Tối đến, mọi người đều có công việc của riêng mình, đều rút lui hết cả. Bạch Ngọc Đường kéo Thiên Tôn đi, muốn hỏi hắn một số chuyện.
Thiên Tôn bị Bạch Ngọc Đường kéo vào trong phòng. Triển Chiêu cũng vào theo, quan sát xung quanh một chút rồi đóng cửa.
Thiên Tôn nghi ngờ mà nhìn hai đứa nhỏ, hoài nghi: “Hai ngươi định làm gì? Chẳng lẽ định cùng nhau rủ vi sư làm chuyện xấu gì hả? Hay là định làm chuyện xấu xa gì với vi sư thế? Hay là muốn xui vi sư đi làm chuyện xấu vậy?”.
Bạch Ngọc Đường luôn phải bế tắc mà nhìn Thiên Tôn, nhìn hắn dẻo miệng đùa bỡn đến vui vẻ mà chỉ có thể há miệng ra nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa.
Triển Chiêu nhìn hắn – Hay là để ta hỏi cho?
Bạch Ngọc Đường gật đầu cái rụp.
Thiên Tôn đến cạnh bàn ngồi xuống, sờ đầu Yêu Yêu, vừa từ tốn lầm rầm nói: “Thực ra thì tộc Băng Ngư cũng không tệ, còn có cả một con Băng Ngư để chơi đùa. Tộc Ngân Hồ cũng không tệ nữa, có thể nuôi mấy con hồ ly…”.
Thiên Tôn còn đang lải nhải, Triển Chiêu đã rót cho hắn chén trà, hỏi nhỏ hắn: “Thiên Tôn, hỏi người chuyện này nè.”.
Thiên Tôn nhấp trà, giương mắt mà nhìn Triển Chiêu – Hỏi gì?
“Có phải nương con và nương Ngọc Đường khai gian tuổi tác không vậy?”. Triển Chiêu mở miệng hỏi.
“Khụ khụ…”. Hình như Thiên Tôn bị sặc trà nóng, vừa vỗ ngực vừa lắc đầu: “Này, hai đứa này thật chẳng hiểu tâm tư nữ nhân gì cả.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chán ghét nhìn hắn – Bao nhiêu người như thế mà chỉ có mình người vẫn còn độc thân, người còn dám chê người khác không hiểu tấm lòng nữ nhân sao?
Thiên Tôn lắc đầu: “Tất cả nữ nhân đều khen họ trẻ một tuổi tốt một tuổi! Nếu năm nay họ bốn mươi tuổi rồi thì nhất định phải nói họ mới ba mươi chín! Tính khí mẫu thân hai đứa tệ như vậy, nếu dám nói hai người họ già…”.
“Chậc.”. Bạch Ngọc Đường và Bạch Ngọc Đường cùng nhau ngăn Thiên Tôn đang thao thao bất tuyệt lại: “Không hỏi người chuyện này đâu!”.
Thiên Tôn bưng chén trà, bất mãn nhìn hai người – Ta phát hiện các ngươi chẳng tôn trọng ta chút nào cả.
Bạch Ngọc Đường thở dài, phất tay áo với Triển Chiêu, nói: “Hay cứ để ta hỏi đi. Nương con có phải là con ruột của ngoại công không ạ?”.
Thiên Tôn trừng mắt nhìn, gật đầu: “Đúng vậy mà, ta tận mắt thấy nó được sinh ra, lúc sinh ra là một quả cầu tuyết nhỏ.”.
“Người chắc chứ?. Bạch Ngọc Đường khó hiểu: “Nhưng mà… thời gian không khớp mà.”.
Thiên Tôn tiếp tục nghiêng đầu: “Thời gian gì?”.
“Thời gian thay tim.”. Triển Chiêu vừa hỏi một câu, động tác thưởng trà của Thiên Tôn cũng dừng ngay lại, sau đó ngẩng mặt lên, ngoáy tai, đột nhiên ra vẻ không hiểu, hỏi lại: “Các ngươi mới nói gì vậy?”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giận – giả ngu!
Thiên Tôn vội vàng đứng lên: “A, ta phải đi tản bộ một cái… tiêu tiêu thực, tối ăn no quá.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, thấy rõ tình hình bất ổn. Bởi vậy, mỗi người giữ một tay hắn lại, đồng thời cùng liếc mắt nhìn ra cửa… Giao nhân lướt qua, đóng cửa cài then.
Thiên Tôn quay đầu lại nhìn hai người: “Tưởng nhiều người thì giỏi lắm à.”.
“Hỏi người chuyện nghiêm túc đó!”. Bạch Ngọc Đường nói: “Tại sao tuổi của nương con lại không khớp với thời điểm ngoại mẫu con đổi tim vậy?”.
“Ừm…” Thiên Tôn câm nín một lúc lâu, cuối cùng quay phắt mặt đi: “Ta quên mất!”.
“Chắc chắn người không quên!” Bạch Ngọc Đường nói.
Thiên Tôn bất mãn: “Sao ngươi biết chứ? Ngươi vẫn nói tính ta hay quên mà.”.
“Đúng vậy.”. Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Vấn đề là, từ trước đến giờ người vẫn chưa từng thừa nhận!”.
Thiên Tôn hất mặt: “Mặc kệ, hai ngươi đi hỏi lão Qủy Ân Hậu ấy!”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất ăn ý mà nhìn nhau – Miệng Ân Hậu chặt lắm, lại lắm mưu nhiều kế, hỏi người ấy đâu có dễ như hỏi người chứ.
Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường, khó chịu: “Ngươi cũng cảm thấy vi sư dễ lừa sao?”.
Bạch Ngọc Đường lúng túng: “Không có.”.
“Vậy sao các ngươi không đi mà hỏi Ân Hậu?”. Thiên Tôn bất mãn: “Ta nói nhiều là lão Qủy Ân Hậu kia lại mắng ta.”.
“Bọn không nói là được mà.”. Triển Chiêu chọc chọc Thiên Tôn.
Rõ ràng là Thiên Tôn đã dao động, hình như còn hơi do dự: “Ừm…”.
“Nói nghe chút đi mà.”. Triển Chiêu thương lượng với Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, cuối cùng cũng nói: “Nếu ta nói cho hai ngươi biết, hai ngươi không được phép nói cho Ân Hậu đó.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau gật đầu. Qủa nhiên Thiên Tôn khá cưng chiều hậu bối, cũng rất dễ nói chuyện.
Thiên Tôn nhỏ giọng thì thầm: “Thật ra thì chúng ta đã từng làm xáo trộn hết thời gian.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hiểu rõ: “Làm xáo trộn hết thời gian gì ạ?”.
Thiên Tôn gãi đầu: “Trong mấy thánh địa kia, thứ duy nhất chúng ta vào chính là cung Vạn Chú.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu. Đúng là nhóm Thiên Tôn có từng nhắc đến việc năm đó có vào cung Vạn Chú. Nhưng họ không nói rõ vào bằng cách nào.
“Có phải sau khi đi vào cung Vạn Chú là có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, trường sinh bất lão không ạ?”. Triển Chiêu hỏi.
Thiên Tôn cười lạnh một tiếng: “Các ngươi cũng đã gặp Mê Thành rồi. Mê Thành làm thế nào để có thế khiến người ta chiến vô bất bại nhất thống thiên hạ vậy?”.
“Cung Vạn Chú cũng là vật lừa gạt người ta sao?”. Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Cũng không hẳn là lừa gạt người, chỉ là… Dù sao thì Yêu Vương cũng dùng rất tốt.”. Thiên Tôn nhìn hai người một chút: “Khi đó cũng là một chút bồi thường của Yêu Vương dành cho Lục Thiên Hàn, nếu không cũng không có hai đứa.”. Nói xong, Thiên Tôn ấn trán Bạch Ngọc Đường: “Không cho phép ngươi nói xấu Yêu Vương, biết chưa?”.
Bạch Ngọc Đường xoa trán, nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn nghiêm túc nói: “Ngươi từng nghe Lục Thiên Hàn nói Yêu Vương không tốt chưa?”.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái.
“Ân Hậu độc miệng như vậy, hắn đã từng nói Yêu Vương không tốt chưa?”. Thiên Tôn vỗ đầu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Dù sao thì cung Vạn Chú cũng đã bị phá hủy rồi, sẽ không gây ra hỗn loạn nào nữa, không nên hỏi nhiều.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng chỉ hiểu biết lờ mờ. Chẳng lẽ vì cung Vạn Chú mà thời gian bị xáo trộn sao? Rốt cuộc thì cung Vạn Chú có bí mật gì? Làm sao có thể trị được mọi bệnh tật để trường sinh bất lão chứ? Có quan hệ gì với thời gian sao?
“Hai đứa rảnh rỗi quá nhỉ.”. Thiên Tôn đổi đề tài: “Vừa phải điều tra vụ án của Bát Ca, vừa phải huấn luyện Giao nhân, không phải còn rất nhiều việc phải làm à?!”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngớ người: “Bát Ca…”. Sau đó cùng nhau cấm ngữ: “Là Thất Ca!”.
Thiên Tôn sờ đầu: “Mặc kệ là Bát Ca hay Thất Ca, các ngươi nhất định phải cẩn thận.”.
“Cẩn thận cái gì ạ?”. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Yểu Trường Thiên đưa vảy Băng Ngư cho các ngươi là vì hắn nhìn thấy Yêu Yêu.”. Thiên Tôn lầm bầm: “Các ngươi mang Hải Long Tích về một cách khoa trương như thế, đừng nói chứ… có khi sẽ có phiền toán lớn nào đó tìm đến tận cửa cho xem. Nếu thực sự có quan hệ với bốn nơi một đi không về cực lớn kia thì có khi lời tiên đoán xấu nhất của Yêu Vương sẽ linh nghiệm thật cũng nên. Đại Tống sẽ nguy cơ trùng trùng.”.
“Lời tiên đoán của Yêu Vương rốt cuộc là…” Triển Chiêu định hỏi đã thấy Thiên Tôn đột nhiên nháy mắt, sau đó bưng chén trà nói: “A, trà này không tệ nhỉ, lấy ở đâu vậy? Vi sư đói bụng, muốn ăn khuya!”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thiên Tôn – Người vừa mới nói người ăn no quá muốn đi tiêu thực mà. Đang định nói gì đó lại thấy có người gõ cửa.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Giao nhân ngoài cửa. Giao nhân xoay lại mở cửa.
Ngoài cửa, Ân Hậu đang đứng đó.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quay đầu lại. Thiên Tôn uống trà.
Ân Hậu nhìn ba người, vẻ mặt khó hiểu – Không ngủ mà, khóa cửa làm gì?
Thiên Tôn đặt chén trà xuống, nói: “Ta đi ăn khuya đây.”.
Nói xong, chạy mất.
Ân Hậu thở dài, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
Ân Hậu nhìn ra phía ngoài cửa một chút, đóng cửa lại, nói: “Sau này, những chuyện liên quan đến quá khứ thì hỏi ta. Không nên hỏi Thiên Tôn.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, im lặng không lên tiếng – Hỏi người cũng còn xem người có chịu nói hay không. Người giảo hoạt thế mà.
Ân Hậu cau mày: “Hai đứa không sợ hỏi Thiên Tôn rồi, hắn lại nhớ ra chuyện gì không nên nhớ, giống như lần trước à?”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngớ người, sau đó im lặng – Nghiêm trọng thế ạ?
Ân Hậu dặn dò xong rồi bèn chuẩn bị ra ngoài.
Triển Chiêu đột nhiên hỏi: “Lời tiên đoán của Yêu Vương là gì vậy ạ? Cái xấu nhất ấy?”.
Ân Hậu dừng bước lại, đứng ở cửa.
Một lúc lâu sau, nghe thấy Ân Hậu nói: “Yêu Vương từng nói, tình huống xấu nhất chính là, tất cả sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cau mày, không nhịn được hỏi: “Bắt đầu lại từ đầu, là có ý gì ạ? Bắt đầu từ đâu chứ?”.
“Có lẽ hai đứa cũng không tồn tại, rất nhiều thứ đều không tồn tại.”. Ân Hậu lầm bầm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bắt đầu cảm thấy kinh hãi – Không tồn tại sao?
“Ha ha.”. Ân Hậu thấp giọng cười: “Mệnh của ta, mệnh của Thiên Tôn đều đã định sẵn, Yêu Vương đã tính đúng. Nhưng mà các ngươi có phát hiện ra rằng, mệnh của ta cùng Thiên Tôn đều phát triển theo hướng tốt đẹp hơn không?”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
“Bởi vì Yêu Vương đã làm xáo trộn thời gian.”. Ân Hậu nhàn nhạt nói: “Nhưng mà một khi một chuyện trọng đại được định sẵn trong số mệnh đã thay đổi, như vậy thì tất cả những chuyện liên quan cũng sẽ thay đổi theo.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có thể hiểu được những gì Ân Hậu nói.
“Những thứ đã biết sẽ biến thành không biết, kết quả cuối cùng sẽ ra sao, ngay cả bản thân Yêu Vương cũng không biết. Nếu quả thực dẫn đến hậu quả nghiêm trọng… như vậy chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.”. Ân Hậu vừa nói vừa lắc đầu một cái.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi yên tại chỗ, suy nghĩ đến tất cả những tình huống có thể xảy ra, Yêu Vương đã làm rối loạn thời gian sao?
Ân Hậu đặt hai tay lên then cửa, chuẩn bị mở cửa ra ngoài rồi đột nhiên lại dừng bước, quay đầu lại nói: “Thật ra thì Yêu Vương vẫn còn một lời tiến đoán tốt nhất về tương lai.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng ngẩng đầu lên: “Tốt nhất ạ?”.
Triển Chiêu hỏi: “Tốt nhất thế nào ạ?”.
Ân Hậu hơi thất thần một chút: “Tốt nhất chính là… còn có thể gặp lại nhau lần nữa.”.
“Ai với ai gặp lại nhau lần nữa ạ?”. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi dồn.
Ân Hậu không trả lời, hơi mỉm cười, mở cửa ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi đối diện nhau. Trong đầu hai người lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ. Bất luận thế nào cũng phải cố gắng hết sức tránh khỏi tình huống xấu nhất, theo đuổi tình huống tốt nhất, đúng không?!
Muộn hơn chút nữa.
Bao Đại Nhân và Bàng Thái sư trở lại phủ Khai Phong. Hai người vừa từ Hoàng cung về, vừa mới vào phủ đã tìm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới. Tình hình của Như Ý đã ổn định rồi. Xung quanh điện Tứ Hải đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng vì chập tối Hoàng cung lại xảy ra chuyện ma quỷ càn quấy nên lòng người hôm nay vẫn còn hoảng sợ.
“Hơn nữa, Đạt Đán đang ở đây, sắp tới lại đến kỳ thi mùa xuân nên nhân mã của quân Hoàng thanh tăng cường không ít. Trong Hoàng cung cũng phải tăng cường phòng thủ.”. Bao Đại Nhân nói: “Tướng quân Âu Dương vừa mới được giao cho trọng trách Thống Soái quân Hoàng thành. Những vị thống lĩnh ban đầu kia hình như cũng có chút ý kiến.”.
Triển Chiêu khó hiểu: “Thống soái quân Hoàng thành vốn là Lão tướng quân Âu Dương mà. Từ lâu Hoàng thượng cũng có ý định chờ thêm mấy năm nữa, khi phía Tây Vực thái bình trở lại sẽ điều Âu Dương trở lại làm Thống soái Hoàng thành. Đây chẳng phải là chuyện mà ai cũng biết sao, còn gì mà ý kiến nữa?”.
Thái sư cười, ngồi xuống nói: “Triển Hộ vệ là người tốt bụng. Trong quân Hoàng thành có rất nhiều cao thủ, đa phần đều là hậu nhân danh môn, bối cảnh cũng tương tự như Tướng quân Âu Dương. Nhưng bọn họ chỉ thiếu có một chút, chính là chưa có chiến công gì. Hoàng thượng tin tưởng Triệu gia quân rất rõ ràng, tiền đồ bị hạn chế cho nên bất mãn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà, lão phu lại phát hiện ra một số chuyện lạ khác.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghiêm túc nghe Thái sư phân tích. Đừng nhìn dáng vẻ bên ngoài của Thái sư trông rất ngu ngốc, mà bình thường hắn cũng thích giả vờ ngu ngốc như vậy mà lầm, đây là kiểu người biết tuốt chính hiệu đấy.
Thái sư nói: “Lão phu nghi ngờ, vụ án của Thất Ca có liên quan đến một số người trong quân Hoàng thành.”.
Triển Chiêu hơi sững sờ – Đây chính là đầu mối lớn đó.
“Thái sư có đối tượng nghi ngờ nào không?”. Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Cụ thể là ai thì vẫn cần các ngươi phải đi thăm dò. Chỉ là Lão phu thấy cũng không hẳn là đầu mối gì, cho nên chỉ đưa ra chút quan điểm mà thôi.”. Thái sư cười.
Triển Chiêu nhìn Bao Đại Nhân một chút. Bao Chưởng gật đầu. Rõ ràng là hắn cũng đã trao đổi qua với Thái sư về quan điểm này trước rồi… Cảm thấy cũng có chút ý nghĩa.
“Khoảng năm ngoái, quân Hoàng thành có đề bạt những người này.”. Thái sư từ tốn nói: “Tất cả đều là những thanh niên tài giỏi tuấn tú, được các vị Lão thần đề cử nên thăng tiến cũng nhanh. Nhân lúc phủ Khai Phong đi tuần, bọn Cửu Vương gia lại không ở Khai Phong mà đám người này tranh thủ biểu hiện tốt một chút. Hoàng thượng cũng rất khen ngợi.”.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Đây là chuyện tốt mà.”.
“Vậy mới nói ngươi là người tốt.”. Thái sư cười một tiếng: “Các ngươi vừa trở lại thì đám người này đâu còn cơ hội biểu hiện nữa.”.
“Chuyện bình thường thôi.”. Bạch Ngọc Đường nói: “Khai Phong vốn đã thái bình. Phủ Khai Phong phá án lại nhanh, quân Hoàng thành có thể làm chuyện gì nữa? Cũng chỉ có thể giúp cứu hỏa hoặc là khiêng đồ thôi.”.
“Còn gì nữa!”. Thái sư gật đầu một cái: “Trước khi xảy ra chuyện của Thất Ca, có lần Hoàng thượng mời các thần tử dự tiệc.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cấm ngữ. Triệu Trinh rảnh rỗi thật, sao lại thích mời cơm người ta thế chứ?
“Chắc là Hoàng thượng cũng hơi quá chén một chút, lại nói với Lão tướng quân Âu Dương là lúc nào Âu Dương Thiếu Chinh về sẽ cho hắn giữ chức Thống soái quân Hoàng thành. Như vậy cũng tiện cho hắn ở lại chăm sóc bên cạnh Lão tướng quân. Đương nhiên là Lão tướng quân Âu Dương vui vẻ rồi. Lão đầu đó cũng là một người thô kệch mà thôi, trò chuyện với Hoàng thượng cực kỳ vui vẻ… Lúc đó Lão phu cũng ngồi bên cạnh, các ngươi không có nhìn thấy sắc mặt của mấy vị tài giỏi tuấn tú kia và phụ thân họ đâu.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu – Hiểu được.
“Chẳng bao lâu sau đó thì xảy ra chuyện của Thấy Ca. Dưới tình huống này, số lượng quân Hoàng thành phải tăng thêm rất nhiều. Vữa nãy Hoàng thường sai người tăng thêm nhân thủ, nhưng mấy vị Lão thân kia đã nhân cơ hội đề nghị phân công cho mấy vị thống lĩnh, để bọn họ quản lý các khu vực cố định của Khai Phong.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng cau mày – Quân Hoàng thành có phân chia khu vực, nhưng đều là quản lý luân phiên. Đây chẳng phải là ý nghĩa truyền thống của binh mã chủ yếu dùng để duy trì trị an sao. Sao có thể cố định người quản lý khu vực nào được. Như vậy chẳng phải sẽ khiến cho Hoàng thành nhanh chóng bị chia bè kết phái à?
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa đủ nhân thủ, mấy thống lĩnh kia làm như vậy cũng có chút ý cò kè mặc cả với Triệu Trinh. Đương nhiên, cũng chưa quá rõ ràng.
Bạch Ngọc Đường cười mỉa một cái: “Khó trách sao chẳng thấy bóng dáng Triệu Phổ đâu. Xem ra là đã ngửi thấy mùi rồi.”.
“Ha hả.”. Thái sư gật đầu: “Mặc dù Cửu Vương gia chẳng thích trò này, nhưng mà từ nhỏ đã mấy thấy tai nghe nhiều rồi, trong lòng hiểu rõ.”.
“Vậy chẳng phải Hoàng thượng rất tức giận sao?”. Triển Chiêu nghĩ thay Triệu Trinh một chút cũng cảm thấy khó chịu: “Tại thời điểm quan trọng như vậy mà vẫn còn tranh quyền đoạt lợi nữa.”.
“Sao bọn họ lại có cái gan này?”. Bạch Ngọc Đường rất khó hiểu. Mặc dù tính cách Triệu Trinh khá hòa nhã, nhưng mà đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Người này rất lắm mưu mô, hơn nữa lại thường im hơi lặng tiếng. Hơn nữa, Triệu Phổ cũng ở đây mà, đám người đó lấy can đảm từ đâu vậy?
Triển Chiêu cũng gật đầu: “Sao lại có động lực như vậy?”.
Thái sư chỉ hai người: “Đây chính là điểm kỳ lạ! Đám đó đều là những người thông minh cả, chẳng lẽ bị ngu tập thể sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
“Lão phu cảm thấy, trong lời nói của bọn họ, hình như rất chắc chắn. Phủ Khai Phong và Triệu gia quân không giải quyết được vụ án này, hoặc là nên nói… sẽ còn xảy ra nhiễu loạn lớn hơn.”. Thái sư cười một tiếng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái. Hai người đều là những người thông minh, nói qua một cái là đã hiểu rõ rồi.
“Nếu như lại xảy ra chuyện gì khác. Phủ Khai Phong và Triệu gia quân đều không giải quyết được, nhưng bọn họ lại có thể giải quyết. Như vậy thì thực sự có thể mặc cả xong rồi.” Triển Chiêu nói.
Bao Đại Nhân sờ râu: “Bản phủ cũng cảm thấy có chút ý tứ như vậy. Cho nên, cho nên lúc chiều Hoàng thượng cứ giả bộ ngây ngô, trước sau gì đều nói cứ bố trí cho Tướng quân Âu Dương đảm nhiệm quân Hoàng thành xong hãy nói.”.
Triển Chiêu cười một tiếng: “Phép khích tướng à?”.
Thái sư và Bao Đại Nhân đều gật đầu.
“Mấy nhà bọn họ đều liên thủ làm sao?”. Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không phải.”. Thái sư xua tay: “Lão phu dám khẳng định bọn họ không có bản lĩnh tự mình làm việc này. Nhưng chắc chắn là có biết chút gì đó.”.
Triển Chiêu gật đầu.
Thái sư bổ sung: “Cửu Vương gia đã sai người âm thầm giám sát mấy nhà này rồi.”.
Khóe miệng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nhếch lên – Cái con hồ ly Triệu Phổ kia!
“Vậy Thái sư nghĩ chúng ta có thể làm gì?”. Triển Chiêu hỏi.
Thái sư cười: “Ta nghe Dục nhi nói các ngươi có nuôi một Bối Hậu Linh.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức mà quay đầu lại, nhìn Giao Giao đang ngồi bên cạnh cái ổ của Yêu Yêu mà nhìn Tiểu Ngũ đang lim dim ngủ … Bối Hậu Linh sao?
“Chuyện ma quỷ quấy nhiễu đó…”. Thái sư nhắc nhở: “Đã là con người gặp phải đều sợ hãi! Nếu không sợ chỉ có một tình huống.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên hiểu rõ: “Biết làm thế nào để tạo ra!”.
Thái sư gật đầu một cái: “Người ta vẫn nói là dẫn rắn ra khỏi hang, các ngươi không ngại thì đi hù dọa đám người giả thần giả quỷ kia một chút đi, biết đâu có thể dọa ra được cái gì cũng nên. Nhưng phải nhớ kỹ, đi hù dọa đám con, đám con so với đám cha dễ lừa hơn.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau mà cười một cái. Sau đó lại nhìn sang Giao Giao – Dùng hắn để giả thần giả quỷ, đúng là quá thích hợp!