Long Đồ Án

quyển 15 chương 428: tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yêu Tôn Ma Phong, Nhị Tăng Nhị Tà, Tam Điên Tứ Thánh, Ngũ Bệnh Lục Tinh, Thất Tuyệt Bát Quái, Cửu Môn Thập Cao Thủ.

Đối với những người luyện võ, có thể đạt tới hàng này đã trở thành biểu tượng truyền kỳ của võ lâm rồi. Mà bốn vị “Yêu Tôn Ma Phong” chính là sự tồn tại ở mức cực hạn, không một ai có thể so bì được.

Yêu Vương đã qua đời nhiều năm, những chuyện về hắn khi xưa đã dần trôi theo năm tháng, không còn ai nhớ rõ nữa. Yêu Vương trong truyền thuyết chính là một pho tượng về một vị thần toàn trí toàn năng, là một ngôi sao đã rụng.

Người đại diện cho Tôn và Ma chia ra chính là Thiên Tôn và Ân Hậu, là hai biểu tượng cao nhất của võ lâm đương thời.

Đến ngày giỗ tổ của hai phái Chính Tà hàng năm, ngoại trừ phải bái lạy Tổ sư thì phần lớn đều cung phụng tranh vẽ Thiên Tôn và Ân Hậu. Mặc dù tranh vẽ chẳng giống chút nào, nhưng mà đây chính là mục tiêu mà người học võ muốn hướng tới, đạt được thành tựu đến gần với cực hạn.

Thế nhưng, trong Yêu Tôn Ma Phong có một người ít được nhắc đến nhất, người thần bí nhất cũng là người không muốn người đời biết đến nhất, chính là “Phong”.

Vậy rốt cuộc “Phong” là ai đây?

Vấn đề nan giải này đã làm khó người giang hồ rất nhiều năm. Có một số người đã đến trước mặt một trong ba vị Tam Điên mà cho rằng đó là “Phong”. Nhưng mà thực tế là… vị Phong này lại có một cái tên chưa ai biết đến – Yểu Trường Thiên. Những người biết tên người này, hiện nay trên đời không quá mười người, mà hiện giờ trong Thái Bạch Cư, có ba người biết.

Mọi người nhìn vị nổi danh cùng cấp bậc với Thiên Tôn và Ân Hậu này, cũng chính là vị sư phụ trong truyền thuyết của Triệu Phổ, nhân vật truyền kỳ có được nội lực Chí Cương Chí Mãnh.

Từ địa vì và danh tiếng mà đoán, đương nhiên là người này cũng hơn một trăm tuổi rồi…. Cũng giống như Thiên Tôn và Ân Hậu, hắn không có dung nhan của người già.

Nhìn qua, người này có ngoại hình khoảng độ ba mươi tuổi, tóc đen, dài khoảng ngang vai. Về căn bản mái tóc hắn đều được chải hết ra phía sau, chỉ có một luồng tóc rớt xuống, phủ kín một phần nửa bên mặt trái. Đuôi tóc hơi xoăn, nhìn qua cũng biết là không được chăm sóc. Làn da tái nhợt, nhìn có vẻ hơi tái xanh như người bị ốm đau. Đôi mắt cũng có màu đỏ của người bị bệnh, đôi con ngươi có màu xám nhạt gần như trong suốt, quỷ dị đến độ không dám nhìn thẳng vào. Khuôn mặt thon gầy, xương gò má dưới mắt như bị dao gọt vậy. Đôi môi gần như chẳng có chút huyết sắc nào, tái nhợt y hệt màu da.

Mặc dù đang ngồi nhưng vẫn có thể nhận thấy hắn có dáng người thon gầy cao lớn. Toàn thân mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt, trang phục rất đặc biệt, không giống người Trung Nguyên.

Tất cả mọi người đều nghi ngờ, hắn bẩm sinh đã trắng như vậy hay là bôi phấn trắng lên mặt chứ.

Công Tôn cau mày suy nghĩ về sắc mặt người kia, nội tâm đấu tranh kịch liệt – Muốn bắt mạch quá! Thật là muốn bắt mạch quá!

Mà đặc điểm nổi bật nhất của người này lại nằm giữa hai chân mày…. Giữa hai hàng lông mày của hắn có một vết lõm rất sâu, nhìn như một cái rãnh. Cái rãnh này cứ khiến cho người ta có cảm giác rằng, không biết lúc nào cái rãnh này sẽ mở, lộ ra con mắt thứ ba bên trong cũng nên. Người có vết nhăn giữa lông mày, chắc là rất hay cau mày…

Nhìn kỹ ngũ quan người này lại càng khiến người ta cảm giác được một sự điên loạn cùng bệnh hoạn. Nhưng mà, ngoại hình người này lại không hề khó coi, còn rất đẹp nữa. Mặt khác… hình như cũng hơi quen mắt, gặp ở đâu rồi nhỉ?

Người cảm thấy người này quen mắt nhất có lẽ chính là Bạch Ngọc Đường. Bởi vì ánh mắt người này cực kỳ giống một người, chưa nói đến cái màu đồng vô cùng quỷ dị kia, mà đôi mắt đặc biệt sâu ấy lại quá giống với nương hắn, Lục Tuyết Nhi.

Bạch Ngọc Đường có chút khó phân biệt, chẳng lẽ trùng hợp à?

Công Tôn nhìn Triệu Phổ, ý bảo – Nếu là sư phụ ngươi, có muốn giới thiệu chút không?

Khóe miệng Triệu Phổ co rút. Mặc dù là sư phụ của hắn, nhưng đây cũng là lần đầu hắn được nghe đến tên người kia. Trước đây hắn toàn trực tiếp gọi là Lão già điên, hoặc Lão già gì đó thôi.

Yểu Trường Thiên giương mắt nhìn mọi người một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Bạch Ngọc Đường, cười một tiếng: “Ừ, ngoại hình giống ngoại mẫu hơn nương ngươi.”.

Câu này vừa nói xong. Mọi người thấy Lục Thiên Hàn liếc Yểu Trường Thiên một cái. Ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí khiến bọn Bạch Ngọc Đường cũng phải giật mình.

Đại sư Vô Sa vội vàng kéo Lục Thiên Hàn lại: “Bình tĩnh một chút.”.

“Ngươi biết ngoại mẫu ta sao?”. Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi.

Yểu Trường Thiên đột nhiên cười…. Đừng nhìn môi hắn không có chút huyết sắc mà lầm, miệng hắn rất rộng, cười lên lộ ra cả một hàm răng trắng tinh, rất kích thích thần kinh.

“Nhắc tới mới nhớ…”. Yểu Trường Thiên sờ cằm, nghĩ ngợi mà hỏi Lục Thiên Hàn: “Hắn nên gọi ta là gì? Thái cữu công à?”.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt. Triển Chiêu thì lại tính toán bối phận một cái, chẳng lẽ – Yểu Trường Thiên lại là huynh hoặc đệ của ngoại mẫu Bạch Ngọc Đường à?

Ngoại mẫu Bạch Ngọc Đường mất từ rất sớm. Bạch Ngọc Đường căn bản chưa từng gặp ngoại mẫu mình. Ngay cả mẫu thân hắn cũng chưa từng nhắc đến. Thỉnh thoảng có hỏi tới thì đều nói là bệnh nặng qua đời, còn nói là một đại mỹ nhân nữa, nhưng cũng không nói gì nhiều. Ngoại công hắn thì lúc nào cũng ở trên đảo Băng Nguyên vô cùng lạnh, bình thường cũng ít khi đi đây đi đó, rất ít khi đề cập đến chuyện xưa.

Bạch Ngọc Đường không ngờ sư phụ của Triệu Phổ lại là thân thích của mình. Chỉ là, tại sao trước giờ những người bên cạnh mình đều chưa từng nhắc đến hắn chứ?

“Cái vảy hữu dụng không?”. Yểu Trường Thiên cười ha hả mà hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Lục Thiên Hàn đứng dậy, xuống lầu.

“Ngoại công…”. Bạch Ngọc Đường thấy tâm trạng Lục Thiên Hàn không tốt, muốn đuổi theo.

Đại sư Vô Sa lại xua tay với hắn.

Bạch Ngọc Đường không yên tâm, Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ bả vai hắn, ý bảo hắn đừng nóng vội.

“Ài…”. Yểu Trường Thiên bưng chén rượu thở dài mà lắc đầu một cái, cũng đứng lên, vỗ vỗ phía ngực trái của mình, vừa vỗ vừa lầm bầm như đang nói chuyện với ai đó: “Đừng có ồn ào, đừng quấy rối nữa, đuổi theo mang người lại giúp ngươi còn không được sao? Phiền chết.”.

Vừa nói hắn vừa chắp tay sau lưng, thong thả đi.

Lúc đi ngang qua sau lưng Triệu Phổ, nhìn hắn một cái: “Lát nữa ta đi tìm ngươi, bố trí nơi ở cho ta.”.

Triệu Phổ gật đầu một cái.

Lão đầu bỗng lách người…. biến mất.

Mọi người nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường nghi ngờ đầy bụng.

Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Lục Lăng Nhi, hỏi: “Phụ thân người và nghĩa phụ người có đụng chạm à?”.

Cũng không biết có phải là Lục Lăng Nhi nghe không hiểu hay không mà hỏi lại: “Qua tiết gì? Đoan ngọ á?”.

Triển Chiêu bất lực, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường biết muốn hỏi thăm chuyện gì đó từ Lục Lăng Nhi là cực kỳ khó khăn, nên bảo nàng cứ tiếp tục ăn đi. Hắn hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu: “Hai người họ có thù oán gì sao ạ? Con chưa từng nghe nói có thân thích nào là Yểu Trường Thiên cả. Ngoại mẫu của con hình như cũng không phải họ Yểu. Theo con biết, người họ Phong…”.

“Phong?”. Triển Chiêu hình như đã nghe ra chuyện gì đó, sờ cằm: “Thứ giữa hai mày hắn liệu có phải là một vết sẹo do đao…”.

Nói đến đây, mọi người cũng thở ra khí lạnh, nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn. Đại sư Vô Sa thì tiếp tục niệm: “A di đà phật.”.

Hình như tất cả mọi người ở đây đều hiểu, chỉ có mình Công Tôn và Tiểu Tứ Tử là nghe không hiểu. Tiểu Tứ Tử thì hình như chẳng hề để ý, chăm chú ăn cơm. Công Tôn lại quan sát xung quanh, hi vọng có ai đó giải đáp thắc mắc này cho hắn với.

Tiểu Lương Tử là một đứa trẻ tính tình nóng nảy, kéo Triệu Phổ hỏi: “Ai ạ? Họ Phong gì ạ? Đó có phải là Sư gia gia của con không?”.

Triệu Phổ khẽ cau mày, lầm bầm: “Khó trách hắn còn dạy ta một số binh pháp…”.

Nam Cung Kỷ cũng tỏ vẻ hắn hoàn toàn nghe chẳng hiểu gì, nhờ mọi người giải thích cặn kẽ chút.

Ân Hậu và Thiên Tôn lại giao cái việc giải thích đầy rắc rối này cho đại sư Vô Sa, bảo hắn cứ từ từ mà nói.

Đại sư Vô Sa thở dài, nói: “Các ngươi chưa từng nghe qua tên Yểu Trường Thiên, vậy thì đã từng nghe qua chuyện thời Lý Biện, ở phía Tây Nam có một vị Bạch Qủy Vương Phong Tam Nhãn, Phong Thiên Trường chưa?”.

Công Tôn nhanh chóng gật đầu: “A! Bạch Qủy Vương đó là Khoái Tử Thủ nổi tiếng. Hắn dẫn binh xâm lược phía bắc, không có tội ác nào là không làm, vô cùng hung ác, bị gọi là ác nhân đệ nhất thiên hạ khi đó. Nghe nói khi đó, Bạch Qủy Vương chính là quái vật tốt nhất được người dân mang ra để hù dọa trẻ con. Khi con cái càn quấy là nói “Còn quấy nữa là Bạch Qủy Vương tới đó”, nói xong là bọn nhỏ không quấy nữa.”.

“Không phải chứ…” Mặc dù Bạch Ngọc Đường có chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, nhưng vẫn không thể thốt được thành lời.

Triệu Phổ thì càng không thể tiếp nhận nổi: “Con người không tệ mà… Mặc dù hơi điên khùng một chút.”.

“Liệu có phải đồn đại sai lầm không?”. Triển Chiêu hỏi: “Theo truyền thuyết thì khi Phong Thiên Trường còn trẻ đã bị Yêu Vương đâm một kiếm giữa hai lông mày, bảo là để lại ký hiệu cho hắn, nói hắn thực sự rất xấu xa, để lại ký hiệu làm dấu cho người khác, cứ thấy người có con mắt thứ ba là nhanh chóng tránh xa.”.

Ân Hậu nhỏ giọng cười một tiếng, Thiên Tôn cũng gật đầu, tỏ vẻ truyền thuyết đó có thật.

“Hắn có thù oán với ngoại công con ạ?”. Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chuyện này nhắc tới có chút phức tạp.”. Đại sư Vô Sa cảm thấy có chút khó nói lên lời.

Đúng lúc này lại nghe thấy Tiểu Tứ Tử nói: “Gia gia đó là người tốt.”.

Tất cả mọi người đều nhìn bé.

Công Tôn tò mò hỏi: “Khi nhỏ con cũng nghe qua chuyện xấu xa của Bạch Qủy Vương mà, con còn nói hắn là người xấu.”.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, đưa tay vỗ ngực mình: “Nhưng mà ở đây của hắn rất tốt mà.”.

Mọi người vô thức nhìn theo chỗ mà Tiểu Tứ Tử vỗ. Ban nãy, lúc dời đi, Yểu Trường Thiên cũng vỗ ngực một cái, động tác này có nghĩa là gì?

“Tên của Yểu Trường Thiên chính là phải là Phong Thiên Trường, cũng là huynh trưởng của ngoại mẫu ngươi. Con người hắn hung tàn cực điểm, không nhận người thân. Trên đời này, thứ duy nhất có thể giữ lại nhân tính cho hắn chính là ngoại mẫu ngươi.”. Ân Hậu nhàn nhạt nói: “Lúc hắn còn trẻ, ta cũng từng đánh với hắn không ít lần. Người này khôn ngoan như quỷ, quan trọng nhất là rất hung tàn, vô luận là binh mã của ai, nếu đã đụng phải hắn đều cần phải cẩn thận. Mà điều thú vị chính là, những người khác đánh giặc đều vì muốn cướp địa bàn hoặc bảo vệ tính mạng, chỉ có mình hắn là thích chui vào vũng bùn, đánh giặc vì thích đánh giặc. Hắn cứ đánh cả một đường, xem người nào mạnh thì đánh người đó, thấy kẻ nào mạnh là diệt kẻ đó.”.

“Nói thẳng ra là.”. Thiên Tôn cũng bổ sung: “Lúc hắn còn trẻ đã không bình thường, chém giết quen rồi.”.

Tất cả mọi người đều thương cảm mà nhìn Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ một chút.

Triệu Phổ gãi đầu: “Mẹ nó chứ, chẳng lẽ là sinh đôi sao? Lão tử ở với hắn từ nhỏ đến lớn, là một người rất tốt mà…”.

“Kẻ bại hoại hung tàn kia là Phong Thiên Trường, người này là Yểu Trường Thiên.”. Ân Hậu nói.

Triển Chiêu không hiểu: “Người đó… có phải là người mà mọi người nói đến?”.

“Cùng một người, nhưng mà cũng khác.” Ân Hậu đưa tay, nhẹ nhàng vỗ ngực.

Tất cả mọi người khó hiểu – Động tác này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

“Đại khái là tất cả cái xấu của toàn gia nha hắn đều đã bị Phong Thiên Trường kế thừa cả rồi. Nhưng hắn lại có một muội muội tâm địa tốt nhất trên đời.”. Thiên Tôn nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngoại mẫu ngươi có nhân phẩm cực tốt, dịu dàng đáng yêu.”.

Bạch Ngọc Đường cau mày, nghĩ đến mẫu thân mình một chút, nhìn Thiên Tôn: “Người chắc ạ?”.

Thiên Tôn vỗ đầu hắn một cái: “Ngoại công ngươi hồi đó mới là tà dị đó, nhưng vẫn bị ngoại mẫu ngươi tóm lại còn gì.”.

“Sau đó… Phong Thiên Trường càng giết người lại càng không thể ngăn cản được. Vì hắn mà có quá nhiều người chết.”. Ân Hậu vừa nói, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường: “Cuối cùng, hắn đã lỡ tay giết ngoại mẫu ngươi.”.

“Cái gì?!”. Bạch Ngọc Đường kinh hãi.

“Hoặc là nên nói, vì ngoại mẫu ngươi muốn ngăn cản đại ca vì giết người mà phát điên của nàng, đã dâng mạng mình lên.”. Thiên Tôn nói.

Triển Chiêu cũng kinh ngạc: “Giết chết muội muội ruột thịt của mình sao?”.

Triệu Phổ sờ cằm: “Khó trách sao Lục Thiên Hàn không thể nào thoải mái với ta được.”.

Công Tôn đập hắn, ý bảo – Chớ có xen ngang!

Nhưng mà mọi người vừa được Triệu Phổ nhắc nhở cũng thấy quả thực tính cách Lục Thiên Hàn khá lạnh lùng.

“Ngoại công con không bắt hắn đền mạng sao?”. Bạch Ngọc Đường cảm thấy như vậy không giống tính cách của Lục Thiên Hàn cho lắm.

“A a.”. Thiên Tôn nói: “Xử lý loại người như Phong Thiên Trường, người thành thật như ngoại công ngươi chỉ biết bắt hắn đền mạng. Trên đời này làm gì có chuyện nào dễ dàng thế chứ. Hắn vừa điên loạn vừa hung tàn, một người lấy chém giết làm thú vui, các ngươi còn muốn hắn sợ chết sao? Chết đối với hắn căn bản chẳng là cái thá gì hết. Cho nên muốn đối phó hắn, cần phải chọn một phương pháp khác.”.

“Phương pháp gì?”. Triển Chiêu tò mò.

“Yêu Vương sai ta và Ân Hậu liên thủ bắt sống hắn.”. Thiên Tôn vừa nói vừa nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái: “Thật ra ngoại công ngươi cũng không đánh được hắn.”.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật.

Triển Chiêu hỏi tiếp: “Bắt sống rồi sao nữa?”.

Đại sư Vô Sa nhanh chóng niệm phật. Lâm Dạ Hỏa cấm ngữ mà nhìn hắn. Hòa thượng béo này thật vô dụng, lúc mấu chốt lại chỉ biết có “A di đà phật”.

Đại sư Vô Sa rất vô tội mà nhìn đồ đệ nhà mình.

Trâu Lương ở bên cạnh rót cho Đại sư chén trà. Đại hòa thượng rất hạnh phúc.

Thiên Tôn nhìn Ân Hậu một chút, ý bảo hắn nói tiếp đi.

Ân Hậu ho khan một tiếng, nói: “Chuyện đó… Yêu Vương thay tim cho hắn.”.

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Thay tim?!”. Công Tôn lập tức hăng hái lên: “Thật ra thay tim cũng không quá khó. Nếu như có trái tim thích hợp, sau đó nhờ một người có nội lực cao giúp đỡ, hơn nữa động tác phải thật nhanh, y thuật phải tốt…”.

Ân Hậu gật đầu: “Yêu Vương tự mình bảo vệ tâm mạch cho hắn. Bốn vị sư phụ kia của ngươi liên thủ phẫu thuật, thay tim của ngoại mẫu Ngọc Đường cho hắn.”.

“Thay tim của ngoại mẫu con sao?”. Bạch Ngọc Đường cực kỳ giật mình.

Những người khác cũng trợn mắt há mồm.

“Yêu Vương thật sự điên rồi.”. Ân Hậu lầm bầm: “Sau khi đổi tim, Phong Thiên Trường cũng điên rồi. Trái tim kia của ngoại mẫu ngươi còn mang theo sự áy náy khôn nguôn với cả thế nhân, manh theo tất cả những ký ức trước khi chết cả những tình cảm tốt đẹp nhất nữa. Nó đã khiến hắn nhớ lại tất cả những chuyện xấu mình đã từng làm trong quá khứ, trong cơ thể cứ như cùng lúc có cả hai người, một ác đến cực điểm trong quá khứ, một thiện đến cực điểm của bây giờ, không điên sao được?”.

Im lặng một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Cho nên mặc dù ngoại công có hận hắn nhưng cũng không thể giết hắn phải không? Bởi vì tim của hắn chính là ngoại mẫu của con?”.

Ân Hậu gật đầu.

“Tình cảm của ngoại mẫu ngươi với ngoại công ngươi quá sâu đậm, rất áy náy vì đã bỏ lại hắn và con gái nhỏ mà đi, cho nên lúc nào Phong Thiên Trường cũng giống như nợ ngoại công ngươi mấy trăm cái mạng vậy. Nhưng mà bản thân hắn cũng có trái tim của mình cho nên mới cảm thấy như vậy cứ thế nào nào ấy… Bởi thế hắn mới thay đổi cách thức, suốt ngay đi chọc tức ngoại công ngươi, coi như báo thù. Nhưng mà sau khi chọc giận ngoại công ngươi rồi, từ trong tâm lại bị bắt buộc đi theo nói tiếng xin lỗi với ngoại công ngươi.”. Thiên Tôn lắc đầu: “Cho nên hai người họ khá là rắc rối.”.

Triệu Phổ khoanh tay, gần như mất một lúc lâu rồi mà vẫn không thể nào tiếp nhận hết được – Vậy bây giờ, rốt cuộc chính là Phong Thiên Trường năm đó, hay là ngoại mẫu của Bạch Ngọc Đường đây?

Công Tôn lại nói: “Thật ra thì sau khi thay tim, người nào vẫn là người đó thôi, Phong Thiên Trường chắc cũng không thể biến thành muội muội của hắn được. Nhưng mà trái tim đúng là có thể lưu giữ một số ký ức và bản tính của một con người, đừng nói là thay tim, ngay cả thay máu cũng có thể khiến tính cách con người ta có sự thay đổi lớn. Sau khi thay tim, chắc là Phong Thiên Trường đã phải sống những ngày tháng thống khổ, nhưng mà hắn lại không thể chết được. Một mặt vì bản tính vốn ích kỷ tà ác, mặt khác là vì trái tim của muội muội mình, không thể giết nàng hai lần được… Cách trả thù này của Yêu Vương đơn giản chính là bắt hắn vĩnh viễn sống trong địa ngục không thể nào thoát ra được.”.

“Hắn quả thực đã gây ra quá nhiều tội ác, cho dù có phải chịu bao nhiêu thống khổ cũng khó mà chuộc hết tội nghiệt.”. Thiên Tôn lành lạnh nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có mấy ai luyện võ mà trong đời không có chút tội nghiệt chứ? Cái tên Yểu Trường Thiên này là Yêu Vương đổi cho hắn, bởi vì Phong Thiên Trường vốn đã chết yểu rồi. Còn Trường Thiên chính là hai chữ viết ngược lại của Thiên Trường. Yêu Vương hi vọng lúc hắn là Yểu Trường Thiên có thể sống ngược lại với Phong Thiên Trường. Nếu đã có võ công cao thế thì cứ cố gắng hết sức sử dụng chính mình để chuộc tội đi. Bởi vậy… Tên điên kia cứ điên điên khùng khùng mà làm việc tốt hơn nửa đời người như thế.”.

Ân Hậu cũng gật đầu: “Thực ra Phong Thiên Trường đã chết rồi. Yểu Trường Thiên này mặc dù miệng rất độc, tính cách lại điên khùng, nhưng hắn cũng chưa từng cố làm chuyện xấu nào.”.

“A di đà phật.”. Đại sư Vô Sa than nhẹ: “Qúa khứ không thể biến mất, cuộc sống mới vẫn bắt đầu, được sống thêm một lần nữa là để chuộc tội, đây chính là sự trừng phạt mà Yêu Vương cho hắn.”.

Triệu Phổ gật đầu: “Sau khi hắn thu ta làm đồ đệ rồi vẫn luôn bảo vệ ta đến khi ta lớn lên, có năng lực tự bảo vệ mới thôi.”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, thì ra vị “quý nhân” mà Thái Hoàng thái phi vẫn luôn nhắc đến kia chính là Yểu Trường Thiên. Chuyện này đúng là không đến lượt bọn họ phán xét. Phong Thiên Trường đã chết vẫn còn phải tiếp tục nhận trừng phạt. Yểu Trường Thiên còn sống thì phải đeo theo tội nghiệt và áy náy, là Phong lão đầu có muốn chết cũng không chết được.

Bạch Ngọc Đường đã hiểu tại sao ngoại công lại không vui… Đúng là Yểu Trường Thiên đã cứu rất nhiều người, nhưng hắn đã cướp đi một người, chính là ngoại mẫu hắn. Chuyện này đối với ngoại công hắn mà nói, chẳng khác nào một sự hành hạ khác, không phải cứ chuộc tội là có thể gột rửa sạch được, nhưng mà người lại không thể báo thù.

“Nhiều năm rồi lão điên này không xuất hiện.”. Ân Hậu nói: “Thỉnh thoảng sẽ đến chọc giận ngoại công ngươi, sau đó là biến mất vô tung. Lần này chắc là hắn đem cái vảy đến trước cửa phủ nha. Lại nói, nếu không phải hắn cho cái vảy, có khí lần này sẽ có chút phiền phức.”.

Thiên Tôn cũng gật đầu: “Hắn đột nhiên chạy đến đây, có thể đã điều tra được chút gì rồi.”.

“Thế bây giờ phải đi đâu tìm hắn ạ?”. Triển Chiêu hỏi.

“Chắc là phụ thân về Bạch phủ rồi.”. Lúc này Lục Lăng Nhi cũng không còn ngây ngô nữa, chắc là đã ăn no, ngẩng mặt lên nói: “Nghĩa phụ chọc phụ thân tức giận nên muốn đến chuộc tội, lúc này chắc là cũng ở Bạch phủ, lát nữa có khi sẽ đánh nhau nữa.”.

Bạch Ngọc Đường cũng chẳng còn tâm tư nào ăn cơm nữa. Đúng lúc cũng cần về Bạch phủ hỏi ngoại công hắn chuyện có liên quan đến Giao nhân.

Triển Chiêu cũng lắc đầu. Nói đi nói lại thì, mấy chuyện liên quan đến những người thuộc thế hệ Yêu Vương này đúng là quá loạn mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio