Long Đồ Án

quyển 13 chương 369: hai người thiếu tự nhiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả một thung lũng phía sau Ma Sơn đã bị Ân Hậu cùng Thiên Tôn dùng nội lực san phẳng, con sông mấy ngàn năm lịch sử kia hoàn toàn biến mất, mà thạch thất quỷ dị chôn sâu dưới lòng đất kia cũng không còn tồn tại nữa.

Nhưng mà lòng hiếu kỳ của mọi người đâu thể nào có thể quét sạch như quét cái thung lũng kia được, vì vậy chờ đến khi bọn Ân Hậu vừa về đến Ma Cung, mọi người đã xúm lại hỏi nguyên nhân.

Thiên Tôn ngáp một cái, lười nói, cho nên Ân Hậu đành phải nói thay.

“Bình Trấn Hồn này là vật được lưu lại từ thượng cổ.” Ân Hậu nói: “Vật từ mấy ngàn năm trước, có một số thứ chẳng thể nào có thể khống chế được, chẳng hạn như Tân Đình Hầu của Triệu Phổ.”

Triệu Phổ mở to mắt nhìn thanh đao của mình.

“Tân Đình Hầu là vật chết nhưng lại khát máu.” Ân Hậu nói: “Thứ này ít nhất cũng đã tồn tại ba ngàn năm.”

Tất cả mọi người đều sờ cằm.

“Trấn Hồn Bình vốn là một truyền thuyết, một trong những vất bất tường cần phá hủy.” Ân Hậu nói.

“Vật bất tường sao?” Mọi người hiếu kỳ: “Lại còn là một trong số nữa, chẳng lẽ còn rất nhiều thứ khác ạ?”

“Đương nhiên.” Ân Hậu nói: “Vạn Chú Cung cũng là một trong số đó…”

Mọi người vừa nheo mắt lại Thiên Tôn đã phất tay: “Ai, nói chuyện nào đấy?”

“Bình Trấn Hồn kia có liên quan đến hiện tượng lạ trong sơn cốc ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Ân Hậu gật đầu: “Tổng cộng có ba cái bình Trấn Hồn, nhìn qua chỉ như một chiếc lọ bình thường nhưng chỉ cần lắc mấy cái là có thể tỏa ánh sáng lam, dần dần sẽ đọng lại thành sương mù màu lam, nhanh chóng bao phủ xung quanh, biến toàn bộ không khí xung quanh thành ảo giác, khó phân biệt vật thật giả, cứ như những cái bóng chồng lên nhau.”

“Bóng chồng…” Tất cả mọi người đều bắt đầu tưởng tượng.

“Cho nên, lúc có chiến tranh, chỉ cần chọn tấn công vào ban đêm, lắc bình Trấn Hồn giữa đoàn binh mã có thể tạo ảo giác binh mã tăng lên gấp bội, không có giới hạn. Không chỉ có thiên quân vạn mã mà còn mang đến những cảm giác quái dị, giống như bị ngàn vạn quỷ binh hoặc thần binh nào đó bao vây. Cứ kéo dài như vậy, cho dù binh mã có mạnh đến đâu cũng phải hoảng loạn, cuối cùng bại trận.”

Mọi người mặc dù chưa hề nghe đến danh “Bình Trấn Hồn” thì lúc này cũng nhịn không được mà cảm khái – Thật sự có vật thần kỳ đến vậy à?

“Tổng cộng có ba cái bình Trấn Hồn, cái mà năm đó Yêu Vương dùng qua cũng được hắn đào từ lòng đất lên, chỉ dùng một lần đã đại thắng toàn quân. Nhưng mà hắn lại cảm thấy thứ này rất có hại cho nên mới hủy đi.” Ân Hậu nói: “Cái ban nãy chắc là một cái khác trong truyền thuyết, hủy đi rồi thì chỉ còn lại một cái cuối cùng nữa thôi…. Tuy hiện tại không biết cái đó ở đâu, nhưng nếu như bình Trấn Hồn bị mất lúc chiến tranh thì hẳn là nằm dưới nền đất một chiến trường cổ nào đó đi.”

“Nhưng mà nếu như đã biết nguyên lý hoạt động của bình đó rồi, thì chắc là cũng có cách phá giải chứ?” Suy tính của Triệu Phổ quả nhiên khá liên quan đến chuyện chiến sự.

Nhưng Thiên Tôn lại lắc đầu: “Cái chai này không phải chỉ tạo ảo giác đơn giản thế đâu.”

“Bình này thuộc về vật tà ác, không chỉ là vật tạo ra chiến tranh còn là hậu quả của chiến tranh, lệ khí quá nặng, cũng quá hung ác, có thể ảnh hưởng đến người sử dụng nó.” Ân Hậu vừa rót trà vừa chậm rãi nói: “Bất cứ vật có sức mạnh lớn nào đều ảnh hưởng đến người sử dụng nó, giống như hung khí vậy, nếu không khống chế được nó thì sẽ bị nó khống chế…. Bình Trấn Hồn là vật bất tường, không tồn tại mới là tốt nhất.”

“Nhưng mà sự thực đã chứng minh, quả thực có người đang tìm kiếm vật này.” Triệu Phổ nhíu mày: “Nếu như đã chắc chắn có hai cái bị tiêu hủy, như vậy chỉ còn một cái thôi. Tốt nhất là phải tìm được nó rồi hủy đi.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

Ân Hậu và Thiên Tôn nói đến điểm là dừng, cũng không có ý định nói thêm gì nữa. Dù sao thì sơn cốc cũng đã hủy rồi, vụ án mộ vô danh ít nhiều cũng có lời giải đáp, Cửu Đầu Nãi Nãi cũng không còn băn khoăn như vậy nữa.

Nhưng mà, mọi người của Ma Cung không băn khoăn, người của phủ Phai Phong lại có chuyện băn khoăn. Không phải là lo lắng chuyện bình Trấn Hồn, mà là chuyện chưa có bổ sung hết một cuốn Long Đồ Án khác.

Công Tôn cầm lên mấy tờ giấy mà buồn rầu.

Vụ án có phần đầu, có phần cuối, vậy mà phần giữa quan trọng nhất lại thất lạc. Mở đầu đúng là nói đến chuyện có một thư sinh biến mất, người nhà cũng không tìm thấy, phần cuối lại rất thần bí, chỉ nói về một cái bia có ký hiệu nguy hiểm mà thôi.

Căn cứ theo ghi chép, mọi người biết vụ án này xảy ra ở Lâm quận, cách Ma Cung một đoạn, cho nên, Triệu Phổ liền sai Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đến đó điều tra hồ sơ của nha môn một chút.

Lúc ăn cơm trưa hôm nay, Triển Chiêu cầm theo một giỏ táo, dẫn Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đến chuồng ngựa cho ngựa ăn.

Bên trong chuồng ngựa cực kỳ náo nhiệt, Ngai Ngai nhà Lâm Dạ Họa cực kỳ hoạt bát, lại rất thân với Đa Đa, hai con ngựa suốt ngày chơi đuổi bắt chạy khắp mã tràng.

Triển Chiêu vừa đặt thùng gỗ xuống thì thấy Bạch Ngọc Đường cũng đi tới. Ngũ gia đã thay ra bộ y phục công tử văn nhã thường ngày, mặc một bộ y phục màu bạc đơn giản, còn buộc chặt hai ống áo, chỉ để lộ ra cánh tay, trong tay cầm bàn chải và thùng nước. Bạch Vân Phàm thấy vậy liền vẫy vẫy đuôi, lắc lông mao, đi đến bãi đất trống.

Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn một cái, trời cao nắng ấm, xem ra Bạch Ngọc Đường muốn tắm cho Bạch Vân Phàm.

Bạch Vân Phàm cực thích sạch sẽ, tật xấu này giống hệt Bạch Ngọc Đường, hơn nữa hảo mã bao giờ cũng xoi mói, lại còn rất cao giá cho nên mấy người này đều tự mình tắm cho ngựa của mình, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Hai tay Triển Chiêu cầm bốn quả táo, vừa cho Đa Đa vừa cho Ngai Ngai, Sơ Thất cùng Phong Nha Đầu ăn, Tiểu Tứ Tử cũng kéo Hắc Kiêu sang cho nó ăn táo, Tiểu Lương Tử thì đi cho con lừa nhỏ kia ăn củ cải.

Triệu Phổ ăn cơm xong rồi, vừa xỉa răng vừa đến hậu viện, Công Tôn cũng muốn đi thư giãn đầu óc chút nên theo đến phía sau.

Nham Bật dẫn theo một đám hạ nhân đi quét dọn chuồng ngựa, thay cỏ khô, ngay cả con dê nhỏ và nai con cũng đang nhảy nhót bên cạnh.

Công Tôn đến bên cạnh lều cỏ nhỏ gần chuồng ngựa, kiểm tra tình hình của nai mẹ đang dưỡng thương kia. Thương thế của nai mẹ đã có chuyển biến tốt, hồi phục rất nhanh. Nai con lại rất thân thiết với Công Tôn. Tiểu Ngũ cũng đến chơi, đang vừa duỗi người vừa dùng đuôi trêu chọc hai vật nhỏ kia, cảnh tượng có chút quỷ dị nhưng lại vô cùng hài hòa ấm áp.

Buổi trưa vui vẻ, mọi người sau khi bỏ qua chuyện vụ án cùng bận rộn cả năm thì cuối cùng mọi người cũng được rảnh rỗi, vừa cho ngựa ăn vừa phơi năng ở mã tràng, có thể nói là nhân sinh rảnh rỗi, những ngày nhàn hạ đến rồi.

Ân Hậu và Thiên Tôn cũng đến, Thiên Tôn cầm một bình trà nhỏ cỡ lòng bàn tay, uống rất vui vẻ.

“Tôn Tôn, ấm trà đó là gì vậy ạ?” Tiểu Tứ Tử chạy đến xem.

Thiên Tôn ngồi xổm xuống, y như hiến bảo mà đưa bình trà ra: “Ấm trà này không cần đổ trà, chỉ cần rót nước vào là đã có vị trà rồi.”

Tiểu Tứ Tử há to miệng: “Thật ạ?”

Thiên Tôn đưa ấm trà cho bé, Tiểu Tứ Tử uống một ngụm, chép chép miệng xong rồi lập tức che miệng mình, híp mắt nhìn Thiên Tôn: “Lừa gạt! Đắng quá…”

Thiên Tôn xấu xa cười ha hả, Ân Hậu có chút cấm ngữ, vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, nói: “Con đừng để ý đến hắn, hắn pha trà đắng đó.”

Tiểu Tứ Tử vừa chép miệng vừa ngậm đường giải đắng, bọn Hắc Kiêu lại tiến đến, muốn Tiểu Tứ Tử cho ăn đường.

Bạch Ngọc Đường chà lưng cho Bạch Vân Phàm, Tiểu Lương Tử giội nước giúp hắn.

Triển Chiêu phủi cỏ dính trên tay đi tới, hỏi Tiểu Lương Tử: “Lâm Dạ Hỏa đâu rồi? Vẫn còn giận Trâu Lương sao?”

Mọi người đều vểnh tai sang hóng hớt.

Tiểu Lương Tử gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua Hỏa Kê còn nói với Túc Thanh muốn về Hỏa Phụng Đường nữa.”

Bạch Ngọc Đương hơi giật mình một chút: “Nghiêm trọng như thế?”

Triệu Phổ sờ cằm: “Tiểu tử Trâu Lương kia làm cái gì rồi?”

“Con biết.”

Lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên giơ tay lên.

Tất cả mọi người đều nhìn bé.

Tiêu Lương hiếu kỳ: “Cận Nhi, ngươi biết chuyện gì xảy ra à?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Tối hôm qua ta có đi tìm Tiểu Lâm Tử, thấy thúc ấy đang đập phá cái gì đó… hoặc là đang thu dọn gì đó? Tóm lại, thúc ấy vừa làm vừa nói.”

Tất cả mọi người xán tới: “Hắn nói cái gì?”

Tiểu Tứ Tử bắt chước giọng của Lâm Dạ Hỏa: “Câm chết tiệt, tên đáng ghét, lại dám nhầm lão tử với người khác, không thèm để ý đến ngươi.”

Mọi người nhìn nhau.

Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ cằm: “Nhầm với người khác sao?”

Bạch Ngọc Đường tắm cho Bạch Vân Phàm xong rồi, giờ đang dùng một chiếc khăn lớn lau khô lông cho nó, vừa hỏi: “Nhầm sang người khác sao? Vậy vì sao lại tức giận?”

Công Tôn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, huýt gió với bên ngoài một cái.

Mọi người yên lặng, một lúc lâu sau Âu Dương chạy đến, vừa chạy còn vừa chửi đổng: “Triệu Phổ, sau này ngươi đừng có mà gọi ông như gọi chó vậy, ông đây làm phản cho xem!”

Triệu Phổ ngoắc ngón tay với hắn, ý là – Nói nhảm ít thôi, qua đây!

Âu Dương rất không cam tâm mà đi tới: “Cái gì?”

Triển Chiêu hỏi: “Trâu Lương sao vậy?”

Âu Dương ngẩn người, sau đó lập tức lắc đầu: “Sáng nay thấy hắn có vẻ không được thoải mái lắm.”

“Trâu Lương có… kẻ thù nào đó không?” Công Tôn hình như nắm được gì đó.

Âu Dương gãi đầu: “Kẻ thù…. Ài, vậy thì khá nhiều.”

“Có thể là tình nhân nữa.” Triển Chiêu bổ sung.

Tất cả mọi người đều nhìn Triển Chiêu.

“A!” Thiên Tôn cũng có chút tinh thần hóng hớt mà vỗ tay một cái: “Ta hiểu rồi! Hoang sơn dã lĩnh, cô nam quả nam, nhưng Trâu Lương lại nhận lầm Lâm Dạ Hỏa là tình nhân trong mộng của mình, sau đó…”

Khóe miệng mọi người cùng giật một cái, đây đâu phải là hát tuồng…

Ân Hậu bất lực liếc mắt nhìn Thiên Tôn – Ngươi lớn tuổi thế rồi còn hóng hớt với đám thanh niên kia làm gì.

“Không thể đâu.” Âu Dương rất chắc chắn mà lắc đầu: “Từ trước đến giờ Trâu Lương chưa từng liên hệ với ai hết, ta thấy hắn thực sự có ý với Lâm Dạ Hỏa đó.”

Mọi người đều gật đầu, rất khó tưởng tượng đến việc Trâu Lương lại có tình nhân trong mộng nào đó, lại còn nhận lầm người nữa…. Câu nói kia của Lâm Dạ Hỏa, rốt cuộc là có ý gì đây?

Bạch Ngọc Đường vừa lau khô lông cho Bạch Vân Phàm vừa bất đắc dĩ lắc đầu – Đám người này cứ không phải tra án là lại bàn mấy chuyện kỳ quái.

Bạch Vân Phàm được lau khô rồi liền vẩy lông mấy cái…. Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử vô cùng xinh đẹp, lông lại rất mịn màng, lay động theo gió trong vừa đẹp vừa khí phách, Triển Chiêu nhịn không được mà đưa tay sờ.

Bạch Vân Phàm lại cọ cọ Triển Chiêu, rất nể mặt đấy.

“Lại nói.” Thiên Tôn hiếu kỳ: “Ta vẫn luôn cảm thấy Lâm Dạ Hỏa và cậu bạn nhỏ Trâu Lương kia lúc nào cũng mắt qua mày lại, cãi nhau bình thường cũng chẳng khác nào liếc mắt đưa tình, chắc không phải cãi nhau về chuyện tình cảm đâu?”

Tiểu Lương Tử ngáp một cái: “Vậy là xong rồi, Lâm Hỏa Kê kia lại chẳng thể yêu đương được.”

Tất cả mọi người sửng sốt, khó hiểu nhìn Tiêu Lương.

Triển Chiêu tò mò: “Vì sao?”.

Tiểu Lương Tử nhìn mọi người: “Từ trước đến giờ Lâm Hỏa Kê đều không quan tâm chuyện đó, hơn nữa Gia Cát đại nương cũng không cho hắn tìm đối tượng. Một lần mẹ đệ hỏi, Gia Cát đại nương nói Hỏa Kê không nên yêu đương gì đó.”

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Ân Hậu suy nghĩ một chút, hỏi: “Chắc không phải vì học võ công của Vô Sa cho nên phải xuất gia đấy chứ?”

“Hắn đâu có cạo đầu đâu.” Bạch Ngọc Đường nói một câu khiến cả đám người đều co giật khóe miệng – Tên Lâm Dạ Hỏa thích đẹp đến vậy, bắt hắn cạo đầu thà rằng cứ chặt đầu hắn đi còn hơn.

Mọi người còn đang thảo luận thì thấy Trâu Lương đi đến.

Vết bầm tím trên mắt Trâu Lương đã khỏi, nhưng mà mấy ngày nay hắn lại buồn thiu, hình như không được thoải mái chút nào.

Tuy rằng bình thường hắn cũng không có biểu hiện gì nhiều, nhưng mà dựa vào sự hiểu rõ hắn của Triệu Phổ và Âu Dương thì mấy ngày nay hẳn là tâm tình hắn đã tệ đến cực điểm.

Trâu Lương đi tới, ngẩng đầu lên liền thấy tất cả mọi người đều tụ tập ở đây, có vẻ bất ngờ.

Hắn đi thẳng đến chuồng ngựa, kéo Sơ Thất đến chải lông cho nó.

Ngai Ngai đã rất quen thuộc với Trâu Lương rồi, cũng chạy đến cạnh hắn. Trâu Lương ngẩng đầu, nhìn Ngai Ngai có chút phức tạp, thở dài một cái rồi đưa tay sờ cổ nó.

Dĩ nhiên Câm cũng rất thân thiết với Trâu Lương, nhưng mà nó cũng rất mẫn cảm với tâm tình của chủ nhân mình. Câm ngồi bên cạnh Trâu Lương, vừa vẫy đuôi vừa nhìn hắn, có vẻ đã cảm nhận được tâm trạng của Trâu Lương lúc này.

Mọi người đánh mắt nhìn nhau.

Công Tôn ý bảo Triệu Phổ – Ngươi đi hỏi chút xem!

Triệu Phổ có chút xấu hổ – Chuyện này phải hỏi thế nào đây?

Mọi người nhìn Âu Dương - Âu Dương lại buông tay… huynh đệ với nhau cả, đi hỏi càng xấu hổ hơn.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường – Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ý bảo hắn không thèm dính đến vũng nước đục này.

Triển Chiêu cùng Công Tôn nhìn nhau một cái, hỏi thế nào đây?

Thiên Tôn vừa định xung phong nhận việc đi hóng hớt một chút, nhưng lại bị Ân Hậu trừng lại – Đừng thêm phiền cho nó nữa!

Cuối cùng Tiểu Lương Tử cầm cái thùng gỗ chạy tới, bỏ thùng sang một bên, lấy củ cải cho Sơ Thất, tiện thể hỏi Trâu Lương: “Huynh cùng Lâm Hỏa Kê làm sao thế?”

Mọi người vô cùng bội phục – Qủa nhiên là con trai của Lang Vương, rất có can đảm hỏi thẳng.

Trâu Lương tiếp tục chải lông cho Sơ Thất, nói: “Không sao hết!”

Tiểu Lương Tử mở to mắt, cười hì hì nói: “Tuy tính cách Lâm Hỏa Kê có chút thối thây, nhưng mà lại là kẻ rất ngây thơ.”

Trâu Lương gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Tiểu Lương Tử tiếp tục quan sát, cũng không thấy bắt được trọng điểm gì, cho nên nói: “Thực ra, hắn cũng thích huynh, đúng không?”

Động tác của Trâu Lương ngừng lại, đột nhiên bất động.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, đến cả Sơ Thất cũng ngoẹo đầu nhìn hắn.

Một lát sau, Trâu Lương bất ngờ vung tay, cả bàn chải cùng thùng nước trong tay đột nhiên “rầm” một tiếng.

Sơ Thất và Ngai Ngai đều mở to hai mắt nhìn hắn, thùng nước thì bị đạp vỡ, nước chảy đầy mặt đất.

Tiểu Lương Tử giật mình nhảy dựng, Trâu Lương cũng không nhiều lời, xoay người bỏ đi.

Mọi người há to miệng, chuyện gì đây?

Triển Chiêu cầm một củ cà rốt, vừa đút cho Đa Đa, vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đang cãi nhau thật à?”

Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, hắn cũng thấy hoang mang mà.

Mọi người còn đang bàn tán ở chuồng ngựa, lại thấy Bàng Dục tất tả chạy vào: “Các ngươi sao đều ở đây a, nhanh đến phía trước đi!”

Triển Chiêu hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Lâm Dạ Hỏa thu thập đồ xong muốn cùng Túc Thanh trở lại Hỏa Phụng Đường, Tiểu Màn Thầu cùng Triển bá mẫu đang ngăn cản kìa.” Bàng Dục nói: “Hắn còn định trốn đi, nhưng ban nãy Túc Thanh nhờ ta đến dắt ngựa, còn lặng lẽ nói với ta để ta đi tìm các ngươi đó.”

“Hắn định làm cái gì a!” Tiểu Lương Tử nhảy dựng: “Hai ngày nữa là tới tết rồi, cứ thế đi về muốn qua tân niên trên đường sao?”

Mọi người định đến tiền thính xem thế nào, nhưng vừa mới ra khỏi mã tràng, lại thấy Hắc Ảnh nhanh chóng chạy tới: “Vương gia!”

Triệu Phổ nhìn hắn: “Làm sao?”

“Trâu Lương chỉnh đốn nhân mã, nói là phải về biên quan.” Hắc Ảnh sốt ruột: “Hắn định lặng lẽ trốn đi một mình, bảo phó tướng dắt ngựa, Thạch phó tướng nói cho ta biết bảo ta đi tìm các ngươi.”

Triệu Phổ há miệng: “Đang làm cái gì?”

Triển Chiêu nhỏ giọng với Bạch Ngọc Đường: “Lúc đó trở về cũng đâu có nghiêm trọng như vậy.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, xem ra là có chuyện gì đó rồi.

Mọi người về đến tiền thính, Ân Lan Từ đang ngăn cản Lâm Dạ Hỏa không cho hắn đi.

Dưới chân núi, nhân mã của Trâu Lương đã nghiêm túc đợi lệnh, hắn dẫn theo một trăm người, Âu Dương Thiếu Chinh chạy xuống dưới can.

Lục Tuyết Nhi kéo Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Chuyện gì vậy? Đang yên lành chuẩn bị đón tết, bọn chúng giận dỗi gì nhau hay là biên quan có chuyện gì vậy?”

Lâm Dạ Hỏa có lẽ cũng thấy Trâu Lương ở dưới núi chuẩn bị đi, liền phái Túc Thanh truyền lời, nói Câm kia ở lại đón năm mới, hắn đi là được.

Cùng lúc đó, Trâu Lương cũng phái Thanh Ảnh lên truyền lời, bảo tên Nhị Hóa kia ở lại đón tết, hắn về Hắc Phong Thành là được.

Kết quả là, một đôi oan gia ngày ngày cãi cọ bỗng chốc trở thành cục diện thủy hỏa bất dung, mọi người càng thêm khó hiểu.

Không ít Lão đầu Lão thái của Ma Cung cũng đến xem.

Lâm Dạ Hỏa liếc xéo Túc Thanh một cái – Tại ngươi lắm miệng!

Túc Thanh nhìn trời – Lão tử cũng không muốn đêm ba mươi tết rồi còn phải lưu lạc bên ngoài đó, có được không!

Dưới chân núi, Trâu Lương không nói gì nhìn Âu Dương Thiếu Chinh cản đường không cho mình đi, quay lại hung hăng trừng phó tướng.

Vô Sa đại sư vốn dĩ đang ngồi thiền, nghe được tin tức cũng chạy từ thiền đường đến, nhìn Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi làm sao?”

Lâm Dạ Hỏa lầm bầm một câu: “Không ạ…. Lâu rồi không về Hỏa Phụng Đường mà thôi.”

Dưới chân núi, đám ảnh vệ chạy lại nói với Triệu Phổ: “Trâu Chiếu tướng nói là lâu rồi chưa có về Hắc Phong Thành.”

Khóe miệng Triệu Phổ co giật – Sao chẳng kém cạnh nhau chút nào thế? Chẳng lẽ muốn cùng nhau bỏ trốn sao? Vậy có nên cản không đây?

“Đừng ồn ào, trở về cho ta.” Vô Sa đại sư giơ ra uy nghiêm của sư phụ, bảo Túc Thanh cầm lấy hành lý của Lâm Dạ Hỏa.

Triệu Phổ cũng nõi với mấy ảnh vệ: “Bảo tiểu tử kia thành thật chút cho ta…”

Nhưng mà, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa dù sao cũng là người bằng xương bằng thịt, công phu lại giỏi, lần này tạm thời vì bị ngăn cản nên không đi được, nhưng chỉ cần chớp mắt một cái sẽ nhân lúc vắng người trốn mất cho xem.

Đang lúc còn giằng co, đột nhiên lại nghe Ân Hậu nói: “Đã nói ăn tết ở Ma Cung, các ngươi đến bao nhiêu người thì đi bấy nhiêu người, thiếu một đứa, những đứa khác cũng đừng mong ở lại.”

Mọi người trong Ma Cung đều rụt cổ lại – Cung chủ tức giận rồi.

Triển Chiêu cùng Ân Lan Từ nhanh chóng xua tay với Lâm Dạ Hỏa – Đừng làm căng nữa, nếu không theo tính cách của Ân Hậu, ngay cả bọn họ và Bao Đại Nhân cũng sẽ bị đuổi đi hết đấy, tất cả mọi người cùng phải đón tết trên đường á.

Lâm Dạ Hỏa cũng ngại ngùng, không ngờ lại nháo lớn chuyện đến vậy, liền đi qua nhận lỗi với Ân Hậu rồi trở về viện của mình.

Dưới chân núi, Trâu Lương cũng đã nghe ảnh vệ truyền lời rồi, nhưng hắn không có quay về viện, chỉ ở trong quân trướng dưới núi, không chịu ra ngoài.

Cuối cùng thì cuộc phong ba này cũng tạm thời dẹp yên, nhưng mà, vấn đề giữa hai người rõ ràng vẫn chưa được giải quyết.

Lúc ăn cơm tối, Lâm Dạ Hỏa cũng không ra ngoài, Trâu Lương thì ở rịt dưới chân núi, may mà đa số các lão nhân gia đều không biết chuyện vừa rồi, chỉ nghĩ là mấy tiểu hài nhi giận dỗi nhau mà thôi cho nên không khí cũng không tệ lắm. Bọn Ân Hậu Thiên Tôn cùng Bao Đại Nhân cũng không quá quan tâm chuyện này, con cháu tự có phúc của con cháu, ai quản được.

Nhưng mà, Triển Chiêu lại có chút để ý.

Hai vị mẫu thân Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ xung phong nhận việc, ý là lát nữa phân công nhau đến tâm sự với hai người kia.

Mặt khác, lúc ăn cơm tối xong, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh được phái đến Lâm quận cũng đã trở về, còn mang về cả vụ án khác bị mất ở nửa cuốn Long Đồ Án kia.

“Mấy năm vừa qua, cứ đến dịp năm mới là có một thư sinh mất tích, chuyện tiếp diễn đã mười năm rồi.”

Giả Ảnh kể chi tiết về vụ án, khiến mọi người phải há hốc miệng.

“Mỗi năm mất tích một người, lại đều vào dịp tết sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Ừ!” Giả Ảnh nói: “Ta đặc biệt hỏi thêm một chút, năm nay vẫn chưa có thư sinh nào mất tích, cho nên huyện nha vô cùng khẩn trương.”

“Vậy chẳng phải chỉ còn mấy ngày nữa thôi sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Huyện nha không có chút đầu mối nào à?”

Giả Ảnh lắc đầu, những thư sinh này đều tự mình đi mất, hoàn toàn không có điểm chung gì, án này rất kỳ quái.

Công Tôn hỏi: “Vậy tại sao còn được ghi chép trên bia văn? Là giả?”

“Bản này tìm được trong phòng của một trong những thư sinh mất tích, lúc đó hắn đang viết về những chuyện kỳ lạ, hình như mới viết được một nửa thì xuất môn, sau đó không có tin tức gì nữa.”

Mọi người lại nhìn nhau, cảm thấy rất kỳ quặc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio