Triển Chiêu vừa nghe tiếng hét thảm đã biết bất ổn rồi, Tiểu Tứ Tử thì sợ đến nhảy bổ.
Bạch Ngọc Đường nhảy thẳng lên lầu hai, Hoàng Thu Phượng cũng lên, đẩy cửa phòng A Hạ Nhĩ ra, đồng thời, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử chạy lên lầu, vừa lúc đối mặt với người vừa chạy trong phòng ra kia, chỉ nháy mắt, trong đầu Triển Chiêu đã hiện lên bốn chữ – Oan gia ngõ hẹp.
Người vừa đi ra chính là Hiên Viên Phách.
Hiên Viên Phách vừa thấy Triển Chiêu cũng kinh hãi.
Lúc hai người còn phát ngốc thì trong phòng cách vách tiếng hét thảm lại truyền ra.
Triển Chiêu nhanh chóng lên lầu, chạy đến cửa phòng thì thấy Hoàng Thu Phượng và Bạch Ngọc Đường đang ở trong phòng, A Hạ Nhĩ đang ôm đầu lăn lộn trên giường, hình như bị cái gì đó kích thích, tiếng thét cũng vô cùng thê lương, biểu cảm kinh dị, hai mắt vô thần.
Triển Chiêu cảm thấy tình hình của hắn bất ổn, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Hắn sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử lại không sợ như lúc nãy nữa, có thể lúc đi khám bệnh với cha, bé đã gặp qua nhiều tình trạng tương tự rồi, nói: “Có thể bị khống chế nha? Hoặc quá sợ hãi chẳng hạn?’
Bạch Ngọc Đường đưa tay điểm mấy huyệt đạo của hắn, A Hạ Nhĩ ngã thẳng xuống giường, nhưng mà tâm tình vẫn kích động.
Triển Chiêu vừa ôm Tiểu Tứ Tử đến cửa thì đám người Hiên Viên Phách cũng đã đến cửa phòng rồi, đang nhìn vào trong xem tình hình.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại định hỏi Triển Chiêu làm gì tiếp… thì cũng nhìn thấy Hiên Viên Phách đứng ngoài cửa, một ý nghĩ y hệt Triển Chiêu xẹt qua đầu – Oan gia ngõ hẹp a.
Hiên Viên Phách chỉ gật đầu với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một cái, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì động tác nhất trí, nhìn hắn một cái, ánh mắt biểu thị rất rõ – Sao chỗ nào có chuyện xấu đều có phần của ngươi vậy?
Hiên Viên Phách thở dài, vừa quay đầu lại… sửng sốt.
Hiên Viên Phách không hề cảm thấy có người sau lưng, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy có người đứng sau hắn, một thân hắc y giống như quỷ ảnh đứng sau lưng hắn, đang nhìn hắn, trong mắt rõ ràng hiện ý thăm dò.
Hiên Viên Phách âm thầm kinh hãi, người này là Ân Hậu.
Hiên Viên Phách biết chắc lúc này Ân Hậu đang suy nghĩ xem có nên làm thịt hắn hay không đây? Hơn nữa, Ân Hậu chỉ phẩy tay một cái cũng có thể làm mà không ai ngăn cản nổi rồi.
Tính mạng ngàn cân treo sợi tóc đương nhiên sẽ khiến người ta có cảm giác bất an, nhưng mà Hiên Viên Phách đâu có biện pháp nào khác, mình biết thân phận thật của Triển Chiêu, lại còn mang ra uy hiếp Bạch Ngọc Đường…. Ân Hậu có đủ lý do để giết mình, cũng là để cho Triển Chiêu được an toàn.
Chỉ giằng co một tia ngắn ngủi, Hiên Viên Phách thấy Ân Hậu đã không nhìn mình nữa rồi.
Lòng bàn tay Hiên Viên Phách lúc này đã đầy mồ hôi lạnh, lúc xoay người về phòng đột nhiên hắn lại cảm thấy… chỉ trong nháy mắt gần như toàn bộ nội lực của mình bị rút ra khỏi cơ thể, đau khổ cực độ vây lấy toàn thân, cứ như cả lục phủ ngũ tạng cũng đang bị nghiền nát vậy.
Nhưng mà, cảm giác này chỉ tồn tại trong nháy mắt, đau nhức đột nhiên biến mất, nội lực cũng về lại cơ thể.
Hiên Viên Phách chậm rãi quay đầu lại.
Ân Hậu lại thu hồi ánh mắt lần nữa, nhìn vào trong phòng.
Hiên Viên Phách nhanh chóng về phòng đóng cửa…. chỉ trong một khắc kia, Ân Hậu hoàn toàn có thể giết chết hắn, không cần động thủ, không lưu lại chút dấu vết gì, thậm chí còn không khiến bất kỳ ai chú ý. Nhưng mà, Ân Hậu lại tha cho hắn một mạng, có thể là nể mặt mười vạn con dân của hắn nên mới lưu lại cái mạng này cho hắn đi. Đương nhiên, Ân Hậu cũng tặng cho hắn một quảng cáo – Nếu còn đám động đến Triển Chiêu hay Bạch Ngọc Đường, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Bình thường, dù cảnh cáo hay uy hiếp gì đó, không thể chỉ nói miệng mà được, mà cần phải có năng lực thực hiện điều đó mới hữu ích.
Hiên Viên Phách cau mày ngồi trong phòng, hai tùy tùng bên cạnh nhìn nhau, không dám nói nhiều.
Hiên Viên Phách thở dài, vừa rồi hắn chắc chắn người ở phòng bên cạnh chính là A Hạ Nhĩ. Không phải hắn vào Qủy Hải rồi sao? Chẳng lẽ đã ra ngoài rồi? Nhưng sao lại xuất hiện ở đây với thần sắc quỷ dị như thế?
Lúc này, trong phòng bên cạnh.
A Hạ Nhĩ vẫn đang gào thét, nhưng hắn đã bị điểm huyệt đạo nên không thể nhúc nhích, có điều mọi người đều thấy hắn đang rất thống khổ.
Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử bây giờ phải làm gì, đương nhiên Tiểu Tứ Tử không biết làm sao, chỉ biết vò đầu bứt tai lo lắng.
Chính lúc này Ân Hậu lại hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, sao hà bao của cháu lại động đậy thế?”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, Triển Chiêu cũng cúi đầu… Bình thường khi ra ngoài Tiểu Tứ Tử đều mang theo hai cái túi, một là hà bao đựng đồ ăn, một cái còn lại đeo ở bên hông, bên trong đều là những đồ quan trọng Công Tôn giao cho bé.
Lúc này, bên trong cái túi nhỏ đeo bên hông bé đang động đậy, hình như có gì đó đang muốn thoát ra.
Tiểu Tứ Tử đưa tay mở túi, lấy ra một viên cầu nhỏ bằng bàn tay. Đó là môt chiếc bình tròn rất tinh xảo, bên trong có chứa một con trùng lớn được đựng trong ống trúc, hình như nó đang muốn bò ra.
Triển Chiêu mở to hai mắt, trong lòng tự hỏi sao Tiểu Tứ Tử lại mang theo sâu vậy.
Bạch Ngọc Đường cũng có chút ghét bỏ nhìn con sâu kia – Tiểu Tứ Tử cái gì cũng tốt chỉ có chút tật xấu giống hệt Công Tôn, thích nuôi mấy con kinh tởm làm sủng vật.
“A Đại?” Tiểu Tứ Tử nhìn con sâu bò tới bò lui trong ống trúc, khó hiểu.
“A Đại sao?” Mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử, càng khó hiểu hơn.
Tiểu Tứ Tử mở nắp ra…. Con trùng béo kia bay luôn ra ngoài.
Tất cả mọi người giật mình, con trùng này to bằng cả bàn tay, nhìn y một con ong lớn, vươn cánh ra càng lớn hơn, bay thẳng về phía A Hạ Nhĩ.
Triển Chiêu có chút nghi ngờ hỏi Tiểu Tứ Tử: “Con đó là trùng gì vậy?”
“A Đại là Đế Vương cổ.” Tiểu Tứ Tử giải thích: “Nó chuyên ăn cổ trùng, biết nhận chủ nhân giống cún con, cha nuôi cho cháu.”
Tất cả mọi người đều chớp mắt – Sâu mà cũng biết nhận chủ nhân á? Vậy có khác gì Kim Xác Tử đâu?
“Bây giờ trời lạnh cho nên nó rất buồn ngủ.” Tiểu Tứ Tử nói: “Lúc ngửi thấy mùi cổ trùng nó rất thích ăn mới bay ra ngoài.
Lúc mọi người đang nói chuyện thì thấy con trùng tên A Đại kia đã dừng lại trên bụng A Hạ Nhĩ lắng nghe gì đó rồi, sau đó nó bổng há miệng nhe hai cái sừng hay cái răng nanh sâu gì đó ra, tóm lại là khiến mọi người sởn cả da gà.
Sau đó, A Đại cúi đầu xuống…. đâm “phụp” cái vào bụng A Hạ Nhĩ, lúc nó ngẩng đầu lên… mọi người thấy nó rút một con sâu thật dài từ trong bụng A Hạ Nhĩ ra.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thị giác của mình bị kích thích quá nghiêm trọng rồi, vô thức lùi về sau một bước.
Triển Chiêu cũng có chút ngán ngẩm…. Con sâu kia dài như chiếc đũa, lúc nằm sấp còn y như con rết, chân ngắn hơn rết một chút.
A Đại nuốt ực con sâu kia vào họng, sau đó bay lên.
Mọi người giật mình lùi lại.
Tiểu Tứ Tử vẫy A Đại, con trùng kia bay đến cạnh bé.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu hỏi nó: “Mày ăn cái gì đấy?”
A Đại bay vòng quanh Tiểu Tứ Tử, tâm tình có vẻ rất vui, hình như ăn rất no.
Bay thêm một lúc, A Đại lại há miệng, nhả ra cái da sâu.
Triển Chiêu tinh ý nhìn thấy biến hóa đặc sắc trên mặt Bạch Ngọc Đường, đối với một tên có khuôn mặt băng sơn thì rất hiếm khi thấy được thất tình lục dục trên gương mặt hắn, vậy mà A Đại có thể làm làm được! Không hổ là Đế Vương cổ.
Tiểu Tứ Tử đưa tay, động tác giống hệt lúc bình thường Bạch Ngọc Đường sờ cổ mình mà sờ hắn, ý bảo hắn thoải mái chút.
Sau khi A Đại nhả cái da sâu ra rồi thì hài lòng bay lại ống trúc ngủ tiếp.
Tiểu Tứ Tử dùng tăm tre chọc miếng da kia lên nhìn một chút, nháy mắt: “Ai da, là Oa Oa cổ.”
“Oa Oa cổ?” Mọi người hiếu kỳ.
Tiểu Tứ Tử nói: “Oa Oa cổ sống trong cơ thể người, nhưng không làm người bị thương.”
“Thế này mà không làm bị thương sao?” Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Tiểu Tứ Tử nói: “Oa Oa cổ không ăn nhiều, cũng giống như đỉa, nó có thể dùng làm thuốc. Oa Oa cổ chuyên ăn những phần nội tạng bị thối của người, nhả ra dịch nhớt giúp cầm máu nội tạng.” Vừa nói Tiểu Tứ Tử vừa chỉ A Hạ Nhĩ: “Hắn có thể sống đến giờ đều nhờ con sâu nhỏ này đó.”
Mọi người nhìn nhau.
“Vậy sao hắn lại bị điên khùng như vậy?” Triển Chiêu nhìn A Hạ Nhĩ, thấy tâm tình hắn lúc này khá hơn nhiều rồi.
“Cái này không liên quan đến Oa Oa cổ.” Tiểu Tứ Tử vừa sờ cằm nhỏ vừa nói: “Oa Oa cổ rất quý, hơn nữa con trùng này phải do lang trung hoặc cổ sư nuôi, người ngoài không thể có được…. chắc là có người cứu hắn đó?”
“Hắn chảy nhiều máu quá.” Bạch Ngọc Đường chỉ vũng máu lớn trên mặt đất.
“Oa Oa cổ này lớn rất nhanh, chắc là do hắn bị thương rất nặng.” Tiểu Tứ Tử khoanh tay nói: “Trước đây cha đã dùng Oa Oa cổ một lần, khí đó người bị thương cũng biết võ công, hắn bị người ta đánh một chưởng, cha nói vì chưởng có độc cho nên nội tạng bắt đầu thối nát, cũng chảy nhiều máu, cha dùng Oa Oa cổ chữa bệnh cho người kia.”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe nói con sâu này thì ra có ích như vậy cảm thấy đỡ hơn chút… ít nhất… cũng không còn thấy ghê tởm như ban nãy nữa.
Triển Chiêu cảm thấy hơi đáng tiếc: “Trùng tốt như vậy, bị ăn tiếc quá.”
Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà Oa Oa cổ nhiều thịt nhất trong các loại cổ cho nên A Đại rất thích ăn.”
“Bây giờ hắn đã bình tĩnh lại chưa?” Hoàng Thu Phượng hỏi.
Mọi người nhìn lại lần nữa, thấy sắc mặt A Hạ Nhĩ đã tốt hơn rồi, nhưng mà da dẻ vẫn tái nhợt, lại còn rất yếu.
“Ừm….” Tiểu Tứ Tử khoanh tay, học cách nói của Công Tôn giải thích cho Triển Chiêu: “Cháu nghĩ có thể hắn đã gặp phải chuyện gì đó rất kích thích hoặc rất đáng sợ, sau đó do bị xuất huyết trong, bị ứ nhiều máu quá nên đầu óc mơ hồ… Bây giờ máu đọng được xuất bớt ra rồi nên cũng dần khôi phục lại.”
Mọi người cảm thấy cũng khá có lý.
Long Kiều Quảng vẫn tựa vào lan can, hắn đang chú ý đến Hiên Viên Phách ở phòng bên cạnh.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa mới đến gần đã thấy Long Kiều Quảng nhíu mày với hai người.
Hai người nhìn hắn.
Long Kiều Quảng lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi thấy vẻ mặt Hiên Viên Phách ban nãy không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau: “Vẻ mặt gì?”
Long Kiều Quảng nhíu mày: “Lúc hắn nhìn thấy A Hạ Nhĩ, hắn có vẻ giật mình.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc nãy chỉ chú ý đến A Hạ Nhĩ, lúc quay đầu lại mới nhìn thấy Hiên Viên Phách, nhưng lúc đó hắn đã bình tĩnh rồi.
Nhưng mà người này trước giờ đều thâm tàng bất lộ, cũng khó đảm bảo hắn không liên quan đến chuyện lần này, hắn còn đột ngột xuất hiện ở đây nữa.
Lúc này, Ân Hậu cũng nghe thấy, gật đầu với Triển Chiêu: “Qủa thực biểu tình của hắn có chút kỳ quái.”
“Kỳ quái thế nào ạ?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu.
Long Kiều Quảng khoanh tay, có vẻ đang nghĩ nên hình dung thế nào mới được đây, hiếm khi thấy hắn chẳng biết phải nói thế nào như lúc này. Ân Hậu thì suy nghĩ một chút rồi nói với hai người: “Lúc hắn thấy hai đứa cũng rất giật mình.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Nhưng lại không giống với khi thấy người Hồ Cốt bên trong.” Ân Hậu nói.
Long Kiều Quảng gật đầu lia lịa, đúng vậy, không giống.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Ân Hậu, Tiểu Tứ Tử cũng nghiêng đầu – Giật mình với giật mình thì có gì khác nhau nhỉ?
Ân Hậu nói: “Đơn giản chút, lúc hắn thấy hai đứa thì vẻ mặt như đang hỏi ‘Sao hai người họ lại ở đây?’”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Nhưng khi hắn nhìn thấy A Hạ Nhĩ thì lạ như đang nói ‘Sao hắn lại có thể ở đây? Hắn phải ở nơi khác chứ’.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã hiểu được khác nhau ở đâu rồi, Long Kiều Quảng kích động, vỗ tay đồm độp: “Ân Hậu quả nhiên là thế ngoại cao nhân, thiên phú ngôn ngữ kinh người!”
Ân Hậu có chút cấm ngữ nhìn tên lẻo mép kia.
Triển Chiêu híp mắt nhìn A Hạ Nhĩ đã bình tĩnh lại trong phòng rồi, nói: “Mặc kệ hắn đã trải qua chuyện gì đến nỗi biến thành như vậy… ít nhất… Hiên Viên Phách cũng biết hắn đến chỗ nào, hơn nữa, cũng biết được lẽ ra hắn không nên có mặt ở đây… chỉ có một lý do để có thể nghĩ một người không thể xuất hiện trước mắt mình mà thôi.”
Tuy rằng những lời này Triển Chiêu nói hơi khó hiểu nhưng Bạch Ngọc Đường cũng đồng cảm, khẽ gật đầu: “Hiên Viên Phách cảm thấy hắn không thể tới được, hoặc nên nói là… đã chết.”
Trong phòng bên cạnh.
Hiên Viên Phách sầm mặt, xuyên qua khe cửa nhìn bão cát bên ngoài, hắn nghĩ mãi không thông – Vì sao chứ? Rõ ràng A Hạ Nhĩ đã vào Qủy Hải, tại sao lại xuất hiện ở đây? Hắn đáng lẽ chết chắc rồi mới đúng chứ…
Lúc này, ngoài cửa Ma Qủy Thành.
Sau khi Tiểu Lương Tử nhảy ra, mọi người mới chú ý đến bụng của A Mễ Nhĩ đang nhô ra một chút, sau đó “rẹt” một tiếng vang lên, bụng hắn vỡ một lỗ.
Cả đám người “Á” một tiếng lùi hết lại, Tiểu Lương Tử thì vọt cái trốn sau lưng Lâm Dạ Hỏa.
Túc Thanh và La Mục Tử đều cau mày nhìn trên bụng người kia đột nhiên bị thủng một lỗ, máu đen chảy ồ ồ ra ngoài.
Lâm Dạ Hỏa cau mày chỉ vết thương: “Hình như có cái gì đang chui ra…”