưa kịp tham gia thi Điện, chưa kịp đỗ Trạng Nguyên danh chấn thiên hạ đã chết rồi.”
Tất cả mọi người cùng cau mày: “Chết sao?”
“Thế nhưng sau khi hắn chết lại là âm hồn bất tán, vẫn cứ vất vưởng bên trong học viện.” Lâm Tiêu nói: “Ngươi đọc sách trong Thái học này, trừ khi người có một thân chính khí khiến quỷ thần cũng không dám lại gần như Hi Nhân, nếu không thì ngươi chỉ cần phạm phải sai lầm hoặc là trong lòng ngươi có hoài nghi, hắn sẽ lại xuất hiện, khiến ngươi không thể nào được an bình, năm đó là Khuất Trọng Viễn, hôm nay là là Thạch Diệp, tất cả đều bị hắn đầu độc.”
“Khuất Trọng Viễn?” Mọi người vô cùng nhạy cảm với cái tên này.
“Vậy ngài nói chuyện của ba năm trước ….” Triển Chiêu hỏi: “Là muốn nói đến cái gì?”
“Ba năm trước đây, chúng ta mời người nhốt hắn lại trong lầu này, phong tỏa lại toàn bộ lầu này, sau đó cố ý lan truyền những tin đồn kỳ quái ra bên ngoài, khiến đám học trò tránh xa lầu các này một chút, từ đó về sau Thái học mới được bình an vô sự. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, Thạch Diệp lại vì quá đau lòng nên mới bị đầu độc, mở phong ấn ra mà xông vào trong, thả hắn ra ngoài, sau đó thì cũng không còn những ngày tháng an bình nữa.”
“Tên hắn là gì?” Triển Chiêu hỏi: “Chết khi nào?”
“Bốn mươi năm trước đã chết rồi! Tên người này là Qúy Trường Thiên, người ta thường gọi là Thiếu gia Trường Thiên, hắn là người tinh thông thuật phong thủy nhất, ngôi tiểu lâu có hình dáng nắp quan tài rất kém may mắn kia là do hắn thiết kế. Năm đó Khai Phong có nhiều thiên tai vận hạn, hắn nói là bởi vì Khai Phong Phủ không có vùng đất nào đại hung, sau khi xây dựng ngôi tiểu lâu này rồi, tất cả những thứ xui xẻo sẽ cùng tập trung về đó, bên ngoài mới được thái bình đôi chút.” Lâm Tiêu cười khổ: “Sau khi ngôi tiểu lâu này được xây dựng xong, quả thực Khai Phong Phủ đã được mưa thuận gió hòa hơn.”
Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn Công Tôn, ý như muốn hỏi ——– Phong thủy quả thực thần kỳ như vậy sao?
Công Tôn cũng không có rõ ràng lắm, hắn tinh thông nhất vẫn là y thuật, rất ít khi hứng thú với phong thủy cùng thuật số.
“Không chỉ vậy.” Lâm Tiêu đột nhiên cười: “Âm Dương Điện mà Khuất Trọng Viễn cùng Thạch Diệp tin tưởng kia, chính là do hắn dùng bút tiên cùng điệp tiên làm ra.”
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc không thôi.
“Âm Dương điện là do hắn nghĩ ra?” Triển Chiêu hỏi: “Không phải là truyền thuyết từ xưa sao?”
“Cứ có nhiều người đồn đại thì sẽ biến thành chuyện cổ xưa thôi.” Lâm Tiêu bất đắc dĩ: “Thế những, đó chính xác là do Qúy Trường Thiên nghĩ ra đầu tiên, về phần đó chỉ là trò đùa ác hay là thực sự có ích thì cũng không có ai biết, bởi vì sau khi hắn lưu lại bài đồng dao cùng cách thức vận hành một cách tỉ mỉ rồi liền chết đi.”
“Hắn chết thế nào?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Bệnh chết!” Lâm Tiêu than thở, còn chưa kịp nói thì mọi người đã nghe thấy tiếng Thiên Tôn vốn đang ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh vang lên một câu: “Người của Qúy gia, đều không thể sống qua ba mươi tuổi.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt mà nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn ngáp một cái: “Qúy Trường Thiên đó mệnh cũng thật ngắn, Qúy Nhuận còn sống được đến năm hai mươi chín tuổi nữa mà.”
“Qúy Nhuận?” Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Lại là người nào nữa a?”
“Hình như ta đã từng nghe qua cái tên này.” Triệu Phổ sờ cằm.
Lâm Tiêu nói: “Bàn về bối phận, Qúy Nhuận chính là thái gia gia của Qúy Trường Thiên, là mưu sĩ của Hoàng đế Lý Biện tiền triều, cũng là tâm phúc ….”
“Cũng là tay sai.” Thiên Tôn chống cằm, cười lạnh một tiếng, cướp lời: “Con rùa đen phong thủy bát quái hại người vô số.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Thiên Tôn, nghe giọng điệu này cứ như là có thù oán gì đó vậy.
Thiên Tôn cảm thấy rất hứng thú mà hỏi Lâm Tiêu: “Ai, tiểu huynh đệ Lâm Tiêu à.”
Khóe miệng Lâm Tiêu co giật, thế nhưng hắn liền nghĩ lại ngay, mình kém Thiên Tôn có đến hơn bốn mươi tuổi, bị người ta gọi một tiếng tiểu huynh đệ cũng là bình thường.
“Qúy Trường Thiên đó, có con cháu không?” Thiên Tôn hỏi.
“Ách….” Lâm Tiêu lắc đầu một cái: “Qúy Trường Thiên chết năm hai mươi mốt tuổi, chưa có thành thân cho nên cũng chưa có con cháu.”
“Rất tốt.” Thiên Tôn vỗ tay một cái, rất hài lòng mà gật đầu: “Qúy gia yêu quái này cuối cùng cũng đoạn tử tuyệt tôn rồi!”
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Thiên Tôn: “Người biết gì sao?”
Thiên Tôn gật đầu một cái, đột nhiên lại vỗ bàn: “A! Ta đã nói tại sao loại công phu đột nhiên biến mất ấy lại quen thuộc như vậy rồi, Qúy con rùa đen kia trước đây thường dùng mà.”
“Qúy con rùa đen?” Tất cả mọi người đều nhìn Thiên Tôn.
“Nếu như là hậu nhân của Qúy con rùa đen kia, thì dù có làm ra loại chuyện độc ác hơn nữa cũng là điều dễ hiểu.” Thiên Tôn âm trầm nói: “Cái này mà là âm hồn bất tán cái gì, không hợp dùng cho hắn!”
“Hắn có thù oán gì với người à?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.
“Không có.” Thiên Tôn lắc đầu.
“Vậy sao người có vẻ rất ghét hắn?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Bởi vì hắn là người xấu.” Thiên Tôn nheo mắt lại: “Qúy gia chẳng khác nào Bạch Cơ, cũng là một nhánh của cổ tộc, giỏi về phong thủy cùng chú thuận, tên tộc đó là cái gì ta quên mất tiêu rồi, Lão quỷ Ân Hậu có thể vẫn nhớ. Người của tộc đó chết cũng gần hết rồi, bởi vì trong máu có bệnh, mà cũng đúng, mệnh ngắn như vậy còn có thể gây ra những chuyện hại người vô số, nếu như mệnh dài nữa thì còn làm ra những chuyện như thế nào nữa đây?”
Lâm Tiêu sờ sờ cằm: “Đúng vậy, Trường Thiên cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách hơi có chút tà.”
“Giống với Bạch Cơ sao….” Công Tôn cũng không khỏi cảm thấy không an toàn, giữ lại Tiểu Tứ Tử đang cùng Tiểu Lương Tử chạy tới chạy lui, ôm chặt, tâm nói, chẳng lẽ lại muốn đến cướp nhi tử ta sao?
“Hắn và Bạch Cơ chỉ giống nhau cùng là cổ tộc, thế nhưng không hề có thù oán với Hồ tộc cho nên không cần lo lắng.” Thiên Tôn bảo Công Tôn không cần lo lắng.
Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy đây chính là một đầu mối mới, vụ án này cũng có chút sáng tỏ hơn, nếu như mọi chuyện khởi đầu tất cả đều vì Âm Dương điện, vậy hung thủ thực sự hẳn cũng không hẳn chỉ là Khuất Trọng Viễn, mà còn cả người nghĩ ra Âm Dương điện từ rất lâu trước đó nữa, Qúy Trường Thiên. Qúy Trường Thiên, Khuất Trọng Viễn, Thạch Diệp, giữa bọn họ đều có khoảng cách hai mươi năm, ba người này có liên hệ gì đây?
Triển Chiêu hỏi Lâm Tiêu: “Qúy Trường Thiên đó tại sao lại muốn nghĩ ra Âm Dương điện? Chẳng lẽ lại chỉ muốn đùa ác thôi sao?”
Lâm Tiêu suy nghĩ một chút, hình như có chút khó mở miệng nói: “Ách ….”
Tất cả mọi người nhìn hắn chằm chằm.
Lão phu tử cau mày, nói: “Trước kia có một lần hắn nói đùa rằng, hắn nói là giữ lại một cánh cửa âm phủ, như vậy sau này có khi mình còn có thể trở lại nhân gian.”
Triệu Phổ bật cười: “Nói lời nghĩa.”
Mọi người cũng gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lâm Tiêu phu tử một lát, hỏi: “Người chết từ trước đến nay, tất cả đều là học sinh của Thái học viện, hoặc là người có quan hệ với việc thường xuyên ra vào Thái học viện, kể cả những người chết gần đây nhất, có điểm nào giống nhau không?”
Tất cả mọi người cũng gật đầu, Bạch Ngọc Đường hỏi vấn đề này rất chuẩn.
Lâm phu tử sờ râu, sau khi nghĩ thật kỹ rồi đột nhiên vỗ trán một cái: “Ai nha, có a!”