Động tĩnh gì khiến Bạch Ngọc Đường phải dừng chân đây?
Thì ra cách đó không xa đột nhiên nhô ra một cái túi đất, hình như bên dưới có thứ gì đó đang đẩy lên.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn cái túi đất nhô lên kia, chợt nghe thấy từ bên dưới truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ. Giọng nói chói tai lại có chút lo lắng, cảm giác có chút kỳ quái. Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường có vị Nhị ca là Triệt Địa Thử Hàn Chương, cho nên hắn chỉ nghe tiếng cũng biết được bên dưới có người đang đào địa đạo, hình như lại bắt đầu đào nữa.
Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh cái túi đất kia, nghiêng tai nghe động tĩnh bên dưới.
“Ngươi khẳng định là chỗ này à?”
“Chắc chắn không sai.”
“Thực sự có thể vào trong Hắc Phong Thành được à?”
“Cửa Tây Bắc của Hắc Phong Thành ở chỗ nào?”
“Có thủ vệ không a?”
“Chắc chắn không có, ở đây là an toàn nhất.”
“Vậy ngươi lên trước đi.”
“Ngươi mới phải lên trước.”
Bạch Ngọc Đường hơi nhướng cao mày – Thì ra là muốn đào địa đạo trà trộn vào Hắc Phong Thành à.
“Nhanh lên chút đi.”
“Xem trước cái đã.”
“Nói nhảm ít thôi.”
Bạch Ngọc Đường hơi lùi lại phía sau một cái thì đã nghe thấy “bụp” một tiếng, đất bị chọc thủng.
Sau đó, một cái đầu nhô ra.
Chắc là do dính quá nhiều bùn đất cho nên nhìn qua chỉ thấy một cái đầu dính đầy bùn đất, đầu thì to mà tóc tai bù xù. Nhìn cảnh tượng từ trên mặt đất lại nhô ra có mỗi cái đầu, hơi quỷ dị chút.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, phủi chút đất bị dính phải ban nãy đi.
Cái đầu lớn kia cũng quan sát bên ngoài một lượt,.
Bên dưới cũng có người theo sát, hỏi: “Thế nào rồi?”
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy từ trong hố nhô ra hai người lùn cao chỉ đến thắt lưng mình mà thôi, chẳng lẽ là trẻ con à? Nhưng mà nhìn kỹ hình dáng và thể trạng cũng có thể thấy được, đây không phải là trẻ con mà là – Người lùn?
Hai người vừa vỗ bùn đất trên người vừa quan sát xung quanh.
“Ai nha, vẫn đang ờ ngoài thành a!” Người bò lên sau đánh đầu người lên trước một cái, chỉ vào cửa thành xa lắc xa lơ: “Còn phải đào nữa mới đúng.”
Hai người vừa nói vừa định nhảy xuống chuẩn bị đào tiếp.
Nhưng mà bọn hắn vừa mới quay đầu lại đã thấy một bộ bạch y chói lòa trước mắt rồi…
Hai người chớp chớp mắt, động tác rất đồng bộ, cùng ngẩng mặt lên nhìn.
Dưới trăng sáng, trước mắt bọn họ là một thanh niên cao gấp đôi mình, mặc một bộ áo choàng màu trắng tinh… tóc vừa đen dài lại phiêu động theo gió. Tuy rằng với chiều cao của mình, bọn họ chỉ có thể nghển cổ lên để nhìn, nhưng cả hai vẫn không nhịn được mà cảm khái một chút – Đẹp trai quá!
“Á!”
Tên đứng phía trước đã hiểu mình bị người ta phát hiện rồi, vội vàng lùi một bước, đụng ngay vào tên đứng sau, hai người cứ thế ngã phịch cái xuống đất. Tên nhỏ con phía sau khá nhanh nhẹn, lăn một cái rồi hét lên: “Chạy mau.”
Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng chui ngay vào động đất.
Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ, tốc độ của hai tên lùn đào đất này cũng nhanh thật, chớp mắt cái đã chui vào động đất rồi, động tác chẳng khác Nhị ca hắn là mấy.
Bạch Ngọc Đường giơ tay vung lên một cái.
Một luồng nội lực rót xuống động, “rầm” một tiếng, mặt đất vỡ ra, hai tên lùn thấp bé trộn cùng bùn đất bị hất lên, bay giữa không trung lăn trên nền đất.
“Ối, mẹ ơi….” Hai người bị quăng chổng vó lên trời, nằm trên mặt đất xoa thắt lưng.
Động tĩnh này khiến các binh sĩ canh gác trên thành lầu cảnh giác, sau đó tiếng chuông vang lên.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu hơi nhìn thoáng qua, thấy đã có binh sĩ đi đến bên này rồi, cửa hông sau lưng cũng được mở ra, trên đỉnh thành đội cung tiễn đã sẵn sàng nhắm về hướng này.
“Chạy mau!” Hai tên đào đất tiếp tục muốn độn thổ, Bạch Ngọc Đường sao có thể để bọn chúng chạy được, giơ tay lên phất một cái, ném thẳng xuống chân đám tướng sĩ vừa mới chạy tới bên kia.
Các tướng sĩ xông lên trói gô hai đứa.
Lúc này, từ bên cửa hông cũng có một tướng quân đi ra.
“Ngũ gia.” Tướng quân kia hành lễ với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn một chút cũng nhận ra, đây là một thủ hạ của Hạ Nhất Hàng, là Chỉ huy sứ hay Thống lĩnh gì đó. Trong quân của Triệu Phổ, ngoại trừ mấy Đại tướng quân ra vần còn có rất nhiều chức vị Tướng quân khác nhau nữa. Quan vị Tống triều rất phức tạp, Bạch Ngọc Đường là người giang hồ cho nên cũng chẳng thèm quan tâm làm gì, chỉ gật đầu với người tới một chút.
“Hai ngươi là ai?” Tướng quân ka cầm đuốc chiếu thử mọt cái, vui vẻ ngay: “À…. Thì ra là hai Sa tặc à.”
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu: “Sa tặc?”
“À.” Mấy binh tướng giải thích cho Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia, Sa tặc là một bộ tộc nhỏ ở vùng này, dáng người rất lùn, giỏi về đào đất. Thực ra những người thuộc Sa tộc chủ yếu đều rất an phận thủ thường, nghề nghiệp cơ bản đều là trồng chọt và chăn thả, những kẻ không thích an phận thì đi đào địa đạo làm trộm cắp nên mới bị gọi là Sa tặc.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại có chút lưu ý – Sa tộc và Sa Yêu tộc không biết có quan hệ gì không nữa.
“Nhân số Sa tộc có nhiều lắm không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Mấy tên lính lắc đầu: “Không nhiều lắm, sống trong những thôn xóm gần Qủy Hải.”
“Ai da Quân gia, chúng ta chỉ đi dạo đêm mà thôi, không có làm gì a.”
Hai tiểu tặc miệng mồm ngọt xớt cầu xin tha thứ.
Vị tướng quân kia có chút nghi ngờ: “Giữa đêm đi dạo đến tận cửa Hắc Phong thành à?”
“A? Chỗ này là Hắc Phong Thành sao?” Hai tên tiểu tặc giả bộ hồ đồ: “Ai nha, chúng ta bị lạc đường rồi…”
Quân tướng nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nói: “Hai người bọn họ vốn định đào vào trong Hắc Phong thành.”
Vừa nghe nói như vậy, vẻ mặt vị tướng quân kia liền biến sắc: “Được lắm! Các ngươi là gian tế ngoại quốc thuê đúng không?”
“Không… Không phải, không phải.” Hai tên tiểu tử một mực lắc đầu, cười ha ha khổ sở nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ai nha, ta nói tên Tiểu bạch kiểm nhà ngươi sao lại như thế a…”
Mấy binh tướng kia giật khóe miệng một cái.
Quả nhiên sắc mặt Bạch Ngọc Đường sầm xuống.
Mấy quân tướng thầm niệm “A di đà phật” thay hai tên tiểu tặc kia. Lúc trước Hạ Nhất Hàng đã âm thầm hạ lệnh, thông báo cho tất cả mọi người trong quân đừng có nói hươu nói vượn trước mặt Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngũ gia ghét nhất bị người khác nói mấy từ đẹp, tiểu bạch kiểm, đại mỹ nhân trước mặt mình, tất cả những từ đó đều trở thành cấm ngữ, nếu lỡ nói lung tung, bản thân mình gặp đại họa thì chưa nói, không chừng còn gây phiền toái cho Nguyên soái nữa.
Quả nhiên, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhìn hai tên tiểu tặc kia một lát, đột nhiên vươn tay chỉ cánh rừng cách đó không xa: “Ở đó có rất nhiều sói, ném bọn chúng vào đó làm điểm tâm đi.”
Hai tên tiểu tặc kia há to miệng, tên bò ra trước lắp bắp noi với Bạch Ngọc Đường: “Ngươi… Tại sao ngươi trông thì đẹp vậy mà tâm địa lại độc ác như vậy a… rắn… Mỹ nhân rắn rết!”
Mấy quân binh đột nhiên cảm thấy quai hàm tê buốt, đây chính là người chết rồi sẽ không chết nữa mà người ta vẫn nói hay sao…
Vị tướng quân kia nhanh chóng cho người bịt chặt miệng hai tên tiểu tặc kia lại, lập tức kéo chúng vào thành chuẩn bị thẩm vấn.
Bạch Ngọc Đường tuy rằng rất khó chịu nhưng hắn cũng chẳng phải hạng keo kiệt, đương nhiên sẽ không thèm tính toán với hai tên chết tiệt này, chỉ lắc đầu một cái, cùng mọi người trở lại quân doanh.
Vừa mới vào cửa đã thấy Long Kiều Quảng đang ngáp ngắn ngáp dài ngoài quân trướng – Vươn vai tỉnh ngủ.
Vừa rồi Long Kiều Quảng bị tiếng chuông thành đánh thức, ban đầu hắn cứ tưởng có địch quân đến đánh úp thành, tâm nói nước nào mà ngu dữ vậy? Đánh lúc nào không đánh lại nhè đúng lúc Triệu Phổ về rồi mới đánh lén chứ?
Chờ đến khi cửa thành đóng lại thì lại thấy lính canh cửa dẫn theo hai cái Sa tặc vào, phía sau còn có Bạch Ngọc Đường khoác áo choàng nữa.
Quân tướng đến bẩm báo mọi chuyện với Long Kiều Quảng.
Long Kiều Quảng vuốt cằm nhìn hai tên Sa tặc: “Hai ngươi đến Hắc Phong Thành làm gì?”
Hai tên tiểu tặc có chút oán niệm mà lườm Bạch Ngọc Đường, ý muốn nói – Tất cả đều tại ngươi nhiều chuyện.
“Nói!” Long Kiều Quảng bẻ ngón tay trước mắt hai người họ, khiến bọn họ phải quay lại: “Lén lút đến Hắc Phong Thành, còn biết cửa thành phía Tây ít người nữa à?”
“Ta…. Chúng ta chỉ đi ngang qua.” Hai tên Sa tặc ưỡn ngực, nhìn Long Kiều Quảng gần như cao gấp đôi hai người họ nói: “Chúng ta chỉ đi dạo buổi tối thôi, không ngờ đang đào đất lại bị lạc đường cho nên mới đào tới Hắc Phong Thành mà thôi!”
Long Kiều Quảng nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Bạch Ngọc Đường lười nói, vị tướng quân kia nói thay hắn: “Ngũ gia nói hai người họ muốn đào vào bên trong Hắc Phong Thành.”
Đương nhiên Long Kiều Quảng biết lời Bạch Ngọc Đường nói thì quá đáng tin rồi.
“Hắn…. nghe nhầm!” Hai tên tiểu tặc nhìn vẻ mặt quý khí của Bạch Ngọc Đường, khoác áo choàng kín mít lại không thích nói chuyện, mặt như bạch ngọc dáng vẻ tư văn. Hai người đã hoàn toàn quên béng chuyện bị Bạch Ngọc Đường ném lên ban nãy, có đánh chết chúng cũng không liên tưởng đến Bạch Ngọc Đường có thể lợi hại đến thế nào.
Long Kiều Quảng ngáp một cái, nói: “Hỏi câu cuối cùng, các ngươi có nói hay không?”
Bạch Ngọc Đường lại phát hiện ra, lúc Long Kiều Quảng mệt mỏi thì có vẻ ít nói hơn.
Hai tên tiểu tặc đánh chết cũng không khai.
Long Kiều Quảng đột nhiên vuốt cằm nhìn chằm chằm chúng, trên mặt lại thoáng qua tiếu ý.
Bạch Ngọc Đường lập tức phát hiện chúng thị vệ bên cạnh kia vẻ mặt lúc này chẳng khác nào đạp phải phn là bao, có chút đồng tình mà nhìn hai tên tiểu tặc, Ngũ gia đương nhiên biết trong quân hoàn toàn có cách khiến cho người ta phải mở miệng khai ra, chắc không phải Long Kiều Quảng chuẩn bị dụng hình với hai tên tiểu tặc này đó chứ?
“Ừm…” Long Kiều Quảng gật đầu, vẫy tay với phó tướng bên cạnh mình.
Phó tướng chạy vào quân trướng, mang cho hắn một cái ghế ra.
Bạch Ngọc Đường còn đang nghi ngờ, dùng ghế có thể khảo hình được à? Mà nhìn lại thì đã thấy toàn bộ tướng sĩ xung quanh đều chạy hết, hành động còn quá nhanh nhẹn.
Long Kiều Quảng ngồi trên ghế, tùy tùng bên cạnh châm trà cho hắn.
Hai tên tiểu tặc có chút khó hiểu, đồng thời cũng có chút khẩn trương, trong lòng nơm nớp lo sợ, vị Tướng quân này không dụng hình nghiêm khảo với bọn họ đấy chứ?
Lúc này, Long Kiều Quảng dựa vào trên ghế, nói: “Chúng ta tâm sự chút đi…”
Đại khái qua khỏi thời gian nửa chung trà, Bạch Ngọc Đường yên lặng nhanh chóng xoay người đi về.
Trong lều, vốn dĩ Triển Chiêu đang ôm Tiểu Tứ Tử ngủ say, vừa nghe động tĩnh liền mở mắt ra nhìn.
Vừa nhìn đã thấy Bạch Ngọc Đường mới vào lều cái đã ném áo choàng leo lên giường ngủ luôn.
Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường đang đắp chăn, có vẻ rất mệt.
Triển Chiêu nhẹ nhàng nhét Tiểu Tứ Tử vào chăn, đứng lên khỏi giường, đi đến bên cạnh giường của Bạch Ngọc Đường, ngồi xổm nhìn gương mặt hắn.
Bạch Ngọc Đường nằm yên không nhúc nhích, rõ ràng rất mệt.
Triển Chiêu đưa tay chọc chọc gương mặt thật đẹp của hắn, hỏi: “Mệt sao? Không lạ giường nữa à?”
Mí mắt Bạch Ngọc Đường díu hết lại, mơ màng nói một câu: “Qúa đáng sợ…”
Triển Chiêu nháy mắt một cái: “Sợ cái gì?”
Bạch Ngọc Đường vừa ngủ vừa nói tiếp: “Cả đời này chưa bao giờ mệt đến thế.”
Triển Chiêu nghĩ mãi không ra, hiếm khi Bạch Ngọc Đường lần đầu ngủ nơi khác lại cảm thấy buồn ngủ, dù sao đây cũng là chuyện tốt, ngày mai đi xa cũng sẽ đỡ mệt hơn.
Triển Chiêu giúp hắn đắp lại chăn cẩn thận rồi cũng trở lại giường mình, ôm lấy Tiểu Tứ Tử ngủ tiếp.
Mà lúc này, bên ngoài quân doanh của Long Kiều Quảng.
Long Kiều Quảng nhấp một ngụm trà, đạp hai tên Sa tặc đã buồn ngủ đến độ chẳng thể thẳng đầu được nữa một cước, hỏi: “Nói đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi, nói đến Trà Long Tỉnh và Thiết Quan Âm.”
Hai tên tiểu tặc buồn ngủ đến độ chỉ có thể ngáp ngắn ngáp dài. Giỏi thật! Công lực nói của vị quân gia này đúng là quá đáng sợ, nói một mạch không ngừng nghỉ mà ngữ điệu vẫn khiến cho lỗ tai họ nổ “bùm bùm”, tất cả các tướng sĩ xung quanh đều đã chạy sạch, chỉ còn hai người bất đắc dĩ lắm phải ở lại cùng hắn cũng ngáp không ngừng, liên tục uống trà cho đỡ mệt.
Long Kiều Quảng lại lải nhải cằn nhằn không ngừng chút nào, nói từ chuyện trà nước cho đến rượu, từ rượu đến điểm tâm, từ điểm tâm đến phong thổ, từ phong thổ khắp nơi đến phong cảnh ở đại mạc, từ phong cảnh đại mạc đến các tộc ở đại mạc, từ các tộc người đại mạc đến chuyện các tộc cần phải cùng nhau chung sống hòa bình, nói chung, tất cả những cái hắn nói viết ra cũng phải dài hơn cả cái Trường Thành kia lại chỉ dùng cho một mục đích duy nhất, chính là giáo dục cho hai tên Sa tặc biết rằng – Ăn trộm là không tốt!
Hai tên Sa tặc kia cũng tội, lúc này chỉ cảm thấy như có vô số con ong mật đang “ông ông ông, ông ông ông” bay bên tai bọn chúng, có trốn cũng không thoát được. Vừa mới nhắm mắt lại là Long Kiều Quảng đã đạp cho bọn chúng một cước, mí mắt vừa díu cái đã bị lay tỉnh, ngáp mấy cái đã khiến cho eo đau lưng mỏi, cuối cùng bọn chúng không cách nào chịu được nữa, quỳ rạp xuống đất dập đầu: “Đại gia, ngài đừng nói nữa a! Chúng ta khai! Chúng ta khai hết a!”
Long Kiều Quảng nhàn nhã uống thêm ngụm trà, nhìn sắc trời một chút, hỏi thủ hạ đang ngáp của mình: “Bao lâu?”
“Một canh giờ, Chiếu tướng.”
Long Kiều Quảng bĩu môi: “Mới có một canh giờ đã không chịu nổi rồi à? Kém cỏi.”
Đặt bình trà xuống, Long Kiều Quảng nhướng mày với hai tên tiểu Sa tặc một cái: “Nói đi, nếu không chúng ta tiếp tục tâm sự về chuyện sinh con đẻ cái.”
“Không cần!” Hai lên Sa tặc lắc đầu nguầy nguậy, thành thật khai ra mục đích chúng muốn xâm nhập vào Hắc Phong Thành cho Long Kiều Quảng nghe.