Bọn Triển Chiêu đi đến tiệm cầm đồ bị trộm của Trần viên ngoại đã thấy có rất nhiều người vây xem ở ngoài cửa.
Trần viên ngoại đứng ngoài cửa, mặt mũi đỏ bừng, nhìn có vẻ rất tức giận, đang oán trách bọn Trương Long Triệu Hổ: “Không phải các người nói ban đêm quân hoàng thành sẽ tăng cường phòng thủ à? Sao vẫn còn bị mất trộm chứ? Đây là một triệu lượng đấy! Rốt cuộc thì quân Hoàng thành đang làm cái gì vậy chứ?”
Triển Chiêu nghe qua chuyện, khẽ mỉm cười.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: “Chuyện gì buồn cười vậy?”.
Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử tay trong tay đi tới cũng nghe thấy mọi người xung quanh đều đang bàn tán chuyện này, mà tất cả mũi nhọn đều nhắm thẳng vào quân Hoàng thành.
Lâm Dạ Hỏa nghe không lọt tai: “Kỳ lạ thật, việc mất trộm ở thành Khai Phong chẳng phải nên trách phủ Khai Phong không duy trì trị an tốt sao? Tại sao lại cứ nhằm vào quân Hoàng thành vậy? Là quân binh chứ đâu phải là bộ khoái, ngay cả việc bắt trộm mà bọn họ cũng phải quản à?”
Y Y đi sau lưng Lâm Dạ Hỏa, lại lui lại mấy bước liếc mắt nhìn.
Lâm Dạ Hỏa kéo nàng đến bên cạnh mình, nói: “Đừng có cứ lùi lại nhìn như thế.”.
Y Y nói: “Ca ca, có người theo dõi chúng ta.”.
Lâm Dạ Hỏa cười một tiếng: “Cho nên mới không thể lúc nào cũng nhìn lại phía sau, ngộ nhỡ không đi theo nữa thì làm sao bây giờ?”.
“À.” Y Y gật đầu, không nhìn về sau nữa.
Ở phía trước, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã phát hiện có người theo dõi từ sớm rồi. Người theo dõi có công phu tàm tạm, mặc thường phục, chẳng biết có mục đích gì.
“Triển Đại nhân tới rồi.”
Mấy nha dịch bị Trần viên ngoại làm phiền đến đầu choáng mắt hoa, vừa nhìn thấy Triển Chiêu tới là vội hét lên liền.
Dân chúng đang bàn luận xôn xao xung quanh vừa nhìn thấy người của phủ Khai Phong đến cũng chờ xem phá án. Đồng thời, mọi người cũng không quên tán thán một chút… Nhìn người của phủ Khai Phong này mà xem, còn mang cả rồng cả hổ đi theo phá án nữa, không phải khí phái bình thường thôi đâu!
Trần viên ngoại vừa thấy Triển Chiêu liền khiêm tốn hơn mấy phần. Từ vẻ mặt bất mãn ban nãy đổi ngay thành vẻ mặt đáng thương, ra vẻ khổ sở mà đi đến trước mặt Triển Chiêu, nói: “Triển đại nhân, ngài phải làm chủ cho ta đấy! Tài sản tích góp nửa đời của ta đã bị trộm mất rồi!”
Triển Chiêu cười tươi rói gật đầu, nhìn vô cùng hòa nhã: “Lão gia tử không cần nóng vội, vụ án này dễ phá thôi.”
Trần viên ngoại sửng sốt, nhìn Triển Chiêu – Dễ phá?
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Gần đây những vụ trộm cắp ở Khai Phong rất ít, chủ yếu đều là án giết người nguy hiểm. Vụ án này của ngươi rất sạch sẽ. Bị mất một triệu lượng mà ngay cả một thủ vệ cũng không bị thương. Người có thể làm như vậy, tuyệt đối là người quen.”
Triển Chiêu vừa nói đã thấy vẻ mặt Trần viên ngoại trở nên cứng ngắc.
“Lão gia tử đừng lo lắng.” Triển Chiêu vỗ bả vai lão đầu, sau đó quay đầu lại chỉ lầu Miêu Miêu ở xa xa: “Thấy chưa? Trên tiểu lâu kia của ta, mười hai canh giờ đều có người quan sát, hơn nữa còn đều là lính trinh sát trong quân của Cửu Vương gia, cứ hai canh giờ lại thay phiên nhau. Bạc này của nhà ngươi bị mất khi nào vậy?”
“A…” Trần viên ngoại ngu ngơ đứng đó, nhìn về phía lầu Miêu Miêu đằng xa.
Vương Triều đến nói: “Triển đại nhân, ta đã kiểm tra lịch trình tuần ban của quân Hoàng thành hôm qua. Vụ án này có thể xảy ra ở một số thời điểm. Tuy nhiên, trong các thời điểm đó lại có hai thời điểm trùng với thời gian đi tuần của nha dịch phủ Khai Phong, cho nên vụ án chỉ có thể xảy ra ở khoảng canh năm. Lúc canh năm còn có người gõ mõ đi đánh, chúng ta đã sai người đi tìm người gõ mõ đó rồi, thử xem hắn có phát hiện gì không.”
Triển Chiêu gật đầu, lại còn an ủi Trần viên ngoại đang biến sắc: “Trần viên ngoại đừng nôn nóng, ta sẽ phái người đến tìm lính trinh sát phụ trách quan sát vào lúc canh năm hôm qua, hỏi xong là có đầu mối ngay thôi.”
Nói xong Triển Chiêu gọi nha dịch, muốn xuống kho vàng xem thử một chút.
Trần viên ngoại đứng lặng tại chỗ, hình như vẫn đang ngây ngốc, hỏi người bên cạnh mình: “Cái đó… trên tiểu lâu kia cũng có thể quan sát à? Có thể canh gác sao? Có thể không nhìn thấy gì đó không…”
Người bên cạnh lành lạnh nói: “Những lính trinh sát kia đều là quân binh chuyên phụ trách quan sát từ biên quan điều đến, ngươi nói bọn họ có nhìn thấy được không?”
Trần viên ngoại nghe giọng nói mà kinh hãi, vừa xoay mặt sang nhìn đã sợ đến nhảy dựng… thì ra người nói là Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, đột nhiên hỏi: “Bạc được đưa tới khi nào vậy?”
“Vào… vào chiều hôm qua.”. Trần viên ngoại nơm nớp lo sợ nói. Thực ra, Bạch Ngọc Đường không phải quan sai, chuyện hắn hỏi không nhất định phải trả lời. Nhưng mà Trần viên ngoại không thể cưỡng lại được.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lạnh tanh, hỏi tiếp: “Đi bằng đường thủy?”.
“Đúng vậy.”. Trần viên ngoại gật đầu: “Chiều hôm qua phải dùng xe đến bến tàu kéo về.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: “Xe ngựa gì? Tổng cộng kéo bao nhiêu xe?”.
“Á…” Trần viên ngoại há miệng, nói: “Chuyện đó… là xe ngựa bình thường, kéo hơn hai mươi mấy xe.”
Bạch Ngọc Đường lại nhìn hắn một chút, không nói gì nữa, xoay người đi vào.
Trần viên ngoại ù ù cạc cạc, quay đầu lại thì thấy có hai đứa nhỏ đứng bên cạnh hắn, là Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử.
“A.” Trần viên ngoại vội vàng hành lễ: “Tiểu vương gia, Điện hạ.”
Trước nay Tiểu Tứ Tử đều rất lễ độ, chào hỏi Trần viên ngoại. Tiêu Lương thì không dễ đối phó cho lắm, bé lại là đệ tử của Triệu Phổ, người của Triệu gia quân khá thân thiết với bé. Tiểu Lương Tử còn nhỏ nhưng rất ranh ma, luôn cảm thấy Trần viên ngoại này chẳng phải người tốt đẹp gì. Có thể hắn còn thông đồng với ai đó cố tình gây khó dễ cho Âu Dương cũng nên.
Tiểu Lương Tử chắp tay sau lưng, quan sát lão đầu từ trên xuống dưới một cái, sau đó lắc đầu.
Lão đầu hơi sững sờ, cười đi đến hỏi: “Điện hạ, cười gì thế?”
Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh. Đừng nhìn Tiểu Lương Tử thường ngày cứ như một đứa trẻ buông thả, nhưng dù gì nó cũng là nhi tử của Lang Vương Tiêu Thống Hải. Đó là Thái tử bảo bối của nhà Lang Vương đó, trách sao lão đầu gọi nó một tiếng Điện hạ.
Trâu Lương lắc đầu một cái, than thở: “Ài… có kẻ sắp xui xẻo rồi.”
Lão đầu sửng sốt: “Ai xui xẻo?”.
Tiểu Lương Tử híp mắt, vẻ mặt thông cảm: “Thừa lúc Đại ca Âu Dương của ta vừa mới nhậm chức quan lại có kẻ muốn chơi hắn một vố, việc này chẳng phải sẽ khiến hắn khó chịu sao?”
Lão đầu há miệng: “A…”
“Chậc chậc.” Tiểu Lương Tử lắc đầu: “Ta thấy nhất định là người quen làm.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Đúng vậy, phụ thân cũng nói nhất định là người quen làm.”
Tiểu Lương Tử than thở, nói nhỏ cho Trần viên ngoại biết: “Chắc ngươi không biết, Đại ca Âu Dương mà nổi giận lên thì… chậc, nếu để hắn bắt được kẻ nào giở trò quỷ, vậy thì người đó xong rồi.”
Trần viên ngoại nuốt ngụm nước bọt: “Chuyện này… không nhận ra đó. Bình thường nhìn tướng quân Âu Dương rất thân thiện mà.”
“Thân thiện á?!” Giọng Tiểu Lương Tử vút cao thêm mấy lần: “Lão gia tử, ngươi không biết rồi! Đại ca Âu Dương mới gọi là giết người không nháy mắt đó!”.
Lão đầu giật mình: “Giết người không nháy mắt?”
Lâm Dạ Hỏa lặng lẽ nhìn Tiểu Lương Tử một chút, thầm nghĩ, ngươi lại đi nói Tướng quân của Đại Tống như vậy mà không lo lắng à?
Trong Cửu Vương phủ, Âu Dương đang chuẩn bị mời khách đột nhiên ngẩng mặt lên mà hắt hơi một cái rõ to.
Triệu Phổ đang châm trà cho Thái Hoàng thái phi bên cạnh mặt đầy chán ghét mà liếc hắn một cái, ý nói – Bị cảm thì mau uống thuốc đi! Chớ có lây bệnh cho nương ta!
Âu Dương xoa mũi đi ra ngoài, hỏi Trâu Lương đang chẳng có biểu lộ gì bên cạnh: “Có phải có tên nào đang nói xấu lão tử không?”
Trước đó Trâu Lương đã nghe ảnh vệ báo chuyện kho vàng nhà Trần viên ngoại kia bị mất cắp rồi. Hắn và Triệu Phổ đều không nói cho Âu Dương biết. Vừa nghe Âu Dương hỏi, hắn chỉ cười một tiếng: “Có kẻ muốn tìm xui xẻo mới đúng.”
“Kẻ nào muốn xui xẻo?” Âu Dương tò mò hỏi.
Trâu Lương nhìn cái dáng vẻ vô tâm vô phế đó của hắn, nghĩ cứ để Triển Chiêu dạy dỗ đám người kia một chút cũng tốt. Trước tiên cứ giết gà dọa khỉ đã, để xem sau này còn kẻ nào dám giở trò nữa không.
Đang đi ra ngoài lại gặp mấy người đi tới.
Âu Dương và Trâu Lương đều ngoan ngoãn tránh sang một bên mà hành lễ.
Người nào đến mà khí phái thế? Chính là Đạt Đán.
Lão gia tử vừa nhìn thấy khuê nữ đã vui tươi hớn hở, lúc này ngay cả dáng đi cũng phấp phới gió tung bay luôn.
Phía sau Đạt Đán còn có mấy người trong tộc đi cùng nữa, hình như đều là con cháu cả. Những người này tuổi tác sàn sàn với Triệu Phổ, một số là bạn chơi khi nhỏ, vừa tới đã rất thân thiết với bọn Âu Dương rồi.
Cả bọn chào hỏi xong rồi thì tiếp tục vào viện.
Trâu Lương tiếp tục đi ra ngoài, Âu Dương lại vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.
“Này.” Trâu Lương kéo hắn một cái: “Nhìn cái gì, dù gì ngươi cũng là Thống soái quân Hoàng thành, đừng có vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc thế.”
Âu Dương vừa đuổi theo vừa nói: “Đồ đằng gia tộc nhà Đạt Đán là hình con nhện à?”
Vẻ mặt Trâu Lương đầy ghê tởm: “Ai lại lấy con nhện làm đồ đằng bao giờ?”
Âu Dương gãi đầu: “Ta nhìn thấy sau cổ của mấy người đó đều có hình xăm con nhện mà, nhìn rất đẹp nữa.”
Trâu Lương thầm nghĩ xăm con nhện ở sau cổ sao? Nhưng mà hắn cũng không thích nghĩ nhiều, cùng Âu Dương đi ra ngoài.
Tạm thời không đề cập đến bọn Âu Dương nữa, lại nói tiếp chuyện Triển Chiêu vào kho vàng.
Quan sát bốn xung quanh một cái, Triển Chiêu phát hiện ra kho vàng dưới đất này nhìn khí phải hơn cái phòng củi đựng tiền thừa ở Bạch phủ nhiều.
Trên cửa có khóa, nhưng mà cũng chỉ là loại khóa bình thường mà thôi. Triển Chiêu nghĩ nếu như viên ngoại này thực sự dùng loại khóa này để khóa kho vàng thì cái bệnh coi tiền tài như đất cát của hắn cũng chẳng nhẹ hơn Bạch Ngọc Đường bao nhiêu đâu. Trong phòng kho lúc này trống rỗng, lại còn có một mùi rất lạ. Vừa giống mùi ẩm mốc lại vừa giống mùi ở những nơi lâu rồi không có ai dùng đến.
Yêu Yêu ban đầu cũng muốn theo Triển Chiêu đi vào, nhưng vừa mới ghé đầu vào ngửi một cái đã thụt người lại, đứng bên trên mà vỗ cánh.
Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ mũi, khẽ mỉm cười – Hắn đã nghĩ sao cái kho ngầm này dùng để giấu vàng mà lại chẳng có thị vệ nào rồi mà, xem ra chỉ là cái kho dưới lòng đất để chứa đồ linh tinh mà thôi. Tiệm cầm đồ không chỉ nhận vàng bạc tài bảo mà còn nhận cầm cảm những thứ đồ khác nữa. Những món đồ cổ, tranh chữ đặc biệt đắt tiền đương nhiên là cần phải cất ở nơi tốt rồi. Mà bình thường những người phải đi cầm đồ đều là những người nghèo rớt mồng tơi, đồ đạc mang đi cầm cũng muôn hình vạn trạng, ngay cả nồi niêu chén bát cũng có, vậy thì những thứ này cần cất ở đâu mới được? Đương nhiên là nhét xuống hầm dưới đất rồi. Cho nên, cái hầm không cần canh giữ, đến khóa cũng là thứ rất bình thường này… sao có thể là nơi cất giữ triệu lượng bạc được.
Lúc này Bạch Ngọc Đường cũng đi xuống rồi, nhỏ giọng nói cho Triển Chiêu: “Lão già kia nói láo, tới một triệu lượng bạc, hai mươi mấy cái xe ngựa bình thường không thể kéo hết được.”
Triển Chiêu sờ cằm: “Ngân phiếu thì sao?”
“Ai lại đem ngân phiếu giấu dưới hầm đất bao giờ, bị chuột gặm thì phải làm sao?” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở: “Ta thấy lão già đó chắc là không nghĩ đến việc trên lầu Miêu Miêu lại có thủ vệ, ban nãy mới bị Tiểu Lương Tử dọa cho một trận, lúc này đã có vẻ hồn xiêu phách lạc rồi.”
“Ta nghi ngờ vốn chẳng có số bạc này đâu. Có thể chẳng qua là chuyển một số hàng hóa nào đó đến, lão già này viện cớ để báo án giả mà thôi.” Triển Chiêu nói: “Như vậy có thể giải thích được tại sao lại mất số bạc lớn như vậy mà thần không biết quỷ không hay rồi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Nhưng dù người có ngu ngốc đến đâu cũng biết phủ Khai Phong sẽ không bỏ qua, cho nên cuối cùng nhất định cũng sẽ tìm được bạc.”
“Chỉ cần có thể tìm được tiền ở ngoài thành hay là một nơi nào khác, hơn nữa còn không phải do người của phủ Khai Phong và nhân mã của Âu Dương tìm được…. thế là bọn họ có thể đạt được mục đích rồi.”
“Cho nên vấn đề bây giờ là, nơi nào có thể giấu được một triệu lượng bạc đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu gật đầu cười: “Bắt Trần viên ngoại cũng không khó, khó ở chỗ là làm sao để dẫn mấy tên thông đồng cùng hắn ra kìa.”
Hai người đi ra ngoài thì thấy Hắc Ảnh đã dẫn theo mấy lính trinh sát của Triệu gia quân đến rồi. Người được nha dịch tìm tới để phối hợp với bọn Triển Chiêu diễn kịch.
Triển Chiêu hỏi trước mặt Trần viên ngoại. Hắc Ảnh thu lại vẻ mặt tươi cười đùa giỡn thường ngày, trưng ra vẻ mặt nghi ngờ mà hỏi Trần viên ngoại: “Đêm qua ở phủ Khai Phong sóng yên biển lặng, cơ bản không có xe ngựa nào ra vào. Mang một triệu lượng đi á, lão già, ngươi báo án giả à?”
Trần viên ngoại giật mình, mặt mũi đỏ bừng, vội vàng tranh cãi: “Ai da… Ta làm ăn ở phủ Khai Phong này đã mấy chục năm rồi! Sao ta có thể báo án giả được. Hôm qua ta mới chuyển bạc từ trên thuyền vào kho bạc, tiểu nhị của ta ở đây cũng nhìn thấy mà.”
Vừa nói lão đầu vừa chỉ trời mà thề: “Nếu lão đầu ta có nửa lời dối trá, trời giáng thiên lôi…”
Chưa đợi hắn thề xong, Hắc Ảnh đã hỏi Triển Chiêu: “Vụ án này do phủ Khai Phong các ngươi quản lý hay là do quân doanh quản lý?”
Triển Chiêu nói: “A… là phủ Khai Phong…”
Hắc Ảnh nhướng mày một cái: “Trong vòng mười hai canh giờ giao cho người phủ Khai Phong các ngươi xử lý. Sau mười hai canh giờ giao lại cho quân doanh quản lý. Tướng quân Âu Dương sẽ tự mình xử lý. Tướng quân nói, nhất định là do nội quỷ gây ra!” Vừa nói vừa ra lệnh cho Trần viên ngoại: “Tất cả việc làm ăn của các ngươi tạm thời ngưng lại. Tất cả những người biết nơi giấu bạc đều giao cả cho quân doanh, chúng ta sẽ thẩm vấn!”
“Thẩm… thẩm vấn?” Lão đầu nhảy dựng, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu xua tay, ý bảo – Quân doanh luôn làm việc như vậy.
Sau khi Hắc Ảnh bàn giao xong, vừa đi vừa nói với đám thủ hạ của mình: “Trâu tướng quân nói, nếu tra được kẻ nào giở trò quỷ sẽ vứt cho chó ăn. Năm trăm con chó săn của quân doanh tối nay đừng có cho ăn vội.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhịn cười, nhìn Trần viên ngoại. Qủa nhiên, vẻ mặt lão đầu kia muôn phần lo lắng, xem ra đã bị dọa sợ rồi.
“Trần viên ngoại.” Triển Chiêu gọi hắn một tiếng.
“Á… Vâng?” Trần viên ngoại ngẩng đầu, lau mồ hôi trên trán, nói: “Chuyện đó… Triển đại nhân, các ngươi cứ điều tra trước, ta đi nghỉ ngơi một lát.”
Triển Chiêu gật đầu: “Được được.”
Lão đầu vội vã rời đi.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trao đổi ánh mắt một chút. Triển Chiêu nhướng mày với Giao Giao – Đi theo hắn! Xem hắn làm gì.
Giao Giao bèn đi theo người kia.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sai nha dịch tìm kiếm đầu mối khắp nơi. Chẳng bao lâu, Giao Giao đã về, đưa tay điểm nhẹ lên trán của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường… Hai người thấy cảnh Trần viên ngoại đứng trong một ngõ nhỏ, nói chuyện với một thanh niên: “Từ đại nhân, có thể gặp xui xẻo gì không vậy? Chuyện này… thì ra hằng đêm phủ Khai Phong đều phái người canh gách trên tầng chót. Chắc chắn bây giờ họ đã hoài nghi ta rồi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái – Kỳ lạ quá! Vị Từ đại nhân này cũng không phải là võ tướng cấm quân, càng không phải là cha của võ tướng cấm quân nào, mà là một quan văn, cấp quan cũng không cao lắm. Chuyện gì xảy ra vậy?
Giao Giao tiếp tục điểm trán hai người. Những gì hai người nhìn thấy chính là cảnh tượng mà Giao Giao nhìn thấy – Vị Từ đại nhân kia liếc Trần viên ngoại một cái, lạnh lùng nói: “Chuyện mà Đại nhân sai bảo, ngươi nhất định phải làm được. Nếu không sẽ có hậu quả gì, hẳn là người hiểu rõ.”
“Nhưng mà…” Vẻ mặt Trần viên ngoại rất đưa đám.
Vị Từ đại nhân kia lại lạnh giọng cắt ngang lời hắn: “Trước mắt thì kế hoạch vẫn tiến hành thuận lợi. Ngươi tiếp tục đóng kịch, đừng có để lộ chuyện là được.” Nói xong xoay người rời đi. Nhìn thân pháp… công phu của Từ đại nhân kia cũng không tệ lắm. Rõ ràng không giống những quan văn bình thường.
Triển Chiêu sờ cằm: “Xem ra, suýt nữa thì chúng ta đã trúng kế của đối phương rồi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Có người nhắm trúng thời điểm Âu Dương mới nhậm chức quan, trong quân Hoàng thành lại có người bất mãn cho nên mới cố ý sắp đặt kế như vậy sao?”
Triển Chiêu gật đầu: “Nghe cách nói chuyện thì chưa chắc đã là Trần viên ngoại thông đồng với người ta, có vẻ là bị người ta khống chế thì hơn.”
“Từ đại nhân đó…” Triển Chiêu hình như đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hình như phía sau cổ có gì đó phải không?”
Bạch Ngọc Đường nhớ lại một chút, cau mày nói: “Hình như có thứ gì màu đen… côn trùng sao?”
“Ta nhìn thấy giống con nhện.” Triển Chiêu nói: “Bị tóc của hắn che mất nên nhìn không rõ lắm. Hình xăm à?”
“Ta muốn nhìn rõ một chút!” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường một cái, lôi hắn ra cửa, nhảy lên lưng Yêu Yêu.
Yêu Yêu giương cánh, bay lên trời.
Bên dưới, Lâm Dạ Hỏa ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cưỡi rồng bay đi mất, lắc đầu: “Dạo này hai tên đó cứ thần thần bí bí.”
Còn đang nhìn thì Lâm Dạ Hỏa lại cảm thấy Y Y đang kéo áo hắn.
Lâm Dạ Hỏa cúi đầu, Y Y nói: “Ca ca, vừa rồi có một bóng ma nhoáng qua.”
“Bóng ma?” Lâm Dạ Hỏa sửng sốt: “Là hai người theo dõi chúng ta ban nãy sao?”
“Không phải, hai người đó vẫn còn ở trong ngõ. Muội còn thấy có một bóng người khác lóe lên, động tác cực nhanh, cũng không có khí tức.”
Lâm Dạ Hỏa còn đang khó hiểu thì Tiểu Tứ Tử đã kéo hắn, chỉ về hướng xa.
Mọi người nhìn theo hướng tay Tiểu Tứ Tử chỉ thì thấy ở đằng xa, trên ban công lầu hai ở Thái Bạch Cư, Thiên Tôn đang ngồi đối diện họ ngoắc ngón tay, trông chẳng khác nào gọi chó con với mèo con vậy.
Lâm Dạ Hỏa bất lực, đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, dẫn theo Y Y và Tiêu Lương đến Thái Bạch Cư.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng Yêu Yêu quan sát từng ngõ nhỏ ở Khai Phong… Hai người quay cả một vòng cũng không tìm được vị Từ đại nhân kia, thầm nghĩ động tác cũng nhanh thật đấy.
Yêu Yêu đỗ xuống Cửu Vương phủ. Hai người tìm được Triệu Phổ, nói qua cho hắn nghe về những tiến triển của vụ án.
Nghe Triển Chiêu miêu tả, Bàng Thái sư tới giúp một tay cũng nghĩ ra: “Từ đại nhân mà các ngươi nói hình như tên là Từ Nhân? Hắn là một quan văn, không có võ công.”
“Lại nhắc tới.” Bát Vương gia cũng nói: “Từ Nhân chính là học trò cưng của Hoàng Đại nhân vừa mới qua đời mấy ngày trước. Hắn cũng tham gia chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân lần này.”
“Đó là một thư sinh thì phải?” Triệu Phổ hỏi: “Công phu giỏi như thế à? Liệu có phải người giả mạo không?”
“Phía sau cổ hắn có hình xăm hả?” Triển Chiêu hỏi.
Mọi người nhìn nhau: “Hình săm? Một quan văn á?”
“Đó không phải là hình xăm, đó là Binh Thù.”
Lúc này từ bên ngoài lại truyền đến tiếng nói.
Mọi người quay đầu lại, thấy nhóm Ân Hậu và Thiên Tôn đi vào. Phía sau là Lâm Nguyệt Y dắt theo Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử. Lâm Dạ Hỏa không ở đây.
“Bệnh Trư á?” () Nhóm Triển Chiêu mặt mũi mơ hồ.
() Ở đây bác Ân nói Binh Chu (nghĩa là đoàn quân nhện), bé Miêu lại nghe thành Bệnh Trư (nghĩa là heo ốm) vì hai chữ này trong Tiếng Trung gần âm với nhau.
“Là Binh Chu.” Ân Hậu vừa nói vừa nhìn Thiên Tôn: “Vừa rồi ngươi thực sự nhìn thấy Binh Chu Vương sao?”.
Thiên Tôn gật đầu: “Đúng vậy! Tên điên kia cũng nhìn thấy nữa.”
Lúc này mọi người mới phát hiện ra, không chỉ có Lâm Dạ Hỏa không có ở đây, ngay cả đại sư Vô Sa và Yểu Trường Thiên cũng không có.
“Binh Chu Vương là ai?” Triệu Phổ hỏi.
Ân Hậu cười một tiếng, vỗ vai Triệu Phổ: “Tốt nhất là ngươi và Triệu Trinh nên cẩn thận một chút.”
Triệu Phổ khó hiểu: “Cẩn thận cái gì?”
“Trên đời này, nếu chọn xem ai là người hận Hoàng tộc họ Triệu nhất, chắc chắn là Binh Chu Vương Mạc Thuộc.” Ân Hậu vừa nói vừa khó hiểu: “Nhưng mà, rõ ràng là Binh Chu Vương đã chết rồi, sao lại sống lại được nhỉ?”
“Liệu có phải giống diện nhân lần trước không?” Triển Chiêu hỏi.
“Không giống!” Thiên Tôn lắc đầu: “Ta đang nghi ngờ liệu có phải là hậu nhân không? Hoặc là…”
“Hoặc là cái gì?” Triển Chiêu hỏi: “Chết đi sống lại sao?”
“Không có gì là chết đi sống lại hết, đừng có đoán mò.” Lục Thiên Hàn xua tay một cái.
Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh đi vào, thấy mọi người tụ tập một chỗ thì hơi khó hiểu, hỏi Triệu Phổ: “Khách khứa tới cả rồi, khi nào bắt đầu?”
“Đi bây giờ đi.” Triệu Phổ cùng hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Đạt Đán đâu rồi?”
“Vừa mới uống trà cùng Thái phi xong, chắc là vào cung rồi.” Âu Dương trả lời.
Triệu Phổ gật đầu.
“Đúng rồi.” Âu Dương tán dóc thêm mấy câu: “Cháu trai của Đạt Đán ngươi, cái người gầy teo đó tên là gì?”
“Cách Nhĩ Lang.” Triệu Phổ trả lời.
“Hôm qua nhìn hắn rất hiền hoa, hôm nay lại hung dữ…” Âu Dương sợ tiếp đãi người thân của Triệu Phổ không tốt, bèn hỏi: “Có phải tiếp đãi không chu toàn hay là do không quen với đồ ăn Trung Nguyên không?”
Triệu Phổ sửng sốt: “Không thể nào, tính tình Cách Nhĩ Lang rất tốt mà.”
“Như vậy mà cũng là tính tình tốt á?” Âu Dương lầm bầm: “Cái mặt đen thui, Trâu Lương gọi hắn hắn còn chẳng thèm để ý, mấy gã khác cũng vậy.”
“Có phải do không quen sinh hoạt ở Trung Nguyên không?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường định đến Thái Học điều tra về vị Từ đại nhân kia một chút, cũng đi ra ngoài cùng.
Âu Dương xua tay: “Có trời mới biết. Trâu Lương bảo ta hỏi thử, nếu như ở không quen thì chuẩn bị cho họ một số lều cỏ lớn một chút. Nhưng mà, hình xăm đúng là rất đẹp, chẳng biết làm ở đâu. Ta cũng muốn đi làm một cái, xăm hình Kỳ Lân, thế nào?”
Triệu Phổ dừng bước lại, nhìn Âu Dương: “Hình xăm? Ngươi nói trên người Cách Nhĩ Lang có hình xăm?”
Âu Dương nháy mắt mấy cái, chỉ cổ: “Chỗ này này.”
Triệu Phổ cau mày: “Lần đâu ngươi biết Đạt Đán ta à? Đâu phải ngươi không biết Đạt Đán cấm người trong tộc xăm người chứ.”
Âu Dương sửng sốt, cau mày: “Hình con nhện màu đen sau cổ bọn họ không phải hình xăm sao?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Hình xăm là con nhện?” Triển Chiêu vội vàng hỏi.
Âu Dương gật đầu.
“Đạt Đán ta vào cung lúc nào?” Triệu Phổ kéo hắn một cái: “Hôm nay người vào cung làm gì?”
“Hoàng thượng tìm người bàn việc…” Âu Dương cũng cảm thấy tình huống có gì đó bất ổn: “Đi một lúc rồi.”
“Nguy rồi!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhảy lên lưng Yêu Yêu bay thẳng vào cung. Thiên Tôn vừa đuổi theo vừa nói: “Đối phó với Binh Chu phải cẩn thận.”
“Không tốt.” Ân Hậu hình như có chút lo lắng: “Triệu Trinh gặp nguy hiểm…”
Triệu Phổ và Âu Dương nhìn nhau một cái, cùng chạy ra ngoài.
Mấy vị tướng quân Hoàng thành quân được mời đến dự tiếc cũng ù ù cạc cạc. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa mới xông ra ngoài, tiếp đó là Triệu Phổ và Âu Dương mời khách đến ăn cũng xông ra ngoài, cuối cùng ngay cả Công Tôn tiên sinh, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cũng xông ra ngoài. Rốt cuộc thì bữa cơm này có ăn không đây?